Trời mùa hè soi ánh nắng chói gắt xuống mặt đất. Cảnh sắc tươi đẹp, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, đem lại cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, Hồng Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa ngồi trên mã xa, vậy mà cơ thể Tịch Nhan vẫn lạnh băng, hoàn toàn không cảm giác cái nóng bức người của trời hè, Hồng Ngọc kêu khổ thấu trời, quay sang công kích lên Tịch Nhan, cả người tựa ở trên người của nàng, hận không thể ôm nàng vào trong lòng nhằm hạ nhiệt một chút.

Khi Tịch Nhan đến Đông Thần phủ đã là giữa trưa, vừa xuống xe ngựa, lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng cuồn cuộn bốc đến, mặt đất như lò nung nướng người đứng trên đó, nóng hầm hập.

Cánh cổng Đông Thần phủ quạnh quẽ, không một bóng người lui tới, vào cái mùa nóng bức này hơn nữa giờ này, cái nóng không ai chịu thấu, mọi người đều núp trong nhà quạt mát, nào có ai muốn ra đây phơi nắng.

Ánh nắng vẩy lên người, một thân khô nóng, cả người phờ phạc, thủ vệ cửa chính dựa lưng vào cửa, đôi mắt nhắm chặt, len lén ngủ gật, những tàn cây cổ thụ bên trong phủ vượt qua bức tường vương phủ cao phủ bóng ra bên ngoài, tiếng ve kêu râm ran, như giống vũ khúc thôi miên vào giấc ngủ, tất cả sinh vật đang ngủ say, tỏa ra hương vị biếng nhát.

Tịch Nhan đưa tay dụi mắt, nhìn tấm biển mạ vàng treo thật cao, nhấc làn váy, bước về phía phủ, thủ vệ tựa ở hai bên cửa vẫn nhắm chặt mắt như trước, thỉnh thoảng còn đưa tay vỗ bép vào miệng, giấc ngủ rất ngọt ngào, cửa sắt sơn son cũng không khép chặt, Tịch Nhan lách người chui vào, vị trí vừa vặn.

Chỉ là cách một cánh cửa, thế nhưng quang cảnh trong và ngoài cửa lại cách nhau một trời một vực, phía ngoài trời nắng chan chan, nhưng bên trong không có chút cảm giác khô nóng nào, Tịch Nhan vừa đi vào, liền có một làn gió mát lạnh mang theo hơi nước và hương cỏ xông vào mũi, chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.

Khác với bầu không khí trên con đường lát đá bên ngoài, những con đường mòn bên trong được rải đá cuộn uốn lưỡn khéo léo tinh xảo, gập ghềnh, bên trong còn đọng nước, chẳng những đẹp mắt, thế nhưng những viên đá cuội này lại giống như hút lấy hơi nóng trong người ra.

Thánh hương Tuyết Lan, cành hoa lan kiếm tàu ( lan cymbidium sinense) và nhiều loài hoa khác, chủng loại trân quý đến mức không biết tên là gì, kỳ hoa dị thạch, những hòn non bộ trãi dài, trên tảng đá hòn non bộ đó vẫn chưa bị ánh mặt trời chiếu xuống, bên trên ẩm ướt, một lớp cỏ xanh phủ ở bên trên, mái nhà xung quanh đều được cây xanh bao phủ, tuy không có sông, nhưng có thể nghe thấy những âm thanh chảy róc rách, làm cho cả trái tim cũng bất giác yên tĩnh lại.

Khắp nơi đều toát ra vẻ xa xỉ, khắp nơi đều toát ra vẻ lịch sự tao nhã, dù chỉ nhìn một góc nhỏ, thế nhưng cái góc nhỏ này bên trong thế nào thì không cần phải nói nữa, lần trước đến đây vào buổi tối, vẫn chưa nhìn rõ quang cảnh bên trong, hôm nay vừa thấy, mới phát giác được vẻ bất phàm của nó.

Hoàng thất không hổ là hoàng thất, là nơi tập trung tất cả tài phú trong thiên hạ này, chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại xây dựng dược một phủ đệ khéo léo tuyệt vời như vậy, đương nhiên cũng tốn khoảng tiền lớn, Hạ Thiên Thần không hổ là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất.

Tuy rằng nàng chẳng phải người ham hưởng lạc, bất quá có thể ở tại chỗ như vậy, mỗi sáng khi thức dậy, mở cửa số ra sẽ nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp cỡ này, thì tâm tình cả ngày đều thư thái sảng khoái, sống trong môi trường như vậy, thể xác và tinh thần đương nhiên phải thoải mái lên nhiều rồi.

Tịch Nhan ngẩng đầu, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, nhếch miệng lên, chờ chừng hai năm nữa, nàng cũng có thể xây dựng lên một phủ đệ sang trọng tinh xảo thế này.

Càng đi vào bên trong, phong cảnh xung quanh càng thêm đẹp đẽ, thiết kế ở mỗi nơi đều đem lại cảm giác vui tai vui mắt, không tìm ra bất cứ điểm tỳ vết nào, càng ngắm càng thích, Tịch Nhan vẫn không quên mục đích chính của lần này đến đây.

Hạ Thiên Thần được sủng ái là chuyện sờ sờ ngay trước mắt, chuyện lần trước ở Đông Thần phủ, mặc dù hắn làm tất cả văn võ đại thần trong triều phải chịu mất mặt mũi, thế nhưng sau đó hắn vẫn được Cảnh Đế sủng ái như cũ, hoàn toàn không có chút thuyên giảm nào đó thôi. Hơn nữa còn muốn bù đắp thêm cho hắn, trong khoảng thời gian này hoàng thượng càng cưng chiều Lệ Phi, ngay cả lần này bị trộm kim ấn, cũng không thấy hoàng thượng trách cứ tiếng nào, thế lực bên phía thái tử tuy có phất lên, nhưng vẫn bị Cảnh Đế đè ép xuống? Hoàng đế này, cực kỳ bất công.

hành lang uốn lượn, xây dựng tinh tế, do đã sang chính ngọ, những chủ tử quyền thế này đều có thói quen nghỉ trưa sau mỗi khi dùng ngọ thiện, đám người hầu cũng được phép về phòng nghỉ ngơi, dưới ánh mặt trời, một màu xanh ngọc bích, tiếng ve râm ran, và tường cao tĩnh mịch.

Hai bên Hàng lang nước chảy róc rách, cây leo chằng chịt, khi bước đi giữa chốn này còn cảm nhận được từng cơn gió nhẹ phất phơ mang theo hơi nước phả lên mặt, rất là thoải mái, sau giờ ngọ tuy rằng an tĩnh, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một hai hạ nhân vội vàng tưới thêm nước vào trong lùm hoa, Tịch Nhan tự báo thân phận, tìm một nguyên do, suốt đoạn đường dò hỏi vài người, đến thẳng khuynh Vũ Lâu của Hạ Thiên Thần.

Khuynh Vũ Lâu là lầu chính của Đông Thần phủ, vừa bước chân vào sẽ nhìn thấy một vòi phun nước lớn, hơi lạnh thấm vào xương, bốn phía là thảm cỏ rộng, mà cỏ ở nơi này, không thô ráp hay lá to như khi vừa vào bên trong phủ, mà được chăm sóc thường xuyên giống như trong vườn hoa, cỏ mọc chỉnh tề, không có chút hỗn độn nào.

Xung quanh đài phun nước được bao bọc bởi nhiều đài phun nước nhỏ khác, có điều cũng không hẳn là đài phun nước mà là hòn non bộ, hoặc là xung quanh được bao bọc bởi những bồn hoa cỏ chằng chịt, hoặc một bụi cây um xùm cao cỡ nửa người, ngẫm lại có lẽ chúng được bứng từ bìa rừng mang về đây.

Dõi mắt nhìn lại, xung quanh đều một màu xanh tươi, cho dù giữa trời hè vẫn xanh biết tràn đầy sức sống, nhắm mắt lại, hương hoa cỏ phản phất xung quanh, tươi mát không nói ra được, chẳng khác nào vẫn còn ở mùa xuân, chung quanh được bao bọc bởi những bồn cảnh hoa khoe màu đua sắc, còn có bươm bướm bay chập chờn, sức sống tràn trề, phong cảnh như vậy, quả thực chính là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết, Tịch Nhan cũng phải thừa nhận đây chính là nơi ở tốt của một vị hoàng tử.

Hạ Thiên Thần cũng không có thói quen ngủ trưa, sau khi cùng Mạc Vân Phỉ dùng xong ngọ thiện, hai người hàn huyên vài câu, Mạc Vân Phỉ đã hoài thai, thường xuyên buồn ngủ lại uể oải không thể ngồi lâu, giờ đã đi nghỉ ngơi rồi, hắn mới phá thân, người nữ nhân này lại được nuông chiều từ bé, dây dưa quá mức, còn làm bộ làm tịch, thực khiến người ta khó chịu, có điều hiện tại hắn thế nào cũng không thể vứt bỏ.

Đứng ở trong hành lang, vốn dĩ muốn hóng mát một chút, trong nháy mắt nhìn ra ngoài đài phun nước, hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng tại cửa. Đôi mắt đào hoa mệt mỏi bỗng sáng lên đầy phấn chấn, khẽ mỉm cười, xen lẫn sung sướng, cả vùng trời như sáng lên.

Chỉ một thời gian không gặp, nàng hình như gầy hơn, cằm mảnh mai, càng nhìn càng thấy yêu thương, cửa khuynh Vũ Lâu rất lớn, còn lớn hơn rất nhiều đại môn phú hộ bình thường, nàng chỉ đứng ở nơi đó, hai tay vịn ở khuông cửa, càng trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn, hắn không rõ, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như vậy sao có thể cất giấu sức lực cường đại như vậy và cả linh hồn quật cường? Có vẻ những ngày vừa qua nàng sống không được tốt, một người nhu nhược như vậy, vì sao cứ hết lần này đến lần khác lại muốn đối nghịch với hắn?

Dưới Khuynh Vũ Lâu, nàng mặc bộ áo tơ trắng, dựa vào cửa, vẻ hoa lệ toát ra khác hẳn Mạc Vân Phỉ, nàng tựa hồ khá thích những bộ trang phục thanh lịch giản đơn, kể từ khi quen biết nàng đến nay, đã gặp mặt vài lần, trang phục của nàng luôn có màu sắc đơn thuần, trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, ngay cả lần trước tiến cung đến vườn mẫu đơn gặp mẫu phi cũng không thấy nàng trang điểm, hơn nữa trang phục cũng một màu nhạt, hắn còn nhớ đó là màu hồng nhạt, rất nhạt, nhưng bản thân hắn vẫn vì nàng mà động tâm như cũ.

Lừa dối nàng, thiết kế nàng, thương tổn nàng, nhưng hắn vẫn không nỡ bỏ phá hủy nàng hoàn toàn, nữ nhân này, nàng chính là một con hồ ly tàn nhẫn lại xảo trá, nhưng thông tuệ giảo hoạt của nàng, ngoan tuyệt vô tình của nàng lại làm hắn đánh mất mình.

Ngẫm lại, chuyện trong căn phòng ở đào hoa lâm, nụ cười ôn nhu thương cảm của nàng cũng chỉ là gài bẫy hắn, là do hắn quá ngốc, và hành vi của nàng lúc đó quá hoàn mỹ, rõ ràng đã bị sự xảo trá của nàng lừa gạt, hắn vẫn cố chấp rơi vào bẫy, không cách nào tự kềm chế.

Đôi mắt hoa đào đẹp dần dần nheo lại, đáy mắt dần phủ dưới một tầng mây u uất buồn bã, nhưng sau đó lại nhanh chóng mở ra, lớp sương mù buồn bã đó nhanh chóng bị gió thổi tan như làm sương khói, từ từ biến mất, đến cuối cùng, không đấu vết.

Làn áo tím tung bay trong gió, hắn nhếch miệng lên, cặp mắt đào hoa tinh xảo lại mang theo chút yêu mị, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, trong khoảnh khắc lại là phong lưu với hàng ngàn hàng vạn phong tình, khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc nhân tâm, nhưng nụ cười kia lại như là sương mù dày đặc trong buổi sáng cuối mùa thu, làm sao cũng cũng đoán không được, giống như là cách một tầng mặt nạ, vĩnh viễn không thể nhìn rõ ràng.

“Trời hè nắng nóng hừng hực thế này, khí trời chẳng khác nào đổ lửa, ngươi không nghỉ ngơi trong Cung Vương Phủ chạy đến Đông Thần phủ của ta làm cái gì, chớ không phải cảm thấy Lão Thất chỉ là kẻ bất lực không xứng với nàng đấy chứ? nếu vậy thì cứ đến đây đi, vòng tay của ta luôn dang rộng chào đón nàng.”

Tà áo tím bay phất phơ, chớp mắt mấy cái, Hạ Thiên Thần đã đến trước mặt Tịch Nhan, hoa đào nở rộ trong mắt, lộ vẻ đắc ý, còn có sự tán thưởng đã bị che giấu.

Tịch Nhan đang ngước đầu tìm kiếm tung tích Hạ Thiên Thần, thật xa đã nhìn thấy thân ảnh của hắn đang bước về phía mình, hai tay Tịch Nhan khoanh trước ngực, nhàn nhã tựa ở cửa, lại không nghĩ rằng Hạ Thiên Thần vừa mở miệng lại thốt ra lời kinh ngừoi như vậy.

Người này, cũng quyến luyến nơi kỹ viện thanh lâu, chỉ là độ phong lưu của hắn không giống với Hạ Tuấn Trì hạ lưu. Nữ tử trên phố từng nói, trong chư vị hoàng tử, tứ Hoàng Tử là mê người nhất, mà cái loại mê người này, đương nhiên chẳng những đơn giản như bề ngoài vậy, hắn xem trọng phái nữ, cho dù những người đó là nữ tử thôn xóm nghèo hèn, hắn cợt nhả cũng không ngả ngớn, cộng thêm tài hoa hơn người, tướng mạo xuất chúng, còn có bối cảnh xuất thân, vậy thì càng không cần phải nói thêm gì nữa, cho nên mới trở thành phu quân trong mộng của tất cả khuê nữ trong hoàng thành.

Kẻ bất lực? Tịch Nhan cau mày, nàng vẫn biết, hắn không thích Hạ Dạ Bạch, nhưng trước kia hắn không tỏ rõ thái độ không tôn trọng như vậy, chí ít sẽ không để cho người khác cảm thấy phản cảm, hắn chỉ thầm phỉ nhổ trong bụng mà thôi, hay là hắn bị ảnh hưởng từ Mạc Vân Phỉ?

Tịch Nhan đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Thần, vẫn là gương mặt yêu nghiệt độc nhất vô nhị, ánh mắt hoa đào mị hoặc như trước, bây giờ lại tỏ ra đắc ý không nói ra được, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, tuy phong lưu, nhưng lại không toát ra chút tà tứ nào.

“Tứ Hoàng Tử, hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện với nhau đi.”

Đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào quyến rũ, không có chút mê hoặc nào, mà chỉ có ngay thẳng chính trực, nàng mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt không chút chần chừ.

“Hả.”

Hạ Thiên Thần học theo dáng điệu của nàng, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào phía đối diện Tịch Nhan, khẽ nhíu mày, tỏ vẻ tràn đầy hứng thú, hắn đang tò mò, thực sự rất hiếu kỳ, muốn nói rõ chuyện gì? có gì để nói rõ ràng sao? Nàng muốn như thế nào nói rõ thế nào đây?

Người nữ nhân này rốt cuộc là ai, hắc y nhân có thân thủ tuyệt hảo đêm đó là ai, có quan hệ thế nào với nàng? Trên người của nàng còn có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết đến, người nữ nhân này giống như một mê cung đầy bí ẩn, lần nào cũng đem đến cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Có lẽ chỉ có bất ngờ chứ không có thích thú, mỗi chuyện nàng mang đến cho hắn chỉ có kinh hách và khuất nhục, nghĩ tới đây, Hạ Thiên Thần chỉ cảm thấy miệng mình dâng lên hàng loạt mùi vị khổ sở chua chát.

Tịch Nhan cười lạnh, cũng tùy tiện dựa người vào cửa, “Tứ Hoàng Tử, trước kia là ta có mắt như mù mới coi trọng một con chim khổng tước phong lưu đa tình như ngươi vậy, hôm nay ta tới cửa chính là cảnh cáo ngươi, quản tốt trắc vương phi của ngươi và cả cái miệng của ngươi nữa, Vương gia của ta có là người ngu hay là kẻ bất lực cũng chẳng có liên quan gì đến các ngươi, ngoại trừ ta ra, mặc dù là thiên hoàng, cũng không có tư cách nói này nói nọ hắn, nếu như ai dám khoa tay múa chân đối với hắn, hoặc buông ra những lời thiếu suy nghĩ, ta sẽ cho hắn rơi vào kết cuộc giống như tứ Hoàng Tử, thân trần như nhộng, mặc nội khố tam giác treo lơ lửng trên tường thành, Vương gia nhà ta suốt mười mấy năm qua luôn chẳng đụng chạm gì đến tứ Hoàng Tử, vốn nước giếng chẳng phạm nước sông, nếu có thể tiếp tục như vậy thì càng tốt, như vậy chẳng phải giảm bớt đi một kẻ địch, tứ Hoàng Tử tự mình ngẫm lại xem đâu tốt đâu xấu.”

Tịch Nhan buông đôi tay đang khoanh trước ngực xuống, chống lên cửa sắt phía sau lưng, ngón tay búng vào song sắt, trông chẳng khác nào gảy đàn, vang lên nhưng tiết tấu có quy luật.

Lời nàng thốt ra chẳng chút khách khí nào, dù sao Hạ Thiên Thần Thần đã sớm biết nàng là ai, nàng cũng không cần phải tự làm khổ bản thân, cố làm ra vẻ, cứ gọn gàng dứt khoát, như vậy là hay nhất, nàng mặc kệ tâm tình hắn có tốt hay không khi nghe những lời nói này của nàng.

Hạ Thiên Thần hơi cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt hắn là một mảnh hoa đào nở rội đang bị gió mưa vùi dập, từng mảnh một dần héo tàn, rơi trên mặt đất, hòa cùng với cát đất bụi bặm.

Hạ Thiên Thần cảm giác mình muốn cười, hắn thực sự cảm thấy buồn cười, trên đời này còn có chuyện nực cười đến mức khiến hắn không thể khống chế được tâm tình của mình như vậy sao? Người nữ nhân này, ngoại giới tung ra lời đồn thổi rằng bản thân yêu hắn sâu đậm, vì hắn còn không tiếc lấy cái chết ra cự tuyệt hôn lễ, thế nhưng bây giờ, nàng lại vì một người đàn ông khác mà chống đối với hắn, nhiều lần thiết kế hãm hại, còn làm hắn mất hết mặt mũi, hiện tại thậm chí còn đứng ra uy hiếp hắn. ? Đã không thích, trước đây vì sao lại trêu chọc hắn? Trước đây, nếu chẳng phải là nàng trêu chọc thì hiện tại hắn đâu phải thống khổ rầu rĩ thế này?

Đợi đến khi hắn giao trái tim chân thật này ra, nàng lại vứt bỏ không chút xót thương, chẳng lẽ do hắn đã làm tổn thương quá nhiều tấm chân tình của các cô gái, cho nên ông trời mới phái một người xuống đây để nghiêm phạt hắn sao? nhưng tất cả mọi chuyện đều không phải là lỗi của hắn.

Con cưng của trời, như hắn nào có được xem là đứa con cưng của trời, là kẻ bị ông trời chê cười mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play