“Không phải Băng Sơ nói là đến Nhạc Dương lầu sao? chỗ đó là chỗ nào?”

Khí trời sáng sủa, ánh nắng chan hòa, trên bầu trời xanh biếc vài áng mây trắng lững lờ dường như hòa quyện vào trong hào quang của ánh sáng, lại bị gió cuốn trôi bồng bềnh trên thảm xanh bát ngát, hàng cây cổ thụ hai bên lay động, mang đến làn gió tươi mát.

Con đường núi gồ ghề, người qua đường thưa thớt, Băng Sơ lững thững đi phía trước, Hạ Dạ Bạch thở hổn hển đuổi theo theo sát phía sau, nhịp thở đứt đoạn.

“Băng Sơ, ta mệt sắp chết rồi, nàng còn muốn đi đến đâu?”

Hạ Dạ Bạch theo không kịp, hai tay chống gối, ngồi xổm xuống, ngừng lại, không chịu đi tiếp nữa.

Băng Sơ cầm trên tay một bao quần áo đưa mắt nhìn lác đác vài tráng hán trên vai khiêng cuốc xẻng đi qua đi lại trên đường, chân mày bất giác nhíu chặt, nhìn Hạ Dạ Bạch đang ngồi dưới đất, lại nhìn ánh nắng chói chang giữa trưa hè chiếu lên khuôn mặt nóng rát, nhưng vẫn bất đắc dĩ nở nụ cười đi đến trước mặt Hạ Dạ Bạch.

“Vương gia là người luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ, bằng không hôm nay cũng không tiễn Băng Sơ thế này, cũng không uổng công nô tỳ mấy năm qua tận tâm tẫn ý hầu hạ ngài. Tình cảnh của Vương gia, nô tỳ ít nhiều cũng biết được chút ít, Nhạc Dương lầu này được xưng là đệ nhất tửu lâu trong hoàng thành, thân phận Vương gia đương nhiên không thể ngồi ở phòng khách lầu một cùng đám dân chúng bình thường kia được, nhã gian lầu hai mới phù hợp với thân phận vương gia, thế nhưng lấy đâu ra bạc, người không có bạc thì bọn người trong đó há có thể để chúng ta tùy tiện bước vào?”

Băng Sơ đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, lời nói khẩn thiết, đôi mắt ôn nhu giống như muốn nhỏ ra nước, từng câu từng chữ giống như đều suy nghĩ cho Hạ Dạ Bạch, không hổ danh là giỏi đoán ý người.

“Chẳng phải nô tỳ oán giận, Vương gia mới là chủ tử Cung Vương Phủ, nhưng theo nô tỳ thấy, toàn bộ người trong vương phủ hiện giờ có ai xem trọng Vương gia đâu? Mệnh lệnh của Vương phi mới là lệnh, Vương gia có nói gì đi nữa, bọn họ cũng không thèm để ý đến. Có Vương gia nào khi bước chân ra khỏi cửa mà không tiền hô hậu ủng, thắt lưng đeo vàng ngọc, nhưng còn Vương gia thì sao? Vương phi quản lý vương gia quá gắt gao rồi, đường đường là Vương phi lại không có chút lòng độ lượng nào!”

Băng Sơ thở dài, thấy Hạ Dạ Bạch vẫn ngồi dưới đất, vội vàng nắm tay của hắn: “Nô tỳ suy đi nghĩ lại, cũng không muốn gây thêm phiền toái đến cho vương gia nữa, số ngân lượng đó vương gia cứ giữ trong người, thích ăn cái gì cứ mua lấy mà ăn, có tiền muốn làm gì cũng đơn giản hơn, băng qua ngọn núi phía trước, là gần đến nhà của nô tỳ rồi, cánh rừng phía trước thường xảy ra nhiều chuyện quái gỡ, Vương gia nể tình cảm mấy năm qua giữa chúng ta, tiễn nô tỳ đi qua nơi đó nhé.”

Băng Sơ nói năng thỏ thẻ, khuyên can mãi, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Dạ Bạch để cầu xin hắn.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong bụng lại cay nghiến Hạ Dạ Bạch muốn chết, thật không biết Vương phi nghĩ như thế nào, Vương gia này vừa điên vừa ngây dại, khuôn mặt xấu xí, cả ngày mang mặt nạ, tính tình càn quấy, bản thân là đàn ông thế mà hở chút là hờn dỗi, nhõng nhẽo, những vị Vương phi khác có người nào không trang phục diêm dúa, người thơm phưng phức, gấm vóc lụa là, đi trên đường kèn hô hậu ủng, nào giống như kẻ ngu này, cái gì cũng không có, trên đời này chỉ có Mẫu Dạ Xoa đó mới có thể nuông chiều được kẻ ngốc này.

Nữ nhân kia chẳng phải từng tuyên bố thà xuống tóc đi tu, làm bạn với cửa phật, cũng không nguyện gả cho Thất hoàng tử hay sao? chẳng nhẽ hôm đại hôn nàng ta đập đầu tự tử khiến đầu óc bị hỏng rồi? Băng Sơ càng nghĩ thì càng cảm thấy có lý, nhất định nữ nhân kia bị hỏng não rồi, mới quay sang bảo vệ kẻ ngốc phế vật này như bảo vật.

“Vậy để ta ngồi nghỉ một lát, lát nữa ta sẽ đưa nàng đi.”

Hạ Dạ Bạch ngước đầu, đôi mắt đen thâm thúy dưới mặt nạ kia lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, dường như còn tỏa ra hào quang.

Băng Sơ nghe hắn nói như vậy, mặc dù trong bụng đang gấp, nhưng sau khi liếc nhìn xung quanh, lại nở ra nụ cười nhàn nhạt.

Hạ Dạ Bạch cứ ngồi im như vậy một lát, Băng Sơ giục ba lần bảy lượt, Hạ Dạ Bạch mới đứng dậy, lại giống như lúc nãy, Băng Sơ cầm bọc hành lý trên tay đi ở phía trước, Hạ Dạ Bạch theo sát phía sau, hai người trước sau đều giữ khoảng cách chừng hai thước, từ từ bước về phía trước.

Băng qua một đoạn đường núi đập ghềnh, sau đó đến rừng cây rậm rạp rộng lớn, đưa mắt nhìn ra xa, xung quanh đều được che phủ bởi những tán cây cổ thụ to lớn, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, che khuất bầu trời, những tia nắng hiếm hoi xuyên qua từng tầng lớp lá cây chi chít thì chỉ còn một điểm sáng loe lói, ánh nắng bên ngoài chan hòa, thế nhưng trong này lại âm u ẩm thấp, mỗi khi gió thổi qua phát ra tiếng rào rạc, rợn rờn, khiến lông tơ lông tóc cũng phải nổi lên.

Cả một khu rừng rậm rạp, ngoại trừ màu xanh bạt ngàn không có điểm cuối ra, thì chỉ có hai người Băng Sơ và Hạ Dạ Bạch, mà mới vừa Hạ Dạ Bạch vẫn nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Băng Sơ đột nhiên đứng thẳng mình. đôi mắt dưới mặt nạ nhìn cây cối đan xen ở xung quanh, có vô số những nhân ảnh linh động nhảy tới nhảy lui.

Miệng khẽ nhếch lên, xoay người, nhìn Băng Sơ từ từ thả chậm bước chân, lại từ từ cúi thấp đầu xuống.

“Trời ơi.”

Hạ Dạ Bạch mới vừa rồi còn cúi thấp đầu, lại nghe thấy phía trước truyền tới tiếng thét chói tai, đôi mắt dưới mặt nạ ngân bạch đột nhiên lóe lên, vội vàng từ từ chạy đến, ngồi xổm xuống đất: “Băng Sơ, ngươi làm sao vậy?”

Chân mày Băng Sơ nhíu chặt, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, chỉ vào tảng đá cách đó không xa, môi mím chặt, Đau đớn đến mức chảy nước mắt: “Mới vừa rồi không cẩn thận vấp phải nó.”

Băng Sơ vừa nói, nước mắt trong suốt liền từ trong hốc mắt trào ra, cố gắng đứng dậy, thế nhưng đứng mãi vẫn không dậy nổi, nàng đau đớn ngã xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, xoay người, nước mắt lại muốn trào ra, thấy Hạ Dạ Bạch đứng ở phía sau ngẩn ngơ, liền thỏ thẻ gọi một tiếng: “Vương gia.”

“Vương gia.”

Liên tục gọi mấy tiếng Hạ Dạ Bạch mới hồi phục tinh thần lại, đáp lại tiếng gọi của nàng, rồi bước đến trước mặt Băng Sơ: “Làm sao vậy? Làm sao bây giờ?”

Hai tay Hạ Dạ Bạch không ngừng xoa nắn cánh tay của mình, đôi mắt như là con thỏ nhỏ đang hoảng hốt, ánh mắt dáo dác dòm ngó xung quanh, cúi người ngồi xuống nhỏ giọng nói với Băng Sơ: “Hình như ta vừa nhìn thấy trên cây có người, Băng Sơ, nơi này âm u như thế, ngươi nói xem lẽ nào có quỷ?”

Hạ Dạ Bạch nói xong, lại cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, cứ như nơi này thật sự có quỷ vậy, thân mình không nhịn được run cầm cập.

“Ngươi nói xem, có khi nào quỷ đến bắt ta?”

Hạ Dạ Bạch quay sang nhìn mặt Băng Sơ đột nhiên hai mắt trợn trừng, thét lên.

“A.”

Băng Sơ bị tiếng hét của Hạ Dạ Bạch hù dọa, cũng hét to lên theo, hai tay của đang chống trên đất quơ loạn, trọng tâm bất ổn, cả người cứ thế ngã xuống đất, tức giận liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, vừa mới hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt lại cả giận nói: “Vương gia, giữa ban ngày ban mặt thế này làm gì có quỷ? Ngươi sao nhát gan quá vậy? Cũng chỉ có Vương phi đầu óc bị hỏng kia mới có thể đem một kẻ phế vật vô dụng lại ngốc nghếch xấu xí như ngươi nâng niu như trân bảo mà thôi.”

Băng Sơ thấy xung quanh không có một bóng người, mục đích lừa Hạ Dạ Bạch vào bẫy đã thành công, tự nhiên cũng không thèm khách khí buông lời sỉ nhục, càng nói càng khó nghe.

Hạ Dạ Bạch cười lạnh trong bụng, ngồi xổm xuống trước mặt Băng Sơ, đôi mắt trong suốt vẫn vô tội như trước, môi mím chặt, ấm ức tột cùng nhìn Băng Sơ: “Băng Sơ, sao bỗng nhiên nàng lại trở nên hung dữ như vậy? Ta không phải kẻ ngốc, Nhan Nhan nói ta không phải người ngu.”

“Nếu ngươi không phải người ngu, vậy thì ai mới là người ngu chứ? Nữ nhân kia đương nhiên sẽ không nói ngươi là người ngu rồi, có ai nguyện ý thừa nhận bản thân gả cho kẻ ngốc không? nói ra chẳng sợ người khác cười cho thúi đầu hả!”

Băng Sơ vừa nói vừa ngẩn đầu, cười ha ha, vẫn chưa phát hiện đôi mắt đen láy dưới lớp mặt nạ vốn rất thuần khiết ngây thơ bỗng nhiên lóe lên tia giảo hoạt còn mang theo sự trào phúng không nói ra lời.

“Ngươi là người xấu, quỷ nhất định sẽ đến đem ngươi xuống địa ngục lột da róc xương ngươi, ngưu đầu mã diện, và cả yêu ma quỷ quái cũng nhanh chóng đến tìm ngươi, lôi ngươi xuống địa ngục.”

Hạ Dạ Bạch nói xong, lạnh lùng nở nụ cười, vươn hai tay, phóng tới trên cổ Băng Sơ, lưỡi lè ra ngoài, xung quanh được bao phủ bởi cây cối um tùm, không gian vốn đã âm u tạo lên cảm giác rờn rợn ma quái, hợp với đóa hoa sen nở rộ in trên mặt nạ ngân bạch của Hạ Dạ Bạch, càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo hung ác, Băng Sơ lui về phía sau mấy bước, đứng ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm nhận được đôi mắt trong suốt kia đang tỏa ra sự trào phúng lạnh lẽo, nhưng lại thấy không giống, liền lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.

hai bên rừng cây này đều là cây cổ thụ cao to, chỉ có một con đường nhỏ cũng không rộng lắm cắt ngang chính giữa, còn đường được trải cát vàng mịn, và thêm một ít đá bi không to cũng không nhỏ, lại sắc bén, Băng Sơ bị Hạ Dạ Bạch hù dọa hoảng sợ, đến khi thẳng đến Hạ Dạ Bạch đã đứng thẳng lên nhưng đôi mắt kia vẫn tràn đầy sợ hãi và phòng bị dõi theo mỗi cử động của hắn, khi bàn tay không cẩn thận chà sát lên lớp đá nhọn, lòng bàn tay trắng mịn như tuyết vừa xẹt qua vài viên đá đã rỉ máu tươi, lúc này Băng Sơ mới hồi phục tinh thần lại.

Bản thân bị nữ nhân hung ác kia hù dọa thì coi như bỏ đi, bây giờ tự nhiên lại bị một tên ngốc dọa mất hồn, nghĩ đến khoảng thời gian này thường xuyên chịu chèn ép uất ức, Băng Sơ bất chợt thấy người nóng như lửa đốt, ngẩn đầu liếc mắt nhìn xung quanh, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan và đắc ý: “Muốn xem diễn tuồng đến khi nào nữa, thằng ngốc đã vào bẫy rồi, các ngươi còn không mau ra bắt hắn, trói lại cho ta, ta phải chém vài phát trên người hắn mới hả được cơn giận này.”

Đôi mắt phẳng lặng như nước bỗng nheo lại, rõ ràng là cùng một động tác, nhưng mỗi người lại tỏa ra khí thế khác nhau, một người khiến người khác yêu thích không dức ra được, còn một người lại làm người ta sinh ra ác cảm và chán ghét.

Băng Sơ vừa mới dứt lời, một đám người mặc quần áo đen, mặt che khăn, trên tay cầm đao kiếm đột nhiên từ trên cây nhảy xuống bao quanh Hạ Dạ Bạch.

Băng Sơ thấy vậy mới cố gắng gượng ngồi dậy, lảo đảo đi tới đoàn người vây quanh Hạ Dạ Bạch ở phía trước, chỉ vào Hạ Dạ Bạch đang đứng ở giữa: “Nữ nhân kia chẳng phải rất lo cho ngươi sao? Được lắm, được lắm, rất được!”

Nàng liên tục nói ba từ “được lắm”, rồi cười ha ha, gió từ giữa núi thổi ra, lay động cây cối xung quanh, khuyếch tán tiếng cười của nàng, làm chim chóc hốt hoảng bay loạn ra.

“Vương gia bị thương trên người, vương phi đau nhức tận trong tim, mấy ngày nay ta chịu khuất nhục ở trong Cung Vương Phủ, thì phải đòi lại trên người của Vương gia.”

Sau đó lại cất lên tiếng cười cười âm lãnh.

Hạ Dạ Bạch đứng ở ở giữa, không sợ hãi không hoảng hốt, không nhúc nhích, đám người kia thấy vậy còn tưởng rằng hắn sợ đến mức đầu óc choáng váng, đáy mắt không khỏi lóe lên vẻ đắc ý, mãi đến người cuối cùng đáp xuống, Hạ Dạ Bạch mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đang lắng nghe tiếng gió thì thầm trong rừng, đợi đến khi mở mắt ra thì, đôi mắt đen láy kia đã bao trùm sắc đỏ quỷ dị nhàn nhạt, miệng nhếch lên: “Mạc Thanh Mạc Ly, không được để sót một kẻ nào.”

Thanh âm kia, hòa quyện với tiếng gió của núi rừng, rõ ràng rất khẽ nhưng lại vang vọng khắp nơi, khiến người ta có cảm giác núi lở đất mòn, như thiên quân vạn mã đang ùn ùn kéo đến, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, một đám người mặc áo xanh đột nhiên xông đến trước mặt bọn hắn, lập tức bao quanh bảo vệ Hạ Dạ Bạch, giống như là thùng sắt kín như bưng không một khe hở nào.

“Công tử.”

Mọi người đồng loạt hô một tiếng, thanh âm to rõ chỉnh tề, chỉ một tiếng gọi này cũng làm cây cối xung quanh dao động.

“Ha ha.”

Hạ Dạ Bạch dang rộng hai tay, đột nhiên cười to lên, nhưng không u ám và ác động giống như tiếng cười khi nãy của Băng Sơ, mà tiếng cười của Hạ Dạ Bạch trầm thấp lại thâm trầm, còn âm thầm mang theo vẻ vui sướng và sảng khoái không nói ra lời.

Mọi người nhất thời cảm thấy thế giới đột nhiên xoay tròn, rõ ràng là khí trời mùa hè , thế nhưng họ lại cảm nhận được cái giá rét của mùa đông, đám người áo đen và áo xanh quần nhau hỗn loạn, đao kiếm uốn lượn, trận chiến đấu này của bọn họ giống như đang nhảy múa cùng tiếng cười kia và cả âm thanh xào xạc của cây rừng mỗi khi được gió ve vuốt.

Một đám hắc y nhân ở vòng ngoài, đôi mắt còn lộ vẻ ngơ ngác nhìn Hạ Dạ Bạch đứng ở giữa cười sung sướng ngất ngây, đáy mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, đây có phải là ngốc vương không? đây có phải là tên ngu dại vô năng ngốc nghếch kia không?

Đám hắc y nhân rất ăn ý xoay người, quay mặt lại nhìn Băng Sơ đang đứng bên cạnh, tất cả đều như đang đặt dấu chấm hỏi rằng: cái gã đang mang mặt nạ ngân bạch kia có thật là ngốc vương không? Phải chăng nữ nhân này đã mang nhầm người đến đây rồi?”

Khiếp sợ không chỉ có mỗi bọn họ, Băng Sơ nhìn thấy một đám người mặc áo xanh từ trên trời giáng xuống, bao quanh Hạ Dạ Bạch để bảo vệ, nàng ta cũng bị tiếng hô công tử kia làm hoảng sợ.

“Công tử?”

Nàng nỉ non một tiếng, nhìn Hạ Dạ Bạch đứng ở giữa, ngay cả bản thân cũng không biết mình vừa thốt ra điều gì.

Đám người áo đen tự nhận thấy sức đấu không lại, mà nàng ta càng nhận thấy không có khả năng, từ lúc Vương gia phân công nàng đến ở tại Cung Vương Phủ với Cung vương gia, nàng vẫn theo sát bên cạnh Hạ Dạ Bạch hầu hạ, ngoại trừ mấy tháng này, thì hầu như nàng không rời hắn ta nửa bước, tình huống hiện tại quả thật hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.

Hơn nữa, nếu thật sự hắn có tài cán như thế, sao lại để người ta lấn lướt lên đầu lên cổ mình?

“Mạc Thanh.”

Mạc Ly gọi một tiếng, trong lúc bọn họ còn chưa tỉnh hồn, đã xông ra vây quanh đám người kia lại, những người mặc áo xanh cũng theo sát phía sau lưng, đám người áo đen mới vừa rồi bao vây Hạ Dạ Bạch lập tức bị bao vây ngược lại.

Mạc Thanh xung trận đầu tiên, cầm chắc bảo đao trên tay, thân mình nhanh như thiểm điện huống hồ trời sanh khí lực lớn hơn trâu, mỗi tất đất hắn lướt qua, máu chảy thành dòng, đám người áo đen thi nhau ngã xuống.

“Dám bất kính với công tử, băm bọn chúng thành vạn đoạn.”

Mạc Thanh đứng chắn phía trước Hạ Dạ Bạch quay quay sang đám người đó hét to, nói xong, đám người áo xanh giống như được uống thêm thuốc kích thích, càng đánh càng hăng, những người áo đen kia đến bây giờ còn trong nỗi khiếp sợ, chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.

Điều này sao có thể? ngu si điên dại, diện mạo xấu xí phải đeo mặt nạ suốt ngày, ngay cả tên ăn mày ở đầu đường xó chợ cũng có thể tùy ý chà đạp ức hiếp, là thất hoàng tử bị người trong hoàng gia xem thường ấy chẳng phải là một tên ngu ngốc sao? Tất cả những điều đó đều là vỏ bọc bề ngoài, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ tuy không phải đến mức tinh anh, thì cũng trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt từ nhỏ, nhưng hiện tại lúc này thì sao? bọn họ lại không chịu nổi một đòn từ tay nhóm người này, đao cầm trên tay chém lên người bọn họ, động tác kia, lại dễ dàng giống như giết một con gà mà thôi.

Đám người mặc áo đen càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, thỉnh thoảng cũng có người mặc áo xanh ngã xuống, nhưng số lượng còn lại hầu như đã ít lại càng ít, muốn giết thằng ngốc kia đã là chuyện hoang tưởng rồi. Lúc này muốn bảo toàn tính mệnh bản thân cũng là một chuyện khó, năm sáu người mặc áo đen còn sót lại nhận thấy tình thế không ổn, vội che người muốn chạy trốn, đã khó thoát được cái chết, thì chí ít cũng để cho những chiến hữu đã ngã xuống được chết có giá trị, phải đem tin tức này truyền ra bên ngoài.

Mạc Ly thấy bọn họ muốn chạy trốn, liền đạp lên một thi thể áo đen đang nằm trên đất nhanh chóng bay đến, chỉ cần một đao, từ trên cao bổ mạnh xuống, cú đánh rất mạnh đầy uy lực, liền cướp đi một sinh mệnh.

“Xem ta xuất chiêu đây.”

Nhìn thấy đám người áo đen kia càng chạy càng xa, Mạc Ly lại đang bận ứng phó với mấy người khác, không thể thân phân ra truy đuổi, Mạc Thanh cười cười, huýt sáo một cái, tùy tiện đoạt lấy bảo đao trên người một người áo xanh, mọi người chỉ cảm giác như có một luồng gió thổi ngang qua người, trong bụng thầm cảm thán rằng trên đời này sao đột nhiên lại có ngôi sao băng màu xanh.

Người cuối cùng ngăn cản trước mặt Mạc Ly rốt cuộc cũng được giải quyết Mạc Ly ngẩng đầu, lại nhìn thấy ở nơi cách hắn khoảng chừng hai mươi mét, mơ hồ có hai thân ảnh một đen một xanh đang giao tranh, hắn bước nhanh xông lên phía trước, cước bộ vẫn chưa kịp dừng , lại nghe thấy tiếng thét đau đớn truyền lên, máu đỏ tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ thân cây màu xám tro, nhỏ từng giọt tý tách xuống cát vàng trên đường mòn, tiếp sau đó là cái cổ người áo đen lắc lư, cả thân hình nặng nề ngã xuống đất, một ấn ký nhợt nhạt xuất hiện trên cổ, mà trên đó máu tươi vẫn không ngừng phun ra.

“Khi ta biết chạy ngươi còn đang học đứng, muốn nhanh hơn ta sao? Không biết lượng sức.”

Mạc Thanh liếc mắt nhìn thi thể trên đất, hung tợn đá chân lên thi thể của hắn, trút giận xong mới chịu ngừng lại, xoay người, quay sang Mạc Ly nở nụ cười rực rỡ, giống như vừa rồi hắn chỉ giết một con gà mà thôi, chứ không phải vừa cướp đi một sinh mệnh đang sống sờ sờ.

Mạc Ly bước đến, không tỏ ra lo lắng đối với hành vi vừa rồi, cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, ngồi xổm xuống đất, dường như đang tìm gì đó trên thi thể ấy, Mạc Thanh thấy vậy, cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn Mạc Ly bận rộn: “Ngươi tìm gì vậy?”

Lúc này Mạc Ly mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Thanh, sắc mặt không chút biến đổi, lật ngược cái thi thể ấy lên, kèm theo đó là vài tiếng leng keng thanh thúy vang lên, một khối màu đồng xanh, bên trên có khắc hình lông chim, đột nhiên từ trên người của hắn rớt xuống.

“Thật sự có đồ rơi ra này.”

Mạc Thanh nhìn lệnh bài trên tay Mạc Ly, làm bộ muốn giật lấy, lại bị Mạc Ly tránh thoát: “Giao cho công tử.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại bước thẳng về nơi Hạ Dạ Bạch đang đứng.

“Công tử, cái này rớt ra từ trên người gã áo đen.”

Mạc Ly đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, dáng vẻ cung kính giao lệnh bài vừa tìm được vào tay hắn, xoay người, chỉ vào thi thể gã áo đen mới vừa rồi bị Mạc Thanh chém một đao mất mạng.

Hạ Dạ Bạch gật đầu, sau đó cầm lấy lệnh bài, ngón tay nhẹ lướt qua đường khắc phía trên, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng cười, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ kia lại sáng rực và tỏa khí lạnh băng.

“Công tử, ngài nhìn xem.”

Mạc Ly chỉ vào lệnh bài màu xanh phía trên, sắc mặt hơi ngượng ngùng.

“Công tử, ta vừa thấy nữ nhân này khập khễnh muốn chạy trốn, công tử muốn xử lý ả ta thế nào?”

Mạc Thanh hiếu kỳ liếc nhìn lệnh bài trên tay Mạc Ly, vốn định sóng bước cùng nàng quay về, nào ngờ vừa bước đi được nửa đường thì nhìn thấy Băng Sơ đang thừa dịp tình hình rối ren muốn lẻn chạy trốn, do ả ta đang bị thương ở chân, nên chạy không được nhanh, huống hồ tốc độ Mạc Thanh lại như chớp, chớp mắt đã túm được nàng ta lôi trở về, thẳng tay ném ả xuống trước mặt Hạ Dạ Bạch.

Hạ Dạ Bạch cũng không thèm liếc mắt nhìn Băng Sơ đau đớn nằm trên đất, cất lệnh bài kia lại, nhìn mấy người mặc áo xanh ở cách đó không xa, hỏi: “Đã giết sạch chưa?”

Đám người áo xanh quỳ gối trước mặt Hạ Dạ Bạch, hai tay chống xuống đất: “Tổng cộng năm mươi sáu người, không một ai trốn thoát.”

Hạ Dạ Bạch Bạch ừ một tiếng, không nói gì thêm, Mạc Ly chỉ vào vài người ở bên cạnh nói: “Hủy thi diệt tích.”

“Rõ.”

Những người bên cạnh nghe lệnh lập tức ôm quyền, lên tiếng đáp lời.

Cả không gian chìm trong tĩnh lặng, những thanh âm leng keng hỗn độn của đao kiếm chạm nhau mới vừa rồi đã không còn nữa, lũ chim ở xung quanh cũng bị dọa sợ bay toán loạn, cất tiếng kêu ai oá vang dội khắp khu rừng giống như một trận sét giáng xuống giữa trời quang, lại bị gió cuốn đi phiêu đãng chui vào mọi ngõ ngách rồi dội ngược về.

Sao nàng lại có thể nhìn sai người được cơ chứ? Rõ ràng chỉ là một tên ngốc nghếch, sao đột nhiên lại biến thành công tử rồi, dưới trướng hắn còn có thủ hạ tài giỏi như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?

Băng Sơ bị Mạc Thanh ném xuống đất hoảng sợ không dám nhúc nhích, từ khoảng khắc khi nàng bị bắt ngược trở về, đến tận bây giờ lòng nàng vẫn còn hoảng hốt run sợ, thanh âm vừa rồi lại khiến cho nàng thêm sợ hãi, nàng ta quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối tung, cả người run lên bần bật.

Trước đây nàng đã đối xử với hắn như thế nào, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ, nàng cho là hắn là một tên ngốc, mặc dù không lộ liễu ức hiếp hắn, nhưng đối xử với hắn cũng không tốt đẹp gì, chắc chắn hắn cũng biết được.

“Vương gia, xin niệm tình nô tỳ trước đây chăm sóc cho vương gia, tha… tha… cho … nô tỳ… một con đường sống, từ nay về sau nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp vương gia….. sau này nô tỳ nhất định sẽ tận lòng chăm sóc cho vương gia.

Băng Sơ quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ, thân mình như muốn nhào lên trên người của Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch cũng chưa từng liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, thẳng thắn né tránh.

“Vô liêm sỉ, làm bộ làm tịch, tham mộ hư vinh.”

Mạc Thanh đứng ở bên cạnh không chút khách khí đưa ra lời bình phẩm thẳng thắn và đúng trọng điểm, cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, còn tỏ vẻ chẳng đáng.

“Công tử, những lời nô tỳ nói đều thật lòng thật dạ, Vương gia tâm địa thiện lương, còn có một trái tim vô cùng chân thành thuần khiết, nô tỳ cũng muốn chiếu cố Vương gia thật tốt, những chuyện kia, chẳng qua đều là bất đắc dĩ mà thôi, đều do Vương tổng quản Vương Quyền sai nô tỳ làm như vậy.”

Thanh âm Băng Sơ nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói, cả trái tim nàng lúc này bị nỗi sợ hãi lấp đầy: “Vương gia, ngài cũng biết, cả vương phủ trước đây có ai dám lên tiếng cãi lại lời của Vương tổng quản, nô tỳ chẳng qua chỉ là một hạ nhân, làm sao có gan chống đối, nô tỳ cũng muốn mang thuốc tốt nhất đến bôi cho ngài, cũng muốn nấu thịt thà để ngài bồi bổ cơ thể, những lúc bọn họ hùa nhau chèn ép vương gia, cũng muốn được đứng ra bảo bọc cho ngài, nô tỳ chẳng có tài cán giống như vương phi, dù muốn thì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.”

Băng Sơ nói xong, thận trọng ngẩng đầu, len lén liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch.

Dưới tàn cây cổ thụ xanh ngát rậm rạp, không gian xung quanh u tối ẩm thấp, mặt nạ ngân bạch phát ra ánh sáng khúc xạ, một đôi mắt đen sâu thẳm mang theo nụ cười thản nhiên, môi đỏ như son lại tỏa ra tinh quang lạnh lẽo, đóa hoa sen nở rộ trên mặt nạ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thuần khiết thơm ngát mà không diêm dúa, rõ ràng là đóa hoa sen thánh khiết cao quý, lúc này lại đem đến cảm giác yêu mị, đẹp đẽ vô ngần.

Hôm nay Hạ Dạ Bạch cũng mặc chiếc áo xanh, ống tay áo thêu viền chỉ vàng, trên cổ áo là một đóa hoa sen màu vàng óng, nho nhỏ, nhưng không chói mắt, chất liệu của bộ y phục kia, cũng không giống như vậy, khi đứng lẫn với mọi người, liếc nhìn là có thể nhận ra ngay, nhất là cả người hắn tỏa ra khí lạnh, giống như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh thiên sơn, dẫu ai đứng gần cũng phải rùng mình vì lạnh lẽo.

“Ngươi là ngươi, tất nhiên không thể so sánh được với Nhan Nhan, chuyện hôm nay, là ai sai ngươi làm?”

Hạ Dạ Bạch ngồi xổm xuống, đôi mắt đen sâu thẳm thâm thúy như đang chèn ép Băng Sơ, lạnh lẽo không chút cảm tình, sắc màu bích lục đó rõ ràng chứa đầy sinh cơ, nhưng bây giờ chỉ đem lại cảm giác tĩnh mịch , bất cứ ai cũng phải chết tâm.

Băng Sơ không dám ngẩng đầu, hai tay nắm chặt trên đất, đầu cúi thấp, mỗi khi Hạ Dạ Bạch lại gần thêm một chút, thân thể của nàng lại ngửa ra sau chút xíu, con người đó trước đây nàng tùy ý vuốt ve, mà hiện giờ lại giống như mãnh thú và dòng nước lũ..

“Không có ai sai sử… sai sử, là nô tỳ — tự ý nô tỳ muốn trả thù vương — Vương phi mới làm như vậy — là tự nô tỳ chủ trương.”

Băng Sơ quỳ trên đất, càng nói càng run rẩy nhiều hơn, giọng nói đứt quảng, lắp bắp.

“Ngươi tưởng nói như vậy chúng ta sẽ tin sao? Ngươi xem công tử của chúng ta là trẻ lên ba muốn đùa giỡn thế nào cũng được sao? Ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ phu nhân ra, công tử nhà chúng ta tuyệt đối không nương tay với bất kỳ nữ nhân nào, nếu ngươi còn không mau thành thật khai báo, đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.”

Mạc Thanh cất tiếng cười ha ha, xoa xoa cổ tay và cánh tay của mình, tiếng xương kêu răng rắc, Băng Sơ rùng mình nghĩ đến cảnh vừa rồi hắn chỉ dùng một đao đoạt đi sinh mệnh của một người, môi run run, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng do quá sợ hãi, không sao lên tiếng được.

Mạc Thanh một tay kéo kéo Mạc Ly, tay kia vẫy vẫy Băng Sơ đang quỳ trên đất, nở nụ cười ấm áp: “Cũng không soi lại bản thân mình xem thế nào, với chút mánh khóe nhỏ nhoi này, cộng với tài cán như thế mà dám lên tiếng đòi tranh cướp công tử cùng phu nhân nhà chúng ta, quả thật không biết tự lượng sức mình.”

“Là ai sai sử ngươi làm như thế? Có mục đích gì? Nếu ngươi thành thật khai báo, ta chừa lại cho ngươi một con đường sống, nếu như còn không chịu nói….”

Hạ Dạ Bạch lấp lửng không nói tiếp, mà đứng thẳng người lên, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá rậm rạp, chiếu xuống một tia sáng ít ỏi, rọi lên trên người của hắn, hắn đứng nơi khuất ánh sáng, kẻ ngốc và công tử, rõ ràng đều là cùng một người, lúc trước ai nhìn thấy hắn cũng tàn nhẫn đẩy ra, sau đó hung hăng đạp lên người hắn mấy cái, nhưng bây giờ, bóng lưng của người kia lại làm cho người khác cảm thấy cao lớn đáng kính trọng, công kìm được ý nghĩ muốn quỳ xuống bái lạy.

“Ngươi có thể điều động được ngự lâm quân của hoàng cung, mấy năm nay cũng sẽ không ở trong vương phủ chăm sóc Vương gia nhà của chúng ta, ngươi vẫn im lặng không chịu nói ra, sau này cũng không còn cơ hội để nói nữa.”

Mạc Ly nhìn chằm chằm Băng Sơ, sờ sờ lên trên cổ của mình, làm một động tác chém giết, Băng Sơ sửng sốt, hoảng sợ, cả người ngã nhào ra đất.

Mạc Thanh xoay người nhìn bóng lưng Hạ Dạ Bạch, cũng có chút kinh ngạc, những người áo đen vừa rồi quả nhiên là ngự lâm quân bên trong hoàng cung, thảo nào, được huấn luyện kỹ càng như thế, bọn họ liều mạng như vậy, nhất định là muốn lưu lại một người quay về mật báo.

“Vương gia.”

Băng Sơ vừa khóc vừa quỵ gối lết đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, níu chặt xiêm y của hắn, khóc rống lên: “Vương gia, chuyện này quả thật nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả, nô tỳ cũng chưa từng thấy qua hắn, càng không biết hắn là người nào, khi nô tỳ được tám tuổi, đã được hắn chọn làm người ở trong vương phủ hầu hạ Vương gia, quan sát nhất cử nhất động của Vương gia, tùy thời bẩm báo lại, lần này quay về vương phủ cũng là do hắn an bày, phân phó nô tỳ tìm cách chia rẽ ngài và Vương phi, để hai người nảy sinh khoảng cách, trước khi quay về vương phủ, người kia còn đưa cho nô tỳ một gói thuốc.”

Băng Sơ vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một gói nhỏ bên trong chứa chất bột màu trắng, run rẩy đưa lên cho Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch cầm lấy gói thuốc đưa lên chóp mũi ngửi.

“Thuốc này là hắn giao cho nô tỳ, sai nô tỳ nghĩ cách trộn vào trong thức ăn của Vương phi, nhưng Vương phi đề phòng nô tỳ khắp nơi, ngay cả cơ hội lại gần cũng không có, đến tận bây giờ nô tỳ vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thuốc.”

Nghe vậy, một đôi mắt đen thẳm lập tức bừng cháy lửa giận như vừa được nhuộm trong máu tươi, bắn ra hàn quang, cả người tản mát ra lãnh ý.

“Công tử.”

Mạc Thanh xít tới, cầm lấy gói thuốc trên tay Hạ Dạ Bạch cầm tới đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mày nhăn lại, sắc mặt đại biến: “Là ai lại dám hạ thủ ngoan độc như vậy với Vương phi, nếu để cho ta biết được, ta nhất định phải bâm thây hắn ra thành trăm mảnh.”

“Còn nữa không?”

Giọng nói dịu nhẹ phiêu đãng ngân nga trong rừng, thuận theo làm gió mùa hè trôi đi, thổi qua người, lại như kim nhọn nhẹ xuôi xuống đâm vào trái tim người nghe, còn lạnh thấu xương hơn cả bão tuyết giữa mùa đông.

“Vương gia.”

Băng Sơ vội lau khô nước mắt đang nhạt nhòa trên mặt, ngẩn đầu, đôi mắt trong trẻo điềm đạm đáng yêu, trên hai hàng lông mi dày còn vương vấn vài giọt lệ trong suốt, vô cùng ôn nhu: “Là người kia sai nô tỳ dẫn vương gia đến chỗ này, nô tỳ cũng không biết mục đích của hắn là gì, nô tỳ chẳng qua chỉ là một hạ nhân, mọi chuyện đều phải làm theo mệnh lệnh, nếu nô tỳ không làm theo lời hắn thì nhất định hắn ta sẽ giết chết nô tỳ, Vương gia cũng cần phải chú ý cẩn thận, hắn chỉ muốn làm thương tổn mỗi mình Vương phi mà thôi, nhất định do thái độ thường ngày của vương phi quá mức hung tàn, đã đắc tội với người khác, mới liên lụy đến vương gia, suy đi tính lại Vương gia nên sớm tránh xa Vương phi thì tốt hơn.”

Mạc Thanh nâng cằm, nhìn Băng Sơ quỳ trên mặt đất khóc lóc như mưa, mày nhăn lại, đôi mắt kia mang theo nghi hoặc không thể tìm được lời giải đáp, xoay người hỏi Mạc Ly đang đứng bên cạnh: “đại ca, ánh mắt người kia cũng lạ nha, cư nhiên lại chọn cho vương gia một thị tỳ như vậy, muốn tìm cũng nên tìm một người ra hình ra dáng một chút mới phải.”

Mạc Ly liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình, một đôi mắt như phẳng lặng như mặt nước lại rơi xuống người Băng Sơ, nữ nhân này, vô liêm sỉ, ái mộ hư vinh, lại nhát gan sợ chết, trong mắt bọn họ, nàng ta chẳng đáng giá dù chỉ một hào, người như nàng ta quả thật rất dễ khống chế, chỉ cần hứa cho nàng ta một chút lợi lộc, không nguy hiểm đến tánh mạng của nàng thì nàng có thể làm tất cả mọi việc vì ngươi.

Băng Sơ này vừa nhìn là biết là người từng sống trong nhà nghèo khổ, có thể chịu được cực khổ, cũng rất nhẫn nhịn chịu đựng, nếu Vương gia quả thật là một tên ngốc không đáng giá, ai lại muốn lãng phí tuổi thanh xuân ngây ngô bên cạnh hắn nhiều năm như thế.

“Không ngờ bây giờ ngươi còn có thể suy nghĩ cho ta như vậy.”

Hạ Dạ Bạch xoay người liếc mắt nhìn Băng Sơ vẫn còn quỳ trên mặt đất một cái, thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra tức giận hay vui buồn, vẫn một loại cảm giác làm người lạnh như băng, những tia sáng lấm tấm soi lên đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, ngược với ánh sáng, không dám nhìn thẳng, cũng không thể nhìn thẳng vào được.

Hiện tại Băng Sơ đã sợ hãi muốn vỡ mật rồi, làm sao có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói Hạ Dạ Bạch, nghe Hạ Dạ Bạch nói như vậy, vội vàng ngước ngước đầu, ra sức gật đầu: “Vương gia minh xét, lòng trung thành của nô tỳ đối với Vương gia có trời đất chứng giám, sau này nhất định làm trâu làm ngựa, toàn tâm toàn ý chiếu cố Vương gia.”

“Công tử nhà chúng ta chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc, làm sao đảm nhận nổi công chăm sóc của ngươi, trên đời này cũng chỉ có Vương phi bị đập đầu hư não mới đủ tư cách chiếu cố công tử nhà chúng ta.”

Mạc Thanh khinh thường hừ lạnh một tiếng, nữ nhân như vậy, tùy tiện ra đường quơ một nắm là đầy cả rổ, công tử nhà bọn họ cho dù mắt bị mù, cũng không lưu một người như vậy ở bên cạnh mình.

Hạ Dạ Bạch cười lạnh, nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu đùa bỡn với gói thuốc bột trên tay: “Ngươi đã ở bên cạnh ta, tận tâm hầu hạ ta nhiều năm như vậy, đến cuối cùng còn thông cảm với ta như vậy, ta chẳng phải kẻ ngốc không có tim không có phổi, ta còn nhớ tấm chân tình ngày xưa của ngươi, chẳng phải ngươi đã nói rồi sao? Để ta tiễn ngươi đi đoạn đường cuối cùng này.”

Hạ Dạ Bạch tận lực nhấn mạnh hai chữ chiếu cố, cúi đầu cười ha ha, đem thuốc bột nhét vào trong ngực của mình, hai tay mở ra, quay lưng lại, mới quay được một nửa, lại nghiêng đầu nói: “Băng Sơ, đã nhìn thấy rồi chứ?”

Hạ Dạ Bạch chỉ vào cây cối trùng trùng ở xung quanh: “Đám đầu trâu mặt ngựa đó, còn có yêu ma quỷ quái này, lập tức sẽ tới tìm ngươi để đưa ngươi xuống địa ngục.”

Băng Sơ nghe xong, sắc mặt trắng bệch, mặt không còn chút máu, cả người mềm nhũn như là nước, tê liệt ngã xuống đất, đôi mắt hoảng sợ nhìn bốn phía, thoáng chốc đã muốn phát điên, trước mắt của nàng hình như xuất hiện ảo giác, đầu trâu mặt ngựa đang cầm xích sắt câu hồn trên tay, muốn đem hồn phách của nàng khóa lại, bên tai nghe tiếng rên rỉ của lũ cô hồn dã quỷ, đang gào thét xung quanh nàng.

“Vương gia, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng không dám nữa.”

Băng Sơ đột nhiên từ dưới đất đứng lên, tóc tai xốc xếch rối tung rũ trên vai, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, trông nàng ta giống như là ma quỷ, một nữ quỷ điên rồ, tay quơ loạn xạ, vọt tới trước mặt Hạ Dạ Bạch.

Môi Hạ Dạ Bạch cong lên, lại nhẹ nhàng mở ra, thanh âm trầm thấp mềm nhẹ lại như từ địa ngục truyền tới: “Ngàn vạn lần không được, tuyệt đối không được, chuyện ngươi tuyệt đối không nên làm chính là có ý nghĩa không tốt đẹp với nàng, bằng không ta thật sự sẽ niệm tình xưa nghĩa củ của ngươi mà chừa cho ngươi một con đường sống.”

Xiêm áo màu xanh lay động, rất giống những tán lá non xanh như ngọc đung đưa trong cơn gió giữa ngày hè, đôi mắt đen sâu thẳm tản ra ánh sáng lạnh, giống như ánh mặt trời sớm mai vừa nhú ra khỏi đám mây xuyên thẳng qua bầu trời chiếu xuống đất, có do dự, nhưng không chừa một điểm để giãy giụa, chớp mắt một cái lại xuất hiện trước mặt Băng Sơ mới vừa rồi bị hắn ném ra, ngón tay khẽ búng, một viên thuốc màu xanh lục sáng bóng óng ánh rơi vào miệng Băng Sơ rồi nhanh chóng chui tọt xuống bụng.

“Khụ khụ….”

Băng Sơ ho liên tục mấy tiếng, cả người nàng ta mới vừa rồi còn chìm trong trạng thái điên cuồng giờ đã bình phục trở lại, mái tóc đen bù xù rối tung xõa trên mai, toàn thân dính đầy cát đất, trên gương mặt tuyết trắng của nàng cũng bê bết cát vàng.

Sợi tóc trên trán phấp phới tung bay theo gió, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, con ngươi đen nháy trong tròng mắt trắng dã, chăm chú nhìm Hạ Dạ Bạch: “Vương gia vừa cho nô tỳ ăn cái gì?”

Cũng không cần biết tay mình có sạch sẽ hay không, vừa nói vừa cố sức móc vào họng mình nhằm nhổ nó ra, nhưng nàng muốn nhổ, mà nó đã chui xuống bụng mất rồi thì làm sao có thể nhổ ra được, nàng ta ói cả mật xanh mật vàng ra đầy đất, bộ dáng cùng cực vô cùng.

“Ha hả, không phun ra được, vật kia vừa xuống bụng ngươi liền tan ra rồi.”

Mạc Thanh tốt bụng nhắc nhở, hả hê cười cợt.

“A.”

Băng Sơ đột nhiên hét lên một tiếng, gương mặt vừa rồi còn tái nhợt giờ đã đỏ bừng như lửa thiêu, thân hình thống khổ nhã nhào xuống đất, hai tay ôm lấy bụng, chỉ một chớp mắt tiếp theo, hai tay của nàng lại không ngừng cào lên mặt, khuôn mặt vốn được xem là thanh tú hiện giờ đã sưng tấy đỏ ửng lên.

“A.”

Tiếng thét vô cùng thê thảm vang lên, bầu trời cao xanh trên rừng cây vẫn phiêu đãng trôi, gương mặt vừa sưng vừa đỏ thoáng chốc đã rỉ máu, nứt ra, một chốc lát sau lại hé ra một gương mặt mới giống y chang gương mặt lúc trước, nhưng da dẻ càng thêm mềm mại nhẵn nhụi.

“Bản công tử đã nói thì sẽ giữ lời, đã nhận lời tiễn ngươi đi một đoạn đường, đương nhiên sẽ tiễn ngươi đi rồi. Mạc Thanh, lột y phục của nàng ta ra, ném vào hồ làm mồi cho cá.”

“A.”

Chỉ một chớp mắt sau, trên người của Băng Sơ cũng thay một lớp da, giây phút thoát da vô cùng đau đớn, người thường há có thể chịu đựng được, hai tay Băng Sơ không ngừng giãy giụa nhìn Hạ Dạ Bạch, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lời nói vẫn không thể thốt ra khỏi miệng, mà biến thành những tiếng thét khống khổ kinh hoàng.

“Ngươi la hét ồn ào như vậy sẽ làm phiền đến công tử, chết cũng không để tai người khác được yên tĩnh.”

Mạc Thanh bất mãn lầm bầm lầu bầu, một tay xách Băng Sơ đang không ngừng giùng giằng giãy giụa lên, đi theo phía sau mấy nam tử mặc áo xanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất.

“Công tử.”

Mạc Ly đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, chẳng biết lúc nào, trên tay đã xuất hiện thêm một chiếc khăn tay sạch sẽ.

“Không cần, lau cũng không sạch được.”

Hạ Dạ Bạch cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, lật bàn tay lên xuống qua lại nhiều lượt, đôi mắt hình như hơi trầm xuống.

“Mạc Ly, trên tay của ta cũng nhiễm không ít máu tươi bạch cốt rồi.”

Thanh âm kia, nhẹ nhàng, dường như thống khổ hoặc như là nhẹ nhõm mà lại sung sướng.

“Công tử có thể không cần tự mình động thủ.”

Khóe miệng rủ xuống, khuôn mặt không chút biểu tình dường như có chút biến đổi.

“Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.”

Hạ Dạ Bạch ngước nhìn những rừng cây cổ thụ trùng trùng, che khuất cả bầu trời, cảm thán.

Chảng qua đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, mà người hắn muốn che chở đang ở ngay bên cạnh, đôi tay này làm sao có thể không nhiễm máu tươi.

“Phu nhân ra ngoài, phái thêm nhiều người bảo vệ.”

Mạc Ly gật đầu.

“Căn bệnh cuồng hút máu của công tử đã lâu rồi chưa tái phát.”

Kể từ đêm đại hôn đó, công tử cắn cổ phu nhân uống máu của nàng, đến nay gần bốn tháng rồi, thế nhưng chưa từng phát tác.

Hạ Dạ Bạch cười cười, bước nhanh ra ngoài: “Giờ quay trở về, có lẽ kịp cùng ăn trưa với Nhan Nhan.”

Tịch Nhan ra khỏi vương phủ, vội vàng chạy tới Nhạc Dương lầu, ngẫu nhiên lại đúng vào giờ ăn trưa, Nhạc Dương lầu người đến tấp nập, xe ngựa qua lại không dứt, khác hẳn với vẻ quạnh quẽ lần trước nàng nhìn thấy.

Mã xa vẫn chưa dừng hẳn, Tịch Nhan đã nhảy xuống dưới, , đi tới cửa.

“Xin hỏi, khách quan có mấy người?”

Tịch Nhan túm tiểu nhị vừa bước ra hỏi nàng lại: “Các ngươi có nhìn thấy thất vương gia, chính là người thường xuyên mang mặt nạ ngân bạch không?”

“Hả?”

Tiểu nhị kia cười cười, thanh âm kéo dài rồi ồ lên một tiếng, gật đầu: “Chính là vương gia ngốc ấy à?”

Tịch Nhan dù trong lòng không vui, thế nhưng lúc này cũng không có nhiều thời gian để trách cứ mấy chuyện này: “Vậy ngươi có nhìn thấy hắn ta không?”

“không nhìn thấy.”

Tịch Nhan tức giận hừ một tiếng, dùng sức đẩy mạnh hắn ra, xoay người chạy đi, nhìn đoàn xe ngựa qua lại thành đoàn cùng đám người đi tới đi lui, nàng không biết phải đi về phía nào.

“Vương gia, ngài nhìn kìa, đó chẳng phải là Tứ muội muội sao?”

Tại gian phòng trên lầu hai, Mạc Vân Phỉ mặc xiêm y diễm lệ chỉ vào Mạc Tịch Nhan đang đi qua đi lại ở trước cửa.

Hạ Thiên Thần xoay người, nhìn theo hướng tay nàng ta đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh không biết xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng của hắn, nàng mặc xiêm y màu trắng, cả người như phát sáng, hình như đang vô cùng lo lắng, vóc dáng nhỏ nhắn đứng trong đám người nhốn nháo, rõ ràng không nên để ý đến, thế nhưng trong mắt của ngươi hết lần này tới lần khác chỉ nhìn thấy được mỗi một mình nàng.

“Trông muội muội có vẻ đang vội chuyện gì.”

Thanh âm Mạc Vân Phỉ ngọt ngào, cẩn thận nhìn Hạ Thiên Thần, thấy tầm mắt của hắn nhìn chăm chú vào Mạc Tịch Nhan, đôi mắt nàng muốn phun lửa.

Hai tay của Hạ Thiên Thần dưới bàn nắm chặt thành quyền, ở chỗ sâu trong đôi mắt hoa đào rực rỡ đã nhiềm sâu cừu hận, xoay người, Cầm tay của Mạc Vân Phỉ, khóe miệng hơi giơ lên, cừu hận truong đáy mắt đều bị nhu tình che lấp.

“Chắc là thất hoàng đệ đã xảy ra chuyện gì, giờ nàng cứ ngồi yên ở trên này, ta xuống dưới hỏi thăm muội ấy một chút, sẽ quay lại nhanh thôi, lát nữa nếu Dật Phong đến, nàng cứ bảo ta có chút chuyện, đừng nói cho hắn biết chuyện Mạc Tịch Nhan đã đến đây.”

“Vì sao?”

Mạc Vân Phỉ bị nụ cười tươi rói của Hạ Thiên Thần mê hoặc, thế nhưng trong lòng vẫn mơ hồ không hiểu.

“Nhất định là thằng ngốc kia đã xảy ra chuyện gì, lần trước bọn họ ở Đông Thần phủ nhục nhã chàng như vậy, còn khiến mọi người mất hết mặt mũi, chàng còn muốn giúp nàng ta làm gì.”

Mạc Vân Phỉ nhìn thân hình mặc áo trắng tỏa ánh sáng dưới nắng kia, nhưng vẫn như trước không thể che lấp được dung nhan xinh đẹp tựa thiên tiên của Mạc Tịch Nhan, tràn đầy ghen ghét: “Tốt nhất là kẻ ngốc đó gặp chuyện gì không may đi, để nàng ta sớm sống cuộc đời quả phụ càng tốt.”

Nói xong, trong bụng lại cảm thấy không thoả đáng, xoay người, nhìn Hạ Thiên Thần: “Thiếp chẳng qua bất bình cho Vương gia mà thôi, thất vương gia dù sao cũng là đệ đệ của ngài, nếu như Vương gia lo lắng, thì xuống hỏi thăm đôi lời, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như Liễu thiếu gia tới, thiếu sẽ nói với hắn ta rằng Vương gia có chuyện quan trọng cần phải xử lý, tuyệt đối không nói ra chuyện tứ muội muội đã đến đây.”

Hạ Thiên Thần hài lòng cười cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của nàng, động tác hơi ngả ngớn, thế nhưng lại nhu tình mật ý khó tả thành lời: “Chỉ có nàng mới thấu hiểu được lòng ta.”

Nói xong, xoay người rời đi chẳng chút lưu luyến, tại nơi sâu nhất trong cặp mắt đào hoa chất dầy chán ghét và bài xích.

Hạ Thiên Thần đi xuống lầu, trùng hợp lúc Tịch Nhan đang từ cửa nhảy vào, tay ôm lấy vai, Tịch Nhan một lòng lo lắng cho Hạ Dạ Bạch, nghĩ thầm trên người hắn không có tiền, còn về phần Băng Sơ, tất nhiên không thể trông mong gì ở nàng ta, nếu đứng ở lầu một đương nhiên không thể nhìn thấy trên lầu hai.

Hạ Thiên Thần nhanh chóng bước tới cửa, tiểu nhị kia nhìn thấy, vội vã bước ra nghênh đón nhiệt tình: “Tứ Hoàng Tử có gì phân phó?”

“Mới vừa rồi hỏi ngươi chuyện gì?”

Hạ Thiên Thần chỉ vào nơi Tịch Nhan vừa đứng.

“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, để tiểu nhân cho người dò hỏi một chút rồi báo lại sau.”

Người nọ rời khỏi Hạ Thiên Thần, chỉ chốc lát sau lại quay về: “Chuyện là thế này, hình như là đang tìm thất vương gia, có điều thất vương gia vẫn chưa đến Nhạc Dương lầu này của chúng ta.”

Đôi mắt hoa đào đẹp phấn khởi, Hạ Thiên Thần gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Nhan giống như con ruồi đang chui vào trong bẫy, hai tay nắm lại càng lúc càng nắm chặt hơn, khóe miệng cong lên, kéo tiểu nhị sang một góc khuất, móc ra một thỏi bạc nhét vào tay hắn, sau đó chẳng biết thì thầm to nhỏ vào tai hắn chuyện gì, tiểu nhị kia nhìn thỏi bạc trên tay, hai mắt tỏa sáng, kính cẩn gật đầu bảo vâng.

“Mau đi đi, nhớ kỹ, chuyện này không được nói với bất cứ ai, cho dù thiếu gia nhà ngươi cũng không được tiết lộ, làm xong việc này thì cút khỏi cho ta, nếu như để ta biết ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, cẩn thận cái đầu của ngươi và cả người nhà của ngươi.”

Hạ Thiên Thần dựa lưng vào cửa, nhìn Tịch Nhan đứng ở giữa, đôi mắt hoa đào luôn nhu hoa điềm đạm đã không còn ngàn loại phong tình vạn loại phong lưu của trước kia nữa, mà chỉ mang duy nhất màu sắc của tuyệt tình.

Hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được, cứ như vậy, đem hủy bỏ, hủy bỏ nàng, kiếp này hắn mới có thể sống yên ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play