Mười

“Bánh đậu xanh hôm nay… Hương vị không giống lần trước? Trong Vương phủ đổi đầu bếp sao?” Hồ Kiều Kiều nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, chau mày, sống chết không đi nước nước tiếp theo, liền theo bản năng vươn tay cầm điểm tâm ăn.

Nàng nhàm chán không chịu nổi, năn nỉ An Nhàn dạy nàng chơi cờ, kết quả luyện nhiều ngày vẫn là một người chơi cờ dở.

“Nàng lại không hạ, mặt trời cũng phải xuống núi.” An Nhàn đột nhiên hơi chờ mong nhìn cô, “Hôm nay ăn ngon hơn, hay vẫn là lần trước?”

“Ồ, ăn đều ngon.” Hồ Kiều Kiều nghĩ nghĩ, “Nhưng cái lần trước hợp khẩu vị của ta hơn, ngọt hơn mềm hơn.”

“Thay đầu bếp thật sao?”

“Không phải, đầu bếp làm điểm tâm của Vương phủ có mỗi mấy người.” An Nhàn cười rộ lên, thoạt nhìn giống như rất vui vẻ, “Nếu nàng thích lần trước, lần sau sẽ kêu đầu bếp kia chỉ chuyên làm cho nàng.”

“Sao chàng lại cao hứng như vậy?” Hồ Kiều Kiều nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền lộ ra của chàng hỏi, “Có phải chàng giấu ta việc gì đó đúng không?”

“Không… Không có gì.” An Nhàn cúi đầu nhìn bàn cờ, “Mau hạ đi.”

Hồ Kiều Kiều vốn dĩ chỉ nhất thời hứng lên hỏi chơi, nhưng hiện tại lại cảm thấy hứng thứ —— không trách được nàng, hàng ngày quá nhàm chán nên muốn kiếm chuyện.

Nàng một mặt đau khổ tiếp tục chơi cờ, còn làm nũng với An Nhàn: “Thôi An Nhàn, ta thật không đi nổi nữa, cho ta tam tử bái?”

Một mặt khác trong lòng có chủ ý.



Mười một

Không lâu sau, 

Rõ ràng là nghỉ ngơi tắm rửa, An Nhàn này vốn là Vương gia nhàn hạ không nhiều việc thế mà sáng sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Hiện tại để ý nhớ lại lúc trước, việc tương tự xảy ra không ít lần.

Hồ Kiều Kiều mặc quần áo, cũng rón ra rón rén đi ra ngoài.

Có tiểu nha hoàn lần đầu tiên thấy Vương phi dậy sớm như vậy, lại không ở cùng Vương gia, có chút kinh ngạc, vừa định hành lễ đã bị ngăn trở.

“Hư…” Hồ Kiều Kiều hạ giọng, “Không cần hành lễ.”

Từ trước đến nay nàng dễ nói chuyện, mọi người cũng không sợ nàng, tiểu nha hoàn liền tò mò hỏi: “Vương phi, ngài đang làm gì vậy?”

“Ừm… Ngươi có thể cho là ta cùng Vương gia đang chơi trò chơi,” Hồ Kiều Kiều xua xua tay, “Không nói nữa, Vương gia đi hướng bên kia nhỉ?”

Tiểu nha hoàn gật gật đầu, có chút hâm mộ nhìn theo hướng nàng rời đi.

Tình cảm của Vương gia với Vương phi tốt thật.

Hồ Kiều Kiều càng đi càng thấy kỳ quái, bên ngày hẻo lánh ít người, chủ yếu là phòng ăn, nơi giặt quần áo, An Nhàn tự nhiên tới nơi này làm gì?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, không thấy người đâu, rốt cuộc đem ánh mắt hướng đến phòng ăn.

Đột nhiên nhớ tới An Nhàn thường hỏi cái này cái kia ăn có ngon không, nhớ tới đồ điểm tâm ngẫu nhiên cực kỳ hợp khẩu vị của mình, nhớ tới lần chơi cờ An Nhàn vui sướng tươi cười…

Hồ Kiều Kiều nhất thời không biết tâm trạng của mình như nào, cảm giác trong lòng bủn rủn.

Đến lúc nàng đứng ở cửa, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở ánh lửa, nước mắt liền “lộp bộp” rơi xuống —— kiện áo ngoài màu trăng non kia, là do nàng chọn mà.

Nàng một bên yên lặng rơi lệ, một bên chờ An Nhàn xoay người.

“Kiều Kiều?” An Nhàn thấy nàng thì giật mình, sau đó vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống dùng tay áo lay nước mắt cho nàng, “Sao vậy bị làm sao vậy? Ai bắt nạt nàng? Khóc làm gì? Đừng khóc…”

Trên mặt chàng còn dính bột mì, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

Hồ Kiều Kiều bị bộ dáng hoảng loạn của chàng chọc cho nín khóc rồi mỉm cười: “Không có gì… Chỉ là… Gặp phải ác mộng, nên chạy tới tìm chàng.”

“Thấy chàng liền thập phần an tâm.”

Đây không phải thuận miệng bịa chuyện lấy cớ, là sự thật.

Cho đến tận giờ phút này, nàng mới tỉnh lại từ cơn ác mộng hư ảo, những thứ rách nát đó dần dần trở nên mơ hồ, ngược lại giây phút này đặc biệt chân thật.

An Nhàn cười rộ lên: “Sao nàng lại giống một đứa trẻ như vậy? Chờ ta thu dọn xong, lại đi nằm cùng nàng một lúc.”



Mười hai

Hồ Kiều Kiều vốn tưởng mình không ngủ được, không nghĩ tới nằm bên cạnh An Nhàn liền ngủ thiếp đi.

Đến lúc tỉnh lại, nàng cảm giác trên mắt mình đang đắp vật gì đó.

“Tỉnh?” An Nhàn đè nàng lại, “Trước tiên đừng nhúc nhích, đắp đôi mắt một lúc, nàng lén đứng khóc ở kia lâu như vậy, mắt có đau không?”

“Đau…” Hồ Kiều Kiều không thẹn với tên nàng, kiều khí thật sự, “Hai mắt có hơi sưng, không thoải mái.”

“Đúng rồi, sao chàng lại nấu ăn trong phòng bếp vậy?”

An Nhàn hơi ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, trên mặt còn có mấy nốt tàn nhang đáng yêu: “Dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, liền đi làm ăn thử xem.”

“Kết quả còn làm được khá tốt, nàng còn rất thích… Bản thân ta cũng cảm thấy thú vị, nên thường đi làm chút để ăn.”

Hồ Kiều Kiều nghĩ nghĩ nói: “Vậy chàng rất có thiên phú, cảm giác Ngự Thiện Phòng làm cũng không ngon bằng chàng làm.”

An Nhàn lấy khăn thay nàng mát xa xung quanh đôi mắt, còn cười: “Nàng mới ăn được mấy lần chứ? Nói lời này cũng không sợ lương tâm đau. những đầu bếp kia đều là đại sư mỗi một món ăn, ta mới chỉ bắt đầu luyện tập.”

“Mặc kệ, ta thấy chàng làm ăn ngon nhất.” Hồ Kiều Kiều nhắm hai mắt, cảm thấy ấn rất thoải mái, lại thấy thủ pháp này có chút quen thuộc, “Không nghĩ tới Vương gia chàng còn biết mát xa đấy?”

An Nhàn im lặng.

Hồ Kiều Kiều đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra, “Vật lý trị liệu mắt?”

Trong khoảnh khắc thế giới đều lặng im.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

“Cái gì…” Hồ Kiều Kiều trợn mắt, cũng không biết nên nhìn nơi nào mới không xấu hổ như vậy, “Chàng…”

“Ừ, ta là xuyên tới đây.”

An Nhàn ngược lại trấn định hơn nàng một chút, chàng đã từng suy đoán —— biểu hiện của Hồ Kiều Kiều khá rõ ràng, sinh bệnh ngoài ý muốn tỉnh lại thì tính tình thay đổi lớn, bản thân lại… Ừ, độc nhất vô nhị như vậy.

Lúc này mới xem như xác định.



Mười ba

“Cho nên là nói…” Hồ Kiều Kiều uống ngụm cháo ngô áp đi kinh ngạc, “Hai chúng ta đều là xuyên tới, hơn nữa trước khi xuyên qua còn là bạn cùng trường, xảy ra ngoài ý muốn trên một chiếc xe khách du lịch.”

“Không thể nào, loại tích cách tiểu nam sinh này của chàng, sao ta lại chưa từng nghe nói qua.”

An Nhàn có chút bất đắc dĩ: “Ta lớn hơn nàng bốn tuổi, nàng vào trường đúng lúc ta vừa tốt nghiệp.”

Chàng xoa nắn gương mặt có phần đáng yêu của mình: “Vốn ta trông rất tuấn tú, không ngờ tới xuyên vào thân thể trông như này…”

“Nói bậy! Thân thể này trông đẹp trai như vậy.” Hồ Kiều Kiều vẫn rất hưng phấn, lại ngây ngốc cười: “Ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta… Ta cứ nghĩ…”

Nàng cho rằng nàng là người cô độc nhất.

Không ngờ lại không phải, trời cao đối xử với nàng quả không tê.

“Cho nên, lời thề của ta là thật.” An Nhàn nhớ tới buổi tối ngày ba tháng bảy, vẻ mặt bất an lại cô độc của Hồ Kiều Kiều, chàng cầm lấy tay Hồ Kiều Kiều, “Ta còn ở ngày nào, còn bảo vệ nàng ngày đó.”

“Nàng có nguyện ý không?” Chàng nói một cách trịnh trọng.

Hồ Kiều Kiều liếc chàng một cái, đột nhiên hỏi: “Chàng không có dã tâm gì chứ?”

An Nhàn dở khóc dở cười: “Ta là một người xuyên đến, có dã tâm gì chứ?”

“À.” Hồ Kiều Kiều lại hỏi, “Vậy quan hệ của chàng với hoàng huynh vẫn tốt chứ? Không có bạch nguyệt quanh chu sa chí gì? Cũng không có quan hệ phức tạp gì nhỉ?”

“Nàng nghĩ cái gì vậy?” An Nhàn véo đôi má thịt mềm của nàng, “Ta cùng hoàng huynh là huynh đệ đồng bào, tình cảm từ nhỏ đã tốt, sẽ không có chuyện gì. Còn các cái khác, đều không có.”

“Chỉ có nàng, cũng sẽ chỉ có mình nàng.”

“Được!” Hồ Kiều Kiều đập bàn một cái, “Mang rượu tới!”

An Nhàn không hiểu chuyện gì, vẫn làm theo, lại kêu hạ nhân đi ra hết chờ ngoài viện.

“Trước kia ta luôn cảm thấy sủng ái không thể lâu dài, luôn là tránh được thì tránh, lừa gạt chính mình không thể có lòng tham. Nhưng hiện tại…” Hồ Kiều Kiều rót hai ly rượu, bưng lên một ly, đưa cho chàng một ly: “Vẫn không nói rõ với chàng…”

“Ta cảm thấy chàng rất tốt, vừa đáng yêu vừa dịu dàng, ta rất thích chàng.”

Hai tai An Nhàn đỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Ta cũng vậy.”

Sau đó không cần thầy dạy cũng hiểu, hiểu rõ Hồ Kiều Kiều muốn làm gì.

Trong phòng không được dọn dẹp, lộn xộn, trên bàn để bữa sáng ăn còn thừa, mà hai người bọn họ cứ như vậy uống rượu giao bôi.

Trời xanh trên cao, chứng giám lòng này,

Ở thời đại như này, ta vẫn muốn hết lòng yêu nàng,

Dường như hai người đều say, tiếp nụ hôn tràn ngập hương rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play