1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 5 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Hoa anh đào tàn thì Hoàng đế cũng hạ chỉ tứ hôn cho Đại Nguyên soái nắm binh mã thiên hạ và Thái tử. Đại Ty Mệnh của Giám Thiên Ty trắc toán tinh bàn cho hai người, định ra ngày lành là mồng một tháng Tám. Hoàng thất Sở quốc đã rất nhiều năm chưa được náo nhiệt như thế. Từ khi thánh chỉ vừa ra thì Lễ bộ và Giám Thiên Ty đã bận bịu luôn tay. Hẳn là vì đại hôn của đứa con duy nhất nên Hoàng đế lại càng để tâm. Từ chuyện lớn như quy trình yến hội, sắp xếp khách khứa đến chuyện nhỏ như lễ phục, phối sức, Hoàng đế đều tận tay làm lấy. Chung Ly Trần trước nay không quá bận tâm triều chính, giờ thấy Hoàng đế xử lí hôn lễ của Thái tử, các đại thần đều cho rằng quá nửa là nàng cảm thấy hứng thú. Trái ngược với sự quan tâm của Hoàng đế thì Chung Ly Sóc và Huyên Cảnh Thần thân là đương sự lại không có cảm giác gì. Hôm nay, Thượng Y Ty lại đưa lễ phục mới sửa đến. Chung Ly Sóc vốn đang đọc sách trong thư phòng, nghe triệu lại chạy đến Càn Nguyên Điện thử lễ phục lần nữa. Hoàng đế ngồi trước án, nhìn Chung Ly Sóc bị các thị nữ vây quanh chỉnh sửa quần áo dưới điện, nhướng mày nói: “Hôn phục dùng màu đỏ, Thái tử mặc vào vẫn thấy quá mảnh mai, không đủ chững chạc. Đổi thành miện phục đi.” Ty chính Thượng Y Ty quan sát nét mặt Hoàng đế, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Chung Ly Sóc thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, đoạn chắp tay thi lễ: “Bệ hạ, chỉ hơn tháng nữa là đại hôn rồi. Nhi thần cảm thấy bộ này rất tốt.” Hoàng đế cau mày, cẩn thận đánh giá Chung Ly Sóc một lượt, chợt cười nói: “Thôi thôi, mảnh mai, non nớt một chút trông cũng có tinh thần. Cứ thế đi.” Trầy trật suốt một phen, cuối cùng cũng xem như định ra được hôn phục. Những chuyện tương tự còn có rất nhiều, tỉ như ngày đại hôn Thái tử có mang kiếm hay không, tỉ như đồ cưới của Thái tử phi, tới tới lui lui lựa chọn rất nhiều lần. Hoàng đế có vẻ hết sức hứng thú với cái mới lạ, xem Thái tử như một đứa trẻ, xoay tới xoay lui mà thỏa thích hóa trang. Chung Ly Sóc cũng xuôi theo nàng, chỉ khi nào thật sự cảm thấy không được mới đưa ra ý kiến của bản thân. Đại hôn sắp đến, khí trời lại đột nhiên biến đổi. Chung Ly Sóc bị chuyện đại hôn giày vò suốt mấy ngày liên tục, sau một trận mưa tầm tã đã nằm liệt giường. Trận ốm lần này, nàng hôn mê mấy hôm, sốt cao ngủ li bì, như thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Các Thái y đồng loạt chịu thua, ngày ngày nhìn Hoàng đế cau mày, căng thẳng ngồi trước giường Thái tử, tất cả đều nơm nớp lo sợ. Thái tử sốt cao không hạ, thuốc thang vô dụng, cuối cùng vẫn là Đại Ty Mệnh Thanh Lam bói toán, nói là Thái tử ác tật quấn thân, chính là ác quỷ quấy phá, bẩm tấu lên Hoàng đế để Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần nhập chủ Đông Cung, trấn áp tai họa. Hoàng đế chuẩn tấu, mời Đại Tướng quân vào cung. Chỉ một ngày sau, Thái tử đã tỉnh. Sốt cao đã hạ, Thái tử ốm yếu vẫn phải nằm trên giường mỗi ngày, không thể đứng dậy. Hoàng đế lo cho Thái tử, bèn giữ Huyên Cảnh Thần ở lại Đông Cung. Phần lớn thời gian Chung Ly Sóc đều ngủ trên giường, những lúc tỉnh táo sẽ được thị hầu đỡ đi lại một chút. Huyên Cảnh Thần ở ngay tại điện bên, cả ngày cầm thư tịch, nghe những tiếng động khẽ khàng bên trong, an phận làm môn thần. Hoàng đế thường đến thăm Chung Ly Sóc, chỉ khi Chung Ly Sóc đã ngủ. Mỗi lần đến, Hoàng đế đều chỉ ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt say giấc non nớt kia, không nói một lời. Huyên Cảnh Thần ngồi tại điện bên ngày nào cũng thấy nàng im lặng bước vào, lại im lặng rời đi. Suốt quá trình ấy, ngoài tiếng lật sách của chính mình ra thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Hoàng đế không giống những người mẹ bình thường khác, sẽ cầu khẩn cho đứa con duy nhất của mình mau mau khỏe lại. Nàng trông rất thong dong, chỉ có sự thương tiếc ngày càng dày đặc nơi đáy mắt kia là để lộ nỗi sầu lo. Lời bói toán của Đại Ty Mệnh luôn rất linh nghiệm. Sau bảy ngày Huyên Cảnh Thần nhập chủ Đông Cung, bệnh của điện hạ cuối cùng cũng có khởi sắc. Khỏi bệnh rồi, Chung Ly Sóc bấy giờ mới biết Đại Tướng quân đã phụng chỉ, chẳng màng ngày đêm mà canh giữ mình suốt bảy hôm. Đối với chuyện này, Chung Ly Sóc vô cùng cảm kích. Hôm ấy, nàng mặc chiếc áo viên lĩnh màu tím, đến Triêu Huy Điện bái kiến Hoàng đế. Hoàng đế thấy nàng thật sự đã khỏe, lại ban cho ít đồ bổ, căn dặn đôi lời: “Ít lâu nữa là sẽ vào thu lạnh. Ngươi cẩn thận một chút, đừng để nhiễm bệnh nữa.” “Vâng, nhi thần ghi nhớ. Là nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hoàng lo lắng.” Chung Ly Sóc cụp mi, quầng mắt hãy còn xanh xao, ốm yếu. Hoàng đế nhìn nàng, chỉ cảm thấy lòng đau đớn, song ngoài mặt vẫn bình thản, nói rằng: “May mà ít hôm nữa là ngươi đại hôn rồi. Đại hôn xong, sẽ có Thái tử phi săn sóc. Đại hôn xong, cái gì cũng sẽ ổn.” Nói xong câu cuối cùng, đáy mắt nàng lộ ra vô hạn tang thương, như thế đang cất giấu một chuyện không cách nào bộc bạch. Chung Ly Sóc gật đầu, ứng một tiếng vâng. Hoàng đế nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Khi ngươi bệnh nặng thì cũng nhờ có Thái tử phi chăm sóc. Cô ban cho ngươi một ít trân phẩm, chiều ngươi đến phủ Đại Tướng quân một chuyến, cảm tạ nàng cho đàng hoàng.” “Nhi thần vốn cũng định đi, chỉ là đại hôn sắp tới, e là không hợp lễ.” Hoàng đế lạnh nhạt liếc nàng một cái, “Người Sở chúng ta không để tâm mấy cái lễ hư ảo đó. Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.” Chung Ly Sóc lúc này mới yên lòng, chắp tay xưng vâng. Quá ngọ, Chung Ly Sóc mang lễ đến nhà bái phỏng. Huyên Cảnh Thần đang huấn luyện trong quân doanh ngoài thành, nhận được tin liền vội vã chạy về, vừa vào đã thấy Chung Ly Sóc ngồi ngay ngắn trong chính điện. Giữa buổi trưa hè nắng chói chang thế này, Thái tử mặc áo viên lĩnh tím dày hơn người bình thường, nâng chén, đăm chiêu nhìn làn nước trà trong veo. Huyên Cảnh Thần từ phòng ngoài đầy nắng bước vào, thấy gương mặt non nớt, trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn, vội dừng bước. Nàng nhìn đầu ngón tay đang nâng chén trà của Chung Ly Sóc, lại vuốt nhẹ ngón tay mình theo bản năng, rồi cúi mắt nhìn lại quần áo bản thân. Một bộ đồ võ sĩ bằng lụa mỏng đỏ thẫm, còn có cả những vệt ẩm chưa kịp khô. Huyên Cảnh Thần vuốt nhẹ đầu ngón tay, cứ cảm thấy một mùi của vũ khí đã rỉ sét thoảng quanh chóp mũi. Chẳng hiểu vì sao, nhìn Thái tử quần áo lụa là ngồi trong bóng râm cách đó không xa, nàng lại cảm thấy tiến thêm một bước thật khó. Chỉ thất thần trong khoảnh khắc, Chung Ly Sóc đã cảm nhận được mà nâng mắt, bắt gặp ngay bóng dáng anh tuấn kia. Nàng nở một nụ cười, thả chung trà trong tay xuống, nói: “Tướng quân về rồi.” Huyên Cảnh Thần bị nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng ấy làm rung rinh, vội cuống quít gọi thần chí quay về, đoạn chắp tay thi lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.” Chung Ly Sóc đứng dậy, bước về phía Huyên Cảnh Thần: “Tướng quân không cần đa lễ. Hôm nay ta đến là để báo đáp Tướng quân.” “Lúc ta trở bệnh, may mắn có Tướng quân ở cạnh bên mới có thể khỏe lại. Vì thế, hôm nay Chiêu Minh chuẩn bị chút lễ mọn, cảm tạ đại ân của Tướng quân.” Nhìn Chung Ly Sóc ngày một tiến gần, Huyên Cảnh Thần lùi về sau một bước theo phản xạ, đáp: “Điện hạ nói quá lời. Thủ hộ quân chủ chính là trách nhiệm của vi thần.” Bước chân Chung Ly Sóc hơi chững lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần. Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đến quấy rầy trong giờ Tướng quân làm việc, là ta không đúng. Có điều đến cũng đã đến rồi, chẳng hay Tướng quân có nguyện dẫn ta vào phủ đi một chút không?” Huyên Cảnh Thần khẽ cau mày, ngập ngừng gật đầu, nói: “Nếu điện hạ không chê, vi thần đương nhiên sẽ bồi tiếp. Có điều… vi thần vừa trở về từ trong quân, cả người nhếch nhác, chỉ sợ sẽ khiến điện hạ khó ngửi. Không biết điện hạ có thể cho phép thần đi thay một bộ áo khác rồi lại sang hay không?” Chung Ly Sóc sửng sốt. Nàng nhìn nữ tử nhỏ nhắn, xinh đẹp trước mắt, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa: “Xin Tướng quân cứ tự nhiên.” Huyên Cảnh Thần xin lui, vào nội thất thay một thân váy sa mỏng sáng màu trở lại. Nữ tử vốn dĩ đã mềm mại, mặc sa y trong ánh nắng mùa hạ lại càng hiện rõ vẻ yểu điệu, thướt tha. Chung Ly Sóc cúi mắt, nhìn người đang đi về phía mình, nét mày cong cong. Người kia đến gần, một mùi hương tô hợp lành lạnh cũng thoảng qua chóp mũi. Chung Ly Sóc đứng bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: “Tướng quân thích hương lạnh tô hợp à?” Khác với trầm hương nồng đậm trên người Chung Ly Sóc, mùi hương lạnh kia khiến người ta cảm thấy mát mẻ. Rõ ràng là một nữ tử rất mực dịu dàng, vì sao lại dùng huân hương lạnh lẽo như thế? Huyên Cảnh Thần chợt sửng sốt, rồi đáp: “Phải. Mùa hè nóng bức nên huân hương lạnh. Điện hạ… ngửi không quen sao?” Chung Ly Sóc lắc đầu, chỉ đáp một câu: “Rất thơm.” Huyên Cảnh Thần vừa thả lỏng người, lại nghe đối phương nói tiếp: “Chỉ là… ngửi có hơi lạnh.” Bước chân nàng chững lại, nhìn sang tấm áo choàng dày nặng khoác trên người Chung Ly Sóc, sực nhớ ra người này sợ lạnh. Sức khỏe Thái tử không được tốt, mãi đến lần đổ bệnh gần đây thì Huyên Cảnh Thần mới biết được chuyện này. Ngày Thái tử chào đời, Hoàng đế đã hạ chỉ giết rất nhiều Thái Nhất đạo nhân, khiến Đông Hoàng tức giận. Các quý tộc trong thành Nguyên Châu đều nói nghiệt quả này vận vào hậu duệ của Hoàng đế. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là Hoàng đế tại vị nhiều năm nhưng chỉ có mỗi Thái tử là hoàng tự. Mà Thái tử từ khi vừa sinh ra đã vì thân thể yếu ớt mà được nuôi dưỡng trong thâm cung. Sau khi đến Đông Cung trông giữ Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần đã lờ mờ nghe được rất nhiều lời đồn đại. Có người nói tinh bàn của Thái tử quá nhẹ, không thể sống quá hai mươi. Có người nói sát nghiệt trên người nàng quá nặng nề, uy nghiêm có thể trấn được giang sơn. Khi hôn kì của Huyên Cảnh Thần và Thái tử ngày một đến gần thì những lời về sự thần võ của nàng cũng lưu truyền ngày càng rộng khắp trong dân gian, nghiễm nhiên đã trở thành người đứng hàng đầu của Sở quốc. Huyên Cảnh Thần không biết ấy là Hoàng đế đang tạo thế cho Thái tử hay là chiêu phủng sát từ các đảng phái đấu tranh. Suốt khoảng thời gian này, nàng vẫn một mực trung với chức thủ, ngóng trông Chung Ly Sóc khỏi bệnh. Nàng hiểu rõ với tình thế hiện nay thì việc Chung Ly Sóc khỏe mạnh sống sót đối với nàng mà nói chính là trăm lợi mà không một hại. Chỉ là… một thân thể yếu ớt như thế, có thể chống đỡ đến khi nào? Thật sự không thể sống quá hai mươi tuổi sao? Huyên Cảnh Thần nhìn cái người mảnh mai đến mức gió thổi qua là muốn ngã bên cạnh, mày chau chặt. Nàng dẫn Chung Ly Sóc đi hướng hậu viện, im lặng suốt một đường. Chung Ly Sóc lắng nghe tiếng bước chân hai người hòa nhau, lại đưa mắt nhìn một mảng xanh mát trống trải phía trước, cất giọng hỏi: “Các muội muội của Tướng quân sắp đến Nguyên Châu sao?” “Chỉ vài hôm nữa là có thể đến.” Huyên Cảnh Thần hễ hỏi là sẽ đáp. Chung Ly Sóc gật đầu: “Đến khi đó ta sẽ cùng Tướng quân đến bến đò đón người.” Bước chân Huyên Cảnh Thần chững lại. Nàng ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, khẽ than: “Điện hạ vừa khỏi bệnh, vẫn đừng nên bôn ba.” Nàng cau mày, ngẫm nghĩ một chốc lại nói: “Hôm nay điện hạ cũng không cần phải đến đây. Nếu lại bị bệnh, vi thần…” Chung Ly Sóc dời mắt khỏi người đối diện, chuyển sang khoảnh rừng trúc trống trải phía trước, rồi nở nụ cười: “Hậu viện của phủ Tướng quân đúng là tươi đẹp vô cùng, không biết Tướng quân có thể cùng ta uống chén trà hay chăng?” Thấy đối phương chuyển đề tài, Huyên Cảnh Thần đành phải gật đầu: “Vậy vi thần sai người chuẩn bị.” Chung Ly Sóc ậm ừ, rồi sóng vai cùng Huyên Cảnh Thần đi hướng chòi nghỉ mát trong rừng trúc, nói: “Hôm nay đến đây bái tạ Tướng quân là ý của bệ hạ. Thế nên Tướng quân cứ yên tâm.” “Còn có một chuyện, ta muốn thương lượng với Tướng quân.” Huyên Cảnh Thần ngẩng đầu, nhìn Thái tử hết sức tuấn tú đứng trước rừng trúc, mắt ẩn chứa nỗi nghi hoặc. Thái tử cúi mắt, trên ngương mặt trắng nõn quá mức kia mang theo đôi phần nghiêm túc, “Nếu Tướng quân tin được ta thì sau khi đại hôn, có thể để lệnh muội vào Đông Cung ở hay không?” “Đông Cung thủ vệ nghiêm ngặt. Ta có thể giao hết binh vệ Đông Cung cho Tướng quân điều phái.” Đông Cung có nàng dù sao cũng an toàn hơn phủ Tướng quân trống trải lại thủ vệ mỏng manh này nhiều. Nàng muốn trọng dụng Huyên Cảnh Thần, đương nhiên phải khiến đối phương an tâm. Các nàng sắp trở thành bạn lữ, như vậy phu thê một thể, xây dựng sự tin tưởng đủ lớn là chuyện cần làm. “Nếu Tướng quân sắp trở thành thê tử của ta, như vậy Chiêu Minh đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng Tướng quân.” Chung Ly Sóc ngửi hương lạnh thoảng từ đối phương, rồi nói rõ từng lời: “Nếu Tướng quân tin ta, như vậy Đông Cung chính là của Tướng quân.” Hứa hẹn xuất từ quân chủ và bạn lữ chưa đại hôn, đồng thời cũng là một khế ước giao dịch, rốt cuộc có đáng để tin tưởng hay không? Trong khoảnh khắc đúng ra cần thận trọng suy tính ấy, Huyên Cảnh Thần lại nhìn đôi con ngươi đen nhánh kia mà thất thần. Thái tử khoác áo tím quay lưng về phía rừng trúc xanh tươi, kiên cường như tùng bách dưới ánh chiều tà. Đại Tướng quân trước giờ không hiểu chuyện trăng gió, nay nhìn người trước mắt, tâm trí lại vang lên đoạn kinh văn đã từng đọc làu vô số lần khi còn ngồi trong học xá Hoằng Văn Quán rất nhiều năm về trước. … Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trách như ma. Sắt hề! Hạn hề! Hách hề! Hoán hề! Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!**Bài Kỳ úc trong Kinh Thi. Dịch thơ của Tạ Quang Phát: Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha. Có người quân tử tài ba, Như lo cắt dũa để mà lập thân. Dồi mài dốc chí siêng cần. Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang. Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi. Rốt cùng dân chẳng quên người. Trong thiên hạ này, quân tử khiến người ta sinh lòng ái mộ sẽ có dáng vẻ thế nào? Hẳn chính là dáng vẻ của người trước mắt. Lang quân tướng mạo tuyệt luân. _____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100