Trước mắt nàng chính là một đoá Huyết Liên thập phần yêu dị, sau đó chính là khuôn mặt khiến người khác kinh diễm của Đế Thiên Tà.
Nàng ngủ đến mơ hồ, không kịp phản ứng, theo bản năng chính là ném một ngọn thiên hoả sang.
Đương nhiên, đến nửa đường liền bị Đế Thiên Tà dễ dàng hóa giải.
“Nữ nhân, ngươi là heo sao? Ngủ như chết vậy” Đế Thiên Tà ngữ khí mười phần ghét bỏ, còn bày ra khuôn mặt băng sơn, nhưng đáy mắt lại giống như có điểm…… Sủng nịch?
“.... Chết tiệt ! Ngươi vì sao lại ở trên giường của ta?” Phượng Vô Tà quả thực muốn phát điên, người nam nhân này quả thực âm hồn không tan. Ngay cả khi nàng ngủ cũng không buông tha?
Không phải tối hôm qua hắn nói có việc, đi ra ngoài sao? Vì sao lại quay trở lại?
“ 'Chết tiệt' nghĩa là ý gì?” Đế Thiên Tà nghiêng thân mình nâng má, lười biếng hỏi, biểu tình thật sự có điểm mê hoặc.
"Ta thấy là nàng đang tìm đường chết!" Đế Thiên Tà mặt cúi thấp, biểu tình âm u, tà khí bức người: “Tin hay không bây giờ ta sẽ khiến cho nàng biết, Đế Linh Giáo giáo chủ, rốt cuộc có bao nhiêu hỗn đản?”
Nói xong, hắn gắt gao chế trụ tay nàng, đem toàn bộ thân thể nàng giam cầm không thể động đậy, đem vùi đầu ở xương quai xanh của nàng……
Cánh môi hôn dần lên phía trên ——
Hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.
Phượng Vô Tà khó thở, nhất thời không nhịn xuống được liền nói lời thô tục:
“Đế Thiên Tà, ngươi đem lời nói của chính mình đều trở thành đánh rắm sao?! Ngươi đã nói chờ ta thích ngươi!”
Phượng Vô Tà hiện tại cảm thấy Đế Thiên Tà quả thực chính là ma quỷ!
Thân thể hiện tại này của nàng mới chỉ có mười ba tuổi!
Mười ba tuổi a!
Hắn luôn miệng kêu nàng “Nữ nhân” cũng liền thôi, thế nhưng hiện tại lại muốn làm chuyện đó với một tiểu cô nương?
Đế Thiên Tà dừng lại, biểu tình vẫn như cũ lãnh đạm, ánh mắt tràn ngập trào phúng:
“Sợ? Yên tâm, bản giáo chủ có thói ở sạch, trong lòng chưa bao giờ có ý niệm không sạch sẽ với nữ nhân.”
“Vậy ngươi hiện tại là đang làm cái gì?” Phượng Vô Tà lạnh lùng chất vấn.
Đế Thiên Tà liếc xéo nàng một cái: “Vừa mới là bởi vì nàng câu dẫn ta.”
Phượng Vô Tà tức giận: “… Ngươi mắt mù sao? Ta đang ngủ!”
Hắn lại biểu lộ vẻ mặt đương nhiên: “Nàng ở trước mặt ta ngủ, chính là đang câu dẫn ta!”
Phượng Vô Tà hết chỗ nói rồi, rõ ràng là hắn sấn vào lúc nàng ngủ, chính mình bò lên giường nàng.
Đúng thật là VÔ SỈ
Nàng nhân cơ hội chạy nhanh lên trên giường, cẩn thận mặc lại xiêm y rồi mới đem cửa phòng mở ra, hướng về phía Đế Thiên Tà bĩu môi nói: “Đi ra ngoài.”
Đế Thiên Tà đương nhiên không thèm để ý, thậm chí còn ngồi xuống bàn, vô cùng kiêu ngạo nhưng l động tác ưu nhã mà tự rót cho chính mình một chén trà nhỏ.
Phượng Vô Tà bất đắc dĩ:
“Ta hôm nay phải về Phượng gia, ngươi lại ở chỗ này làm cái gì?”
“Đế Thiên Tà, ngươi rốt cuộc vì cái sao cứ luôn quấn lấy ta?” Phượng Vô Tà muốn điên rồi.
“Ta muốn nàng trở thành phu nhân của giáo chủ Đế Linh Giáo, đương nhiên phải đi theo bên nàng.”
“……”
Cuối cùng, Phượng Vô Tà vẫn bại dưới tay hắn.
Mặc kệ, hắn muốn làm thì làm, coi như nhiều thêm một tên tuỳ tùng.
Chính là, ngốc tử đều có thể nhìn ra ——
Gương mặt yêu nghiệt kia cộng với từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ yêu mị của hắn. Còn có hồn thuật quỷ dị của hắn thì sao có thể là tuỳ tùng?
Ở cách Phượng gia một đoạn, Phượng Vô Tà cố ý làm một ít vết sẹo giả dính lên mặt chính mình.
Nàng lúc trước ở khách điếm cùng huynh muội Mộ Dung gia náo loạn một hồi, có rất nhiều người thấy được nàng, đều hỏi thăm thân phận của nàng.
Nàng không muốn bại lộ thân phận của chính mình quá sớm, nếu không sẽ chơi không vui.
Cho nên, nàng vẫn tiếp tục sử dụng khuôn mặt xấu xí lúc trước, để tiện làm việc.
Toàn bộ quá trình nàng dán những vết sẹo giả lên mặt đều bị Đế Thiên Tà một bên đứng nhìn, thỉnh thoảng hắn lại phát ra vài tiếng cười nhạo.
Phượng Vô Tà không để ý tới hắn, lo bận việc của chính mình.
Thu thập mọi việc xong xuôi, Phượng Vô Tà chuẩn bị xuất phát.
Nhưng mà……
Phượng Vô Tà quay đầu lại nhìn nhìn, người nam nhân đi theo phía sau kia ……
Hồng y loá mắt… Hồng liên hồn ấn yêu dị …… Ngũ quan tuấn mỹ như thần……
Khí thế bức người như Tu La nơi địa ngục……
Này……
Quá nổi bật đi. Người này đi theo bên người nàng, làm thế nào khiến người khác không chú ý được?
Phượng Vô Tà không thể không trở lại phòng, sau đó thở dài mà ấn Đế Thiên Tà ngồi xuống.
“Ngươi tính toán làm chuyện xấu?Hử?” Đế Thiên Tà chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn thấy nụ cười xấu xa của Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà lấy ra dụng cụ vừa dùng làm sẹo, nói: “Ta phải đem ngươi làm cho xấu xí.”
“……” Đế Thiên Tà nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia m nguy hiểm: “Ngươi tưởng vẽ thứ này lên mặt ta thì có thể làm ta xấu đi?”
Phượng Vô Tà gật đầu,vô cùng nóng lòng muốn thử.
“Không có khả năng!” Hắn từ chối.
Phượng Vô Tà càng muốn thử xem, không cam lòng hỏi: “Như thế nào? Ngươi chính là một đại nam nhân, sao lại để ý mặt mình như vậy?”
Đế Thiên Tà chán ghét mà liếc mắt nhìn đồ vật nàng đang cầm, lười biếng phun ra một chữ:
“Dơ.”
Chết vì thói ở sạch. Phượng Vô Tà âm thầm mắng trong lòng!
Bỗng nhiên.
Nàng nhân lúc hắn không chú ý, tìm đúng thời cơ, xuống tay thần tốc, chấm mực nước, nhanh tay vẽ trên mặt hắn một mảng lớn.
Một mảng đen sì cứ như vậy xuất hiện ở trên nửa bên mặt của Đế Thiên Tà.
“Ha ha ha ha ha đắc thủ!” Phượng Vô Tà nhịn không được càn rỡ mà cười ra tiếng.
Đế Thiên Tà lại lộ ra cái loại ánh mắt như muốn giết người.——
Nữ nhân này muốn tìm chết? Dám làm càn?
Vẽ lên mặt hắn loại nước dơ như vậy?
Còn cười đến vô cùng vui vẻ như vậy.
Đúng lúc này, cửa khách điếm kẽo kẹt một tiếng, bị người đẩy ra.
Mặc Vinh đi đến.
“Giáo chủ, ngươi đây là……” Mặc Vinh nhìn Đế Thiên Tà nửa bên mặt bị vết mực làm bẩn, ngạc nhiên nói: “Giáo chủ trên mặt ngươi đây là ai làm? Muốn ta đi giết hắn không?”
Mặc Vinh không nói giỡn.
Mọi khi, đừng nói nửa bên mặt bị vẽ bẩn như này ……
Mà chỉ cần có người dám ở trên mặt giáo chủ chạm nhẹ một chút, Đế Thiên Tà đều sẽ kêu hắn đi băm tay người nọ.
Đế Linh Giáo từng có nữ nhi của một trưởng lão không biết sống chết mà tơ tưởng muốn đến gần giáo chủ, làm bộ ngã vào lồng ngực hắn___
Kết quả, nữ nhân kia chỉ là dùng tay chạm vào giáo chủ một chút, giáo chủ giận dữ liền sai người chém rớt hai tay nàng.
Cho nên Mặc Vinh cảm thấy, dám ở trên mặt Đế Thiên Tà vẽ mực nước, người nọ nhất định là chán sống rồi……
Là ai?
Chỉ thấy Đế Thiên Tà nhìn Phượng Vô Tà liếc mắt một cái, sau đó cơ hồ giống như vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, nói với Mặc Vinh:
“Nữ nhân này vẽ, bản giáo chủ thực thích!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT