Trời mưa liên tục mấy ngày, rốt cục cũng tạnh, cuốn trôi tất cả rác rưởi dơ bẩn trong từng ngóc phố lớn ngõ nhỏ, mầm non xanh mởn mềm mại đua nhau mọc lên, bước trên đường cái, nhắm mắt lại, hít thở từng luồng khí trong lành tươi mát, tinh thần cũng sảng khoái thêm vài phần.

Tuy trời mưa, hoàng thất cũng không có bất kỳ lễ mừng nào, nhưng mỗi khi đến buổi trưa, mọi người cùng vây lại ăn cơm, tửu lâu quán vỉa hè chắc chắn không còn chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt, ai ai cũng hào hứng hăng hái, thao thao bất tuyệt, mỗi khi nói đến chỗ hưng phấn, đập bàn bôm bốp, khoa chân múa tay, nước miếng văng tung tóe, khỏi nói cũng biết là đang thảo luận chuyện đêm đó xảy ra ở cửa thành đông.

” Ngày ấy ta cũng như mọi ngày, trời vừa sáng là ta phải đến cổng thành tập hợp, ngươi đoán xem ta cổng đông thành thì nhìn thấy gì? Ngũ hoàng tử toàn thân trần truồng bị treo ở trên tường thành, hạ thân toàn bộ đều là máu, rất dọa người, ta lại gần nhìn xem, ngươi đoán xem là chuyện gì?”

Người nọ Ngồi ở giữa liếc mắt nhìn người chung quanh, làm tăng sự hiếu kỳ của mọi người.

“Nhìn thấy cái gì, ngươi nói nhanh đi.”

“Đúng rồi, nói mau nói mau.”

mọi người nhao nhao, vỗ bàn thúc giục.

“Ngũ hoàng tử bị treo lơ lửng trên một sợi dây thừng, mắt mở to, sắc mặt tái nhợt, tóc rối bời, bộ dáng kia —— “

Người nọ chậc chậc lắc lắc đầu thở dài, làm như nghĩ đến bộ dáng hắn ngay lúc đó, không khỏi rùng mình: “Quả thực chẳng khác nào ma quỷ, vừa nhìn thấy ta còn tưởng rằng hắn đã chết, một đám thủ vệ kéo hắn xuống mới biết được nguyên lai còn chút hơi thừa, cánh tay kia, haizzz, nhìn tội nghiệp phải biết.”

Người nọ có chút đồng tình thở dài, mặt khác đã có người tức giận bất bình vỗ bàn đứng lên: “Đáng đời hắn, có gì phải tội nghiệp, cũng không biết là anh hùng hảo hán phương nào, đã trút giận giúp chúng ta. Bình thường, hắn và nhi tử Lễ bộ Thượng thư, hoành hành ngang ngược, ban ngày ban mặt, cường thưởng dân nữ về nhà, trong thành này làm gì còn khuê nữ nào có chút tư sắc mà không bị hắn sàm sỡ qua, hại chết không ít nữ nhi thuần khiết của người ta, làm cho các nữ tử cũng không dám ra ngoài cửa dạo phố, ngay cả cầm thú còn không bằng, sớm phải trừng trị mới khỏa đáng, bây giờ là bị trời phạt, , đáng đời.”

“Đúng rồi, ta đây còn biết một tin.”

Người nọ đưa mắt nhìn tứ phía, dáng vẻ vô cùng thần bí, còn ngoắc ngoắc mọi người lại gần. thì thầm.

” Ta có một người thân ở Ỷ Thúy Lâu, vào cái hôm xảy ra chuyện, nàng ta còn hầu hạ Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử vốn dĩ là kẻ háo sắc, vì muốn thất Vương phi hầu hạ hắn mà đem bắt giữ Ngốc vương gia , thất Vương phi tuy nói là thứ xuất, cũng là đệ nhất mỹ nhân Lưu Ly chúng ta, Ngũ hoàng tử nhìn nàng chảy nước dãi từ lâu, thế nhưng thất Vương phi lại rất lợi hại, vừa nghe thấy chuyện này, đã kéo người đến náo động Ỷ Thúy Lâu, Thất hoàng tử tuy là một kẻ ngốc, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của hắn, ngay cả muội tử của mình cũng không chừa, Ngũ hoàng tử này căn bản không phải người.”

Mấy người kia nghe hắn vừa nói như vậy, đều gật đầu biểu thị tán thành: “Người như vậy, đáng chết, muội tử nhà ta và nhi tử lão bán thịt heo họ Chu là thanh mai trúc mã, hai người cũng định ngày rồi, mọi đồ dùng cho ngày xuất giácũng chuẩn bị xong, không ngờ đến ngày giá y lại bị tên cầm thú đó nhìn trúng, bắt đi, một người ngoan hiền, cứ như vậy tan vỡ, bẩm báo nha môn, lại bị đánh cho một trận, ta đã sớm thấy người nọ không vừa mắt, hôm nay rốt cục có người trút giận thay ta, nói thật nghe tin vô cùng sảng khoái, hôm qua ta còn làm chút thức ăn, khẩn cầu trời xanh phù hộ cho người nọ vĩnh viễn không bị phát hiện, tốt nhất là sống lâu bách tuế.”

“Các ngươi còn hay tin gì không?”

Người nọ vỗ bàn, đứng ở cái ghế trên, lớn tiếng hỏi.

Người còn lại ngước nhìn hắn, há hốc mồm, chỉ tiếc chuyện hôm đó diễn ra lúc đêm hôm. không có trăng cũng không có sao, nếu không người hùng hồn kể chuyện lúc này chính là bọn hắn.

“Hai người kia tuy nói là vô cùng độc ác, bất quá người hạ thủ cũng ác độc không kém, Ngũ hoàng tử đã vô cùng thê thảm, nhưng nhi tử Lễ bộ Thượng thư, theo ta thấy thì, hắn nằm trên mặt đất, chung quanh toàn là máu, không khác gì Ngũ hoàng tử, trên người chỉ có một mảnh vải nhỏ xíu che thân, đầu vỡ óc lòi, chắc chắn là bị ngã từ trên tường thành cao 10 thước kia xuống, mồm há hốc, cả người dường như rút gân, không còn cảm giác gì, thế nhưng vẫn chưa chết, Lễ bộ Thượng thư có bảy nữ nhi, nhưng chỉ có duy nhất hắn là nhi tử, hắn vội vội vàng vàng chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó chỉ biết ôm nhi tử, hô thiên thưởng địa, liên tục mắng chửi, còn muốn chém người nọ thành 8 khúc mới hả giận.”

Bên này người vây thành vòng, chỗ khác, cũng một đám người tụm 5 tụm 3.

“Ta là sắc ma, hèn mọn dâm đãng, ba tuổi nhìn trộm mông cung nữ, 5 tuổi lén bò lên giường nữ tử, bảy tuổi đùa giỡn phi tử phụ hoàng, tám tuổi đã biết mùi hoang dâm, mười tuổi xưng bá khắp phố phường, chỉ cần nơi nào có nữ tử xinh đẹp, bất kể là tiểu thư khuê các chưa xuất giá hay là đàn bà đã có chồng, nhất định sẽ cưỡng chế mang về, chiếm làm của riêng, ta không phải người, ta là kẻ không bằng cầm thú – Hạ Tuấn Trì. Ta là sắc lang, một sắc lang sống lây lất trên cơ thể nữ nhân, tiểu thiếp xinh đẹp như hoa của phụ thân, hàng đêm làm bạn cùng ta, tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thường xuyên bị ta đùa giỡn, trưởng tỷ xinh đẹp như hoa, hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng của ta, cùng ta triền miên chỉ cần là nữ nhân, cho dù là lão bà sáu mươi, cũng có thể lên giường cùng ta, ta là kẻ cuồng tình dục – Lý Kiến Huy. hôm đó ta mới nhìn thấy 2 người họ, lại phát hiện trên ngực họ có dán giấy viết như vậy. Tuy nói cả người Lý Kiến Huy bê bết máu, bất quá chữ viết rất rõ ràng, cũng không biết là ai mà có tài cán như vậy, ta thật muốn bái tạ người này.”

“Mấy lời đó quả rất chuẩn xác, Ngũ hoàng tử trời sinh háo sắc, hiện tại không có của quý, xem hắn làm sao phong lưu, bất quá đáng tiếc, vương phủ một trăm lẻ tám mỹ kiều nương, còn có nhi tử Lễ bộ Thượng thư, Thượng Thư đại nhân già rồi, nhưng tiểu thiếp này,đều là mỹ nhân yểu điệu, sau này sợ là phải tịch mịch, người trong nhà vậy còn chưa thấy đủ, ngày ngày đi theo Ngũ hoàng tử, nữ nhân nào Ngũ hoàng tử dùng xong đều vứt cho hắn, cũng chỉ có hắn mới cần mấy nữ tử bị xài qua như vậy, nếu là ta, thà bỏ tiền đi Ỷ Thúy Lâu tìm hoa.”

“Ngươi nói tiểu đệ của Ngũ hoàng tử đã bị cắt rồi? vậy nữ nhân trong vương phủ này sau này thế nào? ai ai cũng còn trẻ tuổi xinh đẹp, nào có chuyện sống quả cả đời? Đừng nói hiện tại Ngũ hoàng tử không có của quý, nữ nhân vương phủ lại đột nhiên có hài tử, đến lúc đó đi đâu tìm cha cho hài tử, Ngũ hoàng tử, trước kia mỗi ngày đều cắm sừng cho người khác, hiện tại cũng nên nếm mùi bị cắm sừng là thế nào rồi, ha ha.”

Một người cười, người còn lại cũng cười vang theo, thực hèn mọn.

Nếu như thường ngày, việc buôn bán nào được đông khách như vậy, dĩ nhiên tiền kiếm được không ít, kiếm được tiền, đương nhiên là vui, bọn họ mặc kệ Ngũ hoàng tử gì, cái gì nhi tử Lễ bộ Thượng thư, người như vậy, chết cũng chết rồi, không nghĩ tới còn có thể đem lại hiệu quả và lợi ích cho tửu lâu bọn hắn như vậy, chưởng quỹ tửu lâu miệng cười không ngớt, mấy tiểu nhị trong quán chạy vắt giò lên cổ, muốn làm hài lòng khách đến, bọn họ phải hoạt động nhiều hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần.

Đang lúc mọi người hớn hở buôn chuyện, một đám binh lính mặc áo giáp xông vào, dẫn đầu là một gã cao lớn thô kệch, vừa bước vào đã đi đến chưởng quầy, một đoàn binh sĩ chen chúc theo sau, vây quanh những người đó, đám người nhất thời á khẩu dám nói lời nào.

Người dẫn đầu lấy bảo đao trên lưng, vung cánh tay lên một cái, quát to: “Kể từ hôm nay, công chúng không được tụ tập nói chuyện phiếm gây náo loạn, nếu người nào chống lại, giết không tha.”

Ngân đao sáng loáng chặt xuống, rượu văng khắp nơi, mới vừa rồi chưởng quỹ còn đắc ý, giờ vội vã thời ôm đầu ngồi xổm xuống, mấy người kia đang mất hồn mất vía cũng nhanh chóng ngồi xuống đất, tửu lâu náo nhiệt thoáng cái lặng ngắt như tờ, người dẫn đầu thấy vậy, liền kéo đám binh sĩ, vội vàng rời khỏi đó.

Cho đến khi không còn thấy thân ảnh họ nữa, đám người mới dám đứng lên, đem mấy ly trà vừa rồi uống, ném hết xuống đất, tửu lâu vang vọng tiếng loảng xoảng.

Trà lâu lại thêm một trận náo nhiệt, chưởng quỹ nhìn thấy những người đó đập chén, cũng thấy khoan khoái trong lòng, đống chén này đã dùng nhiều năm rồi, nên đổi cái mới cũng tốt, bên này mọi người vui mừng thì phủ đệ Hạ Tuấn Trì bởi vì chuyện lần này mà gà chó không yên.

Một trăm lẻ tám cơ thiếp, không ít người nghe thấy tin Vương gia nhà bọn họ gặp nạn, vội vàng dọn dẹp đồ nữ trang, chuẩn bị chạy trốn, chui chuồng chó chui chuồng heo, leo tường trèo rào, nào nghĩ tới Lan Phi đột nhiên giá lâm, dẫn người đuổi tới, đem toàn bộ đám người đang chạy trốn bắt lại xử tử, những kẻ vẫn chưa kịp thoát thân thấy thế, đành từ bỏ ý định này.

“Tuấn nhi.”

“Tuấn nhi.”

“Con của ta a.”

Lan Phi chưa bước chân vào cửa, tiếng đã vọng vào trong, mới vừa vào cửa, liền thấy một đám người bay ra, suýt nữa tông phải nàng, nàng lui về phía sau, nhìn thấy gia đinh tỳ nữ còn có thái giám đang hấp tấp chạy ra.

“Cút, cút hết cho ta.”

Đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quát tháo đầy phẫn nộ đến kinh thiên động địa.

Lan Phi tuy là được Cảnh Cảnh đế sủng ái nhất, tuy là chuyên sủng nhiều năm, nhưng chỉ có duy nhất Hạ Tuấn Trì là nhi tử, làm sao có thể không cưng chìu, vừa nghe cung nữ bẩm báo tin tức này, chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, lập tức hôn mê bất tỉnh , lúc tỉnh lại, cũng không quản thân thể, vội vàng lại chạy lai.

Nàng vốn là người lương thiện, mặc dù ở trong hoàng cung, vẫn duy trì nguyên tắc ngươi không phạm ta, ta cũng không động đến ngươi, đó không phải là nhút nhát, mà chẳng qua là vì tương lai của nhi tử, mỗi ngày ăn chay niệm phật, không nghĩ tới vẫn rơi vào như kết quả này.

“Ngươi — ngươi — ngươi đừng tới đây.”

Hạ Tuấn Trì thần sắc tiều tụy, tóc rối tung sắc mặt tái nhợt, bộ dáng, có thể nói là người không ra người quỷ không ra quỷ, hai tay nắm chặt cái chăn bọc người lại, môi run, chắc do vừa rồi trút giật, trên người không có khí lực, thấy Lan Phi, lại vội quất chặt chăn, núp ở góc, nhìn Lan Phi đang tan nát cõi lòng.

“Tuấn nhi, ta là mẫu phi, ngoan ngoan, mẫu phi sẽ không làm thương tổn ngươi.”

Lan Phi giơ hai tay, chậm rãi tới gần Hạ Tuấn Trì, Hạ Tuấn Trì vẫn núp ở góc như trước, vùi đầu vào chăn, cả người đột nhiên ngã ra giường, không nhúc nhích.

Lan Phi vội vàng chạy tới, đây chính là hài tử nàng mang thai 9 tháng 10 ngày, là núm ruột trên người nàng, vô luận biến thành bộ dáng gì đi nữa, đây chính là bảo bối, nàng đi tới bên giường, ngồi chồm hổm, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hạ Tuấn Trì.

“Con của ta, sao lại thành ra thế này.”

Hét lên 1 tiếng, nước mắt tràn mi, mỹ nhân kiều mị, đôi tay trong áo gấm run rẩy.

“Là lỗi của mẫu phi.”

Lẽ ra nàng không nên cưng chìu hắn như vậy, nghiêm khắc hơn, hắn cũng không trở thành cái dạng vô liêm sỉ thế này, nàng làm sao không biết, nhưng nàng vẫn cứ mặc kệ, còn tìm người che đậy, nếu nàng nghiêm khắc hơn, cũng không rơi vào tình trạng hôm nay.

Nàng run rẩy vén chăn lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười thần thái sáng láng trong ngày thường, nước mắt tuông ra như suối, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Hạ Tuấn Trì, tay dùng sức, xốc một góc chăn lên, nhìn chỗ kia trống rỗng, che ngực, chỉ cảm thấy nơi đó không còn nữa, khiến nàng quên cả hô hấp, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, chỉ tay vào mệnh căn của Hạ Tuấn Trì: “Ai làm, là ai làm ra chuyện này?”

rồi ôm Hạ Tuấn Trì gào khóc.

đôi mắt Hạ Tuấn Trì buồn bã, không có nửa điểm tức giận, nghe thấy Lan Phi hô thiên thưởng địa khóc đột nhiên tỉnh lại, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, lôi tay của Lan Phi, phẫn nộ, khuất nhục, oán hận, các loại tâm tình như sóng cuộn được hắn triệu hồi về, liếc mắt, khiến nàng cảm thấy, cả đời này của hắn, e là phải chôn vùi ở trong cừu hận .

“Mẫu phi, mẫu phi phải báo thù cho ta, nhất định phải báo thù cho ta.”

“Người nhất định phải giết tên ngốc kia, để cho nữ nhân kia thống khổ, còn có Hạ Thiên Thần, không ném hắn vào thiên đao vạn quả, khó tiêu mối hận trong lòng của ta.”

Lan Phi ngừng khóc, nhìn con trai của mình, lại càng hoảng sợ, sửng sốt trong chốc lát, lại vội cầm tay hắn, đôi mắt kia khiến ngọc đá đều cháy cũng kiên định vô cùng: “Mẫu phi nhất định thay ngươi làm chủ, thay ngươi lấy lại công đạo.”

Đường đường là hoàng tử triều đại đương thời, còn có nhi tử Lễ bộ Thị lang, đại sự như thế, tất nhiên là lời đồn bay tận trời cao, bằng không, kẻ trước vừa mới bước đi, kẻ sau lại ùn ùn kéo đến tửu lâu khua mồm múa mép, náo loạn cả một vùng, có câu ba con vịt đã thành cái chợ, huống chi bọn họ giờ cả một bầy, chẳng qua không dám lộ liễu giống như vừa rồi mà thôi.

Việc ở cửa đông thành khiến kinh thành sôi sùng sục, chưa qua mấy ngày, lại có thêm một sự kiện khác phát sinh, mảnh đất phong thủy bảo địa của Liễu gia thủ phủ hoàng thành Liễu gia Liễu lão gia tử gần đây đột nhiên thường xuất hiện ma quỷ, khiến người người hoảng sợ, Liễu lão gia tử hay tin này, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, nằm liệt giường mấy ngày mới dậy nổi.

Nói ra cũng kỳ quái, mảnh đất bảo địa này sao đột nhiên lại xảy ra chuyện quái dị như thế, việc làm ăn của Liễu gia cũng theo đó trượt dốc, lão gia tử dẫn thầy phong thủy đến xem xét, theo lời nói của thầy phong thủy thì mảnh đất này bị yêu quái tập kích,, xuất hiện sát khí , mới ảnh hưởng xấu đến việc làm ăn trong nhà.

Liễu lão gia tử nghe xong, lúc này vội tìm người để bán, nhưng mảnh đất có phát sinh chuyện ma quỷ, thì mấy ai muốn mua, đừng nói là họ bỏ tiền ra mua, mà cho dù cho không, cũng chẳng mấy ai cần, khiến cho Liễu lão gia tử vô cùng lo lắng.

Hơn nữa Ngũ vương gia, từ lúc không còn của quý nữa, tính tình càng lúc càng gắt gỏng, đối với hạ nhân động một chút là quyền đấm cước đá, hào hứng thì, đem một cơ thiếp trong phủ triệu đến phòng, cỡi hết xiêm y, lúc vào thì hoàn hảo tốt đẹp, lúc đi ra mình đầy thương tích, một nữ nhân xinh đẹp như hoa thoáng chốc thành hoa héo hoa tàn, khi không tức giận, nghe nói những nguòi này liều mạng muốn chạy trốn, không ít người không ít người thậm chí đã phát điên.

Tửu quán khắp kinh mỗi ngày đều rất náo nhiệt, tiếng oán than phát ra từ ngũ vương phủ vọng khắp ngõ khách, không cần phải nói tới phủ thượng thư, mỗi ngày tiếng khóc vang tận trời cao, những ngày gần đây ở Cung Vương Phủ cũng bị mây đen bao phủ, trên mặt của mỗi người đều là tình cảnh bi thảm, không thấy được nửa nụ cười.

ngày ấy sau khi Tịch Nhan từ Ỷ Thúy Lâu trở về, thân thể khó chịu, may mà Lý lão đang ở trong Vương phủ thuận tiện khám bệnh cho nàng, nói chỉ là bệnh cảm thông thường, không đáng lo, uống chút thuốc, ngày hôm sau cũng đỡ nhiều rồi, còn ăn một ít điểm tâm do tương tư làm, nhưng sau giấc ngủ đêm hôm đó, đến nay đã nửa tháng, vẫn chưa tỉnh lại.

Ánh sáng mặt trời nặng nề đi qua cành cây, từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, bên trong thúy trúc cư, vốn dĩ là sự yên lặng hòa nhã, nhưng cũng gây ra áp lực đè nặng trong lòng mọi người.

Người nằm trên giường, dung nhan thanh lệ, phiêu dật xuất trần, hai gò má hồng nhuận như hoa, môi mềm như nước, vẻ đẹp không ngôn từ nào tả được, lúc này đôi mắt đóng chặt, lông mi cũng không lay động, yên lặng, như là đang ngủ, phảng phất như giấc ngũ vĩnh viễn.

“Thế nào? Lúc nào mới tỉnh?”

Hạ Dạ Bạch ngơ ngác nhìn Tịch Nhan trên giường, nàng nằm ở trên giường như vậy đã qua nửa tháng, đôi mày dưới mặt nạ chau lại, cặp mắt kia, hồng hồng, tràn đầy tơ máu, dù không nhìn rõ mặt của hắn, cũng có thể cảm giác được, sắc mặt của hắn không khá hơn chút nào.

Lý lão liếc trộm, những đại phu có danh tiếng nhất hoàng thành đều được mời đến Cung Vương Phủ, cuối cùng đều bị Hạ Dạ Bạch đuổi ra ngoài, hạ nhân hầu hạ trong thúy trúc cư này, nào ngờ tính tình Vương gia của bọn họ nóng nảy như vậy, thấy vật gì cũng có thể cầm lấy ném người, chỉ một vài người bạo dạn tới gần,, đó là Tương Tư Hồng Đậu, cũng bị Hạ Dạ Bạch đánh đuổi ra, hai người đành phải hầu hạ ở bên ngoài.

Lau mặt chải đầu, bất cứ chuyện gì, hễ liên quan Tịch Nhan, toàn bộ đều đích thân Hạ Dạ Bạch làm, ban ngày hay ban đêm, một khắc cũng chưa từng ngơi nghỉ, đừng nói là cơm, ngay cả bánh điểm tâm Tương Tư làm, hắn cũng không ăn được mấy miếng, mỗi ngày chỉ uống một ít nước trà, dù thân thể bằng sắt, có mấy ai trụ được cả nửa tháng?

Trong cung cho người đến thúc dục nhiều lần, nói là Lan Phi nương nương cho gọi thất Vương phi tiến cung, cơn giận trong lòng hắn chính là không có chỗ để bộc phát, không chút nghĩ ngợi, cầm ghế đập người ta đến bể đầu chảy máu, như thế vẫn chưa đủ, còn cầm ghế đuổi tới cửa, ngẫm lại làm kẻ ngốc cũng không phải vô dụng hoàn toàn, chí ít việc này khiến Lan Phi muốn truy cứu cũng bó tay.

Nhưng nhìn thấy nửa tháng trôi qua, Tịch Nhan vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cho dù y thuật của Tiêu kiếm, cũng không tra ra nguyên nhân bệnh tình, sự lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng lan rộng, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể tìm vài người tới, cắn đức cổ bọn chúng.

Ngày ấy nàng vẫn còn tốt mà, tuy rằng thân thể lạnh như băng, sau đó trở về được Lý lão khám bệnh, lại chỉ nói là cảm lạnh, ngày thứ hai rõ ràng đã tốt rồi, đang khỏe mạnh trùng trùng sao có thể hôn mê bất tỉnh? Nếu không phải còn chút hơi thở nhè nhẹ, hắn suýt nữa cho rằng nàng đã rời khỏi mình rồi.

Tiêu kiếm ngồi ở trên giường hẹp, nhắm mắt lại, đang bắt mạch cho Tịch Nhan, đôi chân mày cứ nhăn lại chưa từng giãn ra, giờ đây càng cau hơn.

Tiêu kiếm buông tay ra, xoay người nhìn công tử nhà mình, thở dài.

Tay ôn nhu như mầm non, làn da nõn nà, chiếc cổ tinh tế, răng trắng đều, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như son, đệ nhất mỹ nữ Lưu Ly, quả thật là danh bất hư truyền, người đúng là mỹ nhân, lại thông tuệ đảm lược như vậy, không phải hắn đã được lĩnh hội từ trước, còn nhìn thấy tình cảnh này, bộ dáng của công tử, hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào, càng không dám mở miệng.

“Tiêu Kiếm ca ca, ngươi mau nói thật đi, thở dài cái gì?”

Mạc Thanh đi tới trước mặt kiếm, dùng sức đẩy một cái, vội đến mức sắp khóc.

Hắn chẳng bao giờ thấy công tử nôn nóng đến mức như vậy, đôi mắt kia mỗi khi nhìn thấy bọn họ lại cứ như sắp phun ra lửa, khi hắn là công tử, không chỉ có mỗi bộ dạng thất vương gia Hạ Dạ Bạch khờ ngốc khả ái, mà còn cả dáng vẻ lạnh như băng thế này, dáng vẻ hiện tại, càng làm cho người xung quanh đều thấy sợ hãi, không dám tới gần.

“Phu nhân mạch tượng bình ổn, cũng không có bất cứ dị thường nào.”

Tiêu kiếm nghiêm mặt nói, không dám có nửa phần vui đùa.

“Phu nhân đang yên đang lành, vì sao lại hôn mê lâu như vậy? Ngay cả ngươi cũng không truy ra bệnh trạng của phu nhân, chẳng nhẽ phu nhân vĩnh viễn không thể tỉnh lại ư?

Mạc Thanh thút thít, vừa nói vừa khóc lên.

Hạ Dạ Bạch càng nghĩ tâm càng phiền, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt phun ra lửa, đánh về phía Tiêu Kiếm, một quyền này, Hạ Dạ Bạch cơ hồ là dùng toàn lực, mặc dù không vận nội lực, nhưng uy lực kia cũng không thể coi thường, Tiêu Kiếm thân thể lay động, lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy sao bay đầy đầu, đầu óc choáng váng, khó khăn lắm mới trụ được thân thể, ho một tiếng, máu từ khóe miệng chảy ra.

“ngươi có còn là thần y không? chẳng phải y thuật cao minh sao? tại sao ngay lúc quan trọng thế này lại không phát huy được?

Hắn nghiêng người sang, đôi mắt kia biến thành đỏ rực, càng lúc càng sâu, chỉ vào Tịch Nhan mê man trên giường, cuối cùng biến thành huyết sắc diễm lệ diễm lệ: “Mạch tượng bình ổn, cũng không có bất cứ dị thường nào, tại sao đang yên đang lành thì hôn mê lâu như vậy? chẳng qua chỉ cảm lạnh thông thường, ngươi cũng không khám ra, ta còn cần ngươi làm gì nữa?”

Hạ Dạ Bạch vọt tới trước mặt Tiêu Kiếm, kéo y phục của hắn, lại đấm hắn, giống như dã thú mất khống chế, nhất là đôi mắt kia, khát máu đến kinh người, rõ ràng là huyết sắc diễm lệ, vẫn như là khối băng ngàn năm ngưng kết, mang theo sát khí nặng nề, vô cùng khiếp sợ.

“Công tử, hắn là Tiêu Kiếm.”

Mạc ly tiến lên, hai tay dùng lực, mới kéo được tay của Hạ Dạ Bạch.

Tiêu Kiếm nhìn vào mắt hắn, toàn thân không khỏi phát lạnh, chỉ cảm thấy cơn rét lạnh bùng phát, những năm gần đây, hắn vì Thiên Ky Lâu mà ngày đêm vất vả cực nhọc vất vả cực nhọc, mặc dù bây giờ có chút thành tựu, nhưng trong lòng chưa từng nảy sinh ý tưởng phản bội, hắn vì hắn Hạ Dạ Bạch làm trâu làm ngựa, không nghĩ tới kết quả lại bị hắn nảy sinh ý định giết mình, điều này sao có thể khiến hắn không thất vọng đau khổ.

“Phu nhân chỉ cảm lạnh thôi, công tử đã học cách tự dối mình dối người từ bao giờ?”

Hạ Dạ Bạch sửng sốt ngây người, cau mày, nàng là người nhẫn nhịn, cổ bị hắn cắn xuất huyết, ngày ấy ở Tuệ Xuân Phường, trên vai bị thương, gương mặt nàng vẫn thản nhiên thong dong, nếu chỉ là cảm lạnh, nàng chắc là sẽ không muốn hắn nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường, hôm ở Ỷ Thúy Lâu, sắc mặt nàng tái nhợt tiều tụy, hết sức khó coi, chau mày, cả người lạnh như băng ngã vào trong ngực của hắn, nhớ lại cảnh đó, đôi mắt kia càng thêm thâm trầm.

Tiêu Kiếm không nhúc nhích, lá gan như lớn thêm vài phần, hắn đứng thẳng người đối diện với Hạ Dạ Bạch: “Ta có phải là phế vật hay không chắc hẳn công tử phải rõ hơn ai hết? Nếu là công tử không tin y thuật của ta, vậy mời cao minh khác, những ngày gần đây, công tử sai ta làm những việc giả thần giả quỷ, chẳng lẽ thực sự chọc tới nhóm thần tiên nào, vốn dĩ muốn tìm công tử tính toán, nhưng không cẩn thận đụng phải phu nhân.”

“Tiêu Kiếm, tình cảm trong lòng công tử, ngươi vẫn chưa rõ lắm, hiện giờ công tử rất đau khổ, muốn trút giận mà thôi, ngươi nói như vậy, muốn chết hay sao?”

Mạc ly hét lớn, sắc mặt nhăn nhó.

“Tiêu Kiếm ca ca, ngươi là một người xấu, ta không bao giờ Nói chuyện với ngươi nữa.”

Mạc Thanh đứng bên cạnh, nghe Tiêu Kiếm nói như vậy, khóc như mưa, lau nước mắt, đôi mắt to u oán nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm.

Điều này cũng không thể trách Tiêu Kiếm, hắn không giống như Mạc Thanh mạc ly, hai người này ngày đêm hầu hạ bên người Hạ Dạ Bạch, như hình với bóng với hắn, Tịch Nhan đối xử tốt với hắn, hai người bọn họ tất nhiên thấy rõ, mà Tiêu Kiếm biết đến điều này, là nghe Mạc Thanh nói lại, Mạc Thanh bản tính cũng giống như Tiêu Kiếm, bình thường hay thổi phồng sự việc, những chuyện kia, Tiêu Kiếm cũng tin sáu phần, hắn ở bên người Hạ Dạ Bạch bảy năm, có thể nói là cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng bây giờ hắn vì một người con gái mà nghi ngờ năng lực của hắn, thậm chí nảy sinh sát khí, làm sao có thể không tức giận.

“Công tử, Tiêu Kiếm hắn chỉ là nhất thời mất khống chế, bản tính nhanh mồm nhanh miệng, cũng không ác ý, xin công tử đừng trách hắn.”

Mạc ly liếc mắt trừng Tiêu Kiếm, khó khăn lắm mới nói ra một câu dài như vậy, còn là vì Tiêu Kiếm.

Tiêu Kiếm rất cảm động, giả khóc nói: “Không ngờ tản băng ngàn năm lại tốt với ta như vậy.”

Hạ Dạ Bạch dường như nghĩ ra điều gì, buông tay Tiêu Kiếm ra, Tiêu Kiếm thấy thế, tưởng lời nói của mình đã thức tỉnh được công tử, không khỏi vui vẻ: “Ai nói ta chỉ nói năng hồ đồ, những năm gần đây ta toàn tâm toàn ý vì công tử, trung tâm như một, nhưng hắn mới vừa rồi rõ ràng động sát cơ đối với ta, chẳng phải ngại bẩn, không giết người sao? Mới vừa rồi lại muốn giết ta… muốn giết ta đó.”

Tiêu Kiếm líu ríu, chỉ cần nghĩ đến đây, lại tức đến mức muốn giơ chân đá.”

“Ta đã biết.”

“Ta đã biết.”

Bộ dáng bừng giác ngộ ra chân lý của Hạ Dạ Bạch, nhếch miệng lên, nụ cười xuất hiện trên mặt, dưới ánh sáng, khiến áp lực trong căn phòng giảm bớt không ít.

Hắn cười chạy đến trước mặt Tịch Nhan, vương tay, ôn nhu vuốt ve mặt của nàng, đôi mắt huyết sắc kia, trong khoảnh khắc trở nên ôn nhu như nước: “Nàng ngủ, nếu có người đến khi dễ ta thì phải làm sao?”

Lời thốt ra,âm thanh nhu nhược, không có sự ngu dại chất phác của phế vật thất vương gia, cũng không có sự băng lãnh vô tình mà lâu chủ Thiên Ky Lâu nên có, đó là thần sắc ôn nhu của một người nam nhân đang đối mặt nữ nhân mình yêu thích.

” Ta nhất định sẽ làm cho nàng tỉnh lại.”

Mạc ly Mạc Thanh đứng ở bên cạnh, có chút thương cảm, Tiêu Kiếm không khỏi cả kinh, bộ dáng kia, so với ngày đó khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Hạ Dạ Bạch còn kinh ngạc hơn nhiều lần, đây thật là công tử không? Lại có thể vì một nữ nhân, thế gian này, nếu là hắn không muốn,cho dù là thánh thượng, cũng không thể động đến hắn.

Mạc Thanh mạc ly theo bên người công tử, chưa nếm qua tình ái cũng không nhìn ra, một khía cạch khác của công tử mà trước nay bọn họ chưa từng phát hiện, tình yêu của hắn đối với phu nhân, từ lâu đã không chỉ đơn thuần lo lắng phu nhân sẽ rời khỏi mình như vậy.

Nếu có một ngày, phu nhân phát hiện chân tướng của sự thật, muốn rời khỏi công tử, công tử có chịu nổi không? Thế nhưng hắn tin chắc rằng, nếu phu nhân rời đi, công tử chắc chắn không ngăn được nàng, một khi đã yêu, cho dù là tự tổn thương bản thân cũng không muốn nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào, trừ phi nữ nhân kia cũng thương hắn như mạng, chỉ mong những lời nói của Mạc Thanh chỉ là nói quá mà thôi, nếu không, lúc đó, không biết công tử sẽ làm ra chuyện gì.

“Ở lại đây xem chừng phu nhân.”

Hạ Dạ Bạch nói xong, đứng lên, động tác thật nhanh, như một làn gió, đã đi ra đến cửa, vừa mở cửa ra lại ngây người ra đứng im ở đó.

“Công tử.”

Mạc ly phát hiện có điểm gì đó không thích hợp, chạy tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đứng ở sau lưng hắn ngơ ngẩn.

Người đó đứng ở cửa, bạch y không nhiễm chút bụi nào, gương mặt hốc hác, dung nhan ôn nhuận,nụ cười trên mặt ôn nhu mà tĩnh lặng, giống như là làn gió mát lành giữa ngày hè, cho dù đang giận dữ cũng phải bình lặng lại, đôi mắt kia, không hề dậy sóng, vô dục vô cầu, mơ hồ mang theo thương tiếc lẫn đau thương, người như vậy, trong lòng rõ ràng muốn tới gần, lại không dám thân cận quá mức, dường như chỉ cần có người đến gần hắn mà nói đều mang theo sát ý.

Bạch y phiêu phiêu, như tắm trong kim quang, cả người hắn giẫm lên kim quang mà đến, thanh quý dị thường, phảng phất hầu như thần tiên trên trời.

Mạc Thanh, Tiêu Kiếm cũng muốn chạy theo góp vui, nhìn người đứng ở cửa, tất cả vô cùng kinh ngạc

Mạc Thanh, Tiêu Kiếm còn chưa đến gần, Hạ Dạ Bạch phục hồi lại tinh thần, nhìn người ở cửa, lạnh lùng nói: “Ngươi đến rồi.”

Mới vừa rồi còn bất ngờ, nhưng bây giờ hắn đứng ở chỗ này, tất cả đều trở nên rõ ràng hơn.

Bạch phượng mỉm cười, rõ ràng chỉ là một nụ cười đơn giản, lại đem đến cảm giác ánh dương chiếu qua những lớp mây, tỏa sáng khắp nơi, trên đời này giống như không còn có bất luận cực khổ gì,; ánh sáng rực rỡ, không có thống khổ, cũng không có áp lực.

Hạ Dạ Bạch cũng quay lại cười, không hòa nhã, cũng không địch ý, buông cánh tay trên cửa ra, né người sang một bên, để bạch phượng bước vào.

Bạch phượng tựa hồ cũng không vội đi vào, vẫn đứng ở cửa, khuôn mặt ôn hòa, tự tiếu phi tiếu, đôi mắt lẵng lặng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Dạ Bạch giống như là muốnnhìn thấu rõ con người của hắn vậy.

Đánh không lại, mắng cũng không lại, Hạ Dạ Bạch sớm đã quen rồi, hắn có thể nhịn, nhưng lúc này, hắn không còn chút kiên nhẫn nào, bằng không mới vừa rồi đã không kìm chế được bản thân mà ra tay đánh Tiêu Kiếm.

Nụ cười trên mặt nhạt dần, gương mặt lạnh lùng, cũng không quản đó là quốc sư còn là thiên nhân, hừ lạnh một tiếng: “Nhan Nhan đang ở bên trong.”

Lại hung hăng túm Bạch Phượng ném vào phòng, Bạch Phượng nhìn đôi mắt lo lắng của hắn giờ đã biến thành đỏ rực, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Nguyên lai, nàng nói là cái này.”

Gương mặt đó, rõ ràng đang cười, nhưng ngươi lại cảm giác giống như lúc này hắn mới giãn ra, làm như bừng tỉnh đại ngộ, hoặc như là ở cảm khái, một đôi mắt, nhìn về phía xa thẳm, còn mang theo chút tiếc nuối lẫn phiền muộn.

Hạ Dạ Bạch xoay người, nhìn Tịch Nhan trên giường hẹp, thuận tiện theo ánh mắt Bạch Phượng nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa.

Bạch Phượng đi tới cửa, vươn tay, giống như là muốn bắt lấy ánh sáng: “Hư vô mờ ảo gì đó mới có thể giam cầm được lòng người.”

Mà hắn, đã thua trên cái gọi là hư ảo.

Một tiếng thở dài như có như không tiêu tán theo gió, không ai nghe thấy, rồi xoay người lại, nhanh chóng khôi phục tư thái ngày đó, vô ba vô tự, thương xót chúng sinh.

“Quốc sư đại nhân, đã lâu không gặp.”

Tiêu Kiếm cười đến vô lại, giơ tay, đi tới trước mặt Bạch Phượng, bộ dáng rất quen thuộc nhau, cứ tưởng là huynh đệ thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhưng ở khi đối mặt với gương mặt đó thì vội rút trở về.

Người như thế, nếu tâm ngươi đủ mạnh mẽ, thì chỉ khi nhìn sau lưng hắn còn có cơ may chạm vào, nhưng nếu nhìn thấy đôi mắt kia, dù ngươi có gan làm loạn, cũng không dám động tay động chân, huống chi, bọn họ chẳng thân thuộc, trước giờ chỉ gặp mặt 2 lần mà thôi.

“Đã lâu không gặp.”

Bạch Phượng nói nhỏ như gió thổi qua người hắn,

Hạ Dạ Bạch chau mày, có chút không vui.

“Quốc sư đại nhân, ngươi chính là quốc sư đại nhân sao? rốt cuộc hôm nay ta cũng được gặp người.”

Mạc Thanh đi tới trước mặt trước mặt Bạch Phượng, đôi mắt to kích động suýt nữa rơi lệ, nếu không phải thấy hắn như có tiên khí ngăn cách,sợ đã xông lên ôm lấy hắn.

“Cút sang một bên.”

Hạ Dạ Bạch rít gào, Nhan Nhan hôn mê cả hơn nửa tháng, lòng hắn như có lửa đốt, lúc này người duy nhất có thể cứu được nàng đag ở ngay trước mắt, cho dù hắn nhẫn nại, cũng không nhìn được kẻ đó cứ ngơ ngác như thế.

Hắn tài mặc kệ đó là tiên nhân hay là phàm nhân, lôi trường bào Bạch Phượng, gần như thô lỗ, kéo hắn tới trước mặt Tịch Nhan , khi đôi mát nhìn đến người trên giường thì ôn nhu hơn rất nhiều, xoay người, phẩn nộ nhìn Bạch Phượng: “Nửa tháng, vậy mà đến giờ ngươi mới đến.”

Khẩu khí kia, hiển nhiên là bất mãn.

Mặc dù bị Hạ Dạ Bạch thô lỗkéo đi, người nọ vẫn cao nhã không thể xâm phạm như trước, cũng không tỏ vẻ chật vật gì, ngồi xổm xuống, đưa tay, theo thói quen xoa xoa ót của nàng, động tác kia, tự nhiên lại cưng chìu, cánh tay như thiên nhân đó suýt nữa bị đôi mắt đang phun lửa kia thiêu chín, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên như cũ, kéo tay của Tịch Nhan, nhưng không bắt mạch, nhìn lòng bàn tay của nàng, đờ người ra.

Lòng bàn tay tuyết trắng, ửng hồng khỏe mạnh, da thịt nhẵn nhụi,, đầu ngón tay thon dài, đường văn rõ ràng, không có bất kỳ khác lạ nào so với người thường, nhưng Bạch Phượng lại cả kinh.

Trên Lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, vô số xương khô bạch cốt như ẩn như hiện, ánh sáng sau giờ ngọ chiếu vào, trong phòng yên tĩnh, sự tĩnh lặng bao trùm. nhưng hắn lại bị bao trùm bởi tầng tầng lớplớp hàn khí.

Bạch Phượng cười khẽ hình như có bất đắc dĩ, nói nhỏ: “Trước đây ngươi nhu thuận, vì sao hiện tại lại không chịu nghe ta lấy một lời?”

Bạch Phượng thu lại ký ức cùng Tịch Nhan, đáy mắt lộ ra sự bất đắc dĩ lẫn cưng chìu.

Mạc Thanh Tiêu Kiếm Đứng ở một bên ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đầu óc mơ hồ, đồng thời đưa mắt nhìn sang mạc ly không nói được một lời, ngơ ngác hỏi: “có ý tứ gì?”

Nhìn sao cũng thấy như là phu nhan quen rất thân với quốc sư, vì sao phu nhân lại quen biết quốc sư?

Mạc ly nghễnh đầu, khinh bỉ nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng: “Ta làm sao biết được?”

“Lời tiên tri của tiên nhân, người phàm như ta nghe hiểu thế nào được, công tử lo lắng cho phu nhân, ngày đêm chiếu cố, cơm nước chẳng màn, đêm không thể chợp mắt, quốc sư việc gì cần thừa nước đục thả câu?”

Mạc ly đi tới trước mặt Bạch Phượng, ôm quyền hành lễ.

Mạc Thanh Tiêu Kiếm trừng mắt, được mạc ly xuất khẩu, cảm giác rất khác lạ.

Bạch Phượng buông tay của Tịch Nhan ra, rời khỏi giường, đứng lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hạ Dạ Bạch: “Nàng vốn không phải người cố chấp,thế nhưng vì ngươi mà thành ra như vậy.”

Xoay người, hơi có chút phiền muộn nhìn chằm chằm lòng bàn tay đang mở ra trên giường: “đôi tay kia vốn sạch sẽ,nhưng giờ đây đã nhuộm đầy máu tươi cùng bạch cốt.”

sau đó quay lại, thản thiên nhìn Hạ Dạ Bạch: “Nàng vì hắn mà giết người.”

tiếng nói thăm thẳm,quét qua thiên sơn vạn thủy, rơi vào tai mọi người, khiến ai nấy đều kinh hãi.

Tiêu Kiếm mập mờ kinh ngạc sắp nói không ra lời, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, hắn giết người vô số, trên tay dính đầy máu tươi, nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy gì.

Hạ Dạ Bạch ngơ ngẩn, mở tay ra, cúi đầu nhìn thật kỹ, có chút sững sờ.

Cũng không phải người trước mắt này là tiên nhân, mà vì câu nói kia, nàng vì hắn mà giết người, vì một kẻ ngốc như hắn, hai tay dính đầy máu tươi, thậm chí là mạng người.

“Nàng coi thường mạng người như vậy, sống có thù tất báo.”

Hạ Dạ Bạch mở to mắt, hung hăng đẩy Bạch Phượng ra, vọt tới bên giường, nắm thật chặc tay nàng, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, đặt ở trên môi của mình.

“Cho dù ngươi có làm vậy, cũng không rửa sạch nghiệt tội cho nàng, ngày ấy, nàng có thể không động thủ, càng không cần phải giết người.”

Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng đem tay Tịch Nhan đặt ở trên giường , cẩn thận đắp kín chăn cho nàng, đứng dậy, đối diện với Bạch Phượng: “Làm sao nàng mới tỉnh lại.”

Một người hàn khí, một người tiên khí, cứ thế nhìn nhau, không phân cao thấp, đến sau cùng, thì sát khí cũng chiếm được thế thượng phong.

“máu từ tim của ngươi.”

Bạch Phượng mở miệng, sắc mặt mọi người ở đây đều đại biến.

“Quốc sư, lấy máu từ tim làm nguồn dẫn, chưa nay chưa từng nghe qua, đơn giản là lời nói vô căn cứ.”

Tiêu Kiếm mở miệng trước.

“Ngươi mà là quốc sư gì, trách trời thương dân, ta thấy ngươi rõ ràng là muốn hại công tử nhà ta, mệt, nãy giờ ta còn sùng bái ngươi như vậy.”

Mạc Thanh nói xong, xua xua kiểu rất trẻ con, như muốn thanh trừ đầu óc.

“Công tử, xin nghĩ lại.”

Mạc ly đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, cũng cực kỳ không tán thành.

Hạ Dạ Bạch nhìn đôi mắt Tịch Nhan đóng chặt nằm trên giường, ống tay áo khẽ nhúc nhích, trên tay lại xuất hiện một thanh chủy thủ, y phục bị nội lực đánh văng ra, hắn không chút nghĩ ngợi, rút chủy thủ ra, ra sức đâm vào tim của mình, chân mày cũng không nhíu.

“Chuyện hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài.”

Nếu là nàng biết mình có thể tỉnh lại, là nhờ máu trong tim của hắn, chắc chắn đau lòng ảo não, nàng thông tuệ như vậy, nhất định sẽ phát hiện mánh khóe trong đó, nếu không thể giữ nàng lại bên mình, hắn cũng không muốn bị nàng phát hiện.

Mạc ly nhìn thấy, Mạc Thanh nhìn thấy, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Dạ Bạch, trên tay nhanh chóng xuất hiện một chén ngọc tiếp nhận máu của Hạ Dạ Bạch, máu trong tim, cũng không thể lãng phí, cho đến khi chứa đầu một chén ngọc, Bạch Phượng mới mở miệng, ý vị thâm trường nói: “Đủ rồi.”

“Công tử, ngài uống chút thuốc của kẻ tiểu nhân vô dụng này nhé.”

Hạ Dạ Bạch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi trắng bệch, ngực đầy máu, sao có thể không đau.

Tiêu Kiếm và mạc ly tiến lên đỡ lấy Hạ Dạ Bạch, lại bị hắn đẩy ra, thân thể hơi cứng ngắc xoay lại, nhìn chằm chằm Bạch Phượng: “Nếu nàng vẫn không thể tỉnh lại, ta sẽ hủy Thiên Phượng Điện của ngươi “

Hạ Dạ Bạch đi về phía trước vài bước, thân thể hơi lảo đảo, lưng vẫn thẳng tắp

“Không nên để tay nàng nhuộm máu tươi nữa.”

Hạ Dạ Bạch cứng đờ người, không nói được một lời, chỉ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play