Chương 177

Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, bên trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng đủ loại màu sắc ở bên ngoài hắt vào, ánh sáng có chút mờ nhạt nên không thể nào thấy rõ sắc mặt của anh.

Nhưng dựa vào tình bạn bao nhiêu năm qua của hai người, mà Chung Khánh Hiên rất hiểu thời thể không tiếp tục hỏi nhiều, anh ta cặp đẩy mắt kính, lời nói thấm thía “Nếu đã không thể buông tay cô ấy ra được, vậy hãy tha thứ cho những sai lầm trước đây của cô ấy đi, việc gì phải tự tra tấn mình như vậy.”

“Không phải không bỏ được cô ấy.” Hạ Vũ Hào nhíu mày, không chút do dự trả lời.

Chung Khánh Hiên mỉm cười, đột nhiên nghiêng người sang bên cạnh, cởi ra hai cái cúc áo trên cùng của sơmi, móc ra một sợi dây chuyền ngọc bội trên cổ anh: “Vậy cái này phải giải thích như thế nào? Tôi còn nhớ tên khốn Hướng Quân kia đã đưa rất nhiều tiền cho em gái anh ta, để đi làm một cái giống y đúc với cái này.”

“Vừa vặn giống nhau như đúc mà thôi.” Hạ Vũ Hào ảnh mắt lóe lên, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể nào biết được tại sao mình lại nói dối một vấn đề bình thường như vậy.

Chung Khánh Hiên hừ một tiếng: “Lừa quỷ hả! Lần đầu tiên tôi gặp Hướng Thu Vân, trên cổ cô ấy cũng có nhưng bây giờ cô ấy cũng đã không đeo nữa, trùng hợp như vậy, cậu cũng có một cái giống như đúc?”

Hạ Vũ Hào nhăn chặt mày, mím môi không nói tiếng nào.

“Không có gì để nói, đúng không? Cậu căn bản chính là… Chung Khánh Hiên hiếm khi tìm thấy cơ hội để chế nhạo Hạ Vũ Hào, lúc anh ta đang định giảng thêm một ít đạo lý, đột nhiên có người gõ gõ cửa sổ xe.

Anh ta chỉ có thể tạm thời buông tha Hạ Vũ Hào, ngồi dậy kéo cửa sổ xe xuống.

Người gõ cửa sổ xe chính là hai đồng chí cảnh sát giao thông.

Chung Khánh Hiên đẩy mắt kính gọng mạ vàng, bày ra phong thái của một vị luật sư tài ba: “Hai vị có việc gì không?” Hai vị cảnh sát giao thông tôi nhìn anh anh nhìn tôi, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Sau đó người cảnh sát thoạt nhìn tương đối lớn tuổi nhanh chóng lên tiếng nói: “Ở đây là nơi công cộng, các anh ngồi trên xe làm cái gì đó, người qua đường đều có thể nhìn thấy”. Nói xong ánh mắt anh ta mơ hồ liếc đến chỗ áo sơ mi hơi hở ra của Hạ Vũ Hào, lắc đầu.

Vẻ mặt Chung Khánh Hiện hơi ngay ngốc: “???”

“Hai người nếu thật sự quá sốt ruột có thể đi thuê một phòng khách sạn ở gần đây, còn nếu như theo đuổi sự kích thích có thể đi tới nơi hoang dã. Nhưng ở đây là nơi công cộng, làm phiền hai người chú ý không làm ảnh hưởng tới người khác.” Sau khi người cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi kia nói xong liền mang theo vị cảnh sát giao thông hơi trẻ kia rời đi.

Âm thanh của người cảnh sát giao thông hơi trẻ kia theo gió truyền tới: “Trách không được em gái tôi luôn cảm thán, đàn ông đẹp trai lớn lên đều đi làm gay…

Chung Khánh Hiên: ”

Chuyện này là sao?

Hạ Vũ Hào yên lặng cách xa anh ta ra.

“ Vẻ mặt Chung Khánh Hiên cứng ngắc nói: “Tôi không có hứng thú với cậu.

Anh ta khởi động xe, không tiếp tục nói tới vấn thẳng hay cong nữa: “Nếu như cậu vẫn không thể bỏ được Hướng Thu Vân, về sau làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ một chút. Còn tiếp tục phạm sai lầm với người ta nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận!”

Hạ Vũ Hào tháo miếng ngọc xuống, cầm ở trong tay thưởng thức, từng mảng sáng tối chiếu trên mặt anh, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia rồi tắm lướt qua mắt anh. Chung Khánh Hiên đưa anh đến nhà họ Hạ xong liền rời đi, trước khi đi còn quay lại dặn dò anh về vết thương trên đùi, nếu nó trở nên nghiêm trọng thì lập tức đến bệnh viện, tuyệt đối không được ỷ y mặc kệ nó.

Trong đại sảnh Triệu Phương Loan đang ngồi trên số pha, là một người phụ nữ tao nhã dịu dàng luôn luôn chú ý tới hình tượng, lúc này hốc mắt ửng đỏ, trên mặt nhiễm vài phần cô đơn.

“Cãi nhau với ba sao?” Hạ Vũ Hào nhìn bà hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play