Chương 160

Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Giang Minh Thắng ép lên tường. Hai tay anh ta ôm lấy gương mặt cô, thở dốc hôn lấy cô. Đôi mắt màu sáng bây giờ cũng đã nhuốm đầy dục vọng và lửa giận.

Hướng Thu Vân không đẩy anh ta ra được, chỉ cảm thấy gương mặt điển trai này giống như con ruồi khiến người ta buồn nôn. Cô nghiêng đầu qua, anh ta thuận thế hôn lấy cổ cô. Ướt sũng, buồn nôn giống như dòi bọ bò qua, cô hận không thể đứng dưới vòi sen tắm rửa mười, hai mươi lần.

“Giang Minh Thắng, anh đừng có quá phận!” Hướng Thu Vân cằn rằng, dùng tất cả sức bình sinh cũng chỉ cách anh ta một cánh tay, căn bản không đẩy ra nổi.

Giang Minh Thắng cúi đầu nhìn cô, trong mắt xen lẫn dục vọng không hề che giấu: “Cô dụ dỗ Hạ Vũ Hào chẳng phải muốn tiến vào giới thượng lưu lại sao? Không cần anh ta, cô dụ dỗ tôi cũng được. Thứ anh ta có thể cho cô, tôi cũng có thể cho cô!”

Bàn tay anh ta vuốt ve ngay hông cô, nói xong lại muốn cúi đầu xuống hôn cô.

Bop!

Nụ hôn của Giang Minh Thắng còn chưa rơi xuống, Hướng Thu Vân đã tát một bạt tay lên mặt anh ta. Thừa dịp anh ta đang sững sờ, cô không chút do dự mà nâng gối, đánh mặt vào giữa hai chân anh.

Đau, đau như vạn kiến đốt thân. Giang Minh Thắng kẹt chặt hai chân, xoay người ôm lấy vết thương, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn như suối.

Âm!

Cùng lúc đó, cửa phòng được mở ra, Tống Như hùng hùng hổ hổ vọt vào. Ánh mắt cô ta rơi vào Hướng Thu Vân quần áo xộc xệnh, trong mắt dường như phun ra lửa.

“Trước khi mắng chửi người khác, cô Tống nhìn cho kỹ rốt cuộc là tôi dụ dỗ người khác, hay là có người muốn Bá Vương ngạnh thượng cùng với tôi.” Trước khi Tống Như mở miệng, Hướng Thu Vân đã giành mở lời trước.

Tống Như nhìn dáng vẻ của Giang Minh Thắng đã đoán được chuyện gì xảy ra, thế nhưng vẫn nhìn Hướng Thu Vân rồi nói: “Chuyện này cần phải nói sao? Chuyện cô dụ dỗ Hạ Vũ Hào không thành, bị ném ra ngoài đã truyền khắp giới thượng lưu. Mục tiêu đó không được, cô lại đổi mục tiêu lên người vị hôn thê của tôi”

“Công phu mở mắt bịa đặt của cô Tổng thật khiến người khác bội phục.” Hướng Thu Vân châm chọc một câu rồi quay lưng đi ra khỏi cửa.

Tống Như bị câu nói đó của cô chọc tức đỏ mặt nhưng không mở miệng phản bác, cũng không đuổi theo cô. Chỉ đợi sau khi cô ra khỏi cửa thì đóng sầm cửa lại.

Hướng Thu Vân vuốt vuốt lỗ tai bị chấn động tới mức ù ù rồi nhíu mày, xoa mạnh chỗ bị Giang Minh Thắng hôn qua. Đến tận khí lớp da như sắp bị mài đi mất thì cô mới thả tay xuống, mím chặt môi.

Cô đã cố gắng tránh khỏi giới thượng lưu nhưng vì sao không ai buông ta cho cô? “Hướng Thu Vân?” Mộng Hàm ở xa xa hô một tiếng. Chờ đến gần, cô ta mới nhướng mày và nói một cách lưu luyến: “Tôi có chút chuyện phải xử lý. Cô giúp tôi đem canh gà tới bệnh viện đi.”

Người có thể khiến cho Mộng Hàm tự mình đưa canh không ai khác ngoài Hạ Vũ Hào.

Hướng Thu Vân xoa xoa môi, cúi đầu nói: “Xin lỗi chị

Hàm, mấy tiếng nữa tôi mới tan làm, hay là chị bảo người khác giúp chị được không”

“Lười đi tìm người khác.” Mộng Hàm nhét lồng cơm giữ ấm vào tay cô, duỗi lưng một cách lười biếng rồi nói: “Cô đi đi.”

Lồng cơm giữ ẩm không nóng nhưng đối với Hướng Thu Vân thì nó chỉnh là củ khoai lang bỏng tay. Tay còn lại của cô vẫn ve góc áo, lòng bàn tay sớm đã đổ một lớn mồ hôi lạnh: “Không cần chị tự đi tìm, hôm nay Viên Tư Mộng không có ca, tôi đưa canh cho cô ấy, sau đó…”

“Như vậy phiền phức quá.” Mộng Hàm cười cười rồi liếc mắt đưa tình với cô: “Lát nữa tôi cũng đúng lúc đi gặp quản lý Chu, tiện đường báo cho ông ta từ sáu giờ trở đi, cô sẽ đi làm việc cho tôi. Ông ta sẽ không nói gì đâu.”

Cô ta sửa sang quần áo cho Hướng Thu Vân, không cho cô cơ hội từ chối thì đã vui vẻ đi mất.

Sau khi đi một đoạn, Mộng Hàm quay người trừng mắt với Hướng Thu Vân: “Tôi trong chờ vào cô nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play