Nhạc Chính Dĩnh lúc này còn gì không hiểu nữa, nhất định là đêm qua bệ hạ mang Phong Bá đến đây, bằng không sao lại vào một cách im ắng như thế cho được?
Nàng nghĩ vậy, lại nhớ đến hai người còn ngủ sau cánh cửa, cũng không thể đi rửa mặt, đành dứt khoát ngồi ngay bên lan can ngoài cửa mà canh chừng.
An Thị quan tìm đến Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa cau mày, giục các Ty Mệnh đi tìm, lại hỏi: "Có hỏi Vân Trung Vương chưa?"
An Thị quan lúc này mới nhớ ra đêm qua Vân Trung Vương cũng bị giữ lại. Trưởng Công chúa vừa thấy vẻ mặt ấy đã biết ngay người này hẳn là quá mức nóng ruột nên lúng túng, vội dẫn người đến tìm Vân Trung Vương.
Lúc này, Vân Trung Vương vừa mới rửa mặt xong, thấy Huyên Cảnh An thì vô cùng vui vẻ, hỏi: "Cảnh An, nàng có muốn theo ta cùng đi gặp bạn tốt kiêm ân nhân cứu mạng của ta không?"
Chung Ly Mạc đã kể với Huyên Cảnh An quá trình quen biết của hắn và Chung Ly Sóc từ rất sớm. Kết duyên từ một quyển khúc phổ, cộng thêm Nhạc Chính Tố có vẻ ngoài giống hoàng tỷ của hắn, từ đó dần thành bạn tốt. Đêm qua Chung Ly Sóc cứu Vân Trung Vương một mạng, Huyên Cảnh An cũng vô cùng cảm kích. Nàng gật đầu, đáp: "Đương nhiên nên đi cùng. Có điều trước đó, ta muốn hỏi một chút đêm qua chàng từ biệt hoàng tỷ khi nào? Hoàng tỷ đã đi đâu?"
"Đêm qua, thương lượng chính sự với bệ hạ xong là nàng liền bảo ta trở về. Ta đi thăm A Tố một chuyến. Bệ hạ mất tích rồi sao?" Vân Trung Vương chỉ nháy mắt đã hỏi ra điểm mấu chốt.
Huyên Cảnh An gật đầu: "Tẩm cung, thư phòng, tất cả những chỗ hoàng tỷ sẽ đi trong hành cung đều đã tìm, không thấy." Vừa kinh qua chuyện đêm qua, như vậy bảo nàng làm sao mà yên tâm?
"An An nàng đừng lo. Bệ hạ võ công cao cường, lại có Phong Bá bảo hộ. Nếu đêm qua còn gặp chuyện, không lí nào lại im ắng như vậy. Trừ phi..." Chung Ly Mạc nghĩ đến đấy, lập tức vỡ lẽ, "Ta biết bệ hạ đi đâu rồi!"
Huyên Cảnh An nóng lòng hỏi: "Chàng biết?"
Chung Ly Mạc gật đầu, vươn tay nắm lấy Huyên Cảnh An, dẫn nàng cùng đến An Hòa Uyển, vừa đi vừa nói: "An An nàng có nhớ khúc Vân Ca mà đêm qua A Tố nhảy không? Xem ra chúng ta sắp có thêm một tỷ phu rồi."
Vạt áo đỏ của thiếu niên dừng trong mắt bọn họ, để lại ấn tượng sâu sắc. Giữa những chuyện quốc sự đau đầu, khúc Vân Ca đêm qua của thiếu niên như đề tài duy nhất có thể khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Trấn Bắc Hầu không màng bận tâm những người khác nói gì, vẫn một đường bước vội hướng An Hòa Uyển. Ánh mặt trời ngày càng tươi đẹp. Từ xa, ông ta đã thấy con gái lớn đứng ngay cửa, bèn vội vã tiến lên, nhưng đập vào mắt chính là bộ dáng ưu sầu của con.
"Sao vậy? Là A Tố không ổn à?" Trấn Bắc Hầu vừa thấy sắc mặt con gái, lòng đã nóng ran. Ông duỗi tay toan đẩy cửa, "Y công đang cứu chữa bên trong sao? Tình huống thế nào rồi?"
Nhạc Chính Dĩnh sợ đến mức vội kéo phụ thân trở lại, nói: "Phụ thân, phụ thân, A Tố không sao. Tạm thời cha đừng vào."
"Dùng bữa sáng rồi, ở phòng nghị sự. Vì chuyện Sở nghịch tối qua mà các đại thần mới sáng sớm đã tới gặp bệ hạ. Mãi vẫn không thấy bệ hạ đến, ta bèn tới đây thăm A Tố trước."
Nhạc Chính Dĩnh nghe thế, dù đã đến tuổi tam thập nhi lập rồi nhưng vẫn cảm thấy chột dạ khi đối mặt phụ thân. Nàng cười cười, không nói nữa. Đúng lúc này, có một nhóm người đón ánh mặt trời đi về phía bọn họ.
"Trưởng Công chúa, Vân Trung Vương." Trấn Bắc Hầu kinh ngạc nhìn những người vừa đến, rồi lại hành lễ. Đi sau họ còn có An Thị quan thường hầu bên bệ hạ.
Nhạc Chính Dĩnh thấy hai người này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Trưởng Công chúa gật đầu, lại nhìn Nhạc Chính Dĩnh bằng ánh mắt sâu xa. Vân Trung Vương cười ha hả, vô cùng vui vẻ: "Nhạc Chính Thị lang, đêm qua có gặp khách quý không thế?"
Nhạc Chính Dĩnh cũng biết đây là đến tìm người, đành thở dài một hơi rồi gật gật đầu. Trấn Bắc Hầu không hiểu mô tê, cứ mãi quan sát con gái, lại không nhìn ra được manh mối nào.
Trưởng Công chúa nhìn kĩ Nhạc Chính Dĩnh, rồi nhẹ giọng hỏi: "Vậy hiện giờ... khách quý đang ở đâu?"
Vân Trung Vương vừa nghe vậy, sắc mặt đã lập tức trở nên cổ quái, nghĩ thầm a tỷ ta còn bị thương kia kìa, sao hoàng tẩu có thể như vậy?
Trưởng Công chúa nghe xong đành dừng bước, nhất thời cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Trấn Bắc Hầu vẫn không hiểu gì, bèn nhìn con gái. Nhạc Chính Dĩnh nhích đến bên cạnh ông ta, nhẹ giọng giải thích: "Đêm qua, bệ hạ đến tìm A Tố."
Trấn Bắc Hầu lúc này mới ngộ ra. Ông nhìn Trưởng Công chúa cùng An Thị quan, lại nghĩ đến hành động kinh người của con út đêm qua, nhịn không được bật cười.
Tiếng cười của Trấn Bắc Hầu khiến mọi người tại hiện trường hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mãi vẫn không biết nên làm thế nào. Vì thế, đoàn người này cứ vậy mà đứng chờ ngay cửa, cùng xấu hổ chung, không một ai dám vươn tay đẩy cửa.