Nghệ Hưng mất tích Ngô Kỳ Long biết ngoài Ngô Diệc Phàm ra thì không ai dám làm chuyện này, ban đầu y chỉ nghĩ Ngô Diệc Phàm chán ghét Nghệ Hưng nên mới làm ra những chuyện kinh tởm đó với cậu. Nhưng y lại không ngờ chấp niệm của hắn đối với cậu lại lớn đến vậy, đã bốn năm trôi qua mà hắn vẫn không chịu buông tha cho cậu.
Thế lực của Ngô Diệc Phàm hiện tại rất mạnh điều này Ngô Kỳ Long biết rất rõ, y lo lắng Ngô Diệc Phàm sẽ đối xử tàn nhẫn với Nghệ Hưng! Bốn năm qua y coi cậu như tâm can bảo bối mà bảo bọc trong lòng, nhưng hiện giờ cậu lại ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm chịu bao nhiêu hành hạ. Chỉ cần nghĩ đến thôi tim y đã đau đớn như bị dao đâm, y trách bản thân thật vô dụng lại không bảo vệ được cho cậu thật tốt..
"Phàm thiếu, Ngô Kỳ Long đã đến nói muốn gặp ngài." Mễ Nhiệt không dám bước vào phòng của Ngô Diệc Phàm khi không có sự cho phép của hắn, cậu ta đứng ngoài cửa cúi đầu thông báo.
Ngô Diệc Phàm không nói gì hắn phất tay cho cậu ta rời đi.
Nhìn người con trai xinh đẹp nhắm nghiền mắt đang nằm trên đùi mình, Ngô Diệc Phàm vươn tay vuốt ve những vết thương trên mặt cậu miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Trương Nghệ Hưng em thật tài giỏi có thể quyến rũ được một người đàn ông đã có vợ con, làm ông ta mê mẩn em đến vậy? Tôi không ngờ người đàn ông của em lại đến đây nhanh đến vậy, chỉ mới có một ngày xa em mà đã không chịu nổi rồi sao? Gọi em là tiện nhân đúng là không sai chút nào."
"Có phải tất cả đàn ông trên đời đều bị gương mặt xinh đẹp này của em mê hoặc hay không?" Ngô Diệc Phàm bóp mạnh gương mặt nhỏ của Nghệ Hưng, Nghệ Hưng đau đớn nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh dậy." Nếu như gương mặt xinh đẹp này bị hủy đi liệu em có còn quyến rũ bọn đàn ông đó được không? Tôi cảm thấy nên hủy đi gương mặt xinh đẹp này của em, để tôi nghĩ xem nên dùng cách đau đớn nào nhất để hủy hoại nó đây. Dùng axít chắc chắn sẽ rất đau em thấy tôi nói có đúng không? Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kĩ lại giờ tôi phải đi xem thằng đàn ông của em muốn gì?" Ngô Diệc Phàm để Nghệ Hưng nằm lại trên giường, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi Nghệ Hưng nói đúng hơn là cắn . Hắn cắn mút môi cậu đến khi môi dưới của cậu bị hắn cắn nát đến nhiễm đỏ vì máu hắn mới thoả mãn buông tha cậu rồi rời khỏi phòng.
Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi xuống lầu, hắn nhìn thấy Ngô Kỳ Long sắc mặt khó coi đang ngồi trên sofa phòng khách. Hắn vui vẻ bước về phía y trên cất giọng.
"Thật không ngờ ba lại rảnh rỗi đến thăm con nha."
Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Ngô Diệc Phàm càng làm Ngô Kỳ Long tức giận hơn nữa, y càng ngày càng có điểm sợ đứa con này rồi." Anh biết rõ mục đích của tôi đến đây là gì rồi, giao Nghệ Hưng lại cho tôi?" Ngô Kỳ Long không vòng vo liền tiến thẳng vào vấn đề.
"Ba đã có vợ con rồi mà còn bị một thằng nhóc mê mẩn nữa sao? Chuyện trước đây của hai người tôi sẽ xem như không có gì? Nhưng tôi nhắc cho ba biết Trương Nghệ Hưng là của tôi đừng ai mơ tưởng có thể cướp nó đi được. Ba nghĩ ba có thể dẫn nó rời khỏi đây được sao?" Ngô Diệc Phàm gương mặt trở nên hung ác nhìn vào Ngô Kỳ Long, nếu không phải nghĩ đến người mẹ quá cố của hắn từng rất yêu người đàn ông này thì hắn đã không cho y sống yên rồi. Nhưng nếu y một mực muốn cướp Nghệ Hưng đi hắn không chắc sẽ buông tha cho y.
"Ngô Diệc Phàm..."
"Mễ Nhiệt tiễn khách." Không cho Ngô Kỳ Long nói thêm bất kì câu nào nữa Ngô Diệc Phàm ra lệnh thuộc hạ đuổi y đi, hắn nhếch môi nhìn vẻ mặt tức giận của y mỉm cười hưng phấn xoay người bước lên lầu.
Nghệ Hưng đã ở biệt thự của Ngô Diệc Phàm đúng một tuần cho đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh lại, có thể cậu đã tỉnh từ lâu chỉ là sợ Ngô Diệc Phàm quá nên tiềm thức không muốn tỉnh lại.
"Phàm ca, có phải anh thích Trương Nghệ Hưng không?" Ngô Diệc Phàm và Biện Bạch Hiền đang ngồi ăn sáng, cậu ta nũng nịu tỏ ra tức giận hướng Ngô Diệc Phàm hỏi.
"Kẻ đê tiện đó làm sao anh có thể thích được, người anh thích chỉ có mỗi một mình em! Để nó bên cạnh chỉ là mỗi lúc buồn bực mang ra trút giận thôi." Ngô Diệc Phàm kéo Biện Bạch Hiền ôm vào ngực an ủi, hắn vẫn chưa biết cảm giác hắn đối với Nghệ Hưng là gì hắn chỉ đơn giản nghĩ xem cậu như món đồ chơi để trút giận.
"Anh nói thật sao? Nếu là vậy tại sao anh lại tốt với cậu ta đến thế? Anh xem bây giờ cậu ta vẫn còn nằm trên giường được người khác hầu hạ có khác gì hoàng tử đâu, Em thấy cậu ta giả vờ hôn mê thì có, anh cho người lên gọi cậu ta chắc chắn cậu ta sẽ dậy thôi."
Trong lòng Ngô Diệc Phàm luôn cho rằng hắn yêu Biện Bạch Hiền, cho nên cậu ta nói gì hắn đều chìu theo cậu ta. Hắn cũng thừa biết Nghệ Hưng đã tỉnh từ lâu chỉ là cậu không muốn dậy thôi.
Ngô Diệc Phàm lệnh cho người hầu lên lầu gọi Nghệ Hưng, không đầy mười mấy phút đã thấy người đó dìu Nghệ Hưng xuống lầu. Trong cậu rất yếu ớt sắc mặt trắng bệch vết thương trên mặt cũng đã khỏi hoàn toàn.
Nghệ Hưng sợ hãi đừng yên ở gần bàn ăn không dám nhúc nhích, cậu một mực cúi đầu không dám nhìn vào Ngô Diệc Phàm. Trong lòng thầm mong Ngô Diệc Phàm đừng đánh cậu..
Nhìn thấy Nghệ Hưng cúi đầu lửa giận của Ngô Diệc Phàm liền bốc lên, hắn thẳng chân đá vào thân thể gầy yếu của cậu làm cậu ngã mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ở trước mặt Ngô Kỳ Long thì vui vẻ tươi cười còn trước mặt hắn lại bày ra bộ dáng sợ sệt.
"Nhìn mặt tên tiện nhân như em là thấy phát ngán rồi?"
"Tiểu Bạch, không phải em nói có hẹn với Khánh Thù đi trung tâm thương mại hay sao?"
Biện Bạch Hiền nghe Ngô Diệc Phàm nói vậy cậu ta biết hắn muốn đuổi cậu ta đi nên mới lấy cớ, tính tình hắn thất thường như vậy cậu ta không dám không nghe theo. Hậm hực liếc Nghệ Hưng một cái rồi hướng Ngô Diệc Phàm nói dạ sau đó mới rời đi.
Trong nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại một mình Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng nửa ngồi nửa nằm trên sàn nhà còn Ngô Diệc Phàm ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cậu.
"Còn không mau bò lại đây?" Miệng hắn ngậm điếu thuốc lạnh lùng ra lệnh.
Nghệ Hưng nằm chặt lấy hai tay cắn răng bò lại gần hắn tư thế ko khác gì một con chó. Mắt thấy Nghệ Hưng nghe lời bò lại gần hắn vẻ mặt hắn cũng dịu đi vài phần, động tác cũng dịu dàng hơn hắn kéo Nghệ Hưng lại gần để đầu cậu tựa vào đùi hắn.
"Ngoan lắm, lúc nào em cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy tôi sẽ yêu thương em nhiều hơn. À đúng rồi, Ngô Kỳ Long vài ngày trước có đến tìm em nhưng bị tôi nói vài câu đã trở về rồi. Xem ra địa vị của em trong lòng ông ra chẳng là gì hết." Ngô Diệc Phàm cố tình nói ra những lời này cho Nghệ Hưng nghe, với mục đích muốn cậu không còn hi vọng gì với Ngô Kỳ Long nữa. Hắn không muốn trong lòng Nghệ Hưng có ai ngoài hắn...
"Không...không thể nào, anh...hai rất...thương tôi...anh ấy sẽ không...đối xử với tôi...như...cậu..." Nghệ Hưng không tin những lời Ngô Diệc Phàm vừa mới nói cậu lên tiếng phản bác, Ngô Diệc Phàm không có tư cách nói xấu Ngô Kỳ Long cậu không cho phép hắn ăn nói không hay về y.
Những lời này của Nghệ Hưng chính thức chọc cho Ngô Diệc Phàm nổi điên, hắn cầm điếu thuốc vùi vào cánh tay trắng nõn của Nghệ Hưng.
"Aaaaaaa...." Nghệ Hưng bị bỏng cậu đau đớn hét lên, chưa dừng lại ở đó Ngô Diệc Phàm đá mạnh vào bụng Nghệ Hưng khiến cho cơ thể nhỏ bé của Nghệ Hưng bị đập vào bức tường sau lưng.
"Em dám trước mặt tôi bảo vệ thằng đàn ông khác sao? Tôi sẽ dạy cho em một bài học nhớ đời để em biết ai mới là người đàn ông của em..."
Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu đứng lên, hắn để cậu ngồi trên ghế cởi hết quần áo trên người cậu ra rồi dùng dây trói cậu lại. Hắn còn lấy một mảnh vải nhét vào miệng Nghệ Hưng để tránh cậu đau quá sẽ cắn lưỡi.
Ngô Diệc Phàm lấy roi bằng đồng hắn mở ga rồi nướng cây roi vào lửa thật nóng sau đó quất lên cơ thể trần trụi của Nghệ Hưng, mỗi một roi hắn đánh lên cơ thể cậu đều nghe thay mùi da thịt cháy khét. Nghệ Hưng đau đớn liên tục giãy giụa cổ họng phát ra âm thanh nức nở tuyệt vọng, gương mặt trắng bệch của cậu dàn giụa nước mắt trong vô cùng đáng thương.
"Những vết thương này sẽ mãi mãi không bao giờ lành được, tôi muốn em sau này nhìn thấy nó sẽ luôn luôn nhớ đến tôi có biết không?" Miệng lạnh lùng nói nhưng tay vẫn không hề ngừng động tác.
Đánh đến gần 50 roi Ngô Diệc Phàm mới chịu ngừng tay lại, nhìn thấy cơ thể Nghệ Hưng toàn là vết roi! Da thịt cháy khét máu thịt lẫn lộn vào nhau Ngô Diệc Phàm mới thấy hoảng sợ. Hắn ném roi xuống sàn nhà cởi trói cho Nghệ Hưng ôm lấy cậu vào lòng.
Hôn lên môi cậu lấy vật nam tính cương cứng nhét vào tiểu huyệt khô khốc của Nghệ Hưng, hắn chỉ biết làm như vậy hắn mới cảm thấy Nghệ Hưng cùng hắn hoà làm một không ai có thể tách cậu ra khỏi hắn được. Dù có chết cậu cũng phải chết trong lòng hắn...
Ngô Diệc Phàm biết là người điên, hắn vì cậu mà mới trở nên điên, cũng chỉ có cậu mới khắc chế được cơn điên của hắn. Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời không chọc giận hắn hắn sẽ hết lòng yêu thương cậu, không bao giờ làm cậu tổn thương nhưng chuyện này đến rất lâu hắn mới nhận ra được. Khi nhận ra được mọi chuyện đã quá muộn màng.