Năm

Lúc Hồ Kiều Kiều mở mắt ngày hôm sau, An Nhàn đang nghiêm chỉnh nằm thẳng bên cạnh nàng, chỉ có một bàn tay bị nàng đè dưới người.

Hồ Kiều Kiều trống rỗng nhìn đầu giường một hồi, đột nhiên nổ ra một trận cười lớn, cả người cuộn thành con tôm không ngừng run rẩy.

An Nhàn… Buồn cười quá!

Đêm qua nàng đã cho rằng An Nhàn muốn làm gì đấy! Kết quả An Nhàn chỉ im im lặng lặng nằm xuống, còn vỗ vỗ giường mời nàng cùng nằm lên.

Nàng cho rằng chàng chính là tiểu bạch liên không hiểu sự đời, vì thế nàng liền ngoan ngoãn nằm bên cạnh An Nhàn, sau đó hỏi: “Cứ như vậy là được sao?”

An Nhàn gật gật đầu, rất khẳng định mà “Ừm” một tiếng.

Nàng thấy kỳ quái, liền duỗi tay huơ huơ trước mặt An Nhàn: “Phu quân, có phải chàng uống say rồi không?”

“Không phải.” An Nhàn nắm lấy bàn tay đung đưa của nàng, nhìn chằm chằm một hồi, rồi lại buông xuống.

Say rồi, kiểu này khẳng định là say rồi!

Hồ Kiều Kiều lại nhẹ nhõm trở lại, nàng thật sự không thể tiếp nhận được phát sinh cái gì cùng An Nhàn lúc này.

Kết quả là nàng vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy có thứ gì đó mềm mại khô ráo dán vào bên cạnh nàng —— như cánh bướm, như ánh trăng, như vạn vật xinh đẹp bay bổng.

Chỉ nghe thấy An Nhàn thầm nói một câu: “Tốt rồi, như này là có thể sinh con.”

Sau đó chàng liền ngủ thiếp đi.

Để lại một mình Hồ Kiều Kiều trằn trọc trong lòng.



Sáu

“Hử?”

An Nhàn giống như bị động tĩnh của Hồ Kiều Kiều đánh thức, Hồ Kiều Kiều vội vàng ngưng cười.

“Ồ.” Chàng vừa mới tỉnh lại, giọng nói hơi khàn khàn, “Kiều Kiều? Nàng tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa.”

Giờ phút này lại trông không giống đứa trẻ.

“Không còn sớm nữa.” Hồ Kiều Kiều nghiêng người nhìn chàng chằm chằm, đột nhiên hỏi, “Phu quân, chúng ta sắp có con sao?”

An Nhàn sợ tới mức run rẩy: “Cái gì???”

Chàng bình tĩnh lại, hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Tối hôm qua chính phu quân nói.” Hồ Kiều Kiều ghé vào ngực chàng, ngửa mặt nhìn chàng, “Làm mai liền có con.”

“Cái này… Cái này… Cũng không nhất định sẽ thụ thai, chỉ là có khả năng mà thôi.” An Nhàn lắp bắp giải thích, “Hơn nữa, nàng còn quá nhỏ, chúng ta đợi thời gian sau lại tính đến chuyện này, được không?”

Hồ Kiều Kiều nhìn chàng nghiêm túc, thực sự không nhịn được, ôm bụng cười đến phát run.

An Nhàn chỉ cảm thấy ngực mình rung lên một trận, mới phát hiện Hồ Kiều Kiều cười đến chảy cả nước mắt, chàng không rõ đối phương đang chê cười chàng ở điểm nào.

Hồ Kiều Kiều vừa cười vừa nhắc mãi: “Chàng đáng yêu quá, An Nhàn chàng thật sự quá đáng yêu…”

An Nhàn bất lực nhìn nàng một hồi, rồi bật cười, vừa giúp nàng vỗ vỗ lưng, để cười đỡ đau bụng.

Tối hôm qua cũng là chàng uống nhiều quá, mới thật sự tin lời nói này của kẻ lừa đảo.

“Nhưng ta nói thật.” An Nhàn nhẹ nhàng mặc y phục vào, phủ thêm áo choàng, “Có lẽ nàng không rõ, nhưng thật sự ta cảm thấy nàng còn quá nhỏ.”

“Đương nhiên không phải ta vô ý với nàng, ngược lại, ta cảm thấy nàng rất tốt, nàng không giống với những người khác.” Chàng đánh giá Hồ Kiều Kiều lúc này đang rúc trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt, “Nàng rất đáng yêu, tràn ngập sức sống, không có ai là không thích nàng.”

Hồ Kiều Kiều được chàng khen đến vui vẻ, hào phóng vươn một bàn tay ra từ trong chăn ấm áp, chọc má lúm đồng tiên trên gương mặt chàng một chút, “Được rồi, chúng ta đã đạt được nhận thức chung, ta cũng… Ta cũng cảm thấy chúng ta có thể thân thuộc hơn rồi sau đó… Ừm, chàng hiểu mà.”

An Nhàn cũng không chê nàng trái phép tắc, chỉ xoa bóp bàn tay ấm áp mềm mại của nàng, lại nhét trở lại trong chăn: “Vậy nàng nằm lại đây, đợi lát nữa nha hoàn sẽ đến hầu hạ.”



Bảy

“An Nhàn… Xem hết tập tranh rồi.” Hồ Kiều Kiều dịch đến bên cạnh án thư, lay tay An Nhàn.

Thật ra mối quan hệ của nàng cùng An Nhàn rất kỳ quái, đã thực hiện đại lễ cưới gả, nhưng không giống phu thê, nói là bằng hữu, hình như lại càng thân mật mập mờ hơn chút.

Hồ Kiều Kiều cảm thấy khoảng cách như vậy lại đúng tốt.

“Thấy chán à?” An Nhàn buông quyển sách trong tay, “Vậy chờ một lát ta đọc xong rồi mang nàng ra ngoài chơi được không?”

Nói xong chàng đột nhiên duỗi tay lau khóe miệng Hồ Kiều Kiều, nhìn vẻ mặt mịt mờ của đối phương hỏi: “Bánh đậu xanh hôm nay ăn có ngon không?”

Theo bản năng, Kiều Kiều liếm liếm khóe môi: “Ngon! Rõ ràng trước kia ở nhà cũng thường có bánh đậu xanh, lúc ấy cảm thấy cũng không tồi, không nghĩ tới đầu bếp của Vương phủ làm còn ngon hơn thế.”

“Ăn rất mềm mại, tinh tế hơn chút so với ở nhà, lại còn cho thêm ít đường một tí đậu đỏ…” Nàng nhớ tới món điểm tâm hình đóa hoa kia, có chút ai oán nói: “Thế nào mà ăn liền bốn khối… Có phải chàng không nuôi nổi ta nữa không? Chàng chê ta béo đúng không?”

“Ăn nhiều sẽ không thấy ngon nữa.” An Nhàn kéo nàng đứng lên, “Huống hồ thói quen không thích ăn cơm của nàng cũng đến lúc phải sửa.”



Tám

Nguyệt như lưu quang, tinh tựa điểm xán.

(Ánh trăng như dòng nước chảy, vì sao tựa điểm rực sáng)

“Có phải ta không nên trông xấu xí như này mà ra khỏi cửa không?” Hồ Kiều Kiều liếm một que hồ lô đường, dựa vào trên cầu đá, câu được câu chăng nói chuyện với An Nhàn, “Lần trước vào trong cung gặp mẫu phi…”

“Các nàng ấy nói nàng?” An Nhàn nhíu mi hỏi.

“Không nói gì cả, không có việc gì.” Hồ Kiều Kiều liếm hết lớp đường, liền cắn miếng thịt quả sơn trà, chua đến trợn mắt, “Chua quá.”

Nàng không ngờ tới mình lại nói những lời này.

An Nhàn rất tốt, cứ cho là không phải ở thời đại như này, thì vẫn là loại đàn ông dịu dàng mà nàng thích nhất.

Thời đại như này, nàng sống thật sự rất ổn, làm sao có thể yêu cầu tất cả mọi người phải hiểu mình.

“Không sao, cứ mặc cho các nàng nói đi, dù sao chỉ cần có ta ở đây, nàng muốn làm gì cũng được.” An Nhàn an ủi nàng, vươn tay thay nàng vén tóc mai rũ xuống, “Nàng chính là Hiền Vương phi.”

Chàng mím môi mỉm cười, mặt mày nhu hòa như tranh vẽ.

Hồ Kiều Kiều ngửa mặt nhìn chàng, ngắm góc cạnh không rõ ràng của chàng, nhìn chàng dùng giọng nói thiếu niên không thành thục ưng thuận lời thề, cảm thấy chàng dịu dàng chân thành, lại cảm thấy chàng ngây thơ.

Chỉ cần ta ở đây… Vậy nếu có một ngày chàng không còn ở đây thì sao?

Hồ Kiều Kiều lắc đầu, làm rụng hết các suy nghĩ rối bời trong đầu, rất nhiều việc không thể khống chế, chi bằng không xét quá sâu.

Nàng hỏi: “Nói được làm được?”

“Nói được làm được.” Giọng người thiếu niên chắc chắn.

“Đúng rồi, hôm nay ngày mấy?”

“Ngày ba tháng bảy. Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là già quá không nhớ được ngày tháng.”

Hồ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ánh trăng cong cong, đột nhiên cười rộ lên.

Như vậy là đủ rồi, không còn nguyện vọng nào nữa.



Chín

Ngày ba tháng bảy lịch cũ là sinh nhật Hồ Kiều.

Nàng được nhiều may mắn, sau khi chết đi có thể có sinh mệnh lần thứ hai, cho nên hiện tại có được tất cả đã là trân quý rồi.

Nàng quý trọng mỗi một phần đồ ăn tràn ngập các loại hương vị, mỗi một người lạ qua đường, mỗi một bức tranh cuộn tròn vẽ sinh hoạt thường ngày… Quý trọng ánh đèn lay động đêm đó, nụ hôn nhẹ bồng bềnh ấy.

Cái chết thật sự chỉ là không tránh được, đành phải càng nỗ lực sống tốt mỗi ngày.

Không cần tham.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play