"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
Dưới lớp khăn che mặt, Tịch Nhan mím môi, vẻ mặt hiện rõ sự nhàm chán. Dường như chỉ cần ở cổ đại, bất kể là triều đại nào thì tập tục này cũng không có gì thay đổi, bái thiên địa rồi bái cao đường, bái cao đường xong sau đó là...
"Phu thê giao bái!"
Lúc Mạc Tịch Nhan xoay người có thể nghe rõ ràng tiếng cười của người đối diện, tiếng cười thật thuần túy mang theo vui sướng, khóe miệng nàng không kiềm được khẽ cong lên. Đúng là ngốc, ngày thành thân của mình chủ hôn trưởng bối đều không có mà còn vui vẻ như thế. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu nàng gả cho một hoàng tử giỏi về tâm kế, đối với chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay, nàng làm sao thể hiện giá trị của bản thân, cả ngày đấu đá với tướng công thôi cũng đã không còn tí sức lực nào.
"Thất hoàng tử, dừng bước."
Rốt cục cũng kết thúc một loạt thủ tục rườm rà. Ngay lúc Vương gia ngốc nắm lấy lụa đỏ định tiến vào động phòng thì bỗng có người ngăn lại.
"Lý huynh, huynh đang nói ta ư?" Hạ Dạ Bạch xoay người, dưới lớp mặt nạ đôi mắt trừng lớn nhìn nam tử mặc cẩm y lộng lẫy phía đối diện. Hắn gãi gãi đầu, lầm bầm một câu: "Kỳ quái, chẳng phải huynh không thích nói chuyện cùng ta sao?"
Người này phất phất quạt cười lạnh, tự xưng là phong lưu bất tục, đúng là con của Lễ bộ Thượng thư -Lý Kiến Huy. Trong nhiều hoàng tử, hắn và Ngũ vương gia là thân thiết nhất.
Mẫu thân Lan phi của Ngũ vương gia được Hoàng Thượng phong quý phi, mười mấy năm qua luôn được sủng ái, tuy rằng kém với Hoàng hậu và Lệ phi nhưng ở trước mặt hoàng thượng vẫn có thể nói được mấy câu. Ngũ vương gia phong lưu từ khi ngẫu nhiên gặp gỡ Mạc Tịch Nhan ở phủ Tể tướng đã nhớ mãi không quên. Nhưng mặc cho hắn náo loạn thế nào vẫn không thể cướp mĩ nhân về. Hắn và Lý Kiến Huy là đôi cẩu hữu phong lưu, vừa nhìn là biết có ý gì, chắc chắn là muốn làm ầm ĩ ở hôn lễ này.
"Thất hoàng tử, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, có vui không?"
"Có có, Thất hoàng tử thật vui."
Trời ạ. Mạc Tịch Nhan đang nghĩ có nên cạy đầu tướng công nhà mình ra không? Nàng rất muốn biết trong đó quả thật chứa rơm rạ chăng? Những người này vừa nhìn đã biết ý đồ không tốt, hắn lại còn vui vẻ phụ họa, vui vẻ cái đầu hắn đó.
"Nếu đã vui như vậy, còn không mau cho chúng ta nhìn xem tân vương phi. Chúng ta đã sớm ngưỡng mộ đại danh nàng nhưng chưa được diện kiến, quả thực tiếc nuối vô cùng. Hôm nay là ngày đại hỉ của Thất hoàng tử, hãy để chúng ta được vui lây nào." Lý Kiến Huy vỗ vỗ cây quạt trên tay, hoàn toàn không đem thân phận của đối phương để vào mắt.
"Đúng rồi, sớm như vậy vào động phòng làm gì? Dù sao vương gia ngươi cũng - - " Phía dưới mặc dù chưa nói hết câu nhưng những kẻ ăn chơi trác táng này sao lại không hiểu cho được. Tên đần vốn dĩ không hiểu việc động phòng, quả thật đáng thương cho đại mỹ nhân như hoa như ngọc.
Vài người nhìn nhau, sau đó cười sang sảng trước mặt toàn bộ khách quý tại sảnh đường. Dáng điệu kia quả thực rất đáng khinh, buồn cười chính là toàn bộ khách khứa không có một lời nào ngăn họ.
"Mấy vị công tử nếu muốn vui đùa cùng Vương gia, chi bằng chờ Vương gia đưa Vương phi vào động phòng rồi nói. Vương phi nhà chúng ta sáng sớm đã dậy trang điểm. Bận rộn cả một ngày hẳn là cũng mệt mỏi." Người chủ trì khó xử, bất đắc dĩ phải ra mặt giảng hòa.
"Tránh ra tránh ra, giao tình giữa chúng ta và Vương gia xưa nay rất tốt, ngày đại hỉ cũng là muốn dệt hoa trên gấm mà thôi. Hơn nữa, ta chỉ muốn nhìn xem thiên hạ đệ nhất mĩ nhân dung mạo thế nào thôi, sẽ không làm nàng mất một miếng thịt đâu."
Hạ Dạ Bạch nhíu mày, mím môi: "Giao tình giữa ngươi với ta mới không tốt, ngươi lúc nào cũng lấy quạt gõ đầu ta, còn cười nhạo ta, nói ta là kẻ ngốc." Hạ Dạ Bạch nói xong liền ôm đầu tựa như mới bị Lý Kiến Huy lấy quạt đánh, chạy đến trước mặt Mạc Tịch Nhan.
"Ngươi chính là người suốt ngày cầm quạt ung dung cùng Ngũ ca sống phóng túng, con trai của Lễ Bộ Thượng thư- Lý Kiến Huy?
Giọng nói của Tịch Nhan nhè nhàng vô cùng, cho dù là châm chọc khiêu khích nhưng khi rót vào tai người nghe lại như được tẩm gió xuân. Lý Kiến Huy nhất thời không nghe ra ý của nàng, vui tươi hớn hở gật đầu, vẻ mặt đáng khinh nhìn chằm chằm nàng.
"Mùa đông cũng mang theo quạt, chẳng lẽ thần kinh ngươi có vấn đề?"
Bên dưới lớp khăn, Tịch Nhan dịu dàng mở miệng: "Vương gia, chớ cùng vật dơ bẩn so đo, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, bỏ qua cho người thần kinh có vấn đề đó đi, mới vừa rồi không phải người bị cụng đầu sao? Chúng ta về phòng nào, thiếp giúp người xoa bóp"
Mẹ nó, lại còn dùng cây quạt đánh đầu chồng nàng. Tướng công nhà nàng ngốc như vậy khẳng định có liên quan đến bọn họ. Hôm nay nàng đã mệt mỏi cả một ngày, tạm thời tha cho họ vậy.
"Vương phi - - " Hạ Dạ Bạch đau lòng gọi một tiếng
"Ngươi thật tốt với ta nha." Hắn cười hì hì nắm lấy lụa đỏ, lập tức muốn rời đi.
Lý Kiến Huy bị thanh âm kia mê hoặc, nửa ngày mới phục hồi tinh thần. Khách nhân ở đây đều là địa vị thấp hèn, muốn cười cũng không dám cười, đến nỗi sắp bị nghẹn tới nơi. Tôi tớ phủ Tể tướng so với công tử của Lễ bộ Thượng thư đương nhiên là không dám làm càn. Về phần những người có thân phận cao quý thì đều sai hạ nhân đưa lễ vật đến. Dường như chỉ cần bước vào Cung Vương phủ này nửa bước sẽ bôi tro trát trấu lên mặt họ vậy.
"Ngươi - - " Không nghĩ tới bản thân mình lại bị một nữ tử chế nhạo, mà nữ tử này còn vì thằng ngốc kia ra mặt, Lý Kiến Huy tức giận đến mức gương mặt biến đổi xanh hồng luân phiên: "Ngươi ...nữ nhân này, còn nói là thiên hạ đệ nhất tài nữ mà không biết lễ nghĩa."
"Phải không?" Giọng điệu Tịch Nhan lạnh lùng, nàng cúi đầu chỉnh sửa cổ tay áo thêu hoa văn Phượng Hoàng: "Vì sao Lý công tử nói ta là tài nữ? Chẳng lẽ tiểu nữ phải khoanh tay đứng nhìn tướng công của mình bị một người thần kinh bắt nạt ư? "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu", nếu ta đã cầm lấy lụa đỏ này coi như là người của Vương gia, vô luận hắn là si là ngốc. Đối với hắn vui vẻ hay tức giận, toàn bộ chỉ một mình ta có thể, người khác cho dù là Thiên Hoàng lão tử đều không được."
Lý Kiến Huy bị khẩu khí lạnh như băng mà cường thế của nàng làm cho giật mình, bất giác nuốt nước miếng cái ực. Nhưng ở đây nhiều người nhìn chằm chằm hắn như vậy, mà hắn lại là người cực sĩ diện, đương nhiên sẽ không chịu thua: "Ta nói sai sao? Hạ Dạ Bạch là thằng ngốc, chắc chắn thiên địa âm dương là cái gì cũng không biết. Cho dù ngươi cởi sạch nằm trên giường hắn cũng không biết nên làm gì. Sớm muộn cũng sẽ bị cắm sừng." Lý Kiến Huy nói xong, ngẩng đầu cười đắc ý, những người còn lại cũng phá lên cười.
"Thiên đường có lối ngươi không muốn đi, địa ngục không cửa ngươi càng muốn tiến. Lý Kiến Huy, đây là ngươi tự tìm lấy." Mạc Tịch Nhan đem lụa đỏ quấn ngang hông mình, thân thể nhanh chóng phi đến trước mặt Lý Kiến Huy, đôi tay mềm mại tựa không xương để ngay cằm hắn. Lý Kiến Huy còn chưa kịp bị cảm giác kia làm cho giật mình thì tiếp đó, mọi người chỉ nghe vài tiếng "răng rắc". Lý Kiến Huy khom người, ho khan không ngừng, sau đó toàn bộ răng của hắn rơi trên mặt đất, một cái cũng không sót.
"Thật sự là miệng chó phun không ra ngà voi." Mạc Tịch Nhan chán ghét phủi phủi tay, trong nháy mắt đã về vị trí của mình. Giọng nói kia vân đạm phong khinh, tựa như mọi việc mới xảy ra đều không liên quan đến nàng.