Ánh mắt nam nhân sâu thẳm, tựa mắt sói lập lòe trong đêm tối, khiến người ta không rét mà run. Trước kia Chung Ly Sóc vẫn chưa tiếp xúc nhiều với hắn, thế nên cũng không hiểu ánh mắt nhìn người ấy là bẩm sinh đã vậy hay chỉ đối với riêng mình nàng. Nhưng từ ánh mắt đó, nàng nhìn ra được một chút ngạc nhiên cùng dò xét.
Cái nhìn ấy rất ngắn ngủi, chỉ thoáng qua thật nhanh đã dời sang nơi khác. Biến mất theo tầm mắt hắn còn có một chút tìm tòi, dò xét như có như không kia. Chung Ly Sóc tĩnh thần, hành một lễ với Từ Nhân Thanh: "Chào Từ đại nhân."
Từ Nhân Thanh nghe vậy mới chuyển tầm mắt về chỗ nàng, khẽ gật đầu xem như đáp lại. Sau đó, nam nhân đưa ánh nhìn sang Nhạc Chính Dĩnh bên cạnh, đạm nói: "Đây chính là đệ đệ ngươi sao? Tỷ đệ các ngươi đúng là có bộ mặt trông rất cảm tình."
Lời này của hắn nghe có vẻ giống khích lệ, nhưng vẻ mặt khi nói ra lại lạnh nhạt như đang trào phúng. Nhạc Chính Dĩnh cười tủm tỉm, đáp lại một cách mỉa mai: "Tiểu đệ đệ nhà ta đương nhiên là không oai phong lẫm liệt được như đại nhân rồi. Thế nên nhìn có cảm tình một chút vẫn hơn."
Thấy Nhạc Chính Dĩnh như vậy, vẻ mặt Từ Nhân Thanh lại không biến đổi gì, chỉ nhấc chân lướt qua. Đám người trẻ tuổi đi sau Từ Nhân Thanh lần lượt chào hỏi Nhạc Chính Dĩnh xong thì cũng chậm rãi vào chỗ bên phía Hộ bộ.
Chung Ly Sóc ngồi xuống cùng trưởng tỷ. Nàng quan sát vẻ mặt Nhạc Chính Dĩnh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Dựa theo tuổi tác mới mười lăm, mười sáu của mình hiện tại, thầm nghĩ lắm miệng hỏi một câu mới xem như phù hợp với lòng hiếu kỳ của thiếu niên. Thế nên, nàng cất giọng hỏi: "Trưởng tỷ, quan hệ của tỷ với vị Từ đại nhân ban nãy không tốt lắm sao? Hắn có vẻ hung, vừa rồi khi nhìn ta làm ta thấy hơi sợ."
Vốn dĩ Nhạc Chính Dĩnh không muốn giải thích quá nhiều với tiểu đệ, thế nhưng một câu cuối cùng ấy lại châm lên mồi lửa trong lòng Nhạc Chính đại nhân có tiếng ôn hòa. Nhạc Chính Dĩnh nhếch môi, cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn và ta là đồng môn, có một chút mâu thuẫn. A Tố không cần phải lưu ý. Về phần hung muội... Con người hắn xưa nay chướng mắt ai đẹp hơn mình. Gặp người đẹp hơn cứ phải trừng mắt người ta. Dung mạo A Tố tuấn tú, xinh đẹp hơn hắn, hắn đương nhiên là không cho muội sắc mặt tốt rồi."
Chung Ly Sóc tiếp xúc với vị tỷ tỷ này không xem là nhiều nhưng qua những lúc ở cùng nhau thường ngày, Nhạc Chính Dĩnh quả thật là một trưởng tỷ đáng tin cậy. Hôm nay quở trách người khác ngay trước mặt nàng, thật sự đáng yêu bất ngờ. Chung Ly Sóc sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó bật cười.
Nàng vừa nở nụ cười, kết hợp với vẻ phấn chấn vốn dĩ của thiếu niên, trông lại càng sáng sủa. Thiếu niên mặc cẩm bào đỏ thẫm, mang ngọc quan cười cong mắt, hiền hòa nói: "Xem ra a tỷ thật sự không thích vị Từ đại nhân này rồi. Vậy A Tố cũng không thích hắn."
Trong ấn tượng của Nhạc Chính Dĩnh, Nhạc Chính Tố vẫn luôn là đứa trẻ đau ốm ở miết trong hậu viện khiến mẫu thân phải rơi lệ. Trước nay nàng chưa bao giờ thấy một Nhạc Chính Tố rạng rỡ như vậy, rạng rỡ đến mức nàng cứ ngỡ là một người khác.
Chính là Thái tử mặc cẩm bào đen huyền.
Mùa xuân năm đó, nàng vào Đông Cung tìm Thái Tử phi, nhìn đến Chiêu Minh Thái tử tuy có quan hệ máu mủ khá xa nhưng lại giống hệt mình dưới tán anh đào. Ngày hôm ấy, vô số anh đào nở bừng rực rỡ trong hậu viện Đông Cung. Ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá. Thái tử trẻ tuổi ngồi trên thảm trải dưới bóng cây, trước mặt là công văn mà Thứ Đế phân cho, còn có cả Thái tử phi mặc váy dài đoan trang, hoa quý.
Thái tử không thông chính vụ vẫn phải đứng ra tiếp nhận triều chính theo lệnh Thứ Đế, sau khi bị các bên làm khó dễ, đành cầu viện Thái tử phi ở ngay gần bên. Thái tử uốn gối ngồi trước mặt Thái tử phi, nhìn nàng dùng bút son phê duyệt tấu chương, nghiêm túc lắng nghe Thái tử phi chỉ dạy.
Đứng cách quá xa, Nhạc Chính Dĩnh không biết họ đang nói gì, chỉ thấy bờ môi khép mở của Thái tử phi cùng góc nghiêng gương mặt đang chăm chú lắng nghe của Thái tử. Không rõ Thái tử phi nói gì, Thái tử bỗng dưng vỗ tay thở phào, sau đó ngửa đầu nở nụ cười. Nụ cười hiển lộ trên gương mặt tuấn mỹ động lòng ấy còn tươi đẹp hơn cả tán anh đào nở đầy hoa trên đỉnh đầu.
Thái tử phi nghe vậy ngẩng mặt, chiếc cổ thanh tú như thiên nga chậm rãi giương cao, tao nhã mà chuyên chú đưa mắt nhìn về phía Thái tử. Trên gương mặt dịu dàng như nước kia xuất hiện một nét cười, không đậm không nhạt, nhưng vừa đủ để biểu đạt ra sự vui vẻ của nàng.
Chỉ một chút nhẹ nhàng ấy đã khiến Nhạc Chính Dĩnh đến giờ vẫn cảm thấy chuyện tứ hôn gần như hoang đường kia rơi vào người bạn tốt thanh mai là Huyên Cảnh Thần cũng không phải một việc xấu. Ít ra thì, trong mắt người nọ, Chiêu Minh Thái tử quả thật xứng đáng phu quân.
Nhạc Chính Dĩnh chỉ hoảng thần trong thoáng chốc đã chuyển mắt trở lại chỗ muội muội. Nhìn dung nhan cực kì giống Chiêu Đế ấy, nàng dằn xuống một chút tâm tư nơi đáy lòng, cười nói: "Ngoan quá, A Tố."
Dẫu có tương tự đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải cùng một người. Đây là đạo lý mà ai cũng hiểu được. Nữ tử như Nữ hoàng sao có thể không biết? Nhưng dù vậy, cũng không cản được có người muốn một giấc mộng như hoa trong gương, trăng trong nước.
Pháo hoa bên ngoài Ngư Long Các nở rộ đến cực hạn. Ánh đèn từ vạn ngôi nhà thắp lên, chiếu rọi cả thành Nguyên Châu sáng rực như ban ngày. Đèn ngoài cửa sổ cùng ánh sáng bên trong các tôn vinh lẫn nhau, tạo thành một mảng rạng rỡ. Các tân khách đã đến đủ mặt. Theo một tiếng chuông nhạc gõ vang từ sau đài Ngư Diễn Liên Diệp, những đóa sen vàng trôi nổi chung quanh đài đồng loạt nở rộ. Trong khoảnh khắc ánh lửa lấp lánh, dải lụa bảy màu được thả xuống từ đỉnh các. Những thiếu niên, thiếu nữ mặc y phục rực rỡ quấn lấy dải lụa đáp từ đỉnh xuống, bay vọt về phía đài Ngư Diễn Liên Diệp.
Mười bốn thiếu niên, thiếu nữ quây quần giữa không trung. Từng cặp hai hai câu eo lẫn nhau, cùng vung bước thành điệu Khải Thần. Nhịp điệu lưu loát bắt đầu tấu vang theo từng bước nhảy. Những sắc thái rực rỡ ấy rơi vào mắt Chung Ly Sóc, hóa thành sự thích thú chói chang nhất.
"Đêm nay chính là yến giao thừa mà bệ hạ ban ân, cũng là yến của thiên hạ Đại Khánh. Bệ hạ có chỉ, đêm nay bất luận thân phận, bất luận quần thần, tất cả cứ yên tâm mà say, tận hứng mà về."
Người nói chuyện là một nữ tử. Chung Ly Sóc trông theo tiếng vang, lại phát hiện nơi đó vừa khéo chính là chỗ mình nhìn không đến. Nghĩ chắc người lên tiếng ắt phải là quan Nội thị bên cạnh Nữ hoàng.
Quan Nội thị đã đến, nói vậy bệ hạ cũng sắp đến rồi.
Chẳng hiểu vì sao, nhịp tim Chung Ly Sóc đột nhiên dồn dập hơn mấy phần. Nàng nâng chén trà, đưa lên miệng. Nhưng đúng lúc này, Chung Ly Sóc lại nghe được một giọng già dặn nhưng lại rất có lực cất lên hỏi: "An Thị quan, thịnh yến đã khai, khi nào thì bệ hạ đến?"
Nhạc Chính Dĩnh vừa nghe đã nhận ra ngay đây là Hữu Thừa tướng Vương An Tố, người hối bệ hạ đại hôn tích cực nhất. Lão hồ ly này, chẳng lẽ còn sợ Nữ hoàng bất ngờ đổi ý hay sao?
"Hồi Vương Thừa tướng, bệ hạ đến đã lâu, bây giờ đang cùng thưởng thức điệu múa Khải Thần của các Ty Mệnh đại nhân. Quân thần cùng vui là tiền lệ từ cổ. Bệ hạ của chúng ta rất mực thương cảm cho các vị đại nhân đây." An Thị quan cười đáp lời, vừa nói xong đã đưa đến một đợt xì xào bàn tán.
Hoàng đế không ngồi trên tôn vị, lúc này chẳng biết đang ở chỗ nào trong Ngư Long Các. Không tìm được bệ hạ thì tất cả những người mà Lễ bộ cố ý sắp xếp chẳng phải vô ích rồi hay sao? Vương Thừa tướng một thân chính khí lúc này đang thổi râu trừng mắt tại chỗ ngồi. Lễ bộ Thượng thư bên cạnh ông ta lại cười khà khà, nói: "Bệ hạ của chúng ta rất có phong thái cổ. Quân thần cùng vui như vậy, thật sự khiến chúng ta mừng rỡ như hoa kỳ tương hội* a."
*Hoa kỳ tương hội: nghĩa đen gặp nhau mùa hoa nở. Đọc tiếp có giải thích cặn kẽ nghĩa bóng.
So sánh với Vương Thừa tướng thẳng tính thì Lễ bộ Thượng thư vuốt râu dài trông có phần phong lưu, tiêu sái hơn. Một câu này của ông ta nháy mắt đã khiến Thừa tướng phải ngẫm lại. Vương Hữu Thừa lườm ông ta một cái, nói: "Hoa kỳ tương hội. Hóa ra chủ ý rất hay mà ngươi bảo ngươi bày cho bệ hạ chính là cái chuyện nhảm nhí này đây hả? Bệ hạ là ngôi cửu ngũ, sao có thể giống nữ tử bình thường cho được?"
Lễ bộ Thượng thư mỉm cười, đáp rằng: "Không đúng. Cái này mới không phải chuyện nhảm nhí. Để bệ hạ tự mình đi tìm tốt hơn kiểu chọn bừa của ngươi nhiều."
Bệ hạ chính là ngôi cửu ngũ, bất luận chọn nam tử nào làm phu tế cũng được. Huống hồ, nếu chỉ là muốn Hoàng tự, vậy càng không nên tuyển một Hoàng phu có gia thế hiển hách.
Các quan lại mỗi người một suy nghĩ. Cuộc nói chuyện của Vương Thừa tướng và Lễ bộ Thượng thư bị người có tâm nghe được, sau đó truyền cho gia phó, rồi lại đến tai nam nữ thanh niên các nhà. Từ Nhân Thanh ngồi nghiêm chỉnh giữa một đám trẻ tuổi ở Hộ bộ cũng nghe được tin ấy, bèn lộ ra nụ cười trào phúng.
Hoa kỳ tương ngộ. Thế gian này còn có ai đáng để Nữ hoàng ghé mắt nữa sao?
Khi nghe được tin bệ hạ cải trang tuần tra Ngư Long Các thì Bình An Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An đang chiêu đãi Vân Trung Vương Chung Ly Mạc từ xa đến. Trưởng Công chúa nghe thị nhân hồi báo bên tai, đôi mày thanh tú khẽ chau.
Vân Trung Vương ngồi đối diện thấy thế, không khỏi cẩn thận dò hỏi một câu: "Sao vậy?"
Công chúa ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn hòa của thanh niên, đáp: "Tiểu muội dẫn Hoàng tỷ đi làm chuyện càn quấy rồi."
"Nhưng hoàng tẩu... không, ý ta là bệ hạ, tối nay không phải nên tham gia yến tiệc sao?" Chung Ly Mạc chưa đến Nguyên Châu đã tỏ rõ tâm ý, cũng không sợ hiện trạng bị quần thần đẩy vào thế khó xử, nghi hoặc cất lời hỏi.
Trưởng Công chúa thở dài một hơi, lại quay đầu phân phó các thị vệ đi tìm tung tích hai người kia.
Trung tâm yến tiệc ở Ngư Long Các chính là bệ hạ cửu ngũ chí tôn. Cũng không biết bệ hạ hiện đang ở nơi nào. Các thế lực có mưu đồ khắp nơi hồ hởi châu đầu ghé tai. Màn biểu diễn trên đài Ngư Diễn Liên Diệp ngày càng sôi trào. Điệu Khải Thần của các Ty Mệnh đã qua, tiếp theo chính là thượng khúc Đêm Hoa Đăng vô cùng phấn khích của Hoằng Văn Quán.
Tiết mục trên đài hết sức náo nhiệt, mà cảnh tượng dưới đài cũng rất mực đặc sắc. Các nam nữ thanh niên trong lòng có ý hết phấn khởi chờ mong lại đến thấp thỏm bất an, chỉ hy vọng có thể được nữ tử ví như anh hùng trong truyền thuyết kia để mắt, có cơ hội làm bạn một đời.
Trong số các nam nữ ấy, cũng có một Chung Ly Sóc. Nàng lòng đầy kỳ vọng, ước ao có thể nghe thấy giọng Hoàng hậu trong yến hội. Không, còn mong được xa xa ngắm nhìn người kia một lần nữa.
Nhưng ai có ngờ, người ấy lại mặc thường phục, lẫn trong Ngư Long Các.
Nàng sẽ xuất hiện ở nơi nào đây? Tử Đồng.
Liệu có xuất hiện trước mặt ta hay không? Tử Đồng.
Mang trong lòng sự vọng tưởng như vậy, Chung Ly Sóc có phần thấp thỏm không yên. Nàng rót hết chén này đến chén khác, uống hơn nửa bình trà. Hành động nâng chén quá nhiều lần khiến Nhạc Chính Dĩnh quan tâm, hỏi: "Tố, là món ăn không hợp khẩu vị sao?"
Chung Ly Sóc gật đầu, rồi lại lắc đầu, đáp rằng: "Uống hơi nhiều nước trà, Tố muốn đi nhẹ."
Nhạc Chính Dĩnh nở nụ cười hiểu ý, bèn gọi thị nhân đến, phiền nàng dẫn Chung Ly Sóc đi. Lúc sắp đi, Nhạc Chính Dĩnh ngẫm nghĩ rồi dặn một câu: "Ở đây đông người, Tố đừng chạy loạn. Giải quyết xong nhớ mau quay lại."
Bệ hạ cải trang, hẳn là đáp lại hoa kỳ tương ngộ.
Hoa kỳ tương ngộ, chính là lời mời đơn độc gặp nhau của các nam nữ quý tộc Nguyên Châu chưa lập gia thất trước khi đính hôn, dưới sự dẫn dắt của thân hữu. Nói thẳng ra chính là quan sát lẫn nhau. Nếu thích hợp thì vâng theo lời cha mẹ, cùng kết nên duyên. Truyền đến giờ đã biến thành một quy trình cố định trong việc lựa chọn hôn phối của các nữ tử quý tộc. Nếu là ưng ý, nhất kiến chung tình, ấn định đời này. Đối với bệ hạ thì đêm nay, nếu nhìn vừa mắt sẽ định ra, cưới vào cung, cùng nhau dựng dục Hoàng tự.
Lúc này, tốt nhất là Nhạc Chính Tố đừng nên xuất hiện trước mắt bệ hạ. Gương mặt quá mức tương tự kia, một khi xuất hiện e là lại khiến bệ hạ nhớ đến Chiêu Đế đã mất. Như vậy, quyết tâm bệ hạ khó khăn lắm mới định ra lại phải từ bỏ.
Chỉ là bệ hạ ơi bệ hạ, bây giờ ngài đang ở phương trời nào đây?
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT