Đây là tấu chương mà Binh bộ Thị lang dâng lên, nói rằng Tết đã qua, Thứ sử và những quan viên của các châu về kinh báo cáo công tác đều đã trở về nơi sở tại. Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần trấn thủ biên cảnh Lan Châu bao lâu nay, thế mà giờ lại ở Nguyên Châu những nửa năm, e sẽ khiến biên cảnh bất ổn. Mong bệ hạ có thể để Đại Tướng quân nhanh chóng trở về trấn thủ biên quan.
Chung Ly Sóc xem xong bản tấu chương thì cau mày: “Bệ hạ, Binh bộ Thị lang nói có lí. Man tộc dòm ngó Đại Sở ta đã lâu. Đại quân Man tộc hiện nay lại là một kẻ dã tâm bừng bừng. Biên cảnh giờ đây vẫn cần có Đại Tướng quân trấn thủ. Giữ nàng ở lại Nguyên Châu quá lâu thật sự không thích hợp.”
Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Thái tử non trẻ trước mắt, nói: “Từ sau trận chiến ở Vân Châu thì thiên hạ không một ai không biết đến Đại Tướng quân. Thái tử, Huyên Cảnh Thần kia chính là một con hổ dữ, một con sư tử hung mãnh. Nếu nàng trở lại Lan Châu, ngươi cho rằng có thể gọi nàng về Nguyên Châu được sao?”
“Đại Tướng quân nắm binh ngàn vạn, trong quân từ lâu đã chẳng còn người của Chung Ly gia ta. Sau này, nếu nàng lòng lang dạ thú thì ngươi sẽ xử lí thế nào?”
Chung Ly Sóc mím môi, nói: “Tộc Huyên thị đời đời cống hiến cho hoàng thất. Khi ta ở Vân Châu, cũng thấy Huyên Đại Tướng quân điều quân nghiêm cẩn, thương dân như con, là một người không hề mong chiến loạn. Huống hồ, hiện giờ bệ hạ thánh minh, Sở quốc ta trời yên biển lặng, nghĩ chắc vì vạn dân, nàng cũng sẽ không nổi tâm làm phản.”
Đáp án ấy khiến Hoàng đế rất mực hài lòng. Sau, hai người không nói về Huyên Cảnh Thần nữa, nhưng Chung Ly Sóc vẫn lấn cấn mãi không thôi.
Hoa đào tàn, lại nghênh đón tiết trời trăm hoa đua nở, Huyên Cảnh Thần vẫn cứ chờ ở Nguyên Châu. Bá quan thấy Hoàng đế mãi vẫn không quyết định kết cục cho Huyên Cảnh Thần lại bắt đầu gây sức ép. Mãi đến khi hoa anh đào trong Đông Cung nở rộ, một ngày nọ, sau khi tan triều, Hoàng đế giữ Huyên Cảnh Thần và Thái tử ở lại.
“Năm xưa Huyên lão Tướng quân tử trận Ải Vọng Nguyệt, khiến cô vô cùng đau lòng. May mà hổ phụ không sinh khuyển nữ. Huyên khanh giờ kế thừa y bát của Đại Tướng quân, cũng trở thành trọng thần của Sở quốc ta, lòng cô rất an ủi.”
“Chỉ là biên cảnh lạnh lẽo, cô không nỡ để hậu đại của cố nhân phải chịu khổ. Nghe nói Tướng quân còn hai muội muội ở Lan Châu. Thế này đi, cô hạ chỉ đón hai đứa bé kia đến Nguyên Châu. Ái khanh… liền bám rễ đâm chồi tại Nguyên Châu, thế nào?”
Hoàng đế vừa dứt lời, Chung Ly Sóc đứng bên cạnh đã biến sắc. Nàng nhìn sang Huyên Cảnh Thần theo bản năng, lại thấy người kia khom lưng đã lâu, nhẹ giọng nói rõ: “Bệ hạ thương cảm vi thần, để cả nhà vi thần được đoàn viên. Thần, tạ chủ long ân.”
Huyên Cảnh Thần rất thức thời, đã nhẫn nhịn sau khi Hoàng đế bộc lộ ý định. Hoàng đế nghe được đáp án hài lòng, bèn phất tay để hai người Thái tử cùng Tướng quân lui ra.
Ra khỏi Triêu Huy Điện, Huyên Cảnh Thần khoác quan phục tím, đón ánh nắng xuân tươi đẹp mà đi hướng ngoài cung. Song chưa được mấy bước thì đằng sau đã truyền đến một tiếng gọi réo rắt: “Đại Tướng quân xin dừng bước.”
Huyên Cảnh Thần nghe ra giọng Chung Ly Sóc, bèn dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử trẻ tuổi đang đi hướng mình, thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”
Chung Ly Sóc dừng lại trước mặt Huyên Cảnh Thần, nhìn vị võ quan nhỏ người hơn mình này, do dự một thoáng mới nói: “Dạo gần đây hoa anh đào ở Đông Cung nở rất đẹp, cảnh xuân hôm nay cũng tươi tắn, nếu Tướng quân không vội thì chẳng hay có thể theo ta đến rừng anh đào trong Đông Cung dạo một lúc được không?”
Người trước mắt rõ ràng là quân chủ, nhưng khi nói ra những lời này lại mang theo đôi phần thấp thỏm, không yên. Huyên Cảnh Thần chỉ suy tư trong thoáng chốc đã gật đầu: “Vinh hạnh được điện hạ mời, thần cầu còn không được.”
Chung Ly Sóc thả lỏng vẻ mặt, “Vậy mời Tướng quân đi theo ta.” Nói đoạn, nàng dẫn Huyên Cảnh Thần đến rừng anh đào Đông Cung, suốt đường đi vô cùng im lặng.
Hiện đang là lúc tiết xuân rực rỡ nhất. Chỉ đứng nhìn từ xa mà đã thấy Đông Cung được bao phủ giữa một biển hoa phấn hồng. Sắc thái tươi đẹp ấy kết hợp cùng cảnh xuân rạng rỡ đánh sâu vào tâm trí Huyên Cảnh Thần. Nhìn màu sắc sống động như thế, tâm trạng cũng phấn khởi hơn phần nào.
Chung Ly Sóc dẫn Huyên Cảnh Thần xuyên qua rừng anh đào. Gió xuân khẽ đưa, những cánh hoa phấn hồng lả tả tung bay. Cánh hoa rơi trên áo, trên vai, và cả trên tóc Huyên Cảnh Thần.
Nhìn dung nhan được màu anh đào tôn lên thêm phần mềm mại ấy, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy mình như bị gió xuân mê mắt, bèn cong mi nói: “Ta nghe người ta nói năm nay là năm mà hoa anh đào nở rực rỡ nhất. Đặc biệt là gốc anh đào trăm năm sâu trong rừng kia, rất mực sum sê, lộng lẫy.”
Thông tuệ như Huyên Cảnh Thần, đã sớm quyết định được con đường cho bản thân. Chuyện tình ái, trước giờ nàng vốn không bận tâm. Nếu như gả cho Chung Ly Sóc là có lợi cho cả đôi bên, như vậy cớ gì nàng lại không đồng ý?
Nàng nói Chung Ly Sóc là lựa chọn duy nhất, như vậy chứng minh nàng sẽ không thay đổi suy nghĩ.