Không thể không nói, những cây này thật sự có thể xem như sức sống mạnh mẽ, đã thế còn say trĩu quả. Bất luận là lúa mì hay ngô hay giống gì cũng đều cho kết quả đáng kinh ngạc. Tuy hiện tại vẫn chưa chín hẳn nhưng cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã đoán được niềm vui được mùa khi quả chín.
Cả những hạt giống được gieo trồng vào đợt hạ nhiệt độ thứ hai cũng lên mầm với tốc độ thong thả mà vững chắc. Vì hoàn cảnh gieo trồng khắc nghiệt nên đám này lớn lên cũng chậm hơn so với đợt trước, tạm thời vẫn chưa nhìn ra có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng hay không, nhưng mọc ra được là tốt rồi.
Tuy nhiên, không thể không nghiêm túc thuyết minh một chuyện, cũng là chuyện mà mấy người bọn họ không ai dám chắc, đó chính là tạm thời vẫn chưa thể xác định con người có ăn được số quả và hạt mọc ra từ những cây biến dị đó hay không. Tuy chúng không có tính công kích, khác hẳn những thực vật biến dị cuồng bạo bên ngoài nhưng sao có thể xác định ăn những thứ đó vào sẽ không tiềm tàng nguy hiểm?
Nguyên nhân chính vì không thể xác định nên đến giờ, mấy người họ cũng chỉ quan sát đơn thuần chứ không ăn bắp non mọc ra từ cây biến dị.
Hạ Vị Sương nói: “Căn cứ trông vào phòng thí nghiệm của Cố Đường nghiên cứu ra chủng lương đáng tin cậy, có thể giải quyết nguy cơ lương thực, nhưng bọn họ vẫn chưa thể làm được, mà trong tay chúng ta đã có hạt giống chống chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt. Đương nhiên, ta không thể khẳng định rằng những hạt giống này an toàn, tin cậy, nhưng mấy chuyện này là vấn đề của nhà nghiên cứu.”
“Đương nhiên, thế cũng không có nghĩa là chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Kế hoạch nào cũng thế, một khi thật sự tiến hành đều sẽ gặp rất rất nhiều biến cố ngoài ý muốn, còn cần chúng ta tùy cơ ứng biến.” Hạ Vị Sương bổ sung.
Cô đưa ra biện pháp này xem như đã tiêm cho mọi người một liều thuốc trợ tim. Quả vậy, tác dụng của những hạt giống biến dị kia lớn hơn là dùng để ăn nhiều.
Tuy nhiên, Ngụy Vân Lang lại chợt nghĩ đến gì đó, bèn cất tiếng hỏi: “Sở dĩ Trần Giai Vĩ bị chèn ép cũng là vì phe ông ta không có nhân tài nghiên cứu hạt giống đúng không? Nói thế thì khác gì dù có hạt giống của tụi mình, ông ta vẫn phải hợp tác với Cố Đường, mượn phòng nghiên cứu hạt giống của lão?”
Hạ Vị Sương đáp: “Ừm… đúng là như thế. Nhưng mà thời điểm đặc thù thì có cách ứng đối đặc thù. Ai nói chỉ có thể mượn phòng nghiên cứu hạt giống? So với việc để nơi quan trọng như thế lại cho đối thủ chèn ép mình thì tại sao không nhân cơ hội mà cướp về nắm trong tay?”
Ngụy Vân Lang vỡ lẽ: “Hay nha.”
Hạ Vị Sương tiếp tục nói về vấn đề mà Ngụy Vân Lang vừa đưa ra: “Theo chị được biết thì quan hệ của Thành Mẫn và ông chú Thành Duệ của anh ta cũng không thuận. Giữa hai người có khoảng cách khá lớn. Thứ nhất là tính tình anh chàng Thành Mẫn này tương đối thành thật, ngay thẳng, không đồng tình với việc lừa gạt mọi người bằng lời nói dối về hạt giống giả. Thành Duệ thì lại hoàn toàn trái ngược. Thành Mẫn là người thật sự nghiên cứu hạt giống, nhưng cố tình người có quyền lên tiếng lại là ông chú Thành Duệ. Hai người có quan hệ bà con, lại thêm từ sau khi tận thế thì bên cạnh Thành Mẫn cũng chỉ có Thành Duệ là có thể dựa vào. Bọn họ là người chung một thuyền, Thành Mẫn đành phải xuôi theo.”
“Điểm thứ hai, là khi tận thế còn chưa nổ ra thì Thành Mẫn cũng đã bị ông chú này khống chế rồi. Đã rất nhiều lần Thành Duệ chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của Thành Mẫn, cướp công, lợi dụng quyền thế mà chèn ép anh ta. Nói vậy chắc trong lòng Thành Mẫn đã sớm oán hận chồng chất, chỉ tiếc là không phản kháng được thôi.”
Ba ngày sau, Trịnh Phách Tường mang đến tin tức tình báo mới. Để trao đổi, Hạ Vị Sương cũng tiết lộ với cô ta một chút về kế hoạch của mình, để Trịnh Phách Tường có thể tin tưởng bên này hơn, tránh tình trạng xuất hiện khủng hoảng tín nhiệm mà đường ai nấy đi.
Còn về việc Trịnh Phách Tường có thể căn cứ vào đó mà biết được dị năng của mình hay không, nói thật, Hạ Vị Sương cho rằng lấy trí thông minh của Trịnh Phách Tường thì cô ta trước đó đã ít nhiều đoán được dị năng của cô rồi. Hiện giờ, cô đã không thể sử dụng dị năng được nữa, như vậy thì cô ta có biết hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Quan trọng chính là Hạ Vị Sương cần Trịnh Phách Tường giữ vững niềm tin với tình địch số một của Cố Mẫn Chi, nay đã mất cả thị giác lẫn dị năng là cô đây.
Mà tin tức lần này Trịnh Phách Tường mang đến liên quan tới hai vấn đề. Một là trong căn cứ và Cố Mẫn Chi.
Nghe nói dù tuyết cứ rơi liên tục, bên ngoài lạnh vô cùng nhưng thi thoảng Cố Mẫn Chi vẫn dẫn cô bạn gái bí ẩn cực kì được sủng ái kia ra ngoài. Cụ thể làm gì thì không rõ, nhưng chắc chắn là có âm mưu.
Cô bạn gái bí ẩn kia nghe đâu đã có tên rồi, tên Châu Châu, lai lịch không rõ, mất trí nhớ, nhưng có dị năng. Từ trên xuống dưới được diễn tả bằng ba từ xinh đẹp, lợi hại, thê thảm viết in hoa. Người ái mộ thì nhiều lắm nhưng tiếc là không một ai dám giành với Cố Mẫn Chi. Đúng rồi, cô ta cũng có dị năng. Nghe nói là có thể phóng ta thứ giống tơ nhện, hệt như Spider Man.
Mà tình hình bên trong căn cứ, chỉ có thể nói là mặt ngoài bình lặng nhưng bên trong lại sục sôi. Vì được Trịnh Phách Tường yêu cầu nên cái người tay trong kia đã đặc biệt chú ý, sau đó phát hiện thủ đoạn của Cố Mẫn Chi quả nhiên rất lợi hại. Mấy dị nhân đối nghịch với cô ta thế mà lại lục tục biến mất một cách bí ẩn.
Thần không biết, quỷ không hay. Đến nay, tay trong vẫn chưa phát hiện ra cô ta làm bằng cách nào. Nhưng chính vì những người mất tích kia đều là trở ngại đối với Cố Mẫn Chi nên tay trong khẳng định chuyện này chắc chắn là có dính líu đến cô ta.
Chuyện thứ hai, cũng là chuyện mà Trịnh Phách Tường từng cố ý dặn dò. Nghe nói tiểu đội đặc biệt đi liên lạc với căn cứ người sống sót của thành phố D đã truyền tin tức về.
Theo những gì tay trong biết thì Hạ Tình Tuyết hẳn là không gặp nguy hiểm tính mạng. Hình như vì nguyên nhân gì đó mà tốc độ lên đường của bọn họ chậm đi. Không biết tin tức truyền về rốt cuộc đã nói gì, nhưng xem ra Bộ trưởng Quan có vẻ đau buồn.
_____________
Thử đọc chương này thành tiếng. Lẹo lưỡi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT