Hàn Tiểu Hy cùng Khương Thiên mất ba ngày ròng để làm quen với thế giới cao tầng.


Hai người cảm thấy bản thân như người cổ đại vừa lạc tới hiện đại vậy.


Làm cái gì cũng táy máy tay chân.


Hàn Tiểu Hy đang được Khương Thiên phụ đạo vấn đề âm mưu dương mưu.


"Đôi khi những thứ ngay trước mắt cũng chưa chắc là sự thật, những thứ từng được nghe ngóng, tỉ mỉ loại bỏ từ lặt nhặt, mới chính là cây kim trong bọc."


"..."


"Không hiểu sao?"


". . ." Thực sự đúng là không hiểu gì cả.


Khương Thiên mỉm cười như gió xuân tràn về. "Cái gì cũng không cần lo, tất cả 一 "


Hàn Tiểu Hy nghiêm túc đánh gãy lời hắn. "Tôi hiểu rồi." Nụ cười trước mắt chỉ là giả dối, việc Khương Thiên bị đồn là biến thái đại phúc hắc là có thật.


Khương Thiên cũng không giận dữ, chỉ bất đắc dĩ cười cười. "Long Thiên Phùng có khả năng che giấu ám phần của mình, ắt hẳn cũng là do cha hắn."


Hàn Tiểu Hy: ". . . ?" Tư duy của đại biến thái, người bình thường như mình quả nhiên không bao giờ hiểu được.


Khương Thiên nguyên vẹn giữ nụ cười trên môi, ôn tồn giải thích. "Người như Long Hằng, chắc hẳn sẽ chẳng tìm được ai vừa ý gã cả, con trai gã, Long Thiên Phùng chắc chắn là do thụ tinh nhân tạo, nuôi dưỡng trong ống nghiệm, tiêm gen nhà tiên tri cùng hàng đống loại thuốc, là một vật thí nghiệm chính hiệu. Tại sao lúc Long Thiên Phùng bắt đầu được biết đến, Long Hằng lại biến mất? Là do Long Thiên Phùng đã giết Long Hằng, tuy nhiên, nhận thức của một kẻ trong ống nghiệm được nuôi dạy từ trí nhớ đứt đoạn của những người vào phòng thí nghiệm thì chẳng thể tin tưởng được."


Từng câu từng câu lọt vào tai Hàn Tiểu Hy đều làm cậu cảm thấy ớn lạnh sống lưng.


Tôi muốn gặp Long Hằng bàn luận về vấn đề nhân sinh!! Cảm ơn!


Đùa thôi đó...


Nếu gặp phải gã, ắt hẳn chả kịp nói gì đã chết không kịp ngáp rồi.


Khương Thiên tiếp tục nói. "Thế nhưng động cơ để Long Thiên Phùng giết cậu và tôi thì khá là kỳ lạ. Thực ra, nếu làm một chủ hệ thống, đáng lẽ chủ nghĩa duy vật phải đưa lên hàng đầu, cho dù hắn có làm chủ được không gian và bất tử đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể dùng không gian làm bất cứ thứ gì, quãng đời bất tử của hắn, cũng chỉ là những tháng vài vùi đầu vào thí nghiệm. Thế nhưng, không có cái chết thì cuộc sống liệu có trọn vẹn không? Con người thật đúng là kỳ lạ... biết sẽ chết mà vẫn sống, biết sẽ thất bại nhưng vẫn lao đầu vào, biết sẽ tịch mịch nhưng vẫn luôn vươn cao, biết sẽ tan vỡ nhưng vẫn cố gắng vun đắp..."


Hàn Tiểu Hy vô thức đáp lời. "Biết sẽ đau... mà vẫn yêu..."


Cả hai đều bừng tỉnh khỏi suy nghĩ riêng ngay sau đó, Hàn Tiểu Hy xấu hổ cười cười, chỉ hận không thể tự tát cho mình vài cái, thuận tiện cảm thán về sự ngu si cùng với trí ảo tưởng cực kỳ thiên phú của mình.


Khương Thiên cũng mỉm cười, coi như khích lệ cho câu tớp leo mà hắn cho mà thông minh nhất trong ngày. "Nói chung là, cho đến khi giải mã được mục đích của hắn thì chúng ta chỉ có thể từ từ mà tính, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."


Hàn Tiểu Hy: Nghe câu này có vẻ sai sai sao á...


Khương Thiên nâng khóe môi lên một chút, tâm tình có vẻ không tồi, hắn nói. "Giờ thì hết việc rồi, chúng ta có thể thành lập một chủ đề mới."


Hàn Tiểu Hy nhướn mày. "Chủ đề gì?"


Khương Thiên lướt từng chữ nhẹ như tơ. "Bàn 一 chuyện 一 yêu 一 đương ~"


Hàn Tiểu Hy: Tui kháng nghị vấn đề này!!


Khương Thiên khép hờ mắt. "Nếu cậu không muốn cũng không sao..."


Hàn Tiểu Hy tự nhiên cảm thấy một cỗ khí lạnh buốt từ đầu ngón chân xông thẳng lên đầu.


Đang chuẩn bị suy nghĩ thì gương mặt điển trai của người nào đó dán tới, cảm xúc ấm nóng mềm mại từ môi truyền vào não bộ, khiến hoạt động suy nghĩ đình chỉ.


Đầu lưỡi của hắn khẽ luồn vào nơi khoang miệng của ai kia, nhanh chóng tạo ra những tiếng 'chóp chép' dâm mỹ.


Hàn Tiểu Hy quả thực là một thanh niên rất bình thường, ngay sau đó liền ngất đi một cách cực kỳ không có tiền đồ!


...


Điều đầu tiên Hàn Tiểu Hy nghĩ đến lúc vừa tỉnh dậy đó chính là!


[Muốn thao! Muốn thao! Muốn thao chết Khương Thiên!]


[Tôi ở đây, cậu muốn thao ai?]


Không khí rơi vào tĩnh lặng...


Hàn Tiểu Hy bi ai phát hiện, bản thân lại bị dính 'tâm linh tương thông' cùng người nào đó.


Khương Thiên vốn đang hiền từ ngồi gọt táo bên cạnh Hàn Tiểu Hy.


Và giờ vẫn đang hiền từ cười lạnh. "Sao? Còn không mau khai báo tại sao lại có tâm linh tương thông?"


Tội nghiệp Hàn Tiểu Hy, vừa tỉnh dậy, vừa có suy nghĩ đáng đánh chút thôi mà đã gặp báo ứng, sợ thiếu chút nữa tè ra quần. "Là do hôn sâu bị bất tỉnh..."


Khương Thiên nhướn mày. "Thời hạn?"


Hàn Tiểu Hy hít hít cánh mũi. "Một tháng..."


Khương Thiên mỉm cười. "Thế nếu hôn tiếp thì có kéo dài thời hạn không?"


Hàn Tiểu Hy theo bản năng trả lời. "Có..." Não đã load xong. "Á!! Không không không không!!"


Khương Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, cầm chiếc điện thoại vừa mua hôm trước gửi một tin nhắn cho Thương Thành Đông. "Nào, ta cùng bàn luận về vấn đề yêu đương, trước hết phải hiểu rõ nhau đã đúng không?"


Hàn Tiểu Hy: Tui không có muốn yêu đương với cậu!!


Khương Thiên liếc nhìn một tin nhắn mới vừa được gửi tới, nửa chữ cũng không bỏ sót, nhất là câu cuối cùng.


[Làm một lần, duy trì một năm...]


"Hàn Tiểu Hy." Khương Thiên cười đến dịu dàng.


Hàn Tiểu Hy nghi hoặc. "Sao thế?"


"Chúng ta làm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play