Tịch Nhan sợ đến mức đầu óc đóng băng, thất kinh, tiếng chuông cảnh giới vang lên, cả người nàng giờ vô lực, làm sao ngăn cản thế tiến công rào rạt của Hạ Dạ Bạch, thấy hắn không có ý muốn bỏ qua, nàng mở to mắt, mang theo hoảng loạn, vội hỏi: “Hạ Dạ Bạch, nếu như ngươi tiếp tục, lần này ra ngoài vương phủ, ta sẽ không quay về.”

Tịch Nhan ngửa đầu, hai má ửng đỏ như ráng chiều tà, so với những nữ tử được trang điểm kỹ càng còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, đôi mắt long lanh mở to, còn mang theo sợ hãi, lưu lại tình dục mê ly, thanh âm không lớn, mà nhu tình như nước, vẫn không thốt ra được lời cự tuyệt, Hạ Dạ Bạch lại cảm thấy lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông dập tắt dục vọng mới vừa rồi của hắn chỉ trong nháy mắt.

Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch sửng sốt, vội vàng đẩy hắn ra, áo rách quần manh, hai tay lôi chăn, hốt hoảng nhảy xuống giường, nào nghĩ tới còn chưa đi được mấy bước, cái yếm trên người đã rớt xuống, Tịch Nhan hét lên một tiếng, vội vàng che kín thân thể, Hạ Dạ Bạch xoay người, nhìn cái yếm rơi trên mặt đất, trước nay chưa từng nhìn thấy bộ dánh kinh hoảng như thế của nàng, vừa yêu thương vừa buồn cười, trái tim lạnh băng mới vừa rồi chớp mắt đã được sưởi ấm, lập tức hồi sinh.

Nữ nhân đáng chết này, nếu một ngày kia gạo nấu thành cơm, hắn nhất định phải cho nàng vài ngày không xuống được giường, , đúng, nhất định phải khiến nàng mấy ngày không xuống được giường, nếu không khó tiêu nỗi dục hỏa trong người hắn hiện giờ.

Tịch Nhan thấy Tiểu Bạch xoay người, nhìn cái yếm cách đó không xa, cúi đầu nhìn thân thể trần như nhộng của mình, thét lên: “Hạ Dạ Bạch, ngươi xoay người sang chỗ khác cho ta, trong lúc này không được quấy rầy ta.”

Nàng vốn là người lãnh cảm, trước nay không có hứng thú đối với chuyện này, thế nhưng mới vừa rồi nàng lại phát sinh ham muốn, chẳng qua là lần đầu, hơn nữa nàng có thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay, dự liệu trước tất cả, tuyệt không chấp nhận cảm giác xa lạ không thể khống chế, lòng vô cùng sợ hãi, lại có nhiều điểm nghi ngờ cố kỵ, trong phương diện cảm tình, nàng và Hạ Dạ Bạch lại giống như 2 tờ giấy trắng mà thôi.

Tịch Nhan quấn chăn quanh người, nhảy một phát, vương tay lấy quần áo treo trên móc, có lẽ do khẩn trương hoảng hốt, quần áo lẫn giá móc đổ nhào ra đất.

Hạ Dạ Bạch nghe giọng nói của nàng ẩn ẩn tức giận, lần này ra ngoài, chí ít cũng 10 ngày nửa tháng mới quay về, hơn nữa, chắc chắn sẽ gặp gỡ không ít nam tử đẹp trai tài giỏi, nếu khiến nàng tức giận mà bỏ đi luôn, chẳng phải là giúp nam nhân khác có cơ hội tiến đến ư? Sao hắn có thể để chuyện này phát sinh được.

Cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, có thể đem mình so sánh với vườn chủ, xem ra nàng đối với mình hoài nghi không phải chỉ ngày một ngày hai, nếu là lần này để mặc cho nàng đi, khiến nàng càng suy nghĩ miên man, đến lúc đó thật sự không quay về thì phải làm sao? Vội vàng nhặt cái yếm lên, quyết định phải vô lại lỳ lợm đến cùng.

“Trước đây ta cũng từng thấy ngươi thay quần áo ta rồi mà. Vừa rồi cũng nhìn thấy hết, có chỗ nào chưa thấy qua, sao giờ lại không cho nhìn?”

Mặt Tịch Nhan đỏ ửng, không nhìn Hạ Dạ Bạch, nếu không phải trên người bây giờ như con nhộng, không có mảnh vải che thân, nàng nhất định phải xông lên giáo huấn hắn một trận nên thân rồi.

Tuy rằng Nàng không cùng hắn tắm rửa thay y phục, lúc thay quần áo cũng không trốn tránh, buổi tối khi đi ngủ, hắn ôm nàng, tay chân cũng không mấy yên phận. Thế nhưng chỉ cần không quá đáng, nàng cũng tùy hắn, từng tấc da thịt trên người nàng, đã bị hắn sờ qua sạch sành sanh rồi, cho nên mới vừa rối hắn nói vậy, nàng cũng không có lời nào phản bác, nào nghĩ tới Hạ Dạ Bạch lại quá phận như vậy.

Bảo là hôn nhẹ, rõ ràng là muốn đem nàng nuốt sạch, hơn nữa còn cố ý đánh lén.

Tịch Nhan ngồi xuổm xuống, ngẩng đầu, mặt lạnh, liếc mắt trừng Hạ Dạ Bạch, hai gò má béo mập như hoa đào nở rộ, đôi mắt đẹp như hờn như dỗi, sóng tình lưu chuyển, trên người mặc dù quấn chăn khá kín, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không mặc gì, ngay cả yếm cũng không có, Hạ Dạ Bạch cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh dưới mền, một mảnh da thịt trước ngực kia như bạch ngọc ngưng tụ, không khỏi nghĩ đến xúc cảm trơn mềm mới vừa rồi, cảm xúc một lần nũa như sóng cuộn đổ về, nhưng cũng biết nếu lúc này hắn làm ra chuyện hồ đồ gí, chắc chắn nàng sẽ giận mà bỏ đi.

Chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, chỉ đứng xa nhìn lại không thể ăn, ham muốn trên người như thiêu như đốt, hận không thể nhào tới, cũng chỉ có thể nuốt nước miếng, cố gắng khắc chế áp lực, có câu nói là trời làm bậy còn có đường sống, tự mình làm bậy, chỉ có đường chết, miêu tả chính xác tình hình hiện tại của hắn lúc này.

Hắn nghễnh đầu, cố gắng khắc chế bản thân không nhìn vào mảnh xuân lộ ra trên người Tịch Nhan, cánh tay mảnh khảnh chân nhỏ tuyết trắng, và cả phong cảnh dưới mền, âm thanh hờn dỗi như đứa trẻ nói: “Đã sờ qua hết rồi, da Nhan Nhan thật mềm, sờ vào thật êm.”

Nói rõ ràng như vậy quả thật thô bỉ vô cùng, nhưng lọt vào tai Tịch Nhan chỉ thấy căm tức cùng cực, nghĩ tới đôi tay kia tự do vờn trên người mình, còn gây ra từng luồng điện khiến nàng tê dại run rẩy làm mặt Tịch Nhan nóng bừng, cúi người nhặt y phục lên.

“Ngươi đưa đồ trên ta cho ta.”

Tịch Nhan chỉ chỉ cái yếm Hạ Dạ Bạch đang vung vẩy trên tay.

“Nhan Nhan nói là cái này sao? Vì sao ngươi phải mặc cái này, tại sao ta không có?”

Hạ Dạ Bạch đưa cái yếm đến trước mặt Tịch Nhan, nụ cười kia vẫn khờ ngốc chân thành giống như ngày xưa, cúi đầu nhìn trộm bộ ngực lộ ra của mình.

Mới vừa rồi một phen kích tình mãnh liệt, tất cả y phục trên người Tịch Nhan đều bị Hạ Dạ Bạch cởi ra, tất nhiên y phục của hắn cũng không chỉnh tề, quần áo hai người vứt đầy trên đất, lộn xộn lung tung, trên thân Hạ Dạ Bạch mặc duy nhất nội sam đơn màu, cũng không biết đã bị cởi lúc nào, lộ cả ngực ra.

Tịch Nhan vừa tức vừa buồn bực, giọng căm hận nói: “Hạ Dạ Bạch, nếu như ngươi nói thêm một chữ nữa, ta quấn chăn đi luôn.”

nếu đứng ở đây là người khác, câu trả lời của nàng nhất định là, nếu như ngươi muốn làm quý cô, thích măc gì cứ lấy mà mặc.

Người này nào có ngốc, mà cho dù có ngốc, cũng là một tên sói chính cống, Tịch Nhan càng nghĩ càng giận, đại hôn đến nay, hai người dù chỉ có danh vô thực, bất quá những lời hắn không phải không đúng, càng không nói đến chuyện vửa rồi, cả người nàng, còn chỗ nào hắn chưa chạm qua, cũng là bởi vì như vậy nàng mới tức giận hơn, nàng lúc nào cũng lo lắng cho hắn, chìu hắn, tùy hắn, mà hắn luôn luôn được voi đòi luôn Bà Trưng.

“Không được kéo.”

Dù sao trong phòng cũng còn nhiều yếm.

Tịch Nhan lướt qua Hạ Dạ Bạch, lôi cái yếm trong ngăn kéo ra, thay xiêm y khác, nhắm mắt làm ngơ, lần này nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Hạ Dạ Bạch sao không biết nàng muốn gì, thấy nàng lướt qua bên cạnh mình, vội vàng giữ chặt hôg của nàng không chịu buông, , đầu tựa ở trên bụng của nàng, dụi vào, Tịch Nhan bất chợt hoảng hốt, không biết là do xấu hổ hay là buồn bực, gương mặt đỏ rực, ngay cả vành tai cũng đỏ.

“Chẳng lẽ ngày mai còn phải muốn đi ra ngoài sao? Hôm nay mệt cả ngày rồi, Nhan Nhan ngủ sớm một chút nhé.”

chăn đơn không dày, chỉ một lớp mỏng mảnh, lúc Hạ Dạ Bạch nói chuyện, hơi thở nóng rực thổi vào bụng của nàng, khiến nàng run rẩy.

Càn quấy, lại bắt đầu càn quấy, Tịch Nhan vừa đau đầu vừa căm tức, dùng sức muốn đẩy hắn ra, Hạ Dạ Bạch đã sớm đoán được Tịch Nhan sẽ không dễ dàng khuất phục, khí lực của nàng không giống như những nữ tử khác, hắn ôm chặt nàng, không dám buông lỏng tay.

“Đã trễ thế này, Nhan Nhan có thể đi nơi nào, giờ này Tương Tư, Đậu Đậu mà thấy nàng đến tìm, chắc chắn sẽ sẽ nghi ngờ, nếu như bị hạ nhân nhìn thấy ngươi nổi giận đùng đùng như vậy, khẳng định sẽ biết ta khi dễ ngươi, ngươi đối với ta tốt như vậy, cưng chìu ta, lo lắng cho ta, lúc nào cũng lo chu toàn cho ta, những người đó nói ta tu 8 kiếp mới có được phúc khí cưới được một Vương phi thật lòng đối đãi mình, nếu là bị bọn họ biết ta khi dễ ngươi nhất định sẽ nói ta không bằng cầm thú, bọn họ vì sợ ngươi mới tốt với ta, nếu như ngươi không tốt với ta nữa, bọn họ lại hung ác, khi dễ ta như trước.”

Hạ Dạ Bạch ôm chặt hông của Tịch Nhan, càng nói càng thương tâm, càng nói càng khổ sở, đến cuối cùng, thanh âm lại có nghẹn ngào, ý chí Tịch Nhan dù làm bằng sắt đá, cũng mềm nhũng thành nước, nghe thấy những lời này, tuy trong lòng mặc dù tức giận, nhưng không còn kiên quyết như lúc trước, chỉ còn hơi buồn bực mà thôi, hắn vẫn nhớ kỹ mình luôn tốt với hắn, có thể lấy được mình là hắn đã tu luyện mấy đời phúc khí, vậy tại sao không để nàng bớt lo lắng chứ? phải chăng mình vô dụng hay quá nhẹ dạ?

Hạ Dạ Bạch cũng ỷ vào điểm này, mới có thể gan lớn bằng trời, cả gan làm loạn.

Hạ Dạ Bạch thấy hữu dụng, vội vàng tỏ vẻ đau khổ, bắt đầu quở trách Tịch Nhan, nhưng vẫn không quên bày ra bộ mặt thương cảm, sắm vai khổ tình: “Ta biết Nhan Nhan thích ta, rất tốt với ta, thế nhưng ta vẫn không nhịn được lo lắng.”

Hạ Dạ Bạch mín môi, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.

“Nhan Nhan xinh đẹp lại thông minh, nhiều người yêu thích, vây quanh ngươi, ta cũng thích, bọn họ đều nói ta là tên ngốc, chẳng có tiền đồ, không xứng với ngươi, ta cũng biết mình không xứng với ngươi, bất quá Tiểu Bạch thực sự rất thích Nhan Nhan, nếu Nhan Nhan bỏ rơi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sẽ sống không nổi.”

Càng nói càng ai oán, âm thanh nghẹn ngào, lòng của Tịch Nhan cũng mềm nhũn ra, nhưng mặc dù như vậy, nàng cũng không mềm lòng chấp nhận làm chuyện đó với hắn, nàng từng bảo hắn ráng chờ thêm 2 năm, lẽ nào nàng vẫn không tin tưởng ở hắn?

“Ta cũng không biết Nhan Nhan và Đậu Đậu mỗi ngày ra ngoài làm gì, lại luôn bỏ mặc ta một mình trong phủ, tuy rằng có sai Tương Tư chăm sóc, nhưng Tương Tư rất ít nói, ngươi lại không cho ta ra ngoài, những người trong phủ lại không ai chơi với ta, ta có một mình rất nhàm chán, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, còn ngươi thì chẳng biết khi nào mới về, ta đương nhiên lo lắng.”

Thanh âm kia, còn nức nở hơn cả oán phụ, sợ lời nói của mình còn chưa đủ thương tâm.

Những lời Hạ Dạ Bạch nói không sai, nỗi lo này cũng không phải là giả, mặc dù hắn không đến mức lãnh huyết vô tình, chẳng qua trước giờ chưa có nử tử nào khiến hắn động tình, đệ nhất mỹ nữ Lưu Ly, tài mạo song toàn, những điều này chẳng qua là dư danh, trước nay hắn chẳng mấy quan tâm, có điều hiện giờ hắn cực hận cái hư danh này, cứ xem như hắn là là một tên ngốc vô dụng vô năng, mỗi khi nhìn thấy người khác ngắm nhìn nàng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhất là Hạ Thiên Thần, cả Lưu Ly này ai chảng biết Mạc Tịch Nhan hết lòng cảm mến tứ Hoàng Tử Hạ Thiên Thần, chỉ cần nghĩ đến việc 2 người họ có thể gặp mặt, hắn đã cảm thấy phiền não không thôi, hơn nữa, hắn còn lo lắng Tịch Nhan biết chuyện hắn lừa dối nàng sau đó sẽ bỏ hắn mà đi, những lời đó đương nhiên là chân tình mật ý.

Tịch Nhan không phải không biết nỗi lo của Hạ Dạ Bạch, thời đại này, nử tử có địa vị không cao, nếu đổi thành Hạ Thiên Thần Hạ Minh Húc, nhất địh sẽ không để nàng nử phẩn nam trang ra ngoài hành tẩu, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ mà.

Ngũ hoàng tử nay luân lạc tới mức này, mặc dù chẳng phải do chính tay nàng tạo thành, nhưng nàng khó thoát khỏi có quan hệ, sớm biết xảy ra hậu quả như vậy, chi bằng trước đây cứ trực tiếp ném thẳng hắn từ trên thành xuống, nếu hắn chết, mọi chuyện cũng coi như xong.

Lan Phi năm lần bảy lượt mời nàng tiến cung, nào là cấp thuốc mời đại phu, nàng ta đâu tốt bụng đến mức vậy? Chẳng qua, cơ thể không khỏe mới thoát được, nhưng đây không phải kế sách lâu dài, điều quan trọng là phải có khả năng tự bảo vệ mình, nếu không ra ngoài, cả ngày ở trong vương phủ, cho dù trời có sập cũg không rơi được cắc bạc nào.

Hạ Dạ Bạch biết Tịch Nhan đã dao động, thế như trong lòng vẫn thấy chưa yên tâm.

” Nhan Nhan, không nên giận mà, ngươi mà nổi giận ta cũng không vui.”

Hạ Dạ Bạch nhõng nha nhõng nhẽo, lấy lòng nói.

“nhanh lên”

Tịch Nhan vẫn lạnh nhạt như cũ, đá đá Hạ Dạ Bạch, hiện giờ nàng vừa đau lòng vửa khổ sở, nào còn nổi giận với Hạ Dạ Bạch, nàng giận bản thân chẳng có lập trường gì cả, mới vừa rồi còn tức giận ngập trời, quay qua quay lại đã bắt đầu mềm lòng.

Hạ Dạ Bạch ôm hông của Tịch Nhan không buông, đôi mắt tràn ngập nước, tuy có thương tâm cùng ủy khuất, nhưng nhiều nhất lại là hài lòng thỏa mãn, hắn biết, Nhan Nhan sẽ mềm lòng, nếu là lần sau, nếu còn có lần sau, nàng phát hiện chân tướng mọi chuyện cũng dễ dàng mềm lòng tha thứ cho hắn hay không?

Tiểu Bạch ừ một tiếng, lắc đầu: “Nhan Nhan không tha thứ ta không đứng dậy.”

“Hạ Dạ Bạch, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây, trên mặt đất lạnh như băng, ngươi trói chân ta, lại không cho mặc quần áo, nếu ngươi muốn bệnh thì cứ việc ngồi ở đó đi, mấy ngày tới ta không có trong phủ, cũng không muốn quay về gặp ngươi.”

“Nhan Nhan, không quan tâm ta nữa sao?”

hiện giờ Tịch Nhan như con mèo nhỏ bị đạp phải đuôi, còn bị người ta nắm cổ, hoàn toàn không thể động đậy, nàng cúi đầu, tất nhiên không biết đáy mắt Tiểu Bạch chợt lóe lên quang mang và tính toán.

Làm sao hắn không biết, Nhan Nhan quan tâm, lo lắng đến sức khỏe của hắn.

“Bây giờ miệng lưỡi ngươi dẻo hoạt rồi, ta giận khiến ngươi buồn, vậy mà ngươi liên tục chọc cho ta giận đứng lên , ngươi ngã bệnh ta ở bên ngoài làm sao an tâm.”

Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, kéo kéo xiêm y bị Hạ Dạ Bạch nắm, rồi đi đến tủ quần áo.

“Nhan Nhan, ta biết sai rồi, ngươi không cần đi có được không, ngày mai ngươi đi, hơn nửa tháng mới có thể trở về, hiện giờ ta lại có thói quen ôm ngươi ngủ rồi, không có ngươi ta sẽ nhớ lắm, buổi tối về cho ta ôm được không? ta cam đoan, chỉ ôm thôi, không táy máy tay chân.”

Hạ Dạ Bạch nhìn Tịch Nhan, liên tục thề thốt, rất là thành khẩn.

“Hạ Dạ Bạch, lời ngươi nói không đáng tin.”

Lần này dù hắn nói gì cũng không thể tha thứ dễ dàng được.

“Khi ta ra ngoài sẽ thật cẩn thận, tuyệt đối không để ai phát hiện, Tương Tư tuy ít nói, nhưng ta sẽ không nói cho nàng ta biết ngươi khi dễ ta, nàng ta cũng không suy đoán lung tung, ta sẽ dặn dò nàng cẩn thận, giờ không còn sớm nữa, mấy ngày tới ngươi phải ngoan ngoãn ở trong này.”

Tịch Nhan cảm thấy sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, quát to một tiếng: “Hạ Dạ Bạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”

Hạ Dạ Bạch đứng lên, thấy Tịch Nhan nổi máu xung thiên, đôi mắt mở to, há hốc mồm nhìn nàng, chẳng biết có bao nhiêu ủy khuất: “Nhan Nhan đã nói không nổi giận với ta, Nhan Nhan nói mà không giữ lời, vì Nhan Nhan mà ta không ngừng cố gắng, chẳng nhẽ Nhan Nhan không thích ta một chút nào sao? Ta lúc nào cũng thích ở cùng Nhan Nhan, chỉ thích ôm Nhan Nhan, luôn ở cạnh bên Nhan Nhan, nếu Nhan Nhan cũng thích ở cùng với ta, tại sao ngày nào cũng vứt ta ở lại trong vương phủ, sáng sớm khi ta chưa dậy đã kéo Đậu Đậu đi ra ngoài, trễ như vậy mới về, những lời Nhan Nhan nói đều là gạt ta, ngày nào cũg bảo ta phải ngoan ngoãn ở vương phủ, thật ra Nhan Nhan chỉ xem ta là đứa trẻ, chứ không hề thích ta, Nhan Nhan không thích ta, ta thích Nhan Nhan như vậy, nhưng Nhan Nhan vẫn luôn gạt ta, hoàn toàn không thích ta.”

Tịch Nhan thấy hắn khóc như mưa, chân mày cũng nhăn lại, đàn ông con trai lớn vậy rồi còn khóc thì ra thể thống gì, khiến nàng bực dọc, nếu là người khác, nàng đã một cước đá bay hắn rồi, mà cái tên Hạ Dạ Bạch này, nàng cứ nhìn hắn lại thấy đau lòng khiến lòng không khỏi mềm ra, nghĩ đến lần trước hắn đạp lên mảnh chai, máu huyết chảy ròng ròng, thấy Hạ Dạ Bạch xoay người xoay người lại lo lắng hắn suy nghĩ tiêu cực gì đó, lòng vô cùng hoảng hốt vội vàng đuổi theo.

“Tiểu Bạch, hôm nay sinh nhật ta, ngươi ngoan ngoãn nghe lời một lần đi.”

Lời nói có chút ảo não, và cả chút tức giận.

Hạ Dạ Bạch đưa lưng về phía Tịch Nhan, nghe thấy thanh âm của nàng, cũng không quay đầu lại, tức giận nói: “Sinh nhật của Nhan Nhan đã qua, ta còn tự mình xuống bếp làm cơm, vậy mà còn chê ngọt khó ăn.”

Mày nhăn Tịch Nhan lại, nàng nào có chê bai, rõ ràng là chính hắn vứt cánh gà đi mà, thế nhưng hắn đang làm nũng thế này, nàng còn có thể nói gì.

Lần nào cũng vậy, rõ ràng là nàng bị ủy khuất, bị chiếm tiện nghi, nhưng đến cuối cùng toàn bộ trở thành nàng có lỗi.

Lần này Hạ Dạ Bạch cũng không muốn làm ra hành động gì ngốc nghếch, qua vụ bàn chân bị thương lần trước, hắn chỉ dám giả vờ giả vịt dọa Tịch Nhan mà thôi, hiện tại con cá đều mắc câu, tất nhiên hắn không thấy mình quá đáng.

“Hạ Dạ Bạch.”

trên người Tịch Nhan quấn chăn, không thể chạy quá nhanh, nhưng hiện tại nàng không thể suy nghĩ nhiều như vậy, tựa như lời Hạ Dạ Bạch nói, nàng đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, sờ sạch rồi, ở cổ đại này mà nói, nàng đã chả còn chút trinh tiết nào để giữ.

Dắt chăn đơn, vội quấn quanh người, một tay xách theo, lết chân chạy về phía trước, Hạ Dạ Bạch vốn giả vờ giả vịt, đương nhiên không hài lòng, cho đến khi cảm nhận được Tịch Nhan cách mình không bao xa mới mới miễn cưỡng bước nhanh hơn, mặc cho Tịch Nhan kéo hắn.

“Nói gì thì nói Nhan Nhan vẫn không thích ta, cứ mặc kệ ta đi.”

Hạ Dạ Bạch phất phất tay, cắn chặt môi, ra sức giãy giụa, nhưng hắn biết mình chỉ dùng một chút sức mà thôi.

“Hạ Dạ Bạch, ngươi còn giãy giụa nữa xem.”

Dù sao nàng cũng đã quấn chăn như kiểu quấn khăn tắm rồi, chạy đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, giữ chặt tay của hắn,, đỏ mặt, thở gấp, quả thật tức chết đi mà.

Hạ Dạ Bạch cắn chặt môi, đôi mắt dưới mặt nạ ngập nước, điềm đạm đáng yêu, thiếu chút nữa sẽ khóc lên tiếng: “Chẳng phải Nhan Nhan không thích ta sao?”

Nói xong, dùng sức hít mũi một cái.

Hạ Dạ Bạch đứng im tại chỗ, khiến Tịch Nhan nhìn hắn một hồi lâu mới có phản ứng, rồi nàng đưa mắt nhìn xuống, thất vết thương thật dài trên ngực hắn, lại càng hoảng sợ, mới vừa rồi động tình, áo bung ra, nội sam cũng xốc xếch, chỉ như treo trên người mà thôi, hắn lại chú tâm nghĩ cách giữ Tịch Nhan lại, quên mất trên người mình đang bị thương.

Tịch Nhan sững sờ hóa đá ngay tại chỗ, mắt mở thật to, ngơ ngác nhìn vết thương trên ngực Hạ Dạ Bạch, vết thương rất dài, vị trí gần trái tim, nếu như lệch một chút, hoặc sâu thêm một chút, nói không chừng hắn sẽ mất mạng, bị thương lúc nào, sao nàng lại không biết, nhìn vết sẹo còn rất mới, chắc hẳn cách đây khoảng hai tháng.

Hạ Dạ Bạch hơi cau mày, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hắn không muốn để nàng biết chân tướng sự việc, nhưng vết thương này, nên giải thích như thế nào?

Hạ Dạ Bạch cố trấn an bản thân, Tịch Nhan tiến lên vài bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vết thương của hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo, tim Hạ Dạ Bạch đập liên hồi.

“Có đau hay không?”

Thanh âm êm ái, hòa lẫn niềm thương tiếc.

Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào vết thương, thật lâu thật lâu sau, làm như muốn nhìn xuyên qua lồng ngực, đi sâu vào đó xem xét thương thế của hắn.

Không cần phải nói, lúc đó nhất định rất đau.

Tim Hạ Dạ Bạch càng lúc càng đập mạnh, miệng lưỡi khô khốc: “bị chùy thủy phải, chỉ giống bị ai đó đánh 1 phát thôi, hơi đau chứ không đau nhiều lắm.

Tuy Hạ Dạ Bạch nói không sao cả, kỳ thực, hắn rất đau, cái đau này, còn đau hơn bị đánh, nhưng nghĩ đến có thể giúp nàng tỉnh, lại thấy đau thế cũng đáng giá.

Tịch Nhan ừ một tiếng, ôm lấy hắn, thân thể mềm mại phát ra mùi hương thơm nồng, Hạ Dạ Bạch chỉ cảm thấy toàn thân hắn cứng ngắc lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, hạ thân cực nóng như sắt nung, ngực phập phồng, hắn rất sợ Tịch Nhan hỏi vết thương này do đâu mà có, nàng không thích bị lừa dối, hắn lại càng không muốn gạt nàng.

Một lúc lâu sau, Tịch Nhan vẫn không lên tiếng, trên trán Hạ Dạ Bạch cũng lấm tấm mồ hôi.

“Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

Hạ Dạ Bạch trợn to mắt, Ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, vui vẻ, hưng phấn, kích động, còn có một chút thương cảm lẫn tiếc nuối, dây thần kinh đang căng cứng cuối cùng cũng được thả lõng.

Tịch Nhan không nhúc nhích, Hạ Dạ Bạch cũng không động, e sợ nếu hắn bước lên giường trước thì nàng sẽ thay đồ rồi bỏ chạy.

“Lên giường ngủ trước đi, ta đi thay đồ.”

Tịch Nhan buông Hạ Dạ Bạch ra, lấy cái yếm trên tay hắn, xoay người, vội vã đi thay y phục, Hạ Dạ Bạch nhìn bóng lưng của nàng, không hiểu ra sao, cũng là lần đầu tiên, hắn cảm thấy vô cùng nghi ngờ lẫn cảm giác vô lực không thể nói ra được.

Ngọn nến duy nhất đang lay động trong gió tản ra chút ánh sáng mờ nhạt, mọi thứ cũng trở nên mờ ảo.

Ban đêm, hai người nằm ở trên giường, bởi vì hôm sau Tịch Nhan phải dậy sớm, nên ngủ ở bên ngoài, Hạ Dạ Bạch ngủ ở trong, Tịch Nhan đưa lưng về phía Hạ Dạ Bạch, chẳng biết suy nghĩ cái gì, Hạ Dạ Bạch nhìn bóng lưng Tịch Nhan, lòng vô cùng lo lắng, tình trạng này, càng khiến hắn bất an hơn lúc nãy, hắn cau mày suy nghĩ làm sao phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ.

“Nhan Nhan.”

Hạ Dạ Bạch xẹt tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Qua thật lâu, ngay khi Hạ Dạ Bạch cho rằng Tịch Nhan đã ngủ, Tịch Nhan mới không mặn không lạt ừ một tiếng.

“vẫn chưa ngủ ư?”

Nếu ngủ rồi còn lên tiếng trả lời hắn sao? Tịch Nhan lắc lắc người, không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

“Nhan Nhan, để ta ôm Nhan Nhan ngủ nha, người Nhan Nhan luôn lạnh, ta sưởi ấm cho.”

Hạ Dạ Bạch nói xong, mặc kệ Tịch Nhan có đồng ý hay không, nhích nhích lại gần rồi ôm chặt lấy nàng.

“Tay Nhan Nhan lạnh quá.”

Đặt 2 tay của nàng trong lòng bàn tay mình rồi xoa xoa vài cái, nắn nót vài cái, rồi lại kéo lên trên mép hà hơi, đôi tay mới từ từ ấm lên.

Tay này đã ấm lên thì tay kia lại bắt đầu không an phận, lại bắt đầu châm ngòi thổi gió trên người của Tịch Nhan, cái kiểu sờ soạn này đã sớm tạo thành thói quen, Hạ Dạ Bạch thấy Tịch Nhan không có chống cự, lại bắt đầu được voi đòi tiên, đôi tay kia từ từ cởi xiêm y của Tịch Nhan ra đi vào trong.

“Tiểu Bạch.”

Tịch Nhan giữ tay của Hạ Dạ Bạch: “Ngươi bảo chỉ ôm ta, không táy máy tay chân.”

Gương mặt Hạ Dạ Bạch lập tức co rút, quang mang trong đáy mắt cũng giảm hơn phân nửa, ủy khuất nói: “Phu thê người ta thì vô cùng thân mật, những chuyện bọn họ có thể làm vì sao ta lại không thể, mẫu thân đau lòng nhất hài tử, chỉ cần có hài tử, cho dù nữ nhân có mạnh mẽ cỡ nào cũng trở nên ôn nhu như nước, Nhan Nhan, Nhan Nhan sanh con cho ta có được hay không, nếu là có hài tử, ta sẽ để Nhan Nhan ra ngoài, nhất định sẽ nghe lời, ngày ngày đều ngoan ngoãn trong phủ chăm con.”

Đầu Hạ Dạ Bạch tựa ở trên lưng Tịch Nhan, lại bắt đầu làm nũng, tiếng nói non nớt mang theo sự bất mãn của hắn, Tịch Nhan nhịn không được cười ra tiếng.

Đối với Hạ Dạ Bạch, nàng luôn luôn nhẹ dạ, một khắc trước tức giận, một giây kế tiếp thì tốt rồi, chẳng qua là cảm thấy không thể tuỳ tiện tha thứ hắn, bằng không lần sau hắn lại được voi đòi tiên, mới chịu đựng không nói gì, tùy hắn lẩm bẩm, nàng biết khả năng chịu đựng của mình khá tốt, chẳng qua gặp được khắc tinh này, mặc cho nàg có mạnh mẽ đến mấy, cố gắng đến mấy, cũng bị hắn phá vỡ.

“Nhan Nhan, ngươi cười, ngươi cười, ngươi không tức giận a.”

Hạ Dạ Bạch giống như chú nhóc con vừa nhận được quà, chỉ thiếu điều chưa nhảy lên vỗ tay.

Người mà không có da, chắc chắn sẽ chết, nếu đối tượng không phải là Tịch Nhan, Tiểu Bạch không cần chai mặt đến mức này.

Tịch Nhan xoay người, mặt đối mặt với Hạ Dạ Bạch, nắm chặt đôi tay đang quơ quào của hắn. còn đắp mền cho hắn, trên mặt vẫn còn vương vấn nụ cười.

“Đường đường một Vương gia, cả ngày lại như một đứa trẻ, cũng không sợ người khác chê cười,

Nàng ở thời đại kia, nữ hướng ngoại, nam hướng nội ,phụ nữ làm chủ gia đình cũng không mấy hiếm lại, chỉ là ở Lưu Ly này, lại không thể nói ra những lời như vậy, sợ rằng cũng chỉ có trước mắt người này, nàng mới không để ý, bảo Tiểu Bạch ngoan ngoãn trong phủ, nuôi nấng hắn béo béo tròn tròn, nàng tuyệt không để ý chuyện hắn chẳng biết một chút gì, cũng không quan tâm người ta sẽ nói gì sau lưng, nàng cũng chẳng cần mặt mũi, nhưng quyết không cho phép người khác nói này nói nọ Tiểu Bạch.

“người ta có miệng thì người ta có quyền nói, ta hơi đâu mà để ý đến mấy kẻ rỗi hơi đó, còn nếu họ muốn đánh ta, ta mới không cho họ được như ý.”

Hạ Dạ Bạch không cho là đúng, đưa mắt nhìn Tịch Nhan, dưới ánh nến lấp lánh, hắn ngây ngốc cười với nàng.

Tịch Nhan cũng cười, kéo Hạ Dạ Bạch ôm vào trong lòng: “Ai nói ta sẽ không sanh con cho ngươi, kiếp này ngươi chỉ có mỗi ta là thê tử, ta mà không sanh con cho ngươi thì ai sẽ sanh, thân vì cha mẹ thì phải có trách nhiệm với con cái, hiện tại vương phủ chúng ta không có gì cả, lại bị người khác coi thường, nếu như có Tiểu Bạch nhỏ hay Nhan Nhan nhỏ, cũng sẽ bị người khác coi thường, bị người khác khi dễ.”

Hạ Dạ Bạch ngửa đầu, hừ một tiếng, nhìn Tịch Nhan, tràn đầy chăm chú: “Nếu ai dám khi dễ bọn họ, ta sẽ giết chết họ.”

Con của hắn và Nhan Nhan, nếu ai dám động vào một cọng tóc gáy, hắn nhất định trả lại gấp mười gấp trăm lần.

“Vậy vì sao Nhan Nhan không cùng ta cởi hết ra rồi ngủ.”

Tịch Nhan chìa tay búng một cái vào ót Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch bị đau, lui về phía sau, cau mày, đưa đôi mắt ủy khuất ngân ngấn nước nhìn Tịch Nhan: “Nhan Nhan, sao lại đánh ta.”

“những điều này là ai dạy cho ngươi, cả ngày chỉ biết nghĩ vẩn vơ, nói xem, có phải nhân dịp ta không có mặt đã đi tìm nữ nhân khác.”

Thanh âm kia, rõ ràng là đang ghen, cả phòng nhất thời tràn ngập mùi chua nồng.

Tịch Nhan càng nghĩ càng thấy không đúng, hành động mới vừa rồi của hắn rõ ràng không phải nụ hôn bình thường, hắn làm sao biết chuyện này, hơn nữa nụ hôn lần trước ở đình giữa hồ còn rất bá đạo, chẳng biết đã làm bao nhiều lần rồi, còn khiến nàng thiếu chút nữa ý loạn tình mê, tất cả đều không giống như là lần đầu tiên.

Hạ Dạ Bạch cười cười, rất là vô tội nói: “Không có, ta không có nữ nhân khác.”

Tịch Nhan tức giận nói: “Vậy sao ngươi biết những cái này, nói cho rõ ràng cho ta.”

Hạ Dạ Bạch liếm môi, dáng dấp muốn khóc lên, đứng dậy, bò đến giường bên kia, lôi ra một quyển sáh nhỏ màu xanh nhạt, ngồi ở bên cạnh Tịch Nhan.

“đây, chính là cái này, đây là mẫu phi để lại cho ta, nói là sau này ta đại hôn thì xem, nói là như thế này sẽ có hài tử, mấy ngày nay Nhan Nhan ra bên ngoài cùng Đậu Đậu, ta nhàm chán mới nhớ tới, cũng đã xem được một chút.”

Hạ Dạ Bạch nói xong, tràn đầy hưng phấn nằm xuống, xích lại gần Tịch Nhan.

” Đây là hôn nhẹ chúng ta chúng ta vừa làm động tác này, Nhan Nhan xem, nữ nhân này đang ôm đầu nam nhân này, cả người sát vào hắn, sao Nhan Nhan không giống với nàng ta, Nhan Nhan cũng không đưa tay ôm chặt đầu ta, cũng không lè lưỡi, làm ta còn tưởng rằng mình lầm, còn nữa, Nhan Nhan xem bọn họ cũng không có mặc quần áo, ta còn cho Nhan Nhan mặc cái kia mà.”

Hạ Dạ Bạch chỉ chỉ cái yếm bên trong Tịch Nhan.

“Còn có cái này, Nhan Nhan, chỉ cần cỡi láng hết rồi ép vào chỗ này, là có thể sinh em bé phải không? nử tử này còn dùng chân vòng hông của hắn, Nhan Nhan, lần sau chúng ta cũng thử xem nhé?”

Hạ Dạ Bạch cứ một trang lại một trang vạch ra, miệng không ngừng giảng giải cho Tịch Nhan nghe, nếu không phải quyển sách này là mẫu phi hắn đưa cho, Tịch Nhan thật muốn cấu xé nó thành trăm ngàn mảnh rồi vứt đi.

Cả người Tịch Nhan bốc lên sát khí lạnh như băng, Hạ Dạ Bạch vẫn hồn nhiên không hay, thao thao bất tuyệt: “Nhan Nhan, xem tay của nữ tử này đi.”

Tịch Nhan nhìn theo ngón tay hắn chỉ, trong hình, nam tử trần trụi nằm ở trên giường, nữ tử cũng chẳng khá hơn là bao, trên người mặc mỗi cái yếm, hạ thân chỉ một tiết khố đơn bạc, toàn bộ bộ ngực ép lên trên ngực nam nhân, tồi tệ nhất là tay của nàng, đang vuốt ve dưới hạ thân của nam nhân, Tịch Nhan liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, khuôn mặt chợt đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi đoạt lấy đông cung đồ trên tay hắn: “Hạ Dạ Bạch, ai cho ngươi xem cái này, sau này không cho phép xem.”

Hạ Dạ Bạch rụt cổ nhìn Tịch Nhan, cất tiếng rất nhỏ đến mức không nghe thấy: “Vì sao không thể, đây là mẫu phi để lại cho ta.”

Tiêu Kiếm, ngươi thật may mắn, quyển đông cung đồ hôm nay ta đặt ở đầu giường là mẫu phi để lại cho ta mà không phải của ngươi, nếu tương lai bị Nhan Nhan biết, cần phải đem ngươi trụng nước sôi lột da ra,

“Không được xem là không được xem. Nếu như ngươi thấy ở vương phủ buồn chán, thỉnh thoảng cũng có thể đi ra ngoài dạo, nhưng phải nói cho Tương Tư trước một tiếng, bảo nàng tìm mấy người khỏe mạnh đi theo, nhưng tuyệt đối không được đến Ỷ Thúy Lâu, còn mấy sách này.”

Tịch Nhan quơ quơ quyển sách trên tay: “Ngươi cũng không được xem nữa, biết chưa?”

Hạ Dạ Bạch khéo léo gật đầu, kỳ thực hắn cũng không muốn thấy, hắn là nam nhân, mỗi lần xem đều khó mà chịu được dục vọng, Nhan Nhan không chịu, hắn lại không thể tìm nữ nhân khác, lần nào cũng ép bản thân nhịn đến uất nghẹn xém chết, còn phải tắm nước lạnh nhiều lần.

Tịch Nhan hài lòng gật đầu, chìa tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má của Hạ Dạ Bạch, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu Bạch.”

Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Ân.”

Hạ Dạ Bạch khéo léo đáp.

“Ngươi mãi mãi như thế này nhé, vĩnh viễn đừng thay đổi có được hay không? đừng để một ngày nào đó, ta không thể nhận ra Tiểu Bạch. Cho dù quậy ta cũng được, tùy hứng hay cố tình gây sự cũng được, quậy một tý cũng không có vấn đề gì, ta đều có thể dễ dàng tha thứ, ta sẽ bảo vệ ngươi, không cho ngươi chịu ủy khuất lẫn thương tổn, còn nữa, tuyệt đối đừng nói lời xin lỗi với ta.”

Tịch Nhan nhìn Hạ Dạ Bạch, không biết có phải do ánh sáng chập chờn hay không mà nàng cảm giác đôi mắt Hạ Dạ Bạch mơ hồ có nước mắt lưng tròng, như có như không, như là ảo giác mà thôi.

Nàng không sợ bị lừa dối, còn cho phép hắn càn quấy, nhưng đừng để nàng biết được chân tướng, trên đời này, làm gì có giấy nào gói dược lửa, một khi đã phát sinh thì chuyện bại lộ là sớm muộn mà thôi.

Hạ Dạ Bạch cật lực ngăn chặn khủng hoảng lẫn thương cảm trong nội tâm, mím chặt môi, rất là chăm chú: “Ta đã biết, Nhan Nhan không thích xin lỗi, ta đây sẽ không nói hai chữ này với Nhan Nhan.”

Hạ Dạ Bạch bất chấp đạo lí bắt lấy tay của Tịch Nhan: “Nhan Nhan, ta ngoan như vậy, phải chăng Nhan Nhan nên thưởng cho ta, hôn ta một cái, thế nào?”

Hạ Dạ Bạch lại tiến lên, mặt dán lên mặt của Tịch Nhan, ánh mắt dưới mặt nạ ngân bạch lóe lên.

Hạ Dạ Bạch, chớ phiền ta, ta muốn đi ngủ.”

“Chỉ hôn một cái thôi mà.

mặt dày năng nỉ.

“Lại cố tình gây sự, ta đá ngươi xuống giường ngay bây giờ.”

“Không phải vừa bảo dù ta có cố tình gây sự cũng được sao?”

A a hai tiếng cười gượng, bắt được chân của Tịch Nhan.

“Nhan Nhan, phải chờ 2 năm sao?”

Mặt dày lướt đến.

“Chỉ 2 năm mà thôi, ta tuyệt không xác đi tìm nữ nhân khác, được rồi, ta muốn đi ngủ.”

Tịch Nhan gọi một tiếng, hai tay kéo mạnh chăn, trùm kín đầu.

“Vậy được rồi.”

Miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng vẫn là miễn cưỡng: “Ta chờ Nhan Nhan hai năm, thế nhưng đến lúc đó Nhan Nhan phải trả sách lại cho ta, sau đó làm tất cả các động tác trong sách này?”

Giọng điệu thành khẩn thương lượng cùng Tịch Nhan.

“Hạ Dạ Bạch.”

Tịch Nhan vén chăn lên, ngồi dậy, tóc tai luộn xộn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Cũng không phải 1 lần là làm hết.”

Tịch Nhan nhìn Hạ Dạ Bạch một lúc lâu, thế nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng tức giận, vẫn cứ liều chết xông lên.

“A.”

Nàng tức giận hét lên, khắc chế nội tâm muốn rút kiếm ra đâm hắn mấy phát, đưa lưng về phía Hạ Dạ Bạch, cả người vùi vào trong chăn.

Hạ Dạ Bạch ngồi bên trong giường, hai tay ôm Tịch Nhan, nhìn Tịch Nhan cuộn tròn trong chăn đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, đuôi lông mày nhếch lên, môi hé cười, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy tiếu ý, miệng cong cong vẫn không có lên tiếng: “Từ đầu tới cuối đều chưa lấy xuống.”

Tối hôm qua bị Hạ Dạ Bạch náo loạn một hồi, sáng hôm sau Tịch Nhan vẫn đã thức dậy sớm như trước, đôi mắt trong trẻo, nhìn quanh tràn đầy tự tin, không có nửa phần ủ rũ.

Rửa mặt sạch sẽ, thay đổi xiêm y, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn một mảng hồng hồng trên cổ, mày nhăn lại, nhưng chỉ có thể âm thầm tức giận, bất đắc dĩ đi thay bộ đồ khác cổ cao hơn, tuy có chút giấu đầu hở đuôi, bất quá còn hơn để lộ liễu ra cho mọi người cùng thấy.

Tương Tư, Hồng Đậu biết hôm nay Tịch Nhan phải ra ngoài, mới sáng sớm đã thức dậy chạy đến, Tương Tư còn cầm theo một hộp đựng thức ăn.

Tối hôm qua vào trong đình thu dọn, nhìn thấy những món Hạ Dạ Bạch chuẩn bị còn nguyên, biết là Tịch Nhan chưa dùng đến, vườn sen là nơi thế nào, trong bụng nàng cũng lờ mờ đoán ra được, cả ngày Tịch Nhan chưa ăn gì, sáng hôm sau lại đi sớm. Tối hôm qua cả đêm không ngủ, chính là vì muốn dậy sớm chuẩn bị vài thứ cho Tịch Nhan.

“Vương phi, ăn lót dạ vài thứ trước đã, nếu không kịp thì cầm theo ăn trên đường.”

Tương Tư đi tới trước mặt Tịch Nhan, đem hộp đựng thức ăn bỏ lên trên bàn.

Tịch Nhan gật đầu: “Hồng Đậu, cầm đi, mang theo ăn trên đường.”

Thời gian không còn sớm, từ nơi này đến Võ Phủ cũng tốn một khoảng thời gian, lại phải đổi y phục, chỉ sợ nàng chưa chuẩn bị xong mà khách đã đến tới cửa.

“Hồng Đậu, ngươi đi xuống chuẩn bị vài thứ trước, chúng ta lập tức xuất phát, ta có một số việc cần dặn Tương Tư.”

Hồng Đậu cầm hộp đựng thức ăn, khom người ly khai: “cũng không còn nhiều thời gian, Vương phi mau đi đi.”

Tịch Nhan gật đầu: “Ta nói vài câu, rồi đi ngay.”

Tương Tư, tối hôm qua Hồng Đậu chắc cũg nói với ngươi vài chuyện rồi, chuyện của ta cũng không cần phải giấu ngươi, hôm qua đến vườn sen có gặp tứ Hoàng Tử Hạ Thiên Thần, hắn có chút nghi ngờ với ta, tạm thời, trong khoảng thời gian này ta không thể về nhà, chuyện trong vương phủ toàn bộ giao cho ngươi, chuyện này e có chút phức tạp, về phía Võ Phủ, Hạ Thiên Thần nhất định sẽ phái người theo dõi, trong khoảng thời gian này ta tạm thời không thể quay về vương phủ được, Hạ Thiên Thần không phải kẻ hời hợt, nhất định sẽ tìm đủ loại lý do đến tìm ta, còn có Lan Phi, Ngũ hoàng tử vẫn cố ý đến gây sự trả thù, bọn họ chắc chắn vẫn chưa chịu để ta yên, hơn nữa chúng ta lại thiếu nguòi, bên người ta chỉ có 2 nha hoàn tin cậy là ngươi và Hồng Đậu, bên này nhờ ngươi quán xuyên thay ta.”

Tương Tư gật đầu, trong lòng lo lắng đến rơi nước mắt: “Nếu Vương phi vất vả , còn nguy hiểm như vậy, cũng không cần làm nữa, nô tỳ sẽ thêu đồ bán, Hồng Đậu cũng sẽ thu xếp, bổng lộc của Vương gia tuy ít, nhưng nếu có thêm nô tỳ, vẫn đủ sống qua ngày.”

Tịch Nhan đứng lên, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Nào có dễ dàng như vậy, thân là người hoàng gia, cho dù không có quyền không có thế, nhưng cuộc sống bình thản thong dong không phải muốn là có thể được, trước đây còn tốt, hiện tại ta lại đắc tội với Lan Phi, tứ Hoàng Tử, thái tử, hoàng hậu, sao có thể sống yên 63n qua ngày?sớm muộn cũng phải chết, ta không để Vương gia chịu khi dễ, cuộc sống cậy thân cậy thế như vậy, ta tuyệt không thể sống nổi, hơn nữa, ta và Vương gia mới là chủ tử vương phủ này, vương phủ lớn như vậy làm sao có thể để cho ngươi và Hồng Đậu chống đỡ, những Vương gia khác là Vương gia, vinh hoa phú quý, sơn trân hải vị, vì sao Vương gia của ta ngay cả hạ nhân của hắn cũng không bằng, Tương Tư, ngươi phải biết nhìn xa trông rộng, phải mạo hiểm mới có thể hồi báo tốt, đồ các nương nương trong cung ban thưởng cho có còn còn ở đây không?”

Tịch Nhan nói, Tương Tư lấy tay quệt nước mắt, liên tục gật đầu.

“Đem cầm đi, toàn bộ đều cầm hết, ngươi trực tiếp mang đến tiệm cầm đồ, ta sẽ sai người đến lấy bạc sau.”

“Vương phi cần bạc gấp không? lần trước đem cầm vài món, ngoại trừ đưa cho Vương phi mấy nghìn lượng, hiện vẫn còn dư, nô tỳ lập tức mang đến cho vương phi.”

Tịch Nhan níu tay của Tương Tư, lắc đầu: “Bạc này ngươi giữ lại, sắp đến ngày đại hôn của Mạc Vân Phỉ và tứ Hoàng Tử rồi phải không? Nên tặng cái gì, ngươi suy nghĩ giúp ta, hôm ta và Tiểu Bạch đại hôn, tứ Hoàng Tử đích thân đến chúc mừng, người khác đối đãi ta thế nào, chúng ta cũng phải đáp lễ lại thế ấy, đại hôn của hắn ngươi cũng giống vậy, tìm người đem đồ vật đưa tới cửa, những việc này phải nhớ cho kỹ.”

Tương Tư tiếp tục lau nước mắt: “Nhớ kỹ, nô tỳ đều nhớ kỹ.”

“Trong vương phủ, ta không yên lòng nhất chính là Vương gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì —— “

Tịch Nhan dừng một chút: “Ta làm hết thảy cũng là vì hắn, hắn tốt thì không sao, nếu hắn xảy ra chuyện, ta cũng chẳng còn tâm tư nào nữa, đến lúc đó không cần tứ Hoàng Tử, ta sợ mình hỏng trước rồi, ngươi ở trong vương phủ, không cần làm mấy viêc vặt, cứ sai hạ nhân làm, chỉ cần lo chăm sóc cho Vương gia kỹ lưỡng, hắn thấy buồn chán muốn ra ngoài chơi, ngươi cũng đi cùng hắn ra ngoài, tìm vài người đáng tin đi theo, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được cho người trong vương phủ đi tìm ta.”

Tương Tư gật đầu: “Vương phi yên tâm, Tương Tư hội chiếu cố thật tốt Vương gia, một tấc cũng không rời.”

Tịch Nhan liếc nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã dần dần sáng, mặt trời chưa ló dạng, sương mù dày đặc.

Tịch Nhan đi tới cửa, đưa mắt nhìn Hạ Dạ Bạch còn nằm trong phòng: “Nếu như hắn náo loạn, ngươi cứ nói cho hắn biết, nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không về.”

Tương Tư gật đầu: “Vương phi cứ yên tâm, mọi việc trong vương phủ, nô tỳ sẽ thu xếp ổn thỏa.”

Tịch Nhan bước chân ra ngoài, Tương Tư tiễn này đến cửa Thúy Trúc Cư, Hạ Dạ Bạch đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, vương tay ra phía chăn bên ngoài sờ sờ, trên đó vẫn còn âm ấm.

“Nhan Nhan.”

Hắn vẫn nằm ở trên giường, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cái tay còn lại lấy mặt nạ ngân bạch, đeo lên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play