Còn có hai ngày là đến cuộc chiến để giành quyền thừa kế. Phượng Vô Tà không chút hoang mang, mà Hồng Anh cùng Lục Huyền vì nàng mạng không ít “Thứ tốt” mà phải đi vào nhà giam.

Nhóm người hầu phụ trách trông coi nhà lao bị ra tay bằng mấy cây kim châm, thậm chí đau đớn còn không cảm giác được, liền đã ngất đi!

Hồng Anh thực hiện thuật chiêu hồn, đưa bọn họ di chuyển đến nơi khác.

Cứ như vậy, Phượng Vô Tà có thể thanh thản ở lại nhà lao “chăm sóc” nhị tỷ tỷ của nàng, Phượng Vô Hà!

Phượng Vô Hà ngồi trên thảm cỏ được trải trong nhà lao, đầu bù tóc rối, toàn thân dơ bẩn, cánh tay bị bỏng, tuy rằng đã sơ cứu đơn giản, những vẫn như cũ một mảnh cháy đen, thập phần rợn người!

Phượng Vô Tà từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái ghế gỗ thật thoải mái, ở trước mặt Phượng Vô Hà khoan thai ngồi xuống.

Nàng như thần tiên, thoạt nhìn cũng nhà lao hắc ám không hợp nhau! Nhưng biểu tình của nàng, lại có 10 phần hài hước!

Phượng Vô Tà như một vị khán giả ở trên xem một con súc vật bị làm thịt, ánh mắt thanh lãnh như hiện ra màu máu!

Phượng Vô Hà biết Phượng Vô Tà tới. Nhưng nàng không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Tà, chỉ lẳng lặng mà ngồi một góc.

Nàng biết, Phượng Vô Tà đến đúng lúc nàng xấu hổ nhất!

Quả nhiên!

Phượng Vô Tà chậm rãi mở miệng: “Nhị tỷ tỷ, ta tới thăm người.”

Khoé môi nàng nhếch nhẹ: “Tựa như lúc trước, ngươi đến nơi này thăm ta, ta cũng vì ngươi mang đồ ăn ngon đến, hãy thưởng thức thật tốt.”

Phượng Vô Hà đôi mắt trừng lớn, hoảng sợ ngẩng đầu!

Vết sẹo trên mặt Phượng Vô Tà, biểu tình lại hoà hoãn, nhưng sâu kín mà nhìn nàng, khoé miệng cười nhẹ, như mang theo chết chóc, như mang theo chút ôn nhu.

Phượng Vô Hà liền nghĩ tới năm xưa, chuyện phát sinh tại nhà lao năm đó.

Cảnh tượng lúc này, thế nhưng như lúc nàng bảy tuổi, khinh nhục Phượng Vô Tà!

Chẳng qua năm xưa, Phượng Vô Tà quỳ gối dưới chân nàng.

Mà hiện tại, đổi ngược lại!

“Phượng Vô Tà, ta chỉ bị giam tại nhà lao mà thôi, gia chủ còn không có phán ta chết! Ngươi không có chứng cứ cũng như không có tư cách đụng đến ta!” Phượng Vô Hà hung tợn mà trừng mắt với Phượng Vô Tà, đôi mắt cơ hồ muốn phun ra lửa tới nơi!

“Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chết.” Phượng Vô Tà vẫn đang cười như cũ.

Rồi sau đó, nàng vẫy vẫy tay, Lục Huyền liền bưng mấy thùng gỗ lớn theo thứ tự tiến vào——

Ở giữa mỗi cái thùng gỗ, thế nhưng đều đầy những con rắn, sâu bọ, chuột, kiến bò lổm nhổm!



Mấy thứ này, bị cho ăn dược, giờ phút này đều bụng đói, điên cuồng kêu vang!

“Nhị tỷ tỷ, chắc người cũng đói bụng rồi, năm đó ngươi cho ta ăn thật ngon miệng, hôm nay, ta cuối cùng cũng có thể báo đáp ngươi.”

Phương Vô Tà nói xong, rùng mình nhận từ tay Lục Huyền:

“Trước tiên đem một thùng kiến, để nàng nuốt vào!”

Trong khoảng thời gian này Lục Huyền đi theo Phượng Vô Tà, vô cùng thành thật đã sớm đem Phượng Vô Tà coi như chủ nhân của mình, giờ phút này vừa nghe được mệnh lệnh, cũng không hề do dự, trực tiếp bưng thùng gỗ, bẻ miệng Phượng Vô Hà ra, trực tiếp đổ vào!

Lần này Phượng Vô Hà thực sự muốn điên rồi! Trong phút chốc, nàng cảm thấy trong miệng nàng có vô số các thứ bò sát, vô số những cái răng gặm cắn miệng nàng!

Từ khớp hàm đến yết hầu, vừa tê vừa ngứa, ban đầu nàng còn liều chết chống cự, mà những con kiến đó như không thể không vào, ngang ngạnh chui vào cơ thể nàng!

Nàng nói không nên lời, cực kỳ buồn nôn, nhưng mà không làm được gì cả, những con kiến đó quá nhiều...

Lục Huyền tự đổ kiến vào miẹng Phượng Vô Hà, Phượng Vô Tà lại là tự cho Phượng Vô Hà “Tu bổ móng tay”. Chẳng qua, Phượng Vô Tà trong tay lấy ra một thanh cặp gắp than cực kỳ tinh xảo mà sắc bén.

Mà nàng thay đổi phương pháp, đem rút tất cả móng tay của Phượng Vô Hà.

Chờ Phượng Vô Tà rút xong mười ngón tay của nàng, cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy từ trong túi lấy ra một loại thuốc nước, đổ vào từng chỗ trên móng tay Phượng Vô Hà...

Phượng Vô Tà đối với hơi thở thoi thóp của Phượng Vô Hà mà cười nhẹ, nói:

“Nhị tỷ tỷ, ngươi biết không? Ở chỗ của chúng ta, có một phương pháp làm cho ngón tay của chính mình trở nên vô cùng đẹp, gọi là sơn móng tay... Như ta hiện giờ vì ngươi mà làm, chẳng qua, nơi đó nước sơn đều có đủ loại màu sắc, tô lên so với cái này đẹp hơn nhiều.”

Phượng Vô Hà hoảng hốt, sắp nghe không rõ lời nói của Phượng Vô Tà.

Cái gì mà “Ở chỗ chúng ta?”

Chẳng lẽ người này không phải là Phượng Vô Tà mà nàng quen biết?

Vậy nàng là ai?

Nhưng hiện giờ Phượng Vô Hà không còn sức lực để suy nghĩ chuyện đó....

Nàng chỉ thấy sau khi đổ thuốc nước lên tay, đau đớn ở đầu ngón tay nàng lập tức biến mất, thậm chí móng tay còn mọc ra...

Nhưng mà, điều khiến Phượng Vô Hà kinh ngạc là—— Phượng Vô Tà thế nhưng lại một lần nữa đem móng tay nàng lần lượt rút đi!

Chỉ trong nháy mắt tay nàng máu tươi lại chảy đầm đìa!

Tiếp tục lặp lại—— Móng tay Phượng Vô Hà bị rút rồi lại mọc, dài quá lại rút...



Cuối cùng, Phượng Vô Tà vì nàng bôi thêm 1 lần thuốc nước. Móng tay Phượng Vô Hà, thoạt nhìn vô cùng tốt, không hề có chút vết thương.

“Tiểu thư, không còn con kiến nào nữa.”

Trong tay Lục Huyền cầm chiếc thùng trốn không.

Mà miệng, mặt của Phượng Vô Hà cơ hồ bị kiến cắn nát...

Bên này Phượng Vô Tà đứng dậy, đem ghế gỗ dựa cất vào trong túi Càn Khôn, phân phó cho Lục Huyền: “Hết kiến, thì dùng rắn, chuột chăm sóc nàng, tất cả đều cho nàng ta hưởng thụ thật tốt!”

Lục Huyền làm theo.

Phượng Vô Hà chỉ cảm thấy dù có che trời lấp đất cũng không tránh khỏi đám rắn, chuột rơi hết xuống thân mình...

Ngay sau đó, nàng chỉ kịp rên một tiếng trước khi hấp hối...

Phượng Vô Tà lạnh lùng nhìn nàng một cái, vuốt phẳng váy áo của mình, chậm rãi đi ra khỏi nhà lao.

Nhân quả báo ứng, Thiên Địa tuần hoàn!

Nàng thật sự từng nghĩ tới, muốn tha cho Phượng Vô Hà một mạng, tuy rằng Phượng Vô Hà lên kế hoạch rất nhiều âm mưu, nhưng cuối cùng được Phượng Minh Châu cứu mạng trở về, chính nàng cũng không bị tổn thất gì.

Nhưng mà, ngàn vạn không nghĩ tới rằng, nàng lại nhớ đến đoạn kí ức thống khổ năm xưa của nguyên chủ!

Thật đáng giận, nàng như thế nào mà có thể dễ dàng buông tha?

Phượng Vô Tà cùng Lục Huyền rời nhà lao được một lúc, Hồng Anh liền đem những người bị hôn mê lúc trước quay trở về nhà lao.

Hết thảy, tất cả thật an tĩnh. Như chưa từng có người tới.

Phượng Vô Tà bây giờ chỉ cần chờ những người bị hôn mê tỉnh lại, phát hiện thi thể Phượng Vô Hà, sau đó kinh hoảng mà đi báo gia chủ——

Phượng Vô Hà là bị rắn, chuột, kiến cắn chết.

Như vậy, đoạn diễn của Phượng Vô Tà mới có thể coi như hoàn toàn hạ màn.

Đế Thiên Tà ngại nhà lao quá bẩn, vẫn luôn ở bên ngoài chờ Phượng Vô Tà.

Hắn thấy trên áo Phượng Vô Tà có vết máu, mắt đầy ghét bỏ: “Nàng như thế nào mà cả ngày làm dơ chính mình?”

Sau khi bước ra khỏi nhà lao tâm tình Phượng Vô Tà rất tốt, thật khó mà không cùng Đế Thiên Tà chơi đùa một chút: “Bởi vì như vậy, người sẽ liên cách xa ta ra một chút, không phải sao?”

Đế Thiên Tà nghe được nàng đang nói đùa, nên cũng không so đo cùng nàng, chỉ là hừ lạnh một tiếng:

“Nếu như vậy lần sau vào lúc nàng tắm rửa, ta sẽ tới hầu hạ ngươi, thuận tiện dạy dỗ nàng, như thế nào mới có thể đem chính mình tẩy rửa sạch sẽ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play