Ánh nắng ngoài phòng rất rạng rỡ. Sau Trưởng Công chúa, Tô Hợp cũng dẫn người đến thăm Chung Ly Sóc. Cũng như các nàng, Tô Hợp vừa nấn ná ngoài cửa một lúc đã bị Trưởng Công chúa mời đến chính điện. Một hàng mấy người ngồi trong điện, không ai mở miệng nói một câu. Tô Hợp vừa vào, thấy tình cảnh ấy thì đầu óc cũng mịt mờ. Nhưng hắn vẫn không quên mục đích của bản thân, thi lễ với mọi người xong liền hướng thẳng chỗ Trấn Bắc Hầu và Nhạc Chính Dĩnh mà cất giọng hỏi: "Tố ca ca sao rồi? Bị thương có nặng không? Đêm qua vốn nên phái người đến thăm nom, chỉ là đêm tối hỗn loạn, không kịp hỏi Tố ca ca được đưa đi nơi nào."
Đúng vậy, đêm qua có không ít người bị thương. Các võ sĩ sợ xảy ra thêm biến cố nên toàn bộ đều canh giữ bên cạnh Tô Hợp, thậm chí không cho hắn đi tìm Chung Ly Sóc. Cũng chính nhờ đêm qua Tô Hợp nhanh chóng thúc giục người đi hỏi thăm nên giờ mới biết được Nhạc Chính Tố ở đâu.
Trấn Bắc Hầu đã gặp qua hắn vài lần, biết Thế tử rất thân thiết với A Tố, bèn cười nói: "Đa tạ Thế tử quan tâm, A Tố rất khỏe, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi. Chờ nàng tỉnh lại, chúng ta lại vào thăm."
Tô Hợp gật gật đầu, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ, hai mắt lại đảo vòng quan sát những người chung quanh, nghĩ thầm những người này đều đến vì Tố ca ca, Tố ca ca được quan tâm thật là nhiều.
Bên đây, Huyên Cảnh Thần đứng dậy, vừa đẩy cửa ra đã thấy An Thị quan dẫn theo chúng nữ quan chờ ngoài cửa, lòng thầm hiểu rõ. Thấy An Thị quan kinh sợ hành lễ, Nữ hoàng nói: "Vào đi, động tác nhẹ một chút."
"Vâng." An Thị quan ứng tiếng, đoạn dẫn chúng thị nữ nâng đồ nối đuôi nhau vào phòng sau Nữ hoàng.
Huyên Cảnh Thần trở lại rất nhanh, khiến Chung Ly Sóc vui sướng không thôi. Chỉ là khi nhìn đến An Thị quan đi theo sau, chẳng hiểu vì sao nàng lại thêm mấy phần chột dạ. An Thị quan mệnh các thị nữ đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi cho tất cả lui, còn mình chờ bên bình phong, cất giọng nói: "Bệ hạ, kính xin hãy rửa mặt trước."
"Ngươi cũng lui ra đi." Huyên Cảnh Thần nói. An Thị quan xưng vâng, rồi cung kính lui về sau, cùng các thị nữ đứng cách tấm bình phong. Trước khi đi, nàng lén đánh mắt sang Chung Ly Sóc một cái. Nhìn dung nhan quá mức tuấn tú kia, tâm trí lại nhớ đến hình ảnh thiếu niên này và Nữ hoàng cùng ngồi dưới tán cây ngắm hoa anh đào ngày xuân. Kể từ lúc đó, nàng đã cảm thấy thái độ của bệ hạ đối với vị tiểu công tử này có phần khác lạ, nhưng sau lại không thấy Nữ hoàng gặp thiếu niên nữa. Nào ngờ cảm giác khác lạ ấy chính là nhìn trúng người ta.
An Thị quan biết, từ sau khi Chiêu Đế đi, bên cạnh Nữ hoàng vẫn không có một ai. Hiện giờ xem như Nữ hoàng đã tìm được người yêu mến sao? Thiếu niên này sẽ nhập chủ trung cung ư?
An Thị quan nghĩ thầm, không biết vì sao, rõ ràng chỉ là khoảng thời gian lúc sáng như thường lệ mà nàng lại cảm thấy da đầu có phần tê dại.
An Thị quan chấn kinh không nhẹ, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nguyên dáng vẻ dù gặp sóng gió cũng chẳng hoang mang, mãi đến khi nghe Nữ hoàng nói câu 'ta đút nàng đi' mới triệt để sụp đổ.