Mễ Nhiệt, hôm này tôi đãi tiệc tại khách sạn KRAY. Ngô Kỳ Long cũng sẽ tới tham dự bữa tiệc, tôi muốn cậu nhân lúc này đến biệt thự Ngô gia dẫn Trương Nghệ Hưng trở về biệt thự của tôi. Tôi tin tưởng năng lực của cậu có thể dễ dàng đưa cậu ta rời khỏi đó, còn nếu như cậu làm không được cậu chắc chắn biết rõ hậu quả rồi? Ngô Diệc Phàm tôi sẽ không tốn cơm nuôi kẻ vô dụng...." Ngô Diệc Phàm ngồi tựa lưng trên ghế da cao cấp, miệng hắn ngậm điếu thuốc lạnh lùng ra lệnh cho người đàn ông đang đứng trước mặt hắn.
"Tôi nhất định sẽ không làm Phàm thiếu thất vọng..." Mễ Nhiệt đã theo Ngô Diệc Phàm được bốn năm, bốn năm trước hắn đã cứu mạng cậu ta nên cậu ta đối với hắn rất trung thành. Năng lực của cậu ta giỏi nhất trong số thuộc hạ của Ngô Diệc Phàm vì vậy hắn rất tin tưởng cậu ta .
"Tốt, nhưng cậu nên nhớ một điều là tôi ghét nhất kẻ nào để ý đến đồ chơi của tôi. Có hiểu không?" Nghệ Hưng càng lớn càng xinh đẹp hắn lo lắng Mễ Nhiệt nãy sinh ý đồ bất chính với cậu, Ngô Diệc Phàm mặc dù tin tưởng Mễ Nhiệt nhưng tính chiếm hữu của hắn rất cao. Chỉ cần có người nhìn thấy mặt cậu thôi hắn đã muốn giết người đó rồi.
"Dạ, tôi đã hiểu.
.
.
Bữa tiệc được tổ chức vào 6h chiều, Ngô Kỳ Long thân là ba của Ngô Diệc Phàm ko thể ko đến. Lần này y không dẫn Nghệ Hưng đi cùng vì y biết nếu nhìn thấy Ngô Diệc Phàm sẽ làm cậu hoảng sợ.
Bữa tiệc mời rất nhiều khách tham dự, ngoài đám bạn thân con ông cháu cha của Ngô Diệc Phàm ra còn lại đa phần là những người thuộc giới hắc đạo và chính trị gia. Cả hắc bạch đều đến dự buổi tiệc này chỉ cần nhìn vào cũng biết thân phận Ngô Diệc Phàm rất lớn.
Ngô Diệc Phàm trước mặt mọi người không hề kiêng kị ôm lấy eo Biện Bạch Hiền, với thế lực hiện tại của Ngô Diệc Phàm hắn có là gay hay không bọn họ cũng không dám ở sau lưng hắn đàm tiếu.
"Diệc Phàm, mới có bốn năm thôi mà cậu đã tự xây dựng cho bản thân một thế lực thật lớn nha, tôi quả thật rất kính nể cậu..." Phác Xán Liệt cầm ly rượu uống cạn cùng Ngô Diệc Phàm, hắn vui vẻ mỉm cười không ngừng khen Ngô Diệc Phàm tài giỏi.
Ngô Diệc Phàm chỉ cười cười không nói gì cả.
Bên đây buổi tiệc đang diễn ra vô cùng nào nhiệt ngược lại bên này nhà họ Ngô lại vô cùng yên ắng.
Nghệ Hưng đang nằm trên giường vùi mặt vào chăn mà ngủ, cửa sổ vốn được đóng kín đột nhiên mở ra một bóng người cao lớn nhảy vào. Nghệ Hưng ngủ rất hay tỉnh giấc chỉ một tiếng động nhỏ cũng đánh thức cậu.
Vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn gương mặt rất đẹp trai có chút lạnh lùng đang đứng gần giường cậu còn nhìn chằm chằm vào cậu nữa.
Nghệ Hưng hoảng sợ ngồi bật dậy, cậu nhìn người đàn ông đầy cảnh giác. " Anh...anh là ai, sao lại vào được đây?" Giọng nói ngọt ngào đầy hoảng sợ lọt vào tai Mễ Nhiệt làm tim cậu ta đập chậc một nhịp.
'Người trước mắt có bộ dáng xinh đẹp yếu đuối như vậy thảo nào Phàm thiếu lại si mê đến thế.' Đây là những gì mà Mễ Nhiệt xuy nghĩ trong lòng khi vừa nhìn thấy Nghệ Hưng.
"Cậu đừng sợ tôi không làm cậu bị thương đâu.." Mễ Nhiệt từng bước tiến về phía giường của Nghệ Hưng, cậu ta túm lấy cổ tay Nghệ Hưng kéo cậu từ trên giường về phía cậu ta.
Nghệ Hưng giãy giụa vài cái liền bị cậu ta lấy khăn tẩm thuốc mê làm cho ngất xỉu, nhìn thiếu niên xinh đẹp đang nằm trong lòng mình nói Mễ Nhiệt không nổi tà tâm với cậu là giả. Nhưng đây là người của Ngô Diệc Phàm cho dù cậu ta có yêu thích thì chỉ có thể giấu trong lòng.....
Nghệ Hưng tỉnh lại phát hiện mình đang ở một căn phòng rộng lớn vô cùng xa lạ, cậu sợ hãi nhìn xung quanh liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đang ngồi trên sofa đối diện nhìn cậu mỉm cười.
Trong phút chốc cứ tưởng trái tim mình đã ngừng đập sắc mặt Nghệ Hưng thoáng cái trắng bệch. Nếu trước mặt cậu có con dao cậu sẽ không do dự cầm lấy đâm thẳng vào hai mắt của mình.
Ác mộng đã trở lại, ma quỷ đã đến tìm cậu rồi cậu không muốn không muốn sống cuộc sống của một con chó. Còn không bằng một con chó ít ra con chó nó còn được chủ yêu thương.
"Trương Nghệ Hưng,Ngô Diệc Phàm của em đã trở về với em rồi đây! Có phải rất mừng vì tôi đã trở về rồi hay không?" Mắt thấy hắn còn đang ngồi ở sofa chưa gì đã ngồi trên giường nắm chặt lấy cằm Nghệ Hưng, toàn thân Nghệ Hưng đều lạnh như băng chỉ vì cậu quá sợ hãi.
"Anh...hai, cứu...em..hãy cứu..e
'Chát' Đã lâu chưa từng bị ai đánh, giờ lại bị một cái tát thật mạnh vào mặt làm cho Nghệ Hưng đau đến choáng váng.
"Tiện nhân đúng là tiện nhân, dang chân ra cho anh ruột của mình chơi có phải là rất sướng hay không? Bốn năm qua chắc hẳn Ngô Kỳ Long rất yêu thương em, nếu tôi đã tốt với em em không những không nhớ đến tôi ngược lại còn dám phản bội tôi. Vậy thì tôi sẽ khiến cho em thật đau đớn để suốt đời này em sẽ không quên Ngô Diệc Phàm này..." Ngô Diệc Phàm rút thắt lưng bằng da cao cấp trên lưng quần xuống, hắn thẳng tay quất mạnh vào cơ thể của Nghệ Hưng.
"A..đau...đau...quá,..xin.. cậu đừng đánh...tôi..tôi đau lắm...làm...ơn..tha...cho tôi..." Ngô Diệc Phàm không hề nương tay mà cứ thẳng tay đánh Nghệ Hưng, Nghệ Hưng cuộn tròn người lại đau đớn cầu xin hắn. Cơ thể lành lặn của cậu chẳng mấy chốc toàn nhìn thấy máu và vết thương bị nức ra khắp toàn thân.
Ngô Diệc Phàm bóp lấy cổ Nghệ Hưng kéo cậu sát vào mặt hắn, vẻ mặt lạnh lùng như ác quỷ nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tha cho em sao? Em thật là quên nhanh quá, chẳng phải tôi đã nói một ngày em còn ở bên cạnh tôi tôi sẽ không bao giờ để em sống yên sao? Cuộc sống này chính là do em lựa chọn không thể nào trách tôi được, tôi cũng chỉ là trừng phạt kẻ đã dám phản bội tôi mà thôi. Cứ từ từ mà hưởng thụ đi cục cưng của tôi."
"Ác...ma...tôi hận..cậu..." Van xin cũng vô dụng loại ma quỷ này Nghệ Hưng câm hận, cậu nguyền rủa hắn sống không được yên...
"Tiện nhân." Câu nói tôi hận cậu càng làm Ngô Diệc Phàm phát điên hơn, hắn đá mạnh vào bụng Nghệ Hưng làm cậu ói ra một ngụm máu lớn." Dám nói hận tôi sao? Để tôi cho em biết việc dám mở miệng nói hận tôi."
Ngô Diệc Phàm từ trên cao nhìn xuống Nghệ Hưng đang nằm dưới sàn nhà đau đớn như người sắp chết, hắn cầm lấy ly nước thẳng tay ném vào đầu Nghệ Hưng. Ly nước ném trúng đầu Nghệ Hưng vỡ nát các mãnh vỡ văng trúng mặt và cổ của Nghệ Hưng rất may là không trúng mắt.
"Aaaaaaa...." Nghệ Hưng đau đớn gào thét, hai tay cậu nắm chặt lại cậu không dám ôm lấy mặt mình vì các mãnh vỡ vẫn còn trên đó sẽ rất đau đớn nếu làm vậy?
Nhìn Nghệ Hưng đau đớn giãy giụa Ngô Diệc Phàm vừa đau lòng vừa hưng phấn.
"Có phải là đau lắm không?" Ngô Diệc Phàm ngồi xuống kéo Nghệ Hưng ôm cậu vào lòng, tay hắn rút ba mảnh vỡ trên mặt và hai mảnh vỡ trên cổ cậu ra. Rồi vươn lưỡi ra liếm đi máu trên mặt Nghệ Hưng.
"Đau...quá...đừng..." Nỗi đau này so với trước đây hơn gấp ngàn lần, Nghệ Hưng cắn chặt môi thều thào mở miệng. Cả gương mặt cậu đều bê bết máu trong vô cùng thảm thương, hơi thở cậu dần dần yếu đi cuối cùng liền lâm vào hôn mê.