Lúc Đế Thiên Tà nói thích, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu tình đặc biệt gì. Thậm chí hắn ánh mắt vẫn cao ngạo như thường, khóe miệng nhẹ cong, như bố thí mà khen Phượng Vô Tà một câu.
Mặc Vinh nghe xong ngẩn người, rồi sau đó nhìn nhìn Phượng Vô Tà, trong lòng hiểu rõ, mỉm cười nói: “Đúng, thật sự Phượng cô nương hạ bút như thần.”
Phượng Vô Tà đối Mặc Vinh cười cười, lại trợn mắt liếc Đế Thiên Tà một cái, không nói chuyện.
Trong lòng lại đang mắng: Chết vì kiêu ngạo.
Đương nhiên, Đế Thiên Tà cuối cùng vẫn tẩy vết mực trên mặt, sống chết cũng không để nàng vẽ lại.
Phượng Vô Tà không có cách nào. Cuối cùng vẫn là Mặc Vinh lấy ra một cái mặt nạ bạc cực kỳ tinh xảo, giằng co nửa ngày Đế Thiên Tà mới miễn cưỡng đeo mặt nạ lên.
Phượng Vô Tà nhìn trên mặt tuy đã đeo mặt nạ nhưng vẫn không thể che đậy sự nổi bật, trong lòng lại không khỏi cảm thán:
Có người, sinh ra chính là như phát sáng, cho dù mông trần thì cũng không thể che dấu đi hào quang. Tựa như Đế Thiên Tà, rõ ràng đã dùng mặt nạ che mặt, nhưng vẫn như cũ mang dáng vẻ loá mắt như vậy.
Đó chính là một loại khí chất bất phàm, hoàn toàn không thể dùng mặt nạ che đậy.
Tương phản với lúc không đeo mặt nạ, hắn càng khiến người khác mơ màng muốn biết sau lớp mặt nạ kia chính là gương mặt tuấn mỹ đến mức nào.
Phượng Vô Tà không hề nhìn hắn, lại đi về Phượng gia.
Không ngoài dự kiến, đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận —— hôm qua trong khách điếm, có một nữ dược sư tư sắc khuynh thành ở trước mặt mọi người cùng hai huynh muội Mộ Dung thế gia xảy ra xung đột, cũng vạch trần Mộ Dung Phong ác độc như thế nào.
Đương nhiên, sau khi Phượng Vô Tà đổi lại gương mặt xấu xí toàn là sẹo thì mọi người trên đường đều nhận ra nàng chính là phế vật tam tiểu thư của Phượng gia nhưng không một ai nhận ra nàng chính là vị nữ dược sư xuất hiện trong khách điếm ngày hôm qua.
“Kia không phải là ngốc tử của Phượng gia? Hôm nay ăn mặc khá xinh đẹp nhưng đáng tiếc không cứu nổi khuôn mặt kia.”
“Khuôn mặt kia của nàng ta nhìn còn muốn nôn. Nhưng tại sao hai nam nhân kia lại đi theo sau nàng?”
“Đúng vậy, ngươi xem bọn họ, một người huyền y như mực, một người hồng y như hỏa, đều đi theo nàng ……”
Đi suốt một đường,xung quanh Phượng Vô Tà vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người ở một bên cười nhạo khuôn mặt xấu xí Phượng Vô Tà, một bên nghị luận hai vị mỹ nam đi theo sau nàng là ai.
Mặc Vinh vẻ mặt bình thản, làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Phượng Vô Tà sớm đã chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không để bụng.
Nhưng Đế Thiên Tà, hắn nghe được những âm thanh đó, cả người vẫn luôn âm u, dưới lớp mặt nạ chính là con ngươi lạnh băng.
—— những con kiến này, cũng dám mắng nữ nhân của hắn?
—— một đám đều chán sống sao?!
Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén mà quét về phía một đám người ồn ào gần đó:
“Lên tiếng nữa, sẽ chết.”
Hắn nói từng chữ một cách ưu nhã, nhưng lại mang sát ý mãnh liệt.
Trong nháy mắt, đám người yên tĩnh không tiếng động.
Người nam nhân này khí thế này khiến cho người ta vô cùng sợ hãi……
Phượng Vô Tà liếc mắt nhìn Đế Thiên Tà một cái, không để ý, nàng nghĩ vị giáo chủ này vẫn luôn cao cao tại thượng, có lẽ chán ghét cảm giác bị vây xem vì thế lại bắt đầu nổi nên tính xấu đây.
Kỳ thật nàng lại không biết hắn muốn giết hết những người mắng nàng, giúp nàng xả giận ……
Thanh An Thành có một tấm bia đá rất lớn,gọi là “Sỉ nhục bia”. Mỗi khi có phạm nhân tội ác tày trời, thành chủ Thanh An Thành sẽ phái người đem tội phạm trói ở đây để cho người dân toàn thành phỉ nhổ.
Ngày thường, nơi này rất ít khi có người.
Nhưng mà hôm nay, ba người đi qua sỉ nhục bia kia, Phượng Vô Tà phát hiện, nơi đó thế nhưng lại bị dân chúng vây quanh một vòng lớn.
Đây là đang làm gì?
Nàng không nhịn được mà xem xét thêm.
Trên sỉ nhục bia thế nhưng lại cột một nam nhân.
Hơn nữa, hắn còn bị lột sạch quần áo.
Phượng Vô Tà biết nam nhân này, ngày hôm qua, nàng còn gặp hắn.
Là Mộ Dung Phong.
Hắn thân thể trần trụi, bị xích sắt xích chặt ở bia đá, bị phơi ở dưới ánh nắng chói chang, hơn nữa toàn thân trên dưới còn có một đống huyết nhện, bò tới bò lui……
Huyết nhện thế nhưng lại đang hút máu Mộ Dung Phong.
Khiến người khác vô cùng buồn nôn.
Hắn làm sao vậy? Vì sao lại bị người khác cột vào nơi này? Còn có tại sao lại có nhiều huyết nhện như vậy?
Từ từ, nhện?!
Phượng Vô Tà bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua Đế Thiên Tà từ trong phòng nàng bắt được hai con nhện……Chẳng lẽ cùng Mộ Dung Phong có quan hệ??
Nghĩ vậy, Phượng Vô Tà bỗng nhiên ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để nhìn Đế Thiên Tà, mà Đế Thiên Tà lại bị phiến mặt nạ kim sắc kia bao vây lấy, hoàn toàn nhìn không ra ở kia phía sau mặt nạ kia hắn có biểu tình gì…
Nàng chỉ có thể nhìn được, Đế Thiên Tà cũng đang nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong đang nằm trên sỉ nhục bia hơi thở thoi thóp bằng ánh mắt trào phúng.
“Đế Thiên Tà, đây là ngươi làm?” Phượng Vô Tà hỏi.
Đế Thiên Tà quay qua, cũng lười liếc mắt nhìn lại nam tử ti tiện kia:
“Hừ, khiển trách nhỏ mà thôi. Hắn hẳn là nên thấy may mắn, bởi vì hắn quá đê tiện, ta khinh thường giết hắn, hắn mới có thể lưu lại một mạng”
Phượng Vô Tà tò mò: “Hắn làm sao chọc tới ngươi?”
Đế Thiên Tà cười lạnh một tiếng: “Không làm gì cả, ta là thấy hắn thích đùa bỡn cùng mấy con nhện, cho nên tặng cho hắn để hắn chơi đủ.”
Quả nhiên có liên quan với mấy con nhện.
Phượng Vô Tà còn tưởng hắn sẽ tiếp tục kể nhưng Đế Thiên Tà lại không muốn nhiều lời.
Cố ý úp úp mở mở? Hừ, nàng cũng không hỏi, thích nói hay không thì tuỳ.
Mặc Vinh là người ngoài cuộc duy nhất biết được toàn bộ nguyên nhân, hắn cũng không nói lời nào, chỉ là đứng ở một bên, lắc đầu cười.
Mặc Vinh biết rõ, Đế Thiên Tà chính là loại tính cách này, sát phạt quả quyết, có thù tất báo, lại không thích giải thích ——
Đêm qua, giáo chủ ở phòng Phượng Vô Tà phát hiện hai con huyết nhện.
Những con nhện đó am hiểu theo dõi, hành tung bí ẩn, hơn nữa thời điểm nguy hiểm còn có thể xuất ra kịch độc.
Giáo chủ phái hắn đi tra lai lịch của hai con huyết nhện kia, kết quả lại tra tới trên người Mộ Dung Phong. Lại biết Mộ Dung Phong cùng Phượng Vô Tà sớm đã có hôn ước, nhưng lúc trước Phượng Vô Tà nhận hết xem thường cùng phỉ nhổ đều là vì Mộ Dung Phong này.
Vì thế, giáo chủ liền vô cùng tức giận. Màn đêm vừa buông xuống liền phái hắn tới Mộ Dung thế gia, đem Mộ Dung Phong trói ở đây.
Thật ra, Mộ Dung Phong vẫn luôn dùng máu của chính mình chăn nuôi trứng nhện, thật đủ ghê tởm! Một khi đã như vậy, hắn liền để Mộ Dung Phong hảo hảo nếm thử loại cảm giác bị trăm ngàn con nhện gặm cắn.
Hắn bức Mộ Dung Phong nuốt vào vô cơ hoàn —— loại dược này sẽ làm người ăn chúng rơi vào trạng thái đói khát, chỉ có thể không ngừng ăn, ăn, ăn.
Những con nhện đó, bởi vì sử dụng máu của Mộ Dung Phong cho nên cũng đều lây dược tính của vô cơ hoàn, ăn uống thập phần tham lam, ăn không ngừng.
Đây là cái mà Đế Thiên Tà gọi là “Khiển trách nhỏ”……
Phượng Vô Tà nhìn chằm chằm thảm trạng của Mộ Dung Phong, trong lòng không có một chút đồng tình.
Cái này là trừng phạt đúng tội.
Đế Thiên Tà lại có điểm không kiên nhẫn, kéo tay áo Phượng Vô Tà: “Con nhện mà thôi, có cái gì đẹp? Còn không đi?”
Nói xong liền túm nàng rời đi.
Nói đùa. Mộ Dung Phong không mặc y phục.
Nàng lại còn nhìn mãi không dứt?
Không phải là quá thân mật sao? Chỉ là một tên hôn phu thôi mà? Hơn nữa hắn đã tiện lại còn xấu. Nữ nhân này lại còn dám ở trước mặt hắn làm càn mà nhìn chằm chằm cái tên kia?
Quả thực là khiêu khích hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT