Nhà lao có cửa lớn, từ cửa lớn tiến vào bên trong, có rất nhiều phòng giam riêng lẻ, Phượng Vô Hà bị nhốt ở tận phòng giam cuối cùng.

Lúc sau Phượng Vô Hà bị đưa vào phòng giam, Phượng Vô Tà đi đến phòng giam nhìn nhìn.

Bất quá, Phượng Vô Tà chỉ đi tới cửa, vẫn chưa vào trong, liền dừng bước.

Bởi vì bỗng nhiên nàng đối với toà nhà giam của Phượng gia này, sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, như là thật lâu thật lâu trước kia từng đi qua nơi này....

Không lý do mà sợ hãi, sợ hãi, thân thể liền không hề do dự mà run rẩy, mà loại phản ứng này nàng không cách nào khống chế được!

Tựa hồ nguyên chủ từng có ký ức khổ sở tại nơi này.

Nàng đứng ở trước cửa phòng giam, thậm chí đầu có chút đau!

Kì quái, đây là làm sao vậy?

Phượng Vô Tà cố nén phần đầu không khoẻ, lại hướng vào trong đi vài bước.

Đột nhiên nàng nghe được trong phòng giam phát ra âm thanh chi chi, thế nhưng choáng váng làm nàng quỳ rạp trên mặt đất, nhịn không được mà nôn mửa!

Đây là phản ứng sinh lý? Như thế nào sẽ là loại trạng thái này?!

Nàng đầu càng ngày càng đau, ở trong bóng đêm, trong đầu nàng thế nhưng lại hiện ra một hình ảnh cực kì đáng sợ.

———

Đó là một cô bé nhỏ ước chừng năm sáu tuổi, trên người nàng bị quấn đầy xiềng xích dày nặng, cơ hồ ép nàng không thở nổi.

Nàng bị nhốt ở giữa nhà giam hắc ám, suốt ngày không thấy ánh mặt trời, đần độn mà ngồi ở một bãi nước bẩn, ánh mắt vô hồn mà bất lực.

Nàng vẫn luôn nhìn cửa lớn của phòng giam.

Nàng không biết là có người có thể cứu nàng ra ngoài hay không? Hay vẫn đang chờ người có thể làm nàng chết đi để giải thoát!

Cái sống không bằng chết này chính là lúc nhỏ của Phượng Vô Tà!

Nàng đợi hồi lâu, cửa phòng giam rốt cuộc mở ra...

Phượng Vô Tà nhỏ bé với vẻ mặt dơ bẩn, nhưng nhìn có người tới, vẫn là kinh hỉ mà kêu ra tiếng!

Thanh âm của nàng đứt quãng, có vẻ thạp phần ngu dại, nhưng ánh mắt lại đầy hy vọng:

“Nhị, nhị tỷ tỷ, cứu, cứu Vô Tà, sợ quá... Thật đói...”

Người tới đúng là Nhị tỷ tỷ đã từng thân mật nhất với Phượng Vô Tà, Phượng Vô Hà.

Phượng Vô Hà cười sờ sờ đầu Phượng vô Tà: “Biết Vô Tà đói bụng, cho nên, tỷ tỷ cố ý cho người mang đồ ăn ngon đến nga.”

Mở hộp cơm ra, bát cơm giữa, vẫn còn bảy tám phần nóng hổi.

———

Đó là ý tốt của Phượng Vô Hà, vì Phượng Vô Tà đem đến đồ ăn ngon!

Một năm kia, Phượng Vô Hà cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi.

Ai cũng không thể tưởng được, nàng sẽ đối với chính muội muội của mình, làm ra loại sự tình này.

Ngày thường, nàng trước mặt người ngoài giữ gìn tình cảm với người muội muội ngu ngốc Phượng Vô Tà này.



Cho nên Phượng Vô Tà toàn tâm mà tín nhiệm nàng——trừ bỏ ông nội, chỉ có Nhị tỷ tỷ Phượng Vô Hà này đối với nàng tốt nhất.

Lão gia khi bất lực nhất đã đem hy vọng ký thác trên người thân mà ông tín nhiệm nhất! Cho nên, một năm đó, ông nội rời đi, Phượng Vô Tà bị một đám con cháu trong gia tộc khinh nhục, đưa vào ngục giam, không biết ngày đêm, đóng suốt 3 ngày!

Nàng cho dù có ngốc lại đần độn, cũng là biết uỷ khuất, biết sợ hãi.

Rồi tới ngày thứ tư, Nhị tỷ tỷ nàng yêu nhất rốt cuộc tới ngục giam cứu nàng, nàng cao hứng đến suýt nữa quên mất mình đang đau xót cùng sợ hãi!

Chính là——

Nhị tỷ tỷ của nàng, lại chỉ vào những vào những cái ghê tởm lại dơ bẩn cùng với màu đen sâu, đối nàng nói: “Vô Tà, ngoan ngoãn ăn xong cái này, ta liền mang người đi khỏi nơi này!”

Một khắc kia biểu tình của Phượng Vô Hà, so với đệ tử gia môn khinh nhục nàng, còn muốn đáng sợ!

Phương Vô Tà liều mạng lắc đầu cự tuyệt, thậm chí muốn kêu cứu!

Chính là Phượng Vô Hà gắt gao mà bóp lấy miệng nàng, đem chuột, sâu bọ còn giãy dụa hướng miệng nàng cho vào...

Ghê tởm đến cực điểm, khó có thể nuốt xuống, quả thực là ác mộng khủng bố nhất!

Phượng Vô Hà lúc gần đi, còn hung hăng mà cảnh cáo nàng: “Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta lần sau sẽ cho sẽ cho ngươi ăn đồ ăn ngon hơn”

Mà Phượng Vô Hà sở dĩ sẽ làm ra loại chuyện ác độc này, chẳng qua là vì, trước kia, ông nội thưởng cho Phượng Vô Tà một khối ngọc đẹp và sáng loá vô cùng!

Đó là khối ngọc mà Phượng Vô Hà ghen tị đỏ mắt từ lâu, tạo hình tinh mĩ, phẩm chất quý trọng!

Nàng không có được!

Phượng Vô Tà lại có được!

Trẻ nhỏ có tâm ghen ghét, có đôi khi so với người lớn còn đáng sợ hơn!

Đặc biệt là giống Phượng Vô Hà này, đứa trẻ uất ức từ lâu!

Từ ngục giam đi ra, Phượng Vô Tà sinh bệnh một hồi, nôn mửa điên cuồng gần 3 tháng, mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Ký ức đáng sợ này vẫn luôn trở thành bóng ma trong lòng Phượng Vô Tà!

Sau vì thời gian lâu rồi, hơn nữa do tâm bệnh, Phượng Vô Tà đã quên rất nhiều ký ức!

Ban đầu thời điểm kế thừa ký ức của nguyên chủ, Phượng Vô Tà cũng không có biết đến đoạn này! Chỉ là nguyên chủ đối với Phượng Vô Hà có sự sợ hãi không tên! Cho đến giờ khắc này, nàng đi tới Phượng gia địa lao, mới rốt cuộc đem một đoạn ký ức trong đầu nhớ tới!

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, có muốn đi về trước nghỉ ngơi không?” Hồng Anh mắt thấy gương mặt tái nhợt, thân thể run rẩy của Phượng Vô Tà, không tránh khỏi lo lắng.

Phượng Vô Tà lắc đầu, nhìn kĩ bên miệng đã nôn mửa sạch sẽ, cười lạnh một tiếng:

“Vốn định dừng ở đây, tha nàng một mạng! Ai ngờ vận khí của nàng quá kém, bị đưa tới nơi này rồi, cố tình làm ta nhớ đến những cái khuất nhục đó!”

Hồng Anh vẫn là không yên tâm, khuyên nhủ:

“Tiểu thư, em thấy người vừa mới tiến vào nhà lao này sắc mặt liền không đúng lắm, vẫn là nên về trước nghỉ ngơi đi, không tới mấy ngày nữa người phải chủ trì đại hội, trong thời khắc mấu chốt này, ngàn vạn không thể có sai lầm.”

Phượng Vô Tà gật gật đầu, mắt lạnh lẽo liếc nhẹ, ý nghĩ sâu xa mà nói:

“Đúng vậy, ta hẳn là đích thân trở về chuẩn bị, mới có thể thật tốt mà đến nơi này tiếp đón Phượng Vô Hà!”

Phượng Vô Hà, ta thập phần “Cảm kích” ngươi khi còn nhỏ đưa ta “Món ăn ngon”!

——hiện giờ là ta nên báo đáp gấp bội cho ngươi!

Trở lại Bạch Trúc.



Kỳ thật, trước Đế Thiên Tà lộ diện, bọn họ cũng chú ý tới sự thay đổi của Bạch Trúc——nơi đất trống có thêm một ngôi nhà.

Chẳng qua, không ai dám tới hỏi.

Ở Phượng gia, trong mắt người khác, Đế Thiên Tà là một thiếu niên giết người không chớp mắt, trừ phi chán sống, mới có thể tới trêu chọc hắn!

Phượng Vô Tà mới đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Đế Thiên Tà trước sau như một ngồi ở bàn ghế đá của Bạch Trúc, uống rượu, viết thư.

Ân, hắn vẫn là tay không rời bầu rượu.

Hơn nữa, hắn vẫn suốt ngày xem lại chuyện xưa.

Đế Thiên Tà nhằm về hướng nàng vẫy tay: “Nàng, lại đây”

——như là gọi người hầu, tư thái thoải mái, đưa ra mệnh lệnh!

Phượng Vô Tà vừa mới khôi phục được một đoạn ký ức ghê tởm, hiện tại đầu óc tất cả đều là như thế nào có thể giết chết bạch liên hoa Phượng Vô Hà mới hả giận!

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Đế Thiên Tà đối với mình là cái loại thái độ cao ngạo này, trong lòng khó chịu, mặc kệ hắn, lập tức phải quay về nhà của chính mình.

Đế Thiên Tà mắt liếc nhẹ nàng một cái, tay tùy ý cản lại, lại dùng một lực có thể túm, dễ như trở bàn tay liền đem Phượng Vô Tà ôm tới trong lồng ngực của chính mình!

Phượng Vô Tà bị hắn dùng sức ấn, không thể không ngồi trên đùi hắn.

“Làm gì?” Nàng khó chịu hỏi

Người nam nhân này, mỗi lần đều phải dính nàng gần như vậy, không chê phiền sao?!

Đế Thiên Tà môi cười lạnh: “Xem ra lần trước chưa đem nàng “làm” dễ chịu, cho nên giờ nàng còn dám hỏi ta “làm gì!””

Phượng Vô Tà thân thể cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thuý của hắn: “Đế đại giáo chủ, nói một câu người bình thường có thể nói, đối với người liền khó như vậy sao? Mặt dày vô sỉ cũng có giới hạn chứ!”

Đế Thiên Tà không nói hai lời ôm lấy nàng.

Phượng Vô Tà theo thói quen giơ tay tính phản kháng, sau đó lại theo thói quen bị vị giáo chủ kia dễ dàng chế trụ, không thể động đậy.

Đế Thiên Tà nựng mặt nàng, giống như nâng một thứ quý giá, nhìn hơn nửa ngày, mới hoảng hốt, vì thế quay ngoắt đầu lại, lạnh nhạt mà hừ một câu, như là uy hiếp:

“Từ nay về sau, nàng nói ta một câu, ta liền làm ngươi một lần”

Nói xong, tựa hồ lại cảm thấy không hài lòng, sửa lời nói:

“Không! Nàng nói ta một câu, ta liền làm ngươi mười lần!”

Một lần sao mà đủ? Mười lần xem như tiện nghi cho nàng!

Hắn hận không thể làm nàng trăm lần, ngàn lần, một vạn lần!

Phượng Vô Tà hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó nhướng mắt, hài hước cười, như là vì suy nghĩ của hắn, cảm thán nói:

“Ai, ta mới vừa đi dạo qua phòng giam một vòng, trong đó đều là rắn, chuột, kiến, dơ bẩn không chịu được, thậm chí có vài thứ đều nhảy đến người ta! Làm ta thấy buồn nôn! Ta vốn định rửa mặt thay quần áo một phen, lại đến nói với ngươi một câu, không nghĩ tới...”

Nói còn chưa dứt lời, Đế Thiên Tà cũng đã gắt gao mà nhăn mi, ghét bỏ mà đem nàng đẩy sang một bên:

“Đi tắm rửa trước đi! Rồi đi ngâm nước hoa!!! Tẩy năm lần rồi ra gặp ta!”

Phượng Vô Tà được như ý nguyện, như được giải thoát!

Cái thói ở sạch của ngươi còn không dễ dàng đối phó?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play