Chương 159

Gần sáu giờ tối, Hướng Thu Vân gặp được Giang Minh Thắng trong phòng. Hoặc nói đúng hơn, đối phương giống như cố tình tìm cô.

Căn phòng lớn như vậy, một mình Giang Minh Thắng ngồi trong góc. Trong phòng không bật đèn nên rất tối, trước mặt anh ta là những chén rượu lăn lóc.

Mùi cồn nồng nặc bay khắp phòng, ngột ngạt tới mức Hướng Thu Vẫn phải nhíu mày. Cô nhìn người đàn ông có vẻ đã say này, quay lưng định đi ra ngoài. Cô không muốn nhìn thấy anh ta, đi đổi với đồng nghiệp khác, bảo các cô ấy tới đây cũng được.

“Tôi để cho cô đi sao?” Giang Minh Thắng loạng chà loạng choạng đứng lên, cầm bình rượu chỉ về phía cô.

Hướng Thu Vận cúi thấp đầu: “Tôi đi nhầm phòng, một hồi sẽ có người khác tới phục vụ ngài Giang”

“Không đi nhầm, là tôi bảo cô tới đây!” Giang Minh Thắng ném bình rượu lên bàn, lờ đờ đi sang bên cạnh cô, tay đặt trên đỉnh đầu cô nhưng lại rụt về.

Anh ta lại quay về chỗ ngồi một lần nữa, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, âm thanh có chút khàn khàn và kiềm nén: “Cô qua đây, ngồi xuống đây.”

Hướng Thu Vân không nhúc nhích, mà lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta và hỏi: “Xin hỏi ngài Giang cần gì?”

“Tôi bảo cô ngồi đây, không nghe thấy sao?” Giang Minh Thắng to tiếng, đôi mắt màu hổ phách bởi vì uống rượu quá nhiễm mà nhiễm tơ máu.

Hướng Thu Vân vẫn đứng im như cũ, sau một hồi thì cười lạnh với anh ta một tiếng: “Nếu như ngài Giang gọi tôi đến đây để uống rượu tới điên thì xin lỗi, tôi không tiếp.”

Nói xong, cô lập tức quay người đi về phía cửa.

Thấy vậy, Giang Minh Thắng nhanh chóng đứng dậy, bước vài bước về phía cô, đóng cửa phanh một cái. Anh ta đè cô lên cửa, ánh mắt dán chặt lên người cô.

Mùi cồn nồng nặc của anh ta nhanh chóng bao phủ khắp người Hướng Thu Vân. Cô đẩy anh ta ra nhưng không hề nhúc nhích: “Mong ngài Giang tự trọng”

“Tự trọng?” Giang Minh Thắng nặn ra hai chữ, tựa như hai chữ này của cô đã đốt lên lửa giận trong lòng anh ta. Anh ta siết chặt cằm cô, hơi thở đầy mùi cồn phả lên mặt cô: “Cô cũng trần truồng bị người khác ném ra, còn nói gì mà tự trọng với tôi?”

“” Tròng mắt Hướng Thu Vân co lại, cô cắn chặt môi rồi bỗng nhiên dùng sức đẩy Giang Minh Thắng ra.

Cổ tay bị anh ta nắm đến mức tím xanh một mảng. Cô nhíu nhíu mày và lắc cổ tay mấy lần.

Giang Minh Thắng bị cô làm cho lảo đảo ngồi xuống đất. Anh ta chống tay lên đất, loạng choạng đứng dậy, nhìn cô một cách thất vọng và tức giận: “Những lời bọn họ nói đều là sự thật, cô đi dụ dỗ Hạ Vũ Hào sao? Đúng không?”

Anh ta từ từ bước tới trước mặt cô, hai tay siết lấy bờ vai cô rồi to tiếng hơn: “Cô trả lời cho tôi!”

Hướng Thu Vân chán ghét giọng điệu chất vấn này của anh ta. Cô dùng sức đẩy mạnh anh ta ra rồi trả lời: “Vâng.”

Cô lạnh lùng nhìn anh ta rồi hờ hững nói: “Nhưng cho dù là đúng hay không thì chẳng liên quan gì tới ngài cả.” Đối với cô, hai anh em nhà họ Giang chính là cứt chó không kịp tránh, xa một chút đã ngửi thấy thối, đứng gần đụng chạm thì vừa thổi vừa buồn nôn.

Hướng Thu Vân không muốn Giang Minh Thắng tiếp tục dây dưa với mình, để tránh Tống Như hay người nhà họ Giang lại tới gán cho cô cái danh dụ dỗ Giang Minh Thắng.

Cô quay đầu bước đi nhưng lúc chạm được cánh cửa, một cánh tay trắng nõn, thon dài đã nhanh hơn cô, đóng sầm cửa lại. Hướng Thu Vân nhướng máy, cố kìm cơn tức giận mà nói: “Ngài Giang đây là muốn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play