Cách thành phố B một khoảng về phía Tây, chen giữa thành phố B và căn cứ người sống sót thành phố D được thành lập từ sớm còn có một thành phố C gần như đã trở nên tan hoang, trống vắng.
Hôm nay cuồng phong gào thét, rét lạnh thấu xương, thật sự không phải thời tiết thuận lợi để lên đường. Nhưng trời sắp tối đến nơi, có đoàn người đang tìm một nơi đóng quân nghỉ tạm.
Trong đó gồm cả Hạ Tình Tuyết đã lâu chưa gặp.
Khác với vẻ hoạt bát, năng động, lại mang chút ngây ngô của mấy tháng trước, Hạ Tình Tuyết giờ đây dường như cũng hạ nhiệt độ theo thời tiết này, cả người trở nên trầm ổn, bình tĩnh. Nước da cô không còn quá trắng, có vẻ thô ráp trong thời tiết hanh khô, giá rét. Tóc cắt ngắn để tiện hành động, trông có vẻ dứt khoát, linh hoạt hơn nhiều. Cô mặc quần áo giữ ấm cồng kềnh, chân mang giày. Dáng người thiếu nữ bị che lấp hoàn toàn dưới lớp trang phục bình thường kia.
Bất luận là ai, sau khi trải qua nhiều chuyện vất vả thì cũng sẽ thay đổi phần nào, dù là trở nên thông minh hay trở nên trầm ổn. Tóm lại là không còn quá giống trước kia. Nhưng mà cũng có rất nhiều người, dù có thay đổi bản thân bao nhiêu thì một số điều ở sâu trong nội tâm trước sau vẫn thế.
Hạ Tình Tuyết đã từng nhờ người khác hỗ trợ tìm kiếm, không có kết quả. Sau đó mọi chuyện trở nên phức tạp, cô muốn tự đi tìm cũng đi không xong. Rồi tiếp nữa thì băng tuyết ngợp trời, hy vọng tìm người dường như lại càng xa vời hơn nữa.
Không biết bây giờ chị họ có còn ở tại thành phố A hay không, cũng không biết liệu chị có bị đói, có an toàn? Chị có còn bị Tang Lộ quấy rầy, có còn… sống sót?
Chờ đến đầu xuân thôi. Chị Dung Tiêu nói, chờ trong căn cứ ổn định đâu đấy hết, cuộc sống của mọi người cũng đi vào quỹ đạo, không cần bôn ba, vất vả mỗi ngày, chị sẽ lập tức tìm cơ hội dẫn người cùng cô trở lại thành phố A nhìn xem.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Hạ Tình Tuyết u sầu nghĩ. Người thân thất lạc của cô nhiều như thế, có người ngay cả phương hướng tìm kiếm cũng chẳng có. Ngoài cha mẹ ra thì cô thân với chị nhất, dù sao cũng phải gặp một lần.
Bất luận là sống hay chết.
“Tình Tuyết, ăn cơm.”
Hạ Tình Tuyết đang đứng bên cửa sổ suy nghĩ thì bả vai bất chợt bị vỗ. Một cô gái búi tóc đến gọi cô.
“Vâng, tới ngay đây!”
Nơi bọn họ đang đóng quân tránh gió tuyết nghỉ ngơi là một nhà ăn của trường trung học. Kể từ khi thời tiết càng ngày càng rét lạnh thì những xác sống bình thường hay hoạt động bên ngoài cũng biến mất gần như hoàn toàn. Nhưng thế không có nghĩa đường đi sẽ thuận lợi, trơn tru.
Bản thân những thiên tai như bão tuyết, cuồng phong đã gây khó khăn cực lớn cho bọn họ, lại thêm rất nhiều thứ nguy hiểm không sợ nhiệt độ thấp, thậm chí chính con người cũng thế, khiến cả đoàn không thể không đề phòng. Đặc biệt khi trong đoàn còn có một bộ phận khá đông là người bình thường không có dị năng. Điều đó khiến tốc độ đi đường của cả đội chậm hơn ban đầu rất nhiều.
Vốn cả tiểu đội này chỉ có dị nhân và những tinh anh chiến đấu, cho dù là dị nhân không thuộc hệ công kích thì sau khi được huấn luyện một thời gian cũng có thể bắt kịp cả đội, tuyệt đối không đến nỗi gây cản trở. Sở dĩ như bây giờ là bởi vì trên đường đi, đã có rất nhiều người sống sót gia nhập bọn họ, điều nằm ngoài dự đoán.
Nói tới đây thì phải quay ngược lại một tháng trước, khi bọn họ vừa tới được đích đến của nhiệm vụ – căn cứ người sống sót thành phố D, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện căn cứ này đã biến mất. Trên mặt đất vẫn còn dấu vết những kiến trúc trong căn cứ được xây dở dang nhưng bên trong gần như đã không còn ai sinh sống. Như thế, cảnh tượng đổ nát lại trông càng hoang vắng, tang thương.
Sau đó, tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt này phát hiện, không phải không còn ai sống trong đống đổ nát ấy. Vẫn còn một số người sống sót đóng giữ, giờ đã dời xuống lòng đất sinh sống. Từ miệng bọn họ, tiểu đội biết được rằng căn cứ thành phố D bị tiêu diệt bởi đàn dị thú.
Thành phố D có một vườn thú hoang dại quy mô lớn vô cùng nổi tiếng, được xây tựa vào núi. Trước kia, mỗi khi đến dịp lễ tết thì nơi này chắc chắn sẽ đông nghịt du khách.
Mà khi tận thế nổ ra, con người tự lo thân còn chưa xong, sao có thể nhớ đến những động vật bị nuôi nhốt. Tại góc khuất mà loài người không nhìn đến, những con thú bị giam trong xi măng cốt thép không được cho ăn, bị ép phải bước lên con đường tàn nhẫn là ăn thịt đồng loại.
Sau khi quy tắc của thế giới thay đổi, kẻ yếu chết tại chỗ, kẻ mạnh xé toạc lồng giam.
Trong vườn thú to lớn này, đương nhiên có không ít động thực vật tiến hóa. Thời gian dần trôi, nơi đây thế mà lại xuất hiện một con khỉ vua biến dị mạnh đến đáng sợ, trí lực lại không hề thua kém con người. Không chỉ bản thân con khỉ đáng sợ mà nó còn suất lĩnh một đám dị thú và dã thú tiến hóa từng sống sót qua trại nuôi cổ*, cùng nhau hoành hành, tác quái.
*Ý là kiểu ăn thịt lẫn nhau á. Con nào mạnh mới còn sống.
Đội trưởng của Hạ Tình Tuyết tên Trần Dung Tiêu, cô đưa ra quyết định rất nhanh chóng. Cô nói với mấy người sống sót kia, rằng căn cứ ở thành phố B đồng ý tiếp nhận bọn họ, nhưng có muốn đi hay không thì vẫn dựa trên nguyên tắc tự nguyện.
Trên đoạn đường từ thành phố B đến thành phố D, mấy người Trần Dung Tiêu phát hiện, tuy có rất nhiều dã thú biến dị nhưng quy mô vẫn chưa đến mức như những người sống sót của thành phố D miêu tả. Sau khi cẩn thận điều tra, Trần Dung Tiêu đoán rằng con vua khỉ kia hẳn đã đến nơi mà con người tập trung để cướp bóc rồi.
Đã thế thì tiếp tục ở lại đây quan sát cũng không phải quá nguy hiểm. Nhưng suy cho cùng, con người vẫn là động vật quần cư. Nếu được lựa chọn thì đương nhiên là muốn cùng đồng bào sinh sống ở nơi an toàn hơn rồi.
Xét thấy nhân số của tiểu đội không nhiều, người có thể bảo vệ cũng không có bao nhiêu, mấy người Trần Dung Tiêu quyết định sẽ dẫn một bộ phận người đi trước, giảm bớt áp lực về thức ăn, sau đó trở lại căn cứ người sống sót ở thành phố B lại để quân đội đưa người đi đón số còn lại trở về.
Còn nhiệm vụ lần này, thiết lập liên lạc với thành phố D, trao đổi tin tức và hỗ trợ chi viện lẫn nhau, cũng không thể nào hoàn thành tốt đẹp. Nhưng mà có Hạ Tình Tuyết ở đây, tiểu đội vẫn cố gắng thu thập những vật tư quý báu chưa bị phá hỏng còn lại trong căn cứ người sống sót ở thành phố D.
Số lượng người trong đội tăng lên, lại không phải quân đội được huấn luyện bài bản thì không tài nào tránh được một số chuyện phiền toái. Tốc độ lên đường cũng vì thế mà chậm lại.
Nhưng khổ tận cam lai, nhà đã không còn xa, bọn họ rồi sẽ trở về.
“Tình Tuyết, sao ỉu xìu vậy? Đang lo lắng chuyện gì à?” Trần Dung Tiêu ngồi xuống bên cạnh Hạ Tình Tuyết, vừa chuyền cho cô nàng một bát canh nóng vừa lên tiếng hỏi.
“Cũng không có gì. Chỉ là trời lạnh quá, ầy, ảnh hưởng đến tâm trạng.” Hạ Tình Tuyết sao có thể mặt dày nói rằng mình thấy phiền muộn khi cứu được bao nhiêu người nhưng chị họ thì lại không thể cứu, bèn thuận miệng đáp qua loa.
“Em nghĩ đến người nhà đúng không?” Trần Dung Tiêu mỉm cười, “Chị vẫn luôn cảm thấy có thể nuôi dạy em được như thế này thì người nhà của em chắc chắn cũng rất tốt. Có thể khiến em thân thiết như vậy, chị của em nhất định cũng là một cô gái xuất sắc.”
Cô gái hoạt ngôn này đã gần ba mươi, trẻ trung, xinh đẹp, tóc búi sau đầu trông có vẻ gọn gàng, linh hoạt mà lại bình dân. Cô là con gái của Trần Giai Vĩ, lại không có cái vẻ của người làm quan. Cách đối nhân xử thế trước giờ vẫn chân thành, hòa nhã. Làm việc thì có thủ đoạn mà cũng có chừng mực.
Sau khi phát hiện Cố Mẫn Chi có thể có mâu thuẫn với Hạ Vị Sương, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hạ Tình Tuyết lựa chọn tiếp cận Chánh Bộ trưởng Quan, cũng chính là lựa chọn Trần Dung Tiêu. Hiểu được tình thế khó xử của Hạ Tình Tuyết, Trần Dung Tiêu đã giúp đỡ rất nhiều, khiến cô nàng có thể an tâm rời xa người nhà, ra ngoài làm nhiệm vụ. Quan hệ của hai người cũng rất tốt. Có thể nói rằng trong căn cứ này, Trần Dung Tiêu là một trong số ít những người mà Hạ Tình Tuyết tin tưởng.
Hạ Tình Tuyết được khen thì thoáng ngượng ngùng, ho khan một tiếng rồi vội húp canh: “Ai da trời ơi, chị Dung Tiêu, chị đừng khen em nữa. Khen nữa là em hớn đấy. Cơ mà chị họ của em… đúng là rất tốt.”
“Ừ, chị biết. Cô ấy tên Hạ Vị Sương, tóc dài, rất xinh đẹp, rất hiền lành, cũng rất thông minh. Em đã nói với chị nhiều lần lắm rồi.” Trần Dung Tiêu cười nói, “Nếu cô ấy thông minh như em nói thì chị nghĩ chắc chắn là cô ấy vẫn còn sống, còn đang đợi em đi tìm. Yên tâm, chờ đến khi chuyện trong căn cứ xong xuôi thì chị đi tìm với em.”
“Cảm ơn chị, chị Dung Tiêu. Chị thật sự tốt với em quá!” Hạ Tình Tuyết là thật lòng cảm kích. Biểu cảm trên mặt cũng tươi sáng, hi hi ha ha nhích lại gần Trần Dung Tiêu, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Bên này vui vẻ không có nghĩa là tất cả đều vui vẻ. Một người đàn ông với vẻ mặt âm trầm không chút khách khí hừ một tiếng, khịt mũi xem thường sự ngây thơ của Hạ Tình Tuyết.
“Thời buổi này sống được là mừng rồi, còn đi lo cho người khác. Thật đúng là ăn no rững mỡ.”
Hạ Tình Tuyết biết ông ta là người độc miệng, theo chủ nghĩa bi quan. Trong lòng dù không vui nhưng cũng chỉ trợn mắt, làu bàu một câu “Nói với chú chú cũng đâu có hiểu” chứ không cãi lại.
Trần Dung Tiêu cười tủm tỉm nói: “Được rồi, Lục tiên sinh, không phải chú cũng đang giúp người khác đấy sao? Nếu muốn khuyên người ta cẩn thận, quan tâm bản thân hơn thì vẫn nên nói chuyện đàng hoàng mới phải.”
Lục tiên sinh xụ mặt, không đáp lời. Ông ta ngồi trên một chiếc xe lăn, đùi đắp thảm, trông ốm yếu lạ thường, cả người toát lên vẻ u tối. Đặc biệt là gương mặt gầy trơ xương kia, nhìn sao cũng thấy sợ hãi.
Nhưng Hạ Tình Tuyết biết, ông ta cũng là một dị nhân. Không chỉ là dị nhân hệ tinh thần hiếm có mà trong số những dị nhân hệ tinh thần, ông ta cũng là người tương đối ít gặp. Năng lực của ông ta là chữa lành. Không phải chữa lành thân thể mà là chữa lành tinh thần.
Một trong những cách để dị nhân tiến hóa chính là hấp thu tinh thạch. Làm như thế thì nhanh hơn là thành thật tập luyện tăng độ thuần thục. Hơn nữa, tinh thạch có thể bổ sung lực tinh thần đã bị xói mòn một cách nhanh chóng, là bảo bối mà dị nhân chắc chắn phải chuẩn bị.
Nhưng hấp thu tinh thạch vẫn có tác dụng phụ. Nó sẽ mang đến rất nhiều cảm xúc tiêu cực, đồng thời kích thích tinh thần và đại não của con người. Hơn nữa, thế giới này tàn khốc, áp lực như thế, tâm lí của rất nhiều người đã sớm không còn khỏe mạnh. Cứ như vậy mãi thì rất dễ sinh vấn đề.
Dị năng của Lục tiên sinh chính là để chữa trị và thả lỏng tinh thần con người.
Còn về đôi chân của ông ta… Cái này Hạ Tình Tuyết không rõ lắm. Ông ta là người được mang về từ căn cứ thành phố D. Theo những người ở đó nói thì trước kia Lục tiên sinh đã từng cứu giúp rất nhiều người, nhưng vào thời điểm nguy cấp, ông ta lại bị chính những người mình cứu đẩy ra làm bia đỡ đạn, từ đó gãy hai chân.
Cũng chính từ sau khi gãy chân, cả người ông ta càng trở nên thất thường, khó có thể chung sống.
Nhưng một người đã từng gặp phải những chuyện ấy sẽ khiến người ta khoan dung với họ hơn. Đó chắc cũng là lí do vì sao đến tận bây giờ, ông ta vẫn chưa bị đánh chết mà ngược lại còn được bảo hộ.
Ăn cơm xong, nhóm người này lợi dụng những nhiên liệu còn sử dụng được và nồi hơi trong nhà ăn làm phương tiện sưởi ấm. Đóng kín cửa sổ, thế là tối nay có thể hưởng thụ một đêm ấm cúng. Người gác đêm đương nhiên sẽ phải vất vả hơn một chút, cơ mà so với những khi khác thì đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tình Tuyết tương đối đặc thù. Bất luận cô có làm gì, bên cạnh cũng sẽ luôn có người đi cùng, bảo hộ. Vốn mấy chuyện gác đêm này là không đến lượt cô làm, nhưng cứ được cưng chiều như cục cưng bảo bối trong đội mãi, cô nàng cũng rất ngượng ngùng.
Hạ Tình Tuyết chủ động xin tham gia gác đêm. Rạng sáng đêm nay là ca của cô.
Người cùng cô vẫn là Trần Dung Tiêu.
Hai người rảnh rỗi quá nên tán chuyện với nhau. Hạ TÌnh Tuyết nói: “Chị Dung Tiêu, trước đó chị suy đoán có thể vua khỉ sẽ đến căn cứ của chúng ta. Vậy giờ liên hệ được với bên căn cứ rồi, có tình huống gì không?”