Chung Ly Sóc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Hoàng hậu như vậy.
Nàng muốn gặp Hoàng hậu.
Bắt đầu từ giây phút chấp nhận Hoàng hậu thay mình ngự giá thân chinh, từ giây phút tự tay khoác cho người ấy tấm chiến y, nàng đã bắt đầu mong nhớ. Vốn cho rằng nỗi nhớ nhung dài lâu mà vô vọng ấy sẽ lụi tàn cùng trận lửa dữ kia, nhưng không ngờ nàng lại có cơ hội mở mắt ra một lần nữa.
Tất cả, bắt đầu lại từ đầu.
Với Hoàng hậu mà nói, nàng đã thành một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng đối với nàng, Hoàng hậu vẫn là người duy nhất nàng trân ái trong trí nhớ kiếp trước.
Là mừng rỡ, là hốt hoảng, cũng là bất an.
Mang theo nỗi chờ mong khó gọi tên, Chung Ly Sóc đợi đến đêm giao thừa, đêm mà Nữ hoàng đại yến quần thần tại Ngư Long Các. Khi mặt trời khuất bóng, các quý tộc trẻ tuổi cùng con cháu quan lớn ở thành Nguyên Châu ngựa xe như nước, đồng loạt hướng về Ngư Long Các phía đông hoàng thành.
Dưới sự thống trị của Nữ hoàng, hoàng thành sau cuộc loạn Hạ Nguyên đã một lần nữa bừng lên sự huy hoàng vốn có của đế đô một nước. Đèn lồng ngũ sắc điểm đầy cung tường lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng ôn hòa giữa đêm đông giá rét. Chung Ly Sóc ngồi trong xe ngựa đến Ngư Long Các, vươn tay vén rèm nhìn chung quanh. Những nơi ánh mắt lướt qua đều là các nam thanh nữ tú sóng vai rảo bước. Đằng trước, xe ngựa xếp thành một hàng dài uốn lượn, đang ngay ngắn, tuần tự tiến vào cửa lớn Ngư Long Các. Cách đó không ra, pháo hoa nở rộ. Chung Ly Sóc ngẩng đầu. Ánh hào quang lấp lánh rơi trên gương mặt nàng, soi chiếu những đường nét ngây ngô mà xinh đẹp của thiếu niên.
Quả là một đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt.
Chung Ly Sóc vui mừng vì cảnh tượng hưng thịnh, nét mặt ngập tràn sự ngây thơ, mơ mộng đặc hữu của tuổi thiếu niên. Niềm hưng phấn ấy có làm sao cũng không che lấp được. Ngắm những gương mặt trẻ trung, phấn chấn xuất hiện dọc đường đến, Chung Ly Sóc quay đầu, nhìn Nhạc Chính Dĩnh cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, hỏi: “Trưởng tỷ, quan chức trong triều đều trẻ tuổi vậy sao?”
Trước tối hôm nay, Chung Ly Sóc xem như một đứa trẻ chưa từng gặp cảnh thịnh yến. Suốt đường đi, Nhạc Chính Dĩnh thấy muội muội hết nhìn đông đến ngó tây, e là đã hiếu kỳ không thôi. Muội muội hôm nay mặc cẩm bào đỏ thẫm, ngọc quan búi cao, càng tôn lên vẻ khôi ngô, đáng yêu trên gương mặt trắng nõn. Thân là trưởng tỷ, thấy muội muội như vậy, sự trìu mến trong lòng Nhạc Chính Dĩnh cũng cuồn cuộn dâng trào, đã chờ muội muội kéo mình hỏi đông hỏi tây thật lâu.
Giờ cuối cùng cũng hỏi, chỉ là không phải hỏi vấn đề mà nàng đã chuẩn bị sẵn.
Nhạc Chính Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, hẳn là dọc đường đi đã gặp không ít người trẻ tuổi nên muội muội mới thắc mắc như vậy, sau đó đáp lời: “Bệ hạ thích trọng dụng quan chức trẻ tuổi, có lý tưởng. Trong triều đình hiện giờ, ngoại trừ vài vị lão thần thì trên cơ bản đều rất trẻ.”
“Những nam nữ thanh niên vừa rồi đi qua đều là quan chức triều đình sao?” Đây mới là vấn đề Chung Ly Sóc thực sự muốn biết.
“Phải, cũng không phải.” Nhạc Chính Dĩnh nghĩ thầm quả nhiên muội muội chú ý đến những gương mặt trẻ kia. Nhưng muốn nàng trả lời thế nào đây? Nói rằng phần lớn trong số họ đều là bị gia tộc kéo ra cho bệ hạ xem mắt sao?
Chuyện râu ria như vậy, nàng đương nhiên sẽ không nói cho muội muội nghe. Huống hồ nghị luận việc tư của Nữ hoàng, nàng cũng không làm được. Vậy nên, Nhạc Chính Dĩnh nói: “Tối nay là thịnh yến hiếm thấy, bệ hạ đại yến quần thần, là chuyện trọng đại của Đại Khánh từ khi khai quốc đến nay. Bọn họ cũng như A Tố, là đến nhờ ân điển của bệ hạ.”
Chung Ly Sóc nghe được đáp án mong muốn, gật gù buông rèm, một lần nữa ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa. Thân thể lắc lư theo từng chuyển động của xe, nhớ lại những nam nữ thanh niên vừa thấy, trong lòng Chung Ly Sóc lại thêm đôi phần cảm thán.
Khánh Quốc non trẻ trọng dụng quan chức năng nổ. Tất cả đều đang phát triển không ngừng. Đại Sở mục ruỗng chung quy đã thành quá khứ.
Xe ngựa chạy qua Ngư Long Môn rồi dừng lại trước các. Thị vệ đánh số cho xe của các đại nhân rồi dẫn đến nơi để. Chung Ly Sóc bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Ngư Long Các” rồng bay phượng múa, đoạn theo trưởng tỷ vào trong.
Vừa bước đến cửa, tiếng huyên náo đã ập vào tai. Hoa đăng thả đầy trong đêm, cả Ngư Long Các sáng rực như ban ngày. Chung Ly Sóc đi sau trưởng tỷ, liếc mắt nhìn ngó chung quanh. Vừa vào trong đã có thị nhân dẫn các nàng hướng lầu trên.
“Nhạc Chính đại nhân…”
“Nhạc Chính đại nhân…”
Một đường đi đến lầu ba, có không ít nam nữ trẻ tuổi hành lễ với Nhạc Chính Dĩnh. Nhạc Chính Dĩnh chắp tay đáp lại từng người. Ánh mắt bọn họ nhìn Binh bộ Thị lang, cũng nhìn thiếu niên tuấn mỹ Chung Ly Sóc. Những nam nữ thanh niên biết ý nghĩa thật sự của buổi đại yến lần này đều đang tò mò đánh giá thiếu niên nghe đồn rất giống Chiêu Đế trước mắt, nhìn xem nàng có phải đối thủ nặng ký nhất của họ hay không.
Ánh nhìn mịt mờ ấy rơi vào mắt Chung Ly Sóc, tuy khiến nàng hiếu kỳ nhưng vẫn không đáng để tốn nhiều tâm tư lưu ý. Thứ thu hút ánh mắt nàng chỉ có đài Ngư Diễn Liên Diệp rộng mở ngay trung tâm Ngư Long Các kia.
Ngư Long Các là nơi hoàng thất Đại Sở thiết yến quần thần xưa nay. Chung Ly Sóc tuy từng là đế vương nhưng kiếp trước cũng chỉ ghé qua mỗi một lần. Nhìn đài diễn như được bao quanh bởi vô số đóa sen vàng, phản chiếu ánh hào quang rực rỡ tựa xây nên từ ngọc kia, hình ảnh chôn giấu đã lâu trong ký ức cũng chợt lóe.
Đó là năm nàng được sắc phong làm Thái tử, Thứ Đế đại yến quần thần. Yến đang lúc cao trào thì Thứ Đế bảo nàng thổi một khúc Thấy Trăng. Xua tan mây mù thấy ánh trăng, chính khúc xích bát hân hoan lại da diết ấy đã khiến Thứ Đế vốn lạnh lùng trở nên tùy hứng đến cực điểm, thậm chí còn nhảy một đoạn Linh Tê.
Ngay trong buổi yến hội ấy, nàng đã cho rằng hết thảy khổ đau trước năm mười sáu tuổi đều đi qua, mà mẫu thân sẽ dạy nàng trở thành một đế vương tốt. Giờ ngẫm lại, chỉ sợ đó là sự mềm dịu duy nhất mà Thứ Đế dành cho nàng.
Tối nay, hoa đăng rực rỡ, tất cả sen vàng chung quanh đài Ngư Diễn Liên Diệp đồng loạt nở rộ. Lửa than bên dưới mỗi tầng lầu các bắt đầu nhen nhóm. Các thị nhân lục tục dâng điểm tâm đã chuẩn bị sẵn lên. Trong tiếng huyên náo sôi trào, các nhạc công ẩn sau đài Liên Diệp chuyển sang một khúc nhạc có giai điệu hân hoan.
Ánh mắt Chung Ly Sóc đảo qua từng chỗ ngồi, cuối cùng dừng ở vị trí trung tâm cùng tầng. Dựa theo cách sắp xếp đại yến trong cung của Lễ bộ thì ba tầng lầu đều là trọng thần lục bộ* cùng vương tôn quý tộc, chia làm chín khu. Thân là đế vương độc tôn với chín. Vì lẽ ấy, Hoàng hậu của nàng, đêm nay sẽ xuất hiện ở nơi đó.
*Lục bộ (6 bộ) gồm: Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công. Chi tiết nữa mời gu-gồ.
Nhưng nơi đó, khéo làm sao lại ngay điểm mù của tầm mắt. Nàng không thấy được Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không thể nhìn đến nàng. Ý thức được điều ấy, trái tim vốn đã thấp thỏm của Chung Ly Sóc lại tăng thêm đôi phần nhấp nhô bất định.
Có lẽ bộ dáng nhìn ngó chung quanh của nàng quá mức lộ liễu nên sau khi chào hỏi các vị đồng liêu xong, Nhạc Chính Dĩnh lại chuyển mắt nhìn sang.
“Tố đang nhìn gì vậy? Phụ thân, mẫu thân ở bên kia, ngồi cùng trưởng bối các nhà. Nếu muội muốn tìm họ thì chốc nữa chúng ta sẽ qua.” Nhạc Chính Dĩnh nhìn gương mặt non nớt của muội muội, nhẹ giọng nói.
Khu vực của những quan chức có gia thất và người trẻ tuổi đã được phân chia từ trước. Chung Ly Sóc đi theo trưởng tỷ mà đến, thế nên không ở cùng nơi với cha mẹ. Muội muội còn nhỏ, chưa bao giờ tham gia buổi yến tiệc thế này, nên là Nhạc Chính Dĩnh chỉ cho rằng muội muội sợ người lạ, muốn đi tìm cha mẹ.
Chung Ly Sóc lắc đầu, nhẹ giọng đáp lời: “Tố theo tỷ tỷ là được rồi. Cha mẹ e là đang ôn chuyện cùng bạn cũ, ta vẫn đừng đi quấy rầy họ thì hơn.”
Nói ra lời ấy, thiếu niên non nớt dưới ánh đèn rực rỡ thoạt trông càng tươi tắn, đáng yêu. Nhạc Chính Dĩnh nhìn gương mặt sáng ngời ấy, không nhịn được mà cất lời: “Vậy được rồi. Bệ hạ chưa tới, còn ít nhất nửa canh giờ nữa mới có thể khai yến. Nếu muội đói thì ăn chút bánh ngọt lót bụng đi.”
“Vâng.” Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt cũng chuyên chú tập trung vào đài Ngư Diễn Liên Diệp tại lầu một.
Các đại thần tham gia yến tiệc lục tục trình diện. Ngày càng nhiều nam nữ thanh niên xuất hiện trong Ngư Long Các. Không ngừng có người đến chào hỏi Nhạc Chính Dĩnh. Chung Ly Sóc thân là tiểu bối cũng không thể không đáp lễ theo trưởng tỷ.
“Chào Từ đại nhân…”
“Từ đại nhân…”
“Từ đại nhân…”
Từng tiếng gọi vang lên từ xa đến gần. Cũng như khi trưởng tỷ xuất hiện, bọn họ lần lượt biểu đạt sự tôn kính với một người vừa đến. Chung Ly Sóc không khỏi nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, vừa trông đã thấy người đi ngay đầu, tựa “chúng tinh củng nguyệt*”.
*Chúng tinh củng nguyệt: Sao vây quanh trăng, ý là đằng sau có dàn xun xoe hùng hậu.
Đó là một nam nhân mặc cẩm bào tím hải đường, ngọc quan thúc cao. Hàng mày kiếm kéo đến tóc mai, sống mũi cao thẳng, môi tựa lưỡi dao, mắt ngâm sương lạnh. Đây là một nam nhân anh tuấn, cao quý, lạnh lùng nhưng cả người lại lộ ra chính khí lẫm liệt.
Chung Ly Sóc nhận ra hắn. Rất nhiều năm trước, nàng còn từng nghe qua một tin đồn thú vị. Nam nhân thoạt trông vô cùng anh tuấn, công minh này và vị Binh bộ Thị lang nho nhã, phong lưu bên cạnh nàng đây cùng được xưng là “Song hoa”. Hắn chính là một trong những thanh niên tài tuấn ưu tú nhất triều tiền Sở, Hộ bộ Thị lang hiện tại, trưởng tử của Tả Thừa tướng Đại Khánh Từ Minh Nghĩa – Từ Nhân Thanh.
Từ Nhân Thanh xuất thân đại quý tộc Từ gia ở Nguyên Châu, cũng như Nhạc Chính Dĩnh, có tình nghĩa thanh mai trúc mã với đương kim bệ hạ. Năm đó, Thứ Đế hạ chiếu mệnh tất cả con cái của các trọng thần vào Hoằng Văn Quán học tập, tạo nên mối duyên phận khó nói của ba thiếu niên, thiếu nữ này.
Từ Nhân Thanh theo Nữ hoàng nam chinh bắc chiến, cũng được bệ hạ xem trọng hệt Nhạc Chính Dĩnh. Mà quý tộc từ thời tiền Sở là Từ gia cũng vì công tòng long này mà trụ vững ở triều Khánh, đồng thời còn liên hợp với các bô lão tiền triều, dần dần hình thành một đoàn thể mới.
Chuyện tranh đấu đảng phái, bất luận thời nào cũng khó tránh khỏi, đặc biệt là khoảng thời gian sau khi triều Khánh vừa hưởng thái bình này, đấu đá trong triều cũng ngày một nhiều hơn. May mà Nữ hoàng bệ hạ tay nắm binh quyền, nhất ngôn cửu đỉnh. Rất nhiều tranh chấp đến chỗ nàng đã phải im lặng tiêu tan. Nhưng dù vậy, tình cảm từ thời niên thiếu xưa kia cũng vì những tranh chấp dần tăng cao mà trở nên xa cách. Nhạc Chính Dĩnh vốn dĩ đã không thích cách làm của Từ gia, nên mối quan hệ với người bạn thuở thiếu thời là Từ Nhân Thanh này giờ cũng đã căng thẳng đến độ nhìn nhau xốn mắt.
Vì vậy, khi Từ Nhân Thanh dẫn đám thanh niên thuộc Hộ bộ đi qua, Nhạc Chính đại nhân vốn luôn nhiệt tình với mọi người chỉ cười nhạt cất tiếng chào hỏi: “Từ đại nhân.”
Nam nhân lãnh ngạo dừng bước, đứng bên cạnh Nhạc Chính Dĩnh, nhìn nàng rồi lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Nhạc Chính đại nhân.” Ánh mắt hắn lướt qua Nhạc Chính Dĩnh, cuối cùng dừng ở thiếu niên thân mặc cẩm bào đỏ thẫm đứng bên cạnh.
_____________
Đi chụp phim toàn cảnh coi 2 cái răng bên trái một đau một đang chữa thì ở đâu lù lù xuất hiện cái u xương bên phải kiểu: sập rai ma đà phắc kà 🙂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT