Tịch Nhan cười nhạt nhìn Vương Quyền nằm trên đất, bắt nạt kẻ yếu, chính là nói loại người này, mới vừa rồi hắn ở cửa cũng đã thông báo, nhưng bây giờ ngay cả biện minh cũng không dám.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Lý Kiến Huy phất phất tay, ý bảo nữ nhân trong phòng lui ra, mấy nữ tử kia, liếc nhìn Hạ Tuấn Trì, thấy hắn không phản đối, nữ tử vừa đố kị vừa hận trừng mắt nhìn Tịch Nhan, nói lầm bầm vài tiếng, không cam lòng lui ra.
Hạ Tuấn Trì từ trên giường đứng lên, sửa sang lại y phục của mình, đôi mắt hận không thể dán lên Tịch Nhan: “Tứ cô nương xinh đẹp như vậy, lần trước từ biệt trước tuệ xuân phường, ta về cơm không ăn nước không uống nổi, chính là vì muốn gặp lại nàng, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện.”
Hạ Tuấn Trì hai mắt đem theo ái tâm, một phen biểu đạt lòng ái mộ của mình.
“Ngũ hoàng tử có thể nhìn trúng ngươi, là ngươi đã tu luyện mấy đời phúc khí, sao ngươi lai không biết cảm ơn?”
Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Lý Kiến Huy, chẳng trách mất răng, Hạ Tuấn Trì không sợ mất mặt mà đi chung với hắn, quả nhiên rất biết cách nịnh bợ, đối với kẻ ngu ngốc mà nói đương nhiên rất hữu dụng.
Lúc Tịch Nhan bước vào đã quan sát một lượt căn phòng, căn phòng này tuy lớn, nhưng ngoại trừ giường, chỗ có thể giấu người không nhiều lắm, rất có thể là bị Hạ Minh Húc giấu ở phòng khác.
Tịch Nhan tức giận, biểu tình bình tĩnh trước sau như một, hướng về phía Hạ Minh Húc: “Xin hỏi Vương gia của ta ở chỗ nào?”
“Cũng không biết thằng ngốc kia có gì tốt lại có thể khiến mỹ nhân quan tâm như vậy?”
Hạ Tuấn Trì khinh thường lẫn phẫn nộ, biểu thị rất dữ tợn và đáng ghê tởm: “Bổn hoàng tử anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ đường đường, tướng mạo sắnh bằng Phan An, theo bổn hoàng tử, đảm bảo ngươi ăn uống thảnh thơi, quần áo lụa là không thiếu, thằng ngốc kia có gì tốt, ngươi hà tất theo hắn chịu khổ?”
Anh tuấn tiêu sái? Dáng vẻ đường đường? tướng mạo sắnh bằng Phan An? Nàng làm sao một điểm cũng nhìn không ra, người đàn ông trước mắt này mặc sức thanh sắc, luận về lâu dài, thân thể chắc chắn bị những nữ nhân kia móc sạch, nói không chừng còn phải chết sớm hơn so với thái tử, theo hắn, chẳng phải là thủ mệnh mà sống ư?
Trong lòng Tịch Nhan mặc dù phẫn nộ khinh thị, trên mặt lại không có nửa điểm gợn sóng, vẫn dáng dấp khiêm tốn: “Tịch Nhan phúc mỏng, sợ rằng cô phụ ý tốt của Ngũ hoàng tử.”
Hạ Tuấn Trì thấy nàng dáng dấp cung kính căng thẳng, cho là lòng nàng cam nguyện, chỉ là ngoài miệng không tiện nói ra, ngẫm lại cũng phải, ai muốn gả cho một kẻ ngu si, cùng sống với kẻ ngu si suốt đời, không khỏi có chút đắc ý, cả người tựa vào thành giường, hai chân duỗi ra, nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay với Tịch Nhan: “Ngươi cũng không cần ngại ngùng, giả vờ rụt rè, kẻ ngu si như Hạ Dạ Bạch làm sao hiểu được cá nước thân mật, Vu sơn mây mưa, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn là một thân hoàn bích, da thịt như tuyết, như bạch ngọc ngưng trệ, mỹ nhân như ngươi vậy, đặt ở dưới thân phải tiêu hồn đến cỡ nào, mau tới đây để bổn điện hạ nếm mùi vị của ngươi.”
Hạ Tuấn Trì nói xong, cũng tự xoay người, quay sang phía giường trống uốn éo, cũng không ngừng phát ra tiếng kêu, giống như Tịch Nhan đang nằm hầu dưới thân hắn. Động tác kia, muốn có bao nhiêu ác tâm thì có bấy nhiêu ác tâm, quả thực khiến người khác buồn nôn.
Tịch Nhan đứng ở một bên, nghĩ đến bản thân trở thành đối tượng hắn hoan ái, nhất thời lửa giận ngút trời, song quyền nắm chặt, người run bần bật.
“Ngũ vương gia nghe không hiểu ý tứ Tịch Nhan sao? Sao? Ý tốt Của ngươi ta vô phúc hưởng thụ, ngươi tìm nữ nhân khác đi, Vương gia của ta có gì tốt ư? ta đây ngược lại muốn hỏi ngươi có gì tốt? Ỷ vào mình là hoàng tử, cường thưởng dân nữ, trong phủ một trăm lẻ tám danh cơ thiếp còn chưa đủ, cả ngày đến Ỷ Thúy Lâu tìm mua vui, Vương gia của ta tuy rằng không có quyền không có thế, không thể cho ta những ngày tươi đẹp hô phong hoán vũ, bất quá cả ngày cơm rau dưa cũng tốt hơn so với việc phải cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm nhé.”
Ăn sung mặc sướng, nàng đời trước, cái có thể ăn hay không thể ăn, thức ăn ngon hay không ngon, còn có cái gì chưa ăn qua, ngày tháng ngợp trong vàng son không phải là không có, nàng đã sớm chán ghét, về phần hô phong hoán vũ, nếu là nàng muốn, cần gì phải dựa vào nam nhân?
“Ngươi nữ nhân này…”
Tịch Nhan thấy Lý Kiến Huy mở miệng, ngăn lời hắn, cười nói: “Ngũ hoàng tử có thể nhìn trúng, là đã tu luyện mấy đời phúc khí, sao ta không biết cảm ơn, phải không?”
Lý Kiến Huy gật đầu: “Nếu ngươi đã biết sao vẫn còn…”
“Ý của ngươi là ta nên khấu tạ ân đức hắn sao, sau đó dập đầu tạ ân? Cảm tạ hắn có mấy trăm mỹ nhân mà vẫn coi trọng ta? Nhưng mới vừa rồi Tịch Nhan điều không phải cũng nói rồi sao? Tịch Nhan phúc mỏng, không chịu nổi ân này.”
“Nếu ngươi không thích, ta đem toàn bộ các nàng đuổi ra khỏi vương phủ, nếu như ngươi không muốn làm thê thiếp, ta liền hưu Vương phi, cho ngươi chủ gia, hơn nữa sau này không bao giờ tới Ỷ Thúy Lâu nữa.”
Tịch Nhan nghe vậy, suýt nữa cười ra tiếng, Hạ Tuấn Trì này chẳng lẽ là giết người không thành nên điên rồi ư? hắn tưởng hắn là ai? Vương phi là có thể tùy tiện loạn hưu sao? hắn tưởng khắp nước Lưu Ly này đều là do hắn làm chủ, muốn làm gì thì làm ư?
“Vương gia.”
Lý Kiến Vĩ khổ sở gọi, ngũ Vương phi chính là muội muội của hắn, mấy năm qua, Vương gia ăn chơi đàng điếm, nàng không một lời trách cứ, còn che đậy giúp hắn, cũng không phạm phải tội gì, sao có thể nói hưu là hưu, vậy mặt mũi Lý phủ của hắn để vào đâu?
“Một trăm lẻ tám nữ nhân đều cho ngươi.”
Lý Kiến Huy vừa nghe, hai mắt nhất thời sáng rực, nhìn ánh mắt của Hạ Tuấn Trì, giống như là chó được xương, muốn có bao nhiêu thân thiết thì có bấy nhiêu thân thiết, kích động tỏa sáng.
“Giờ ngươi hầu hạ ta được chưa?”
Hạ Tuấn Trì tỏ vẻ ban phát, như là có thể hầu hạ hắn là việc hiển nhiên.
“Ngươi nhìn trúng ta chẳng qua là vì khuôn mặt đẹp của ta, ngươi vì ta mà vứt bỏ một trăm lẻ tám mỹ nhân, lại còn quyết định sau này không đến Ỷ Thúy Lâu, nếu tương lai có một ngày ta già xấu xí, ai biết lúc đó ta cũng bị vứt bỏ như một trăm lẻ tám mỹ nhân hôm nay? thê của bằng hữu là không thể đụng, huống chi người kia còn là đệ đệ của ngươi, ta Mạc Tịch Nhan mới không muốn cùng với hạng người ngay cả súc sinh cũng không bằng mà phát sinh bất cứ quan hệ nào, ngươi bây giờ được sủng ái, bất quá là ỷ vào Lan Phi được sủng ái, ngươi vẫn còn chưa biết ngày hôm nay ta gặp ai nhé, ta có giao hữu với quốc sư, đừng nói là Lan Phi, cho dù là hoàng thượng gặp quốc sư cũng phải khách khí, nếu ta đem chuyện hôm nay nói cho quốc sư, thân là bằng hữu, ngươi cho là hắn sẽ thế nào?”
Quốc sư? Vương Quyền? Lý Kiến Huy nhìn Tịch Nhan, không thể tin được nàng lại có quan hệ thân thiết với quốc sư cao cao tại thượng kia, bất quá hai người đều là hạng người háo sắc, tự nhiên cũng coi quốc sư đồng dạng với mình, mỹ nhân như vậy, cho dù có là tiên nhân, cũng không thể không động tâm.
Hạ Tuấn Trì sửng sốt chỉ chốc lát, biểu tình có chút do dự, bất quá đối với một kẻ bất tài hoang dâm vô độ, hao tổn tâm cơ, làm sao chịu được cảnh người đã vào tay mà còn hụt.
Hạ Tuấn Trì mở mắt mở mắt,, từ trên giường nhảy dựng lên, đi tới trước mặt Tịch Nhan: “Chim khôn chọn cây lành mà đậu, người tài phải biết chọn chủ, ngươi gả cho tứ ca không được, ngược lại thành Vương phi của phế vật kia, thân phận như hiện tại, ngoại trừ ta còn ai vào đây muốn ngươi? Người thường đi chỗ cao nước hướng chỗ thấp, thiên kim đại tiểu thư như ngươi vậy, không quen cuộc sống khổ, nên câu dẫn ta, ngươi nghĩ thời gian qua đi, mọi người sẽ tin tưởng ai? Coi như là ngươi quen biết quốc sư thì thế nào, như ngươi vậy chính là nữ nhân mê thích hư vinh, thủy tính dương hoa, xem đến lúc quốc sư có thể ra mặt giúp ngươi không?”
“Đúng, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ không tin tưởng nữ nhân lẳng lơ dâm đãng như ngươi.”
Bây giờ, Lý Kiến Huy ước gì Hạ Tuấn Trì hưu muội muội của hắn, nạp Tịch Nhan làm phi, một trăm lẻ tám nữ nhân, mặc dù so ra kém Mạc Tịch Nhan, nhưng cũng là hàng thượng đẳng.
Ngũ hoàng tử này, quả nhiên là sắc dâm trời sinh, đồ bất tài đầu chứ đầy rơm vì muốn chiếm tiện nghi của Mạc Tịch Nhan lại có thể xoay chuyển đầu óc nhanh như vậy, đây cũng thật là kỳ tích.
Phế vật? Hai tròng mắt Tịch Nhan suýt nữa phun ra lửa, Tiểu Bạch của nàng, mặc dù là phế vật, cũng chỉ có nàng được phép nói như vậy, không ai có quyền chỉ trích, Tịch Nhan cúi đầu, con ngươi ngưng trụ, cả người sát khí trút ra.
“Huống chi phế vật kia còn đang trên tay ta, ngươi dám bỏ đi sao? Người như vậy, do dù sống cũng làm mất mặt hoàng gia, còn không bằng chết đi, coi như là ta giết hắn, phụ hoàng cùng lắm quở trách vài câu, sẽ không làm gì với ta?”
Tịch Nhan hai ta nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra, hổ dữ không ăn thịt con, giết hắn cũng chỉ bị chửi vài câu sao?
“Ta muốn gặp Vương gia.”
Bỗng nhiên Tịch Nhan ngẩng đầu, Hạ Tuấn Trì chỉ cảm thấy có một trận hắc phong thổi qua, cả người như bị ném vào trong động tối sâu thăm thẳm, bốn phía hắc động đều là băng, hắn nhịn không được rùng mình, lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, lùi về sau mấy bước theo bản năng.
Hạ Tuấn Trì sợ đến té ngồi ở trên giường nhìn Tịch Nhan, thân hình nàng hoàn mỹ như điêu khắc, tuyệt sắc dung nhan, mỹ lệ động nhân, đôi mắt kia mặc dù không có mị ý như những nữ nhân ở Ỷ Thúy Lâu, lại có khả năng đoạt hồn xà phách, trong lúc nhất thời sắc tâm nổi lên.
“Muốn gặp phế vật kia cũng được, trước hết để cho nếm thử nàng một chút, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn nhìn thấy thằng ngốc đó.”
Tịch Nhan cười nhạt nhìn Vương Quyền nằm trên đất, bắt nạt kẻ yếu, chính là nói loại người này, mới vừa rồi hắn ở cửa cũng đã thông báo, nhưng bây giờ ngay cả biện minh cũng không dám.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Lý Kiến Huy phất phất tay, ý bảo nữ nhân trong phòng lui ra, mấy nữ tử kia, liếc nhìn Hạ Tuấn Trì, thấy hắn không phản đối, nữ tử vừa đố kị vừa hận trừng mắt nhìn Tịch Nhan, nói lầm bầm vài tiếng, không cam lòng lui ra.
Hạ Tuấn Trì từ trên giường đứng lên, sửa sang lại y phục của mình, đôi mắt hận không thể dán lên Tịch Nhan: “Tứ cô nương xinh đẹp như vậy, lần trước từ biệt trước tuệ xuân phường, ta về cơm không ăn nước không uống nổi, chính là vì muốn gặp lại nàng, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện.”
Hạ Tuấn Trì hai mắt đem theo ái tâm, một phen biểu đạt lòng ái mộ của mình.
“Ngũ hoàng tử có thể nhìn trúng ngươi, là ngươi đã tu luyện mấy đời phúc khí, sao ngươi lai không biết cảm ơn?”
Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Lý Kiến Huy, chẳng trách mất răng, Hạ Tuấn Trì không sợ mất mặt mà đi chung với hắn, quả nhiên rất biết cách nịnh bợ, đối với kẻ ngu ngốc mà nói đương nhiên rất hữu dụng.
Lúc Tịch Nhan bước vào đã quan sát một lượt căn phòng, căn phòng này tuy lớn, nhưng ngoại trừ giường, chỗ có thể giấu người không nhiều lắm, rất có thể là bị Hạ Minh Húc giấu ở phòng khác.
Tịch Nhan tức giận, biểu tình bình tĩnh trước sau như một, hướng về phía Hạ Minh Húc: “Xin hỏi Vương gia của ta ở chỗ nào?”
“Cũng không biết thằng ngốc kia có gì tốt lại có thể khiến mỹ nhân quan tâm như vậy?”
Hạ Tuấn Trì khinh thường lẫn phẫn nộ, biểu thị rất dữ tợn và đáng ghê tởm: “Bổn hoàng tử anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ đường đường, tướng mạo sắnh bằng Phan An, theo bổn hoàng tử, đảm bảo ngươi ăn uống thảnh thơi, quần áo lụa là không thiếu, thằng ngốc kia có gì tốt, ngươi hà tất theo hắn chịu khổ?”
Anh tuấn tiêu sái? Dáng vẻ đường đường? tướng mạo sắnh bằng Phan An? Nàng làm sao một điểm cũng nhìn không ra, người đàn ông trước mắt này mặc sức thanh sắc, luận về lâu dài, thân thể chắc chắn bị những nữ nhân kia móc sạch, nói không chừng còn phải chết sớm hơn so với thái tử, theo hắn, chẳng phải là thủ mệnh mà sống ư?
Trong lòng Tịch Nhan mặc dù phẫn nộ khinh thị, trên mặt lại không có nửa điểm gợn sóng, vẫn dáng dấp khiêm tốn: “Tịch Nhan phúc mỏng, sợ rằng cô phụ ý tốt của Ngũ hoàng tử.”
Hạ Tuấn Trì thấy nàng dáng dấp cung kính căng thẳng, cho là lòng nàng cam nguyện, chỉ là ngoài miệng không tiện nói ra, ngẫm lại cũng phải, ai muốn gả cho một kẻ ngu si, cùng sống với kẻ ngu si suốt đời, không khỏi có chút đắc ý, cả người tựa vào thành giường, hai chân duỗi ra, nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay với Tịch Nhan: “Ngươi cũng không cần ngại ngùng, giả vờ rụt rè, kẻ ngu si như Hạ Dạ Bạch làm sao hiểu được cá nước thân mật, Vu sơn mây mưa, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn là một thân hoàn bích, da thịt như tuyết, như bạch ngọc ngưng trệ, mỹ nhân như ngươi vậy, đặt ở dưới thân phải tiêu hồn đến cỡ nào, mau tới đây để bổn điện hạ nếm mùi vị của ngươi.”
Hạ Tuấn Trì nói xong, cũng tự xoay người, quay sang phía giường trống uốn éo, cũng không ngừng phát ra tiếng kêu, giống như Tịch Nhan đang nằm hầu dưới thân hắn. Động tác kia, muốn có bao nhiêu ác tâm thì có bấy nhiêu ác tâm, quả thực khiến người khác buồn nôn.
Tịch Nhan đứng ở một bên, nghĩ đến bản thân trở thành đối tượng hắn hoan ái, nhất thời lửa giận ngút trời, song quyền nắm chặt, người run bần bật.
“Ngũ vương gia nghe không hiểu ý tứ Tịch Nhan sao? Sao? Ý tốt Của ngươi ta vô phúc hưởng thụ, ngươi tìm nữ nhân khác đi, Vương gia của ta có gì tốt ư? ta đây ngược lại muốn hỏi ngươi có gì tốt? Ỷ vào mình là hoàng tử, cường thưởng dân nữ, trong phủ một trăm lẻ tám danh cơ thiếp còn chưa đủ, cả ngày đến Ỷ Thúy Lâu tìm mua vui, Vương gia của ta tuy rằng không có quyền không có thế, không thể cho ta những ngày tươi đẹp hô phong hoán vũ, bất quá cả ngày cơm rau dưa cũng tốt hơn so với việc phải cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm nhé.”
Ăn sung mặc sướng, nàng đời trước, cái có thể ăn hay không thể ăn, thức ăn ngon hay không ngon, còn có cái gì chưa ăn qua, ngày tháng ngợp trong vàng son không phải là không có, nàng đã sớm chán ghét, về phần hô phong hoán vũ, nếu là nàng muốn, cần gì phải dựa vào nam nhân?
“Ngươi nữ nhân này…”
Tịch Nhan thấy Lý Kiến Huy mở miệng, ngăn lời hắn, cười nói: “Ngũ hoàng tử có thể nhìn trúng, là đã tu luyện mấy đời phúc khí, sao ta không biết cảm ơn, phải không?”
Lý Kiến Huy gật đầu: “Nếu ngươi đã biết sao vẫn còn…”
“Ý của ngươi là ta nên khấu tạ ân đức hắn sao, sau đó dập đầu tạ ân? Cảm tạ hắn có mấy trăm mỹ nhân mà vẫn coi trọng ta? Nhưng mới vừa rồi Tịch Nhan điều không phải cũng nói rồi sao? Tịch Nhan phúc mỏng, không chịu nổi ân này.”
“Nếu ngươi không thích, ta đem toàn bộ các nàng đuổi ra khỏi vương phủ, nếu như ngươi không muốn làm thê thiếp, ta liền hưu Vương phi, cho ngươi chủ gia, hơn nữa sau này không bao giờ tới Ỷ Thúy Lâu nữa.”
Tịch Nhan nghe vậy, suýt nữa cười ra tiếng, Hạ Tuấn Trì này chẳng lẽ là giết người không thành nên điên rồi ư? hắn tưởng hắn là ai? Vương phi là có thể tùy tiện loạn hưu sao? hắn tưởng khắp nước Lưu Ly này đều là do hắn làm chủ, muốn làm gì thì làm ư?
“Vương gia.”
Lý Kiến Vĩ khổ sở gọi, ngũ Vương phi chính là muội muội của hắn, mấy năm qua, Vương gia ăn chơi đàng điếm, nàng không một lời trách cứ, còn che đậy giúp hắn, cũng không phạm phải tội gì, sao có thể nói hưu là hưu, vậy mặt mũi Lý phủ của hắn để vào đâu?
“Một trăm lẻ tám nữ nhân đều cho ngươi.”
Lý Kiến Huy vừa nghe, hai mắt nhất thời sáng rực, nhìn ánh mắt của Hạ Tuấn Trì, giống như là chó được xương, muốn có bao nhiêu thân thiết thì có bấy nhiêu thân thiết, kích động tỏa sáng.
“Giờ ngươi hầu hạ ta được chưa?”
Hạ Tuấn Trì tỏ vẻ ban phát, như là có thể hầu hạ hắn là việc hiển nhiên.
“Ngươi nhìn trúng ta chẳng qua là vì khuôn mặt đẹp của ta, ngươi vì ta mà vứt bỏ một trăm lẻ tám mỹ nhân, lại còn quyết định sau này không đến Ỷ Thúy Lâu, nếu tương lai có một ngày ta già xấu xí, ai biết lúc đó ta cũng bị vứt bỏ như một trăm lẻ tám mỹ nhân hôm nay? thê của bằng hữu là không thể đụng, huống chi người kia còn là đệ đệ của ngươi, ta Mạc Tịch Nhan mới không muốn cùng với hạng người ngay cả súc sinh cũng không bằng mà phát sinh bất cứ quan hệ nào, ngươi bây giờ được sủng ái, bất quá là ỷ vào Lan Phi được sủng ái, ngươi vẫn còn chưa biết ngày hôm nay ta gặp ai nhé, ta có giao hữu với quốc sư, đừng nói là Lan Phi, cho dù là hoàng thượng gặp quốc sư cũng phải khách khí, nếu ta đem chuyện hôm nay nói cho quốc sư, thân là bằng hữu, ngươi cho là hắn sẽ thế nào?”
Quốc sư? Vương Quyền? Lý Kiến Huy nhìn Tịch Nhan, không thể tin được nàng lại có quan hệ thân thiết với quốc sư cao cao tại thượng kia, bất quá hai người đều là hạng người háo sắc, tự nhiên cũng coi quốc sư đồng dạng với mình, mỹ nhân như vậy, cho dù có là tiên nhân, cũng không thể không động tâm.
Hạ Tuấn Trì sửng sốt chỉ chốc lát, biểu tình có chút do dự, bất quá đối với một kẻ bất tài hoang dâm vô độ, hao tổn tâm cơ, làm sao chịu được cảnh người đã vào tay mà còn hụt.
Hạ Tuấn Trì mở mắt mở mắt,, từ trên giường nhảy dựng lên, đi tới trước mặt Tịch Nhan: “Chim khôn chọn cây lành mà đậu, người tài phải biết chọn chủ, ngươi gả cho tứ ca không được, ngược lại thành Vương phi của phế vật kia, thân phận như hiện tại, ngoại trừ ta còn ai vào đây muốn ngươi? Người thường đi chỗ cao nước hướng chỗ thấp, thiên kim đại tiểu thư như ngươi vậy, không quen cuộc sống khổ, nên câu dẫn ta, ngươi nghĩ thời gian qua đi, mọi người sẽ tin tưởng ai? Coi như là ngươi quen biết quốc sư thì thế nào, như ngươi vậy chính là nữ nhân mê thích hư vinh, thủy tính dương hoa, xem đến lúc quốc sư có thể ra mặt giúp ngươi không?”
“Đúng, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ không tin tưởng nữ nhân lẳng lơ dâm đãng như ngươi.”
Bây giờ, Lý Kiến Huy ước gì Hạ Tuấn Trì hưu muội muội của hắn, nạp Tịch Nhan làm phi, một trăm lẻ tám nữ nhân, mặc dù so ra kém Mạc Tịch Nhan, nhưng cũng là hàng thượng đẳng.
Ngũ hoàng tử này, quả nhiên là sắc dâm trời sinh, đồ bất tài đầu chứ đầy rơm vì muốn chiếm tiện nghi của Mạc Tịch Nhan lại có thể xoay chuyển đầu óc nhanh như vậy, đây cũng thật là kỳ tích.
Phế vật? Hai tròng mắt Tịch Nhan suýt nữa phun ra lửa, Tiểu Bạch của nàng, mặc dù là phế vật, cũng chỉ có nàng được phép nói như vậy, không ai có quyền chỉ trích, Tịch Nhan cúi đầu, con ngươi ngưng trụ, cả người sát khí trút ra.
“Huống chi phế vật kia còn đang trên tay ta, ngươi dám bỏ đi sao? Người như vậy, do dù sống cũng làm mất mặt hoàng gia, còn không bằng chết đi, coi như là ta giết hắn, phụ hoàng cùng lắm quở trách vài câu, sẽ không làm gì với ta?”
Tịch Nhan hai ta nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra, hổ dữ không ăn thịt con, giết hắn cũng chỉ bị chửi vài câu sao?
“Ta muốn gặp Vương gia.”
Bỗng nhiên Tịch Nhan ngẩng đầu, Hạ Tuấn Trì chỉ cảm thấy có một trận hắc phong thổi qua, cả người như bị ném vào trong động tối sâu thăm thẳm, bốn phía hắc động đều là băng, hắn nhịn không được rùng mình, lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, lùi về sau mấy bước theo bản năng.
Hạ Tuấn Trì sợ đến té ngồi ở trên giường nhìn Tịch Nhan, thân hình nàng hoàn mỹ như điêu khắc, tuyệt sắc dung nhan, mỹ lệ động nhân, đôi mắt kia mặc dù không có mị ý như những nữ nhân ở Ỷ Thúy Lâu, lại có khả năng đoạt hồn xà phách, trong lúc nhất thời sắc tâm nổi lên.
“Muốn gặp phế vật kia cũng được, trước hết để cho nếm thử nàng một chút, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn nhìn thấy thằng ngốc đó.”