Nữ nhi tình- Đồng Lệ
----------------*****----------------

Màn đêm dần dần buông xuống, từng ngọn nến lần lượt được thắp lên, mặc dù như thế, người đi đường trong thành vẫn tấp nập như trước, những hàng quán mọc san sát nhau hai bên đường ngập chìm trong ánh đèn lung linh, biểu thị hoàng thành Lưu Ly phồn hoa giàu có và đông đúc.

“Hiền chất từng đến Ỷ Thúy Lâu chưa?”

Hôm nay Vưu An dường như rất chăm chuốt vẻ bề ngoài, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, búi tóc được buộc bằng khảm bảo tử kim quan, tề mi cau lại, mặc một bộ áo choàng kim bách điệp, thân hình béo tròn ục ịt của lão ẩn dật sau lớp áo bào rộng lớn, sợi tơ tằm năm màu kết hoa trường tuệ cung buộc ở trên đầu, khí thế bức người, khóe mắt Tịch Nhan lơ đãng nhìn hắn, thu hồi tiếu ý vừa rồi, thiếu chút nữa nước dãi chải dài ra như thác lũ.

Áo mão rộng thùng thình quả thực có thể che khuất thân hình béo núc của lão, mà Vưu An vốn chẳng có chiều cao, bề ngang lại quá khổ, ăn mặc như vậy trông chẳng ra cái gì, chỉ thấy hắn lùn tỉn và vuông vức, cũng may hắn đang đi cùng với mình, nếu người bên cạnh hắn lúc này là người có dáng vóc cao lớn cỡ Tiểu Bạch hay Bạch Phượng, thì với bộ dáng hiện giờ của lão chắc chắn bị người khác cười cho xấu mặt.

“Tiểu chất mới đến, chưa từng tới qua nơi đó, có điều mỹ danh Ỷ Thúy lâu từ lâu đã như sấm rền bên tai, nhất là Hồng Ngọc cô nương ở đấy có thể nói tiếng đẹp đồn xa, đến nay chưa thấy qua chính là điều đáng tiếc nhất của tiểu chất.”

Đến thì có đến rồi, nhưng nào phải để tầm vui mà nàng đến cứu chồng, lúc đến lúc đi đều vội vội vàng vàng, hơn nữa nàng chẳng biết chút gì về quy củ Ỷ Thúy Lâu, nhưng mà mỹ danh của Hồng Ngọc thì nàng đã nghe qua từ lâu.

“Dáng chuẩn, múa giỏi, đàn hay, lại xinh đẹp, có thể nói là kỳ nữ đương đại, ở nước Lưu Ly này nàng ta sánh ngang với vương phi của Cung Vương Phủ, nhưng trong mắt của ta chỉ có duy nhất mỗi Hồng Ngọc mà thôi.”

Hồng Đậu nghe thế , trong lòng cũng có vài phần khó chịu.

Hồng Ngọc kia chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu, với hành vi phóng đãng không hợp lễ tiết đủ để phỉ nhổ rồi, tiểu thư của nàng hữu dũng hữu mưu, băng thanh ngọc khiết, một lòng vì Vương gia, Hồng Ngọc sao xứng đáng để so sánh.

Nghĩ thế, nàng xoay qua định tranh cãi với gã vừa lên tiếng kia một trận, vừa quay sang chân mày lập tức nhăn lại, thì ra người vừa nói chính là Liễu Dật Phong rất lâu không gặp.

“Vũ huynh, đã khỏe lại chưa?”

Hồng Đậu chắn trước mặt Tịch Nhan, hung tợn trừng mắt với Liễu Dật Phong: “Liễu thiếu gia, công tử nhà chúng ta lần nào gặp ngươi cũng xảy ra chuyện không may, có lẽ do bát tự của ngươi khắc chế công tử nhà ta quá mạnh, vì an toàn của công tử, phiền ngươi từ nay trở đi mỗi lần gặp công tử nhà ta hãy bảo trì khoảng cách mười trượng, tốt hơn hết nếu lỡ gặp thì hãy né nhau, không chạm mặt vẫn tốt hơn.”

Nếu không phải ngày ấy hắn thông đồng cùng tứ Hoàng Tử, tiểu thư cũng không cần bị thương, nói chung, chuyện này chắc chắn do chính Liễu Dật Phong khởi xướng.

“Cung Vương phi ưu tú hơn người, mặc dù đã gả cho ngốc Vương gia vậy mà vẫn một lòng một dạ với ngài ấy, vì bảo vệ phu quân, giữ gìn danh dự cho Vương gia, không tiếc thân mình xúc phạm đến thánh nhan, chống đối lại tất cả mọi người, chuyện tình cảm động như vậy, há một nữ tử thanh lâu có thể so sánh được!”

Hồng Đậu nghễnh đầu, hùng hổ, hoàn toàn không có dáng vẻ của một hạ nhân.

“Tiểu đồng, đừng nói bừa, lui ra.”

Tịch Nhan quát to, mặc dù biết Hồng Đậu muốn bênh vực mình, có điều cũng không nên hùng hổ thẳng thừng tranh luận vấn đề này? Ngay cả dáng vẻ của nàng ta lúc này cũng rất dễ khiến người khác hoài nghi, vừa rồi nàng ta lòng đầy căm phẫn, chẳng phải muốn thu hút sự hoài nghi của người khác với mình ư? hơn nữa Vưu An vốn rất yêu thích Hồng Ngọc, nói người trong lòng người ta không tốt, chẳng khác nào công khai đối kháng với họ?

“Công tử.”

Hồng Đậu xoay người, không cam lòng gọi, nàng rất ấm ức, thấy Tịch Nhan trợn mắt nhìn nàng, cho dù có không cam lòng, nhưng vẫn phải nghe lời lùi sang một bên, đứng cạnh Võ Vũ.

“Liễu thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Vưu An vẫn mặt mày rạng rỡ, kể từ khi nhìn thấy Hồng Ngọc nhảy múa ở Ỷ Thúy Lâu từ hai năm trước, hắn đã như người mất hồn, nước chẳng muốn uống, cơm chẳng màn ăn, có chừng bốn tháng chỉ biết vung tiền như rác vẫn không trông thấy mỹ nhân được một lần, cũng vì thế mà y trở nên tiều tụy, cho dù nói như thế, vẫn thấy chưa đủ.

Lòng ngưỡng mộ đối với nàng có thể nói là bắt đầu từ rất lâu, thời gian trôi đi, nhưng tình cảm này không mảy may giảm sút, trái lại nó giống như men say, càng ủ càng nồng, nghe thấy có người khen người trong lòng của mình, có thể không vui sướng sao?

“Chẳng phải Liễu thiếu gia cũng thấy rồi đó ư?”

Tịch Nhan xắn tay áo, cười cười: “Ta vốn phúc lớn mạng lớn, cho dù có chạm mặt ngưu đầu mã diện, thì bọn họ cũng phải tìm đường khác mà đi.”

“Đã bảo huynh đừng gọi ta là Liễu thiếu gia nữa rồi mà?”

Liễu Dật Phong mặt mày ủ rũ, mắt mở to, giả vờ làm nũng nhìn Tịch Nhan: “Ta thật sự không có cố ý, nếu sớm biết ngày đó bên ngoài có kẻ mai phục, ta cũng không….”

“Liễu thiếu gia đã đánh giá cao Hồng Ngọc cô nương như thế, vì sao không để nàng làm mẫu trong bức tranh đó?”

Đã đánh giá người ta cao như vậy, hơn nữa đó còn là mỹ nhân tuyệt thế, ngược lại không để nàng ta làm mẫu cho bức họa của mình.

Liễu Dật Phong thấy Tịch Nhan có ý định chuyển đề tài, biết nàng không muốn nhắc lại chuyện này, cũng không tiện tiếp tục dây dưa: “Hoa sen cao quý thoát tục, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong lành thuần khiết không chút yêu mị, Hồng Ngọc cô nương xinh đẹp vô song, quả thật rất khó lột tả được vào tranh.”

Tịch Nhan ồ một tiếng, tựa tiếu phi tiếu cười, Liễu Dật Phong thấy nàng có hứng thú với chuyện này vội vàng nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện: “Trong dân gian hiện nay thường truyền nhau về bốn chủ đều là tuyệt tình, tuyệt yêu, tuyệt phu, tuyệt tử. Được gọi là tứ tuyệt.”

“Có thể nói rõ hơn không.”

Tịch Nhan gật đầu tán thành, nữ tử thanh lâu nếu không tuyệt tình tuyệt ái, buôn những lời ngọt ngào mê hoặc nam nhân, thì làm sao có moi được tiền trong túi của họ, đàn ông trên đời này ai chẳng ham mê của lạ, có kẻ nào là không háo sắc dâm ô, người xưa lại coi trọng địa vị, một nữ tử thanh lâu làm gì có vị thế và chỗ đứng trong xã hội, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, cho dù nữ tử thanh lâu thông minh sắc sảo, họ cũng không nguyện sinh con dưỡng cái cũng loại người này, bằng không sẽ chuốc lấy phỉ nhổ của người đời, ngay cả đứa trẻ cũng chịu khinh thị.

Cuộc đời mình bị hủy thì có thể bỏ, nhưng sao chịu để con mình chịu bản án từ người đời?

“Hồng Ngọc cũng được xem là một nử tử có tài, mười ba tuổi bước chân vào Ỷ Thúy Lâu, mười lăm tuổi treo biển hành nghề tiếp khách, dung mạo bất phàm, lại là một cô gái thông minh đa tài, đừng nói là đánh đàn, mà mỗi động tác nhảy múa của nàng ta giống như linh xà, đôi mắt sóng sánh đưa tình câu hồn người xem, một cô gái rất khóe léo như vậy nhanh chóng trở thành át chủ bài Ỷ Thúy Lâu, hầu hết các khách nhân của nàng thường vứt tiền như rác chỉ mong có được một đêm ân áo với nàng ta, cho dù tán gia bại sản cũng không tiếc, người đời đồn rằng nàng chính là hóa thân của yêu tinh, cho nên bản lãnh chăn gối mới cao như vậy.”

Liễu Dật Phong nói xong, khinh ho khan vài tiếng, sắc mặt ửng hồng, len lén liếc Tịch Nhan, thấy nàng mặt không đổi sắc, lòng cũng thấp thỏm không yên.

Hồng Đậu đứng phía sau, cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời sau cùng của Liễu Dật Phong, đưa mắt lén nhìn trộm Tịch Nhan, cũng tự giễu cợt bản thân mình không có tiền đồ, một đại nam nhân mà đỏ mặt tía tai khi nhắc đến mấy chuyện này, cứ tưởng rằng ai ai cũng giống như hắn sao? Tiểu thư của nàng hiện tại đã được tôi luyện qua trăm trận chiến, cho dù mỗi ngày bị vương gia quấn lấy vẫn bình thản ung dung, mấy chuyện kia chẳng qua là trò trẻ con mà thôi.

“Haizzz.”

Tịch Nhan đứng bên cạnh Vưu An buông tiếng thở dài.

“Thế nhưng tính tình nàng ta cũng rất quái lạ, người không vừa mắt, cho dù có trả núi vàng núi bạc cũng không thèm để mắt đến, nhưng nếu thấy ưng ý thì cho dù là tên khất cái vẫn đồng ý lên giường triền miên, tính tình vui buồn thất thường như vậy, những người có quyền có thế cho dù bị coi thường, nhưng ngày nào cũng ùn ùn kéo đến, các cô nương trong thanh lâu này, chẳng qua chỉ là ngoài mặt phong tình, nhưng khi hoa phai tàn, chẳng mấy chốc sẽ có người mới bước lên thay thế, trước cửa đìu hiu, mấy ai chẳng đau buồn than thở trong lòng, có ai không hy vọng có được một tấm chồng để hoàn lương, nhưng Hồng Ngọc này lại là một người hoàn toàn khác hẳn.”

Vưu An nói đến đây có vẻ tức giận lại có vẻ bất đắc dĩ, ông ta cũng là một trong số tiện nhân ngày ngày xếp hàng trước cửa phòng nàng, có một loại cảm giác bi ai từ trong thâm tâm phát ra, Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng này của hắn, rùng mình, gã Vưu An trượng nghĩa này chẳng giống như mấy tay công tử ăn chơi trác tán kia chỉ đến đùa vui cùng Hồng Ngọc.

Vưu An đầu năm mới cưới vợ, hiện vẫn chưa có con cái, đến tận bây giờ vẫn chưa có thiếp, có thể thấy được hắn là người rất trân trọng tình cảm. Nếu Hồng Ngọc thật sự đi theo Vưu An, xem ra cũng rất tốt, bất quả chỉ lo lắng miệng lưỡi thế nhân xỏ xiên, một đóa hoa xinh đẹp yếu ớt lại cắm phải một bãi phân trâu mà thôi.

“Nàng là người kinh tài chỉ thích làm theo ý của mình, nhưng bất luận là quan lớn quý tộc hay là phú hào thương gia, ai tới chuộc thân cho nàng đều bị nàng cự tuyệt, bất luận là cưới về làm cơ thiếp hay là cưới hỏi đàng hoàng, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tỏ ra do dự mà đều dức khoát chối từ, ngươi có biết vì sao nàng từ chối không?”

Liễu Dật Phong che miệng, ho khan lúng túng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng kỳ lạ, giống như một thỏi than hồng.

“Chính là gã cho vương hầu tướng gia thì thế nào, với dung mạo xinh đẹp thế này, thân thể kiều mị thế này lại đi hầu hạ một nam nhân duy nhất, chi bằng cứ ở lại Ỷ Thúy Lâu, hoan cuồng cùng với tất cả các anh hùng cái thế, ngày đêm hoan lạc, sướng từ chân tơ đến kẽ tóc, cần gì phải để bản thân chịu thiệt, suốt ngày trông mong ở một nam nhân, chuyện nhàm chán như thế, trừ khi kiếp này ta gặp được người có duyên, bằng không cho dù ta còn một hơi thở thì vẫn ở tại Ỷ Thúy Lâu vui vẻ qua ngày tháng.”

“A!”

Hồng Đậu trợn mắt há mồm, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

“Có nữ tử không biết xấu hổ như vậy sao?”

Tịch Nhan thản nhiên thở dài, bất đắc dĩ cười cười: “Hồng trần quả nhiên nhiều kỳ nữ, giai nhân như vậy cùng với Cung vương phi, chẳng ai dám làm nhục, thật không rõ ai mới là người có duyên với nàng.”

Nhưng nàng muốn nắm chặt, nữ tử như vậy còn đáng giá hơn cả một núi tiền.

“Chẳng ai giết, thế nhân đều nói đây chỉ là cái cớ của một người phóng túng, người hữu duyên này vốn không tồn tại.”

“Cái cớ?”

Tịch Nhan cười nhạt, nữ tử phóng đãng không chút che giấu như thế thì việc gì phải tìm cớ che đậy mình, còn miệng lưỡi người đời vối có một nói hai, chỉ biết lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Hiện tại nàng vốn là người tự do, bất cứ lúc nào cũg có thể rời khỏi Ỷ Thúy Lâu, ngày này hằng năm, nàng sẽ hiến nghệ ở Ỷ Thúy Lâu, đưa ra đề mục, nếu ai có thể giải ra, thì đó chính là người hữu duyên với nàng.”

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã bước đến Ỷ Thúy Lâu, lầu cao hàng lang đỏ thắng cửa xanh biếc rất lộng lẫy, dưới mái hiên hành lang được treo lồng đèn đỏ lấp lánh trong bóng đêm, từng hàng từng tầng, như những đóa hoa hồng. Lầu cát này hoa mỹ vô cùng, cộng với biển hiệu ánh kim trên cao. Ba chữ “Ỷ Thúy Lâu” nét ngang nét dọc uyển chuyển tiêu sái như cô gái lẳng lơ đang mời gọi, Tịch Nhan cảm giác giống như một cô gái điên cuồng và hào hiệp.

Ngàn ngọn đèn lồng điểm xuyến, vạn bó đuốc sáng rực rỡ, ánh đèn tưng bừng chiếu sáng cả một vùng trời phía đông Dương Thành, đoàn xa ngựa bên ngoài Ỷ Thúy Lâu được trang trí xa hoa lộng lẫy, cỗ kiệu xinh đẹp tinh xảo chen chút nhau không chừa một khoảng cách.

Thanh lâu này chỉ bắt đầu hoạt động vào ban đêm, lần trước Tịch Nhan xông vào lúc ban ngày, các cô nương trong lầu cát đang nghỉ ngơi, đoàn ngựa xe cũng vắng bóng, quang cảnh tĩnh lặng tiêu điều, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì khó có thể hình dung được một Ỷ Thúy Lâu tĩnh lặng tiêu điều lúc ban ngày ấy lại nhộn nhịp phồn hoa khi đêm về, cũng có thể nhận ra được sức hút của Hồng Ngọc mạnh đến mức nào.

Tuyệt thế giai nhân như vậy, một năm chỉ đến diễn một lần, cũng chỉ để tìm người hữu duyên với nàng, cơ hội trao đều cho tất cả mọi người, dĩ nhiên ai cũng muốn mình trở thành người may mắn đó.

Có điều, Ỷ Thúy Lâu dù có lớn đến đâu cũng chỉ đủ chỗ cho bấy nhiêu mà thôi, ngày thường thì còn thu xếp ổn thỏa, nhưng nay người xe nườm nượp kéo đến, không gian bỗng trở nên quá mức chật chội, tất nhiên không phải ai cũng được phép bước chân vào.

Đường xá tấp nập, người tới kẻ lui nối nhau không dức, ai ai cũng quần là áo lụa, chỉ cần liếc mắt cũng biết đều những người có của ăn của để, Tịch Nhan lơ đãng nhìn dòng người, nhận ra có rất nhiều người quen giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi, ngẫm nghĩ lại, nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã gặp qua nhữg người này trong ngày đại hôn của Tứ Hoàng Tử Hạ Thiên Thần.

Cửa son vắng lặng lần trước mở rộng, hai hàng tráng hán da rám nắng khỏe khoắn đứng ở hai bên, chỉ nhìn thấy những người quyền quý quần áo lụa là không biết đang cầm gì trên tay, trông giống như thẻ khoáng, có lẽ trước đó đã tốn không ít tiền bạc mới đổi được.

Đạt quan quý nhân, phú thương doanh nhân, vì gặp mặt giai nhân mà không tiếc tiền tiếc của.

“U, ngài có phải Vưu đại nhân không? Đến ủng hộ Hồng Ngọc đó ư?”

Tú bà Ỷ Thúy Lâu tuổi nay chừng ba mươi, hoàn toàn không giống một tú bà béo mập ỏng ẹo trong tưởng tượng của Tịch Nhan, mà bà ta dáng người yểu điệu, dư âm hoa khôi một thời, chẳng qua khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt, nồng mùi phấn son, khiến người xung quanh ngán ngẩm, thế nhưng vòng vàng đồ trang sức trên người bà ta đều là loại hảo hạng.

“Liễu thiếu gia, lâu rồi mới thấy ghé chơi.”

Tú bà hớn hở chạy về phía Liễu Dật Phong lại bị hắn đưa tay ra cản, không cho bà ta tiến lại gần, tú bà dường như đã quen với tình cảnh này, không giận hờn cũng không lúng túng, đứng im tại chỗ nhìn hắn cười.

“Chàng trai trẻ, vị công tử này là con cái nhà ai? lần đầu tiên đến Ỷ Thúy Lâu của ta ư?”

Mụ tú bà nhìn thấy Tịch Nhan ăn mặc trau chuốt, hơn nữa lại cùng Vưu An giàu nhất hoàng thành này sóng vai đến đây, đôi mắt như ánh đèn sáng rực, lập tức thay đổi mục tiêu, bước về phía Tịch Nhan, lại bị Liễu Dật Phong ngăn cản: “Ta và vị bằng hữu này đều không thích mùi phấn son trên người má mì, phiền bà đứng xa xa một chút.”

“Đây là người nổi danh từ khúc nhạc tại vườn sen lần trước, Hoa bà bà lẽ nào không biết?”

Vưu An là khách quen của nơi này, thấy Hoa bà bà lúng túng bèn lên tiếng cứu nguy.

“Hóa ra là Võ công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đến đây chơi cho thỏa thích nhé.”

Liễu Dật Phong đưa ánh mắt phòng bị nhìn theo chiếc khăn tay tỏa hương thơm ngát đung đưa theo từng cái phất tay của Hoa bà bà, vội đưa tay bịt mũi, nhìn thoáng qua phía sau lưng, tiểu đồng theo sát phía sau hắn thấy vậy vội rút ra một tấm ngân phiếu đưa lên cho Hoa bà bà.

Hoa bà bà mắt sáng rỡ nhìn vào tấm ngân phiếu, ai ai cũng là người có máu có mặt, lập tức hớt ha hớt hải đẩy đưa nói: “Liễu thiếu gia, Vưu đại nhân, và vị công tử này, mời vào trong.”

Hoa bà bà vừa dức lời, lập tức có tiểu nhị bước lên dẫn đường.

Tịch Nhan theo sát Vưu An và Liễu Dật Phong đi vào bên trong, bên trong sảnh đường, tiệc rượu đã được chuẩn bị xong, hiện đã có vài đôi trai gái quấn quýt vừa uống rượu vừa trêu đùa, mặc dù Hồng Đậu đã từng bước chân vào đây, thế nhưng lần trước chỉ nhìn thấy mấy cô nương mặc quần áo để lộ nửa ngực mà thôi, dù sao nàng cũng là nữ tử, dù bình thường hay cố tình xen ngang giờ khắc nhạy cảm của Tịch Nhan và Tiểu Bạch, tuy cảm thấy buồn cười nhưng vẫn khó tránh cảm giác xấu hổ lúng túng, huống chi là cảnh gạ tình đang diễn ra ngay trước mắt, một cô gái như nàng vẫn thấy sợ hãi, làm da vốn trắng bỗng chốc trở nên đỏ ửng, nép mình phía sau Tịch Nhan.

thân phận của Liễu Dật Phong và Vưu An vốn có máu mặt, hơn nữa nơi này là thanh lâu, so với quyền thế thì ở đây tiền chính là thứ tôn vinh thân phận, Liễu Dật Phong vừa trả giá rất cao, tất nhiên sẽ không đứng ở lầu một tạp nham này, mấy người bọn họ được tiểu nhị dẫn lên căn phòng khách vip bày trí tao nhã trên lầu hai.

căn phòng riêng này rất lớn, Ỷ Thúy Lâu có tổng cộng ba mươi sáu phòng riêng như vậy, mỗi một phòng đều được bố trí một tiểu nhị hầu hạ riêng, tất nhiên những căn phòng dạng này cũng được phân chia thành ba bảy loại, vị trí gần sân khấu nhất là thượng đẳng, giá cao gấp mười lần các phòng riêng hạng trung, mà ở vị trí đó không chỉ đơn giản có tiền là mua được, nếu không có địa vị thanh thế thì cho dù có xuất ra nhiều tiền hơn nữa, Ỷ Thúy Lâu cho dù buộc phải để gian phòng này trống,cũng không cho phép ngươi bước vào bên trong.

Vị trí Liễu Dật Phong đặt trước vô cùng tốt, lại yên tĩnh, tuy rằng vẫn còn một khoảng cách so với sân khấu thế nhưng tầm nhìn bao quát, có thể quan sát rõ ràng mọi hoạt động diễn ra trên sân khấy, đặc biệt đây cũng là vị trí Vưu An đã đặt trước, có điều đến đây xem diễn lại chỉ có ba người bọn họ, cư nhiên chiếm mất hai vị trí tốt.

Vưu An, Liễu Dật Phong, Tịch Nhan và đám tùy tùng Võ Vũ Hồng Đậu theo hầu đứng trong một căn phòng riêng, căn phòng khác được sắp xếp cho đám người đi theo Vưu An và Liễu Dật Phong.

Trăng lên đỉnh trời, cả đại sảnh vốn ồn ào náo nhiệt dần dần bình lặng hơn, bên ngoài Ỷ Thúy Lâu, pháo hoa vừa dứt lại một lần nữa rền vang, muôn vàng tia sáng lóe lên lại vụt tắt, rực rỡ, tỏa sáng trong đêm tối.

Tịch Nhan nâng chung trà lên, liếc mắt nhìn sang bên phải, đôi tay tròn múp míp đặt trên bàn nắm chặt lại với nhau, hơi run rẩy, mà mấy nam tử mới vừa rồi trái ôm phải ấp, đùa bỡn cùng các cô nương tại lầu một cũng lần lượt lui sang một bên, sửa sang lại xiêm y, cho dù ở thời khắc nào cũng tỏ vẻ là một chính nhân quân tử, Tịch Nhan cười cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, không nhịn được nghĩ đến câu ‘sói đội lốp cừu’.

Điều kỳ quái là, những cô nương mới vừa rồi còn bị người ta sờ mó trêu ghẹo, cũng giống như bọn đàn ông đó, dáng vẻ sùng kính trộn lẫn với chờ mong, không chút đố kỵ, Hồng Ngọc cô nương này quả nhiên là người có thủ đoạn.

Mỹ nhân sắp bước lên sân khấu, trò hay sẽ trình diễn.

“Công tử, nam nhân thật là kỳ quái.”

Hồng Đậu nhìn đám nam nhân đứng phía dưới kia, khom người nói khẽ với Tịch Nhan.

“Lòng đàn ông, chẳng khác nào kim dưới biển, đã khó dò thì không cần phí sức suy đoán.”

Nam nhân trên thế gian này hầu hết đều là hạng háo sắc, quân tử chân chính càng ít, những kẻ mặt người dạ thú lạ luôn tỏ ra đoan trang kính cẩn, xem mình là chính nhan quân tử, cầu mong bản thân là trở thành người may mắn nhất trong trò chơi bốc tham trúng thưởng, sau đó được ôm mỹ nhân về nhà, hơn nữa còn mượn danh tiếng mũ nhân này hưởng thụ vinh hoa phú quý, một bước lên mây.

Nếu Hồng Ngọc có thể nhìn trúng được bọn họ, thì nàng kia chẳng qua có mắt như mù, uổng phí thời gian nàng đến đây xem kịch.

“Trên đời này, ai cũng có thứ mình khát vọng, khát vọng của đám người này hoàn tòan không giống với chúng ta, cần gì phải phỏng đoán suy nghĩ của bọn họ?”

Hồng Đậu nhìn đám nam nhân như lang như hổ phía dưới đài, cái hiểu cái không, gật đầu.

“Các ngươi cũng là đàn ông mà.”

Liễu Dật Phong chăm chú nhìn đám người bu chật cứng khán đài ngọc thạch, nghe thấy mấy câu tán gẫu giữa Tịch Nhan và Hồng Đậu bèn quay người lại liếc nhìn cả hai một lượt: “Hai người có phải đàn ông không? Sao lại nói tâm tư đàn ông giống như mò kim đáy biển?”

Tịch Nhan quét mắt nhìn đám đàn ông nhao nhao dưới lầu một, nụ cười trên môi vẫn bình thản như trước, chấm chua sa giữa chân mày kia tỏa sáng dưới ánh đèn càng tôn thêm vẻ kiều mị trên khuôn mặt nàng, đôi mắt ấy sáng như những vì tinh tú trên trời đêm hệt như muốn thu hết tâm tình của người đời.

“Tâm tư của nam nhân còn phức tạp hơn nữ nhân nhiều, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu, thế nhưng các nàng ấy cả đời chỉ có một người chồng, hầu hết nử tử trên thế gian đều khổ sở vì tình, tranh giành tình nhân, thương xuân thu buồn, nhất là những cô nương chôn mình trong chốn thâm cung, bọn họ học cầm kỳ thư họa chẳng qua là để mua tiếng cười của đấng quân vương mà thôi, nào có thể so được với các nữ tử hồng trần này, bồi rượu tiếp khách bán rẻ tiếng cười thì đã sao, chẳng qua có cầu tất có cung, thẳng thắn và sòng phẳng, nhưng đàn ông lại không giống như thế.”

Tịch Nhan dừng một chút: “Đàn ông trên thế gian này có ai không tham quyền trục lợi, đương nhiên cũng có một số ít không màng danh lợi, cũng có những kẻ ngụy quân tử, có kẻ háo sắc, cũng có người thanh tâm quả dục, còn có những người giống như Liễu thiếu gia vậy, coi tiền bạc như rác rưởi, mà ta là thuộc hạng người mặc dù biết tiền bạc là rác rưởi nhưng vẫn vì đống rác rưởi này mà hao tâm tổn trí. Dĩ nhiên, hầu hết đàn ông trên thế gian vẫn thuộc vào dạng tham tài háo sắc.”

Tịch Nhan chỉ chỉ đám đàn ông đang vương cổ kiển chân ngước nhìn lên khán đài ngọc thạch: “Nam nhân đều là những kẻ dùng nửa người dưới để suy nghĩ, những lời này quả nhiên không hề sai.”

“Khụ.”

Liễu Dật Phong vừa nhấp một ngụm trà liền bị sặc, mặt đỏ ửng, giương mắt nhìn Tịch Nhan như là đang nhìn quái vật.

Tiểu thư của nàng vừa phát ngôn một câu kinh hãi thế tục ‘đàn ông là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ’, kết luận quả quyết này của nàng không phải bắt nguồn từ vương gia chứ? chẳng phải lần nào cũng do vương gia chủ động cả sao?

Hồng Đậu che miệng, cười ra tiếng, lần này trở về nàng nhất định sẽ lập lại câu vừa rồi cho vương gia nghe.

“Ngươi cũng là phải đàn ông, tại sao nói như thế?”

Liễu Dật Phong thở dài một hơi, nhìn Tịch Nhan u uất hỏi lại, làm gì có ai tự nói mình thành ra như vậy.

Trong lúc nói chuyện, toàn bộ Ỷ Thúy Lâu đột nhiên yên ắng hẳn, đám nam nhân cố vương cổ kiễng chân, chỉ hận bản thân không thể bay thẳng lên trên khán đài, hai bàn tay Vưu An đặt trên bàn nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra những tiếng răng rắc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hồn thỉnh thoảng bốc hơi, vương cổ dán chặt mắt vào hành lang dẫn đường lên khán đài, nhưng vẫn thấy chưa đủ, hắn đứng dậy, ngơ ngác nhìn phương hướng mỹ nhân sẽ xuất hiện bước lên.

“Một đám sắc quỷ, sau này Hồng Ngọc về già thì bọn hắn có còn ham muốn như vậy nữa hay không!”

Hồng Đậu bất mãn lầu bầu vài tiếng.

Tịch Nhan cười cười, bưng chén trà, uống một hớp, cơm canh sắc dục cũng vậy, tuy rằng chán ghét thế nhưng về lý mà nói, dù sao đám đàn ông này cũng chẳng có quan hệ gì với nàng, nếu Hạ Dạ Bạch dám như thế, nàng chắc chắn nhéo lỗ tai của hắn, hung tợn răn dạy một phen.

“Nàng ta không phải nữ tử thanh lâu bình thường.”

Tịch Nhan nghe thấy tiếng nói, hơi xoay người,, lại nhìn thấy Bạch Phượng bước về phía mình.

“Quốc sư đại nhân.”

Liễu Dật Phong thấy người đến là Bạch Phượng, vội vàng đứng lên hành lễ.

“Mượn chỗ của Liễu thiếu gia một chút nhé.”

Liễu Dật Phong cười xua tay không ngừng, bộ dáng thụ sủng nhược kinh: “Quốc sư đại nhân tùy ý.”

Bạch Phượng gật đầu, lúc này mới ở ngồi xuống trước mặt Tịch Nhan.

Quốc sư đại nhân.”

Hồng Đậu lên tiếng gọi, bắt chước động tác của Liễu Dật Phong vừa rồi làm lễ với Bạch Phượng, chuyện lần trước trước ở Đông Thần điện nếu không có có quốc sư đại nhân tương trợ, mệnh của tiểu thư và Vương gia khó bảo toàn, đối với nàng mà nói, Bạch Phượng chính là ân nhân của vương gia và tiểu thư, cũng là bề trên của nàng, so sánh với Liễu Dật Phong dĩ nhiên nhận được đãi ngộ khác nhau một trời một vực.

Bạch Phượng xoay người nhìn nàng cười cười, biểu tình trên mặt không chút biến hóa, không phải đang cười, mà mặt hắn vốn luôn như vậy, mãi mãi mang theo một nụ cười thản nhiên, một đôi mắt trong trẻo như soi rọi mọi thứ, lại ôn hòa như nước.

“Quốc sư đại nhân cũng quen biết nàng sao?”

Bạch Phượng không nói gì, hơi ngẩn đầu, nhìn đèn lồng hoa văn các màu treo bên ngoài nhã gian nhã gian, sau đó xoay sang nhìn về phía hàng lang: “Nàng chính là người trọng tình trọng nghĩa nhất mà ta từng gặp.”

Bộ dáng kia hình như có cảm khái và mang theo thương tiếc như có như không.

Tịch Nhan vẫy vẫy tay bảo phục vụ phía sau rót chén nước cho Bạch Phượng, những người đó thấy người vừa rồi là quốc sư, tự nhiên vui mừng hớn hở, cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, lại bị Hồng Đậu đoạt quyền.

“Quốc sư đại nhân là người xuất quỷ nhập thần, giả thần giả quỷ nhất mà ta từng thấy.”

“Ra đi.”

“Ra đi.”

Chỉ nghe thấy vài tiếng thét hưng phấn vang lên, đập vào mắt Tịch Nhan đầu tiên là Hoa bà bà tham của hơn người mới vừa rồi đứng ngoài cửa đón khách, tiếp theo là trong mắt của đám tân khách có mặt trong Ỷ Thúy Lâu tràn ngậm dục vọng và ham muốn, hoa sen khẽ bước, gió thơm khẽ động, đong đưa từng khẽ lá, những chiếc chuông gió treo dọc hành lang đồng loạt vang lên những tiếng leng keng, thanh thúy dễ nghe, rất là êm tai.

“Các vị đại nhân đợi lâu.”

Thanh âm thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, vừa ngâm lên đã làm cho mọi tân khách có mặt tại nơi đây thất hồn lạc phách, Vưu An dựa vào lan can nhìn ra xa kích động đến mức run rẩy, ngay cả Tịch Nhan cũng không nhịn được tim đập liên hồi, thầm nghĩ, cô gái này, nhất định là tuyệt thế giai nhân.

Toàn bộ Ỷ Thúy Lâu chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy những thanh âm hít thở của mọi người, ngay khi tiếng nói thanh thúy kia vừa vang lên, lập tức những tiếng hô hào lại vang lên.

Nội đường sáng rực như ban ngày nhờ ánh sáng phát ra từ những bó đuốc, mà cô gái này lại như canh điệu cho ánh đèn.

Mái tóc như dòng suối đen huyền, ánh mắt sâu thẳm lóng lánh, làn da bạch ngọc tỏa sáng như lưu ly, đôi mắt nhẹ chớp, mị nhãn như tơ, khóe mắt nháy nháy, dụ hoặc mọi ánh nhìn, đôi môi đỏ thắm khẽ cười đủ sức câu hồn đoạt phách, nàng ta mặc chiếc quần dài đỏ, lụa mỏng quấn quanh, tà váy khẽ phất phơ, phiêu diêu như tiên nữ.

Hoá ra, thế gian này, cũng có người sở hữu đôi mắt biết nói.

Nhan sắc tuyệt thế, một vẻ đẹp làm người khác không thể quên được, khó trách những người đó vì nàng vung tiền như rác.

“Đẹp quá.”

Hồng Đậu đứng sau lưng Tịch Nhan nuốt nước miếng ừng ực, nhịn không được lên tiếng khen ngợi, ngay cả đầu đất như Võ Vũ cũng lộ ra vẻ mặt si mê.

“Nghe nói Võ công tử một khúc thành danh ở vườn sen ngày ấy, hôm nay cũng đến đây, không biết Võ công tử có nguyện ý đệm đàn cho Hồng Ngọc chăng?”

Hồng Ngọc xoay người, đôi mắt chờ mong nhìn về phía Tịch Nhan, có lẽ người kia vẫn chưa có tâm tư câu hồn người, chẳng qua thế gian này có được mất người đủ sức chống lại mỵ hoặc như thế?

“Đó là phúc của Mỵ nương.”

Tịch Nhan cười cười đứng lên, bước đến lan can, hai mắt nhìn nhau, rõ ràng là nữ tử lưu lạc phong trần thế như đôi mắt đó vẫn trong trẻo như đứa trẻ, thuần khiết như nước, sạch sẽ lại tươi đẹp, rồi lại nảy sinh lòng thương tiếc.

Đám nam nhân liếc mắt nhìn Hồng Ngọc đang che mặt lại nhìn Tịch Nhan đang vịnh tay đứng cạnh lang cang, đây đúng là tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, vẫn không nhịn được lòng ngưỡng mộ.

Vưu An liếc mắt nhìn Tịch Nhan, đáy mắt có chút ảm đạm, Tịch Nhan mù mịt không hiểu, Liễu Dật Phong đột nhiên lên tiếng: “Có thể lọt được vào mắt xanh của Hồng Ngọc cô nương, như vậy có được cùng nàng một đêm chăng.”

Tịch Nhan liếc nhìn Vưu An bên cạnh, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn vung tiền như rác chỉ để được gặp mặt giai nhân một lần, thế nhưng đến nay vẫn chưa được như ý nguyện, mà nàng chẳng qua chỉ là lần đầu đến Ỷ Thúy Lâu chẳng hiểu sao lọt mắt xanh của nàng ta, lòng thất vọng cũng trách trời đất bất công.

“Mỵ nương nguyện đem hết khả năng để giành được những gì Vưu đại nhân mong muốn.”

Hôm nay nàng đến đây, không phải chỉ kiếm một đêm ngắn ngủi kia.

Cả sảnh đường im bặt, đôi mắt lóe sáng nhìn Tịch Nhan, tràn đầy cảm kích.

” Cầm (đàn).”

Tịch Nhan xoay người, nhìn thấy Bạch Phượng đang cầm trên tay cây cổ cầm từng tặng cho nàng tại vườn hoa sen lần trước, bất giác trợn mắt nhìn, chẳng phải đàn này hắn tặng cho nàng rồi sao? tại sao hiện giờ lại xuất hiện trên tay hắn?

“Mấy ngày nay, quốc sư đại nhân tới thăm, bảo ta đưa cổ cầm này cho ngài ấy bảo quản mấy hôm.”

Tịch Nhan gật đầu, nhận lấy cổ cầm trên tay Bạch Phượng, một lát sau đã có vài hạ nhân mang đệm đàn đến.

Tiếng đàn vừa cất lên, trên đài các ngọc thạch làn váy đỏ cũng khe khẽ lay, như cánh hoa từ từ hé nở, lại như vô số cánh hoa lãng đãng rơi xuống, hồng y lụa trắng, tóc đen như mực, phiêu diêu như tiên như thần.

Cơ thể Hồng Ngọc tự chim yến, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, người nàng mềm dẻo như sứa, đôi tay uyển chuyển như linh xà, từng bước vẽ lên đóa hoa sen, mà nàng lại như cánh bướm chập chờn phiêu đãng, đôi tay Tịch Nhan lướt trên sợi đàn chỉ cảm giác bản hân hòa cùng người ấy, bị điệu múa của nàng cuốn hút.

Đôi chân trần của Hồng Ngọc trắng như tuyết theo lộ ra theo từng nhịp nhảy, lúc này Tịch Nhan mới phát hiện tại mắt cá chân nàng có đeo lục lạc màu vàng, những tiếng leng keng vang theo mỗi nhịp bước chân, phối hợp với tiếng đàn, tạo nên âm hưởng vui tai.

Tiếng đàn dồn dập, vũ điệu của nàng cũng theo đó chuyển động càng lúc càng nhanh, nhịn điệu dồn dập, giống như dòng nước chảy siết, đôi tay như ngọc uyển chuyển lưu luyến, tà váy tung bay, đôi mắt như khói như sương ấp úng muốn lên tiếng lại ngập ngừng, thời gian phiêu đãng, người nàng bị bao trùm trong muôn vàn cánh hoa, mông lung mờ ảo, màu sắc xinh đẹp thoắc ẩn thoắc hiện, rồi lại trôi ra xa không kịp níu giữ.

Tiếng đàn cầm im bặt, Ỷ Thúy Lâu vang dội tiếng vỗ tay, âm thanh ủng hộ như sấm rền, Tịch Nhan lặng yên đứng dậy nhìn Hồng Ngọc trên khán đài ngọc thạch cúi mặt nũng nịu, lụa trắng che lấp phấn hồng kiều mị phía dưới gò má, nhưng đôi mắt quyến rũ cũng đủ làm say mê tất cả những kẻ xuất hiện ở chốn này, nàng xoay người về phía Tịch Nhan.

“Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên túng tống du long kinh. Tiểu thùy thủ hậu liễu vô lực, tà duệ quần cư vân dục sinh ( của Bạch Cư Dị ), tài nhảy múa của Hồng Ngọc cô nương quả nhiên tuyệt thế.”

Tịch Nhan cười cười, khi tràn pháo tay vừa dức cũng lên tiếng ủng hộ nàng.

“Ha ha ha.”

Tiếng cười kia hình như có một chút u oán, cũng có hốt hoảng, cũng có hận ý với nỗi đau nỗi hận trong thế gian, cũng có vui mừng của tình yêu và lòng thương xót chốn hồng trần, Hồng Ngọc, nàng ta chính là một cô gái xinh đẹp như hoa.

“Thiên ngôn vạn ngữ cũng không đẹp bằng lời khen ngợi của Võ công tử.”

Mới vừa rồi, vũ đạo của nàng dâng trào lại vừa nhanh vừa uyển chuyển, nàng xinh đẹp lại tài giỏi như vậy hơn nữa còn không sợ hãi miệng lưỡi thế gian, hành vi kinh thế hãi tục, nàng tất nhiên có cớ sự của riêng mình, trên người của nàng có bộ dạng thướt tha mà những cô gái khác không có.

Khi điệu nhảy hoàn tất, tất cả mọi người đều ngẩn đầu ngóng trông, dạ khúc tối hôm nay cuối cũng cũng được mở màn rồi, đó chính là Hồng Ngọc sẽ chọn ra người có duyên nhất mà nàng sẽ theo cả đời này, cơ hội đều phát đều cho mỗi người, nếu như không thể vượt qua cánh cửa Hồng Ngọc bày ra, thì cũng chỉ có được một đêm xuân ngắn ngủi cùng mỹ nhân mà thôi.

Tịch Nhan nhìn Hồng Ngọc, thấy nàng đã quay đầu sang phía khác, quét nhìn bốn phía, tại trong biển người mênh mông này, một kỳ nữ như vậy sẽ rơi vào tay ai? Mọi người đều đoán già đoán non.

Phải chăng nên nói thẳng rằng xem ai nhiều tiền thì ở lại cùng người đó, phương pháp thẳng thắn trực tiếp như vậy mặc dù là rất thô tục, còn bôi nhọ thân phận của nàng, lại hoàn toàn không hợp với nguyên tắc làm người trước đây của nàng, thế nhưng đây là chốn thanh lâu, chẳng phải là nơi dùng tiền mua vui sao?

Đang chìm trong suy nghĩ, thì một lão thương nhân trung niên quần là áo lụa, áo mão đoan chính bước ra, trên ngón tay của lão là chiếc nhẫn to lớn chỉ về phía Hồng Ngọc: “Hồng Ngọc, nàng hãy theo ta, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ trả một vạn hai hoàng kim đón nàng về, nếu nàng chọn ta, ta lập tức hưu đại phu nhân hiện giờ cho nàng bước vào vị trí chính thê, bảo đảm nàng được sống vinh hoa cả đời.”

“Ta nguyện bỏ ra mười vạn hai hoàng kim.”

“Hai mươi vạn lượng.”

Tịch Nhan cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt phú thương đại phú liên tục hét giá giống như đang tấu khúc nhạc, đáy mắt toát ra chẳng đáng, quả thật là hạng người nông cạn, nếu Hồng Ngọc thật sự lưu ý những vật ngoài thân đó, hà tất gì phải sống ở Ỷ Thúy Lâu đến tận bây giờ, tại sao lại không chuộc thân, lại cùng mấy tên khất cái đó nảy sinh quan hệ?

“Năm mươi.”

Tịch Nhan nghiêng người sang, thấy Vưu An nhấc tay định ra giá, cười nói: “Ở trong mắt Vưu đại nhân, giá trị con người của cô nương Hồng Ngọc là có thể dùng bạc mua được sao? nếu không muốn bị nàng chán ghét, thì ngài đừng hùa theo đám người đó.”

Nhìn những người đó, nàng mơ hồ sinh ra đồng tình, cảm thán thế giới, nói tứ tiểu thư tướng phủ tiến cung làm hậu làm phi cũng không quá đáng, Hồng Ngọc này lại chẳng kém chi, so với Lệ Phi triều đại đương thời, e rằng nàng ta có hơn chứ không kém.

“Mấy thứ này.”

Hồng Ngọc che miệng, cười lạnh: “Chất thành đống ở trong phòng ta, vậy ta nên đi cùng ai đây?”

Thanh âm kia, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, tự khơi lên phong tình.

“Hồng Ngọc cô nương, thừa dịp hiện nay hồng nhan còn nồng, chiếm được tình cảm của chúng ta, nàng nhanh chóng tìm lấy một người để gả đi, nếu như không lấy chồng, một khi hoa tàn hương tẫn thì chỗ này cũng không lưu được lâu, cớ gì tiếp tục chờ đợi, không duyên cớ lại bị người đời nhục mạ, đã có tiền bạc, chi bằng sớm thoát khỏi chốn dơ bẩn này, thì một nơi sạch sẽ, bình yên vưỡt qua quãng đời còn lại chẳng phải tốt hơn sao?”

Dưới đài có người hảo tâm khuyên nhủ.

“Võ công tử nghĩ như thế nào?”

Hồng Ngọc không giận, cười hỏi Tịch Nhan.

“Hồng Ngọc cô nương mười ba, mười lăm tuổi đã treo biển hành nghề tiếp khách, dung mạo bất phàm, thông tuệ dị thường, hào hiệp không chịu bị trói buộc, sao đột nhiên lại để ý những lời đàm tiếu người đời? Nàng là kỷ nữ thì đã làm sao? Thế gian này, có người nào sinh ra đã là kỹ nữ chăng? đã bước vào con đường này, còn có thể để ý đến những lời nói vô căn cứ đó chăng? Hoa khôi Ỷ Thúy Lâu, được nam nhân thiên hạ tranh giành như báu vật, nửa cuộc đời đều nghe thấy những lời nhàn thoại bêu danh, nếu muốn tiếp tục sống như vậy, thì nên xem như gió thoảng bên tai mới được.”

Tịch Nhan xoay người, nhìn gã đàn ông mới vừa nói, mặt mang theo ý cười, đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng cùng trào phúng: “Lẽ nào sinh ra từ thế gia trong sạch thì có quyền xem thường người khác sao? Mấy người các ngươi có ai xem Hồng Ngọc cô nương là công chúa cao quý hay là xử nữ thuần khiết không? Kỹ nữ thông minh cho tới bây giờ cũng sẽ không lập đền thờ trinh tiết cho mình, kỹ nữ đi tới chỗ nào đều gặp phải những kẻ lăng mạ nghề kỹ nữ, cho nên vì sao cứ phải hoàn lương chứ? Cuộc đời được mấy khi vui, vô luận là hoàn lương hay tiếp tục chôn vùi ở Ỷ Thúy Lâu này, Hồng Ngọc cô nương vẫn hài lòng với cuộc sống đó, dung nhan tuyệt thế, cũng sẽ có ngày phai tàn, chờ đến ngày đó, những kẻ tự cho mình là lương dân, những kẻ tự cho mình là thương hương tiếc ngọc, sẽ đem các ngươi vứt bỏ giống như vứt rác.”

Hồng Ngọc cất tiếng cười giòn tan, thanh âm trong trẻo vui tai như là chuông bạc nhẹ nhàng rung động trái tim mỗi người: “Sống trên đời chỉ cần vui vẻ thoải mái là được, hay lắm, Võ công tử quả nhiên là tri âm của Hồng Ngọc, không gặp người hữu duyên, Hồng Ngọc vốn không màn thế tục chính là muốn được sống với chính mình, sáng nay có rượu sáng nay say, Hồng Ngọc tìm kiếm niềm vui, tìm kiến tiền bạc tại Ỷ Thúy Lâu này, nếu ngày kia dung nhan này tàn phai, ta vẫn không quan tâm đến cái nhìn của người đời, vẫn ung dung tiêu sái sống qua ngày.”

Người phía dưới mở to mắt ngạc nhiên, Hồng Ngọc cúi người chào Tịch Nhan, xoay người, trở lại giữa sân khấu ngọc thạch, vỗ tay một cái, lập tức có mấy tráng hán khiêng cái vạc to nặng nghìn cân, đi tới sân khấu ngọc thạch, bùm một tiếng, cả Ỷ Thúy Lâu như vừa xảy ra động đất, mọi người hiếu kỳ, mắt không rời khỏi đỉnh vạc nghìn cân bàng đồng kia.

Hồng Ngọc cười cười, đi tới định vạc, nâng tay xoa nhẹ, đám người kia hận bản thân không phải là cái vạc đồng ấy, được mỹ nhân nhẹ nhàng vuốt ve.

Hồng Ngọc cười cười, nhìn Tịch Nhan ở trong nhã gian lầu hai: “Nếu Võ công tử có thể dùng sức nhấc được đỉnh vạc này lên, mang ra khỏi Ỷ Thúy Lâu này, thì cả cuộc đời Hồng Ngọc nguyện đi theo người hữu duyên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play