Khương Thiên cảm thấy trong lòng như lửa đốt, có cái gì đó khiến hắn không thể yên tâm được. "Hàn Tiểu Hy đâu?"


Thương Thành Đông đáp. "Tôi đã nói rồi, nhớ lại chút chuyện."


Khương Thiên khép hờ mắt. "Vậy bắt đầu đi."


Thương Thành Đông do dự nói. "Anh, tại sao anh biết được anh từng tới đây?"


Khương Thiên nói. "Trực giác."


Thương Thành Đông ngũ vị tạp trần. "Muốn biết bắt đầu từ đâu?"


Khương Thiên đáp. "Trọng sinh."


Thương Thành Đông thở hắt ra một hơi, liếc hắn. "Đi theo tôi."


Khương Thiên chuyển bước hướng tới nơi căn phòng cuối của tầng một.


Thương Thành Đông còn đang băn khoăn N việc, bỗng nhiên không thấy hắn đâu nữa, hoảng hốt nhìn xung quanh thì chỉ kịp nhìn thấy Khương Thiên bước vào căn phòng mà Hàn Tiểu Hy bị mình đẩy vào.


Y thở dài, đúng là không sớm thì muộn, kiểu gì cũng muốn nhìn thấy người kia...


Đệt! Vắng vợ một chút thôi mà! Thiếu hơi Hàn Tiểu Hy thì chết hay sao ấy?


Thương Thành Đông tự ảo tưởng bị ném cẩu lương bước đến ngồi lên sofa.


Nhìn nhà người ta kìa! Dính nhau như sam!


Trong mắt hiện lên một tia ước ao, còn kèm theo một chút u ám không rõ.


Bao giờ thì mình mới có được một tình cảm như thế nhỉ?


...


Hình ảnh cuối cùng Hàn Tiểu Hy nhìn thấy chính là cảnh tượng bản thân tỉnh dậy trong thân thể này.


Mệt mỏi.


Cậu không biết ngay lúc này, và cả tương lai nữa, bản thân nên, hay phải làm những gì.


Rất rõ ràng, cậu chính là hy vọng cuối cùng.


Nhưng, hy vọng điều gì?


Một tia hy vọng được sinh ra, lại không biết lý do bản thân được sinh ra.


Lạc đường.


Hàn Tiểu Hy bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn buông xuôi tất cả.


Mặc dù bản thân còn chưa làm gì, chưa cố gắng làm gì, chưa biết phải làm gì.


Chưa bắt đầu, đã cảm thấy nặng nề, mệt mỏi thậm chí còn muốn lạc đường.


Cậu buột miệng buông ra một câu.


"Thật không muốn đi ra nữa..."


"Cậu đang nói gì thế huh?"


Một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Hàn Tiểu Hy.


Người kia cũng lập tức xuất hiện trước mặt cậu, trong mắt toàn bộ đều thản nhiên, lại có một tia phức tạp không dễ phát hiện.


Hàn Tiểu Hy vốn đang ngồi xuống, co người lại thành một đoàn vội vội vàng vàng đứng dậy, lắp bắp. "Cậu, cậu, cậu?? Sao cậu lại ở đây?"


Khương Thiên bước đến ôm lấy kẻ đang đứng không vững kia. "Sao? Tôi không được ở đây?"


Hàn Tiểu Hy bỗng nhiên im lặng, không hề cử động gì, nếu không phải nhịp thở của cậu có chút nặng nề, Khương Thiên cũng không chắc được có xác định được cậu còn ý thức hay không.


"Tôi thấy hết rồi."


Hàn Tiểu Hy ủ rũ. "Ừm."


"Sao sắc mặt lại kém như thế?"


Hàn Tiểu Hy rầu rĩ. "Không có gì."


Khương Thiên nhíu mày. "Mệt mỏi sao?"


"Ừm."


Hắn hỏi. "Mù đường rồi?"


"Ừm."


Hắn tiếp tục. "Muốn buông thả, không quan tâm nữa?"


"Ừm..."


Khương Thiên bỗng nhiên mỉm cười, đem người trong ngực ôm chặt một chút. "Vậy buông đi, cái gì cũng không cần quan tâm."


Hàn Tiểu Hy theo quán tính nói. "Ừm..." Sau khi não đã load xong. "Hả? Hả?? Hả!!?"


Khương Thiên xoa xoa bộ tóc đen của người kia. "Buông thả, cái gì cũng không cần quan tâm."


Hàn Tiểu Hy mở to mắt. "Được sao?"


Khương Thiên nhịn không được mà hôn cậu một cái. "Được."


Hàn Tiểu Hy lựa chọn quên đi cảnh vừa xảy ra. "Thế còn mọi thứ?"


Hắn ôn nhu sờ mặt cậu. "Tôi lo."


Hàn Tiểu Hy lắc đầu. "Không được."


Hắn nói. "Không gì là không được, nếu muốn, cậu chỉ cần nhìn, tôi sẽ làm mọi thứ cho cậu."


Hàn Tiểu Hy bĩu môi. "Cái gì cũng có cái giá của nó."


Khương Thiên cười đến vui vẻ. "Ở cạnh tôi, nhìn tôi, cả đời."


Hàn Tiểu Hy nói. "Tại sao?"


Khương Thiên nói. "Thích cậu."


Hàn Tiểu Hy lặp lại. "Tại sao?"


Khương Thiên nói. "Một cái nhìn, chú ý, gặp, hiếu kỳ, tìm hiểu, càng hiếu kỳ, có chấp niệm, lúc nhận ra, đã thích cậu rồi."


Trong mắt hắn có một tia bối rối không dễ nhận thấy.


Lời nói không hề có chút nào ngọt ngào, không hề giống một lời tỏ tình, giãi bày tình cảm, nó là một quá trình được tóm gọn lại một câu.


Không hề có chút bay bổng nào.


Nhưng Hàn Tiểu Hy có chút lỡ nhịp.


Cậu còn bối rối hơn Khương Thiên vài trăm triệu lần.


Lạy Chúa! Cháu còn đang lứa tuổi học sinh!


Hàn Tiểu Hy lòng rối hơn tơ vò, cảm thấy ngôn từ học hơn mười mấy năm của mình bỗng hóa thành mây khói, cái gì cũng muốn nói, mà cũng cực kỳ không muốn nói.


Thậm chí cả tình cảm hiện tại của mình đối với người trước mắt còn không thể xác định được là gì.


Khương Thiên chờ một lúc cũng chưa thấy người nào đó đáp lại bất cứ thứ gì, trong lòng nhẹ thở ra một hơi, lại có chút thất vọng.


Vỗ vỗ lưng cậu, hắn nói. "Được rồi, vậy cậu có muốn buông tất cả không?"


Hàn Tiểu Hy nghe được, dùng vài chục phút để bình tĩnh tâm trạng, vài phút để suy nghĩ rồi đáp. "Không muốn nữa."


Khương Thiên nói. "Vậy được, còn mù đường nữa không?"


Hàn Tiểu Hy liền xị mặt xuống. "Còn..." Người ta là lạc đường! Không phải mù đường! Cảm ơn!


"Vậy được, tôi giúp cậu đi đường."


Hàn Tiểu Hy gật đầu, lí nhí. "Cảm ơn."


Khương Thiên ôn nhu "Ừ." nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play