"Nhiệm vụ chủ tuyến 5 hoàn thành, chúc mừng ký chủ... Phần thưởng: Thuấn di, phạm vi bán kính chín trăm mét. " Thốn quân rất đúng lúc cắt đứt cái đầu trống rỗng của Hàn Tiểu Hy.


Tuy thật sự lúc này, cậu chỉ muốn lập tức thuấn di, tránh khỏi thực tại nhưng có hai lý do không thể làm vậy.


Thứ nhất, xung quanh còn rất nhiều người, thứ hai, hệ thống vừa mới bồi thêm một câu.


"Điều kiện sử dụng: Đem Khương Thiên đi cùng..."


Hàn Tiểu Hy: 凸ಠ益ಠ)凸 Cần thiết phải bức ép đến thế sao??


Bỗng nhiên, một giọng nói tà mị truyền từ phía trên lọt vào tai cậu. "Hàn Tiểu Hy, tuy tôi không ngại để cậu nằm như vậy cả đời, thế nhưng, tôi nghĩ cậu ngại để mọi người nhìn cậu đấy."


Hàn Tiểu Hy lập tức nhảy dựng lên, lùi xa Khương Thiên ba mét, trốn sau lưng một người nào đó, kinh hãi nói. "Cậu, cậu, cậu!!! Cậu sao lại ở đây!!?"


Khương Thiên trong bộ đồ hoàng tử càng tăng thêm vẻ quý phái, khí chất vô cùng mị hoặc, tuy nhiên, ngữ khí có một tia khó chịu không dễ nhận ra. "Tôi đã bảo, cậu không về thì tôi sẽ đến, đúng chưa?"


Hàn Tiểu Hy ngay lúc này chỉ muốn thét lớn, mà không dám, lúc này cậu đúng là nghẹn họng luôn rồi, không biết nói gì cho phải.


"Tiểu Hy, cậu đừng cứng đầu thế nữa, giận dỗi không đổi lại được gì đâu, về với người yêu của cậu đi, chơi trò kéo dài khoảng cách thực tại chỉ làm cả hai thêm đau khổ thôi." Phó Nhược Quân đi từ đằng sau tới đẩy đẩy Hàn Tiểu Hy về phía trước.


Hàn Tiểu Hy căm hận nhìn Phó Nhược Quân, cũng nhìn thấy mình đã trốn sau lưng người nào.


Cậu là có chồng quên bạn rồi đúng không? Con mắt nào của cậu thấy tôi cứng đầu, giận dỗi hả? Tôi đây là kinh hãi!! Kinh hãi!! Kinh hãi đó có biết không hả?


Thực chất cậu bịa đặt chỉ để kéo xa khoảng cách giữa tôi và chồng cậu thôi đúng không? Trốn sau lưng một chút thì có sao hả? Tôi mà biết trước như thế thì cũng đếch cần nhé!


Phó Nhược Quân không dấu vết kéo Mộ Chính về phía mình, cười cười hối lỗi mà không có tí thành ý nào với cậu.


Hàn Tiểu Hy cay đắng nuốt nước mắt suýt rớt vào trong bụng.


Đau buồn đến mức mà Khương Thiên ung dung bước đến bên cạnh lúc nào cũng không hay.


"Ký chủ... Khương Thiên đang đứng cạnh cậu đó." Thốn quân hảo tâm vô cùng nhắc nhở.


Theo quán tính, Hàn Tiểu Hy vừa quay lại thì chạm ngay khuôn mặt đang dần dần phóng lớn của Khương Thiên.


Trái tim nhỏ bé bị hù dọa lên xuống suýt nữa nhảy ra ngoài.


Cậu lập tức hét một tiếng rồi đưa tay tát cho kẻ nào đó một cái, tiếp theo?


Đương nhiên là phải bỏ chạy rồi!!


Cũng không cần nhìn xung quanh xem có ai đứng xem, không cần nghĩ đến việc thay đồ, tẩy mấy thứ son phấn trên mặt, cứ thế chạy đi.


Thốn quân: Thật là không có tí tiền đồ nào...


Khương Thiên đứng phía sau, đưa tay lên xoa bên gò má vừa lãnh một cái tát, cực kỳ phức tạp nhìn thân ảnh vừa chạy đi, sau đó nở nụ cười.


Muốn chạy sao? Nghĩ cũng thoáng quá rồi.


...


Hàn Tiểu Hy đóng mạnh cửa phòng rồi ngồi bệt xuống đất, vỗ nhẹ vài cái lên ngực.


Cảm giác như xem phim kinh dị thực tế vậy, mạo hiểm quá mức.


Ôi! Con tim nhỏ bé làm bằng thủy tinh của tôi!


Đã mệt mỏi quá mức rồi mà, suýt vỡ luôn!


Thốn quân thở dài. "Ký chủ, cậu đúng là không có chút tiền đồ, thấy Khương Thiên một cái là chạy bất biến thế luôn hả? Thật đúng là... không còn gì để nói mà..."


Hàn Tiểu Hy oán giận. "Đó là do hắn quá mức dọa người chứ đâu phải tại tao?"


Thốn quân khinh bỉ nồng đậm. "Thật sao? Tôi thấy hắn đẹp trai hơn thường ngày, hơn nữa còn chẳng bôi gì lên mặt, đẹp chói mù mắt chứ dọa người chỗ nào?"


Hàn Tiểu Hy hừ mũi. "Đó là do mày mê trai! Không có chút tiết tháo nào mới không thấy hắn dọa người!"


Thốn quân chả ừ hử gì cả, thầm nghĩ, tôi mà mê trai thì chả có ai trên đời này không mê trai nữa.


Bỗng dưng, Hàn Tiểu Hy thở dài một tiếng, chọt một phát trúng chỗ đau của ai kia. "Chậc, mày đúng là không mê trai, xin lỗi. Mày mà mê trai thì lúc này Long Thiên Phùng còn để mày ở đây sao? Để ở trên giường thì đúng hơn!"


Thương Thành Đông lạnh lẽo nói. "Ăn nói cho tử tế đi!"


Hàn Tiểu Hy không tự chủ được mà rụt cổ lại, tức quá nên quên mất hệ thống còn có phân chia lúc nào giận dữ thật sự!


Hàn Tiểu Hy mềm giọng. "Được rồi, xin lỗi."


Thương Thành Đông cũng biết do bản thân châm chọc người ta trước, giọng nói cũng một mảnh mềm mỏng. "Do tôi sai trước, xin lỗi."


Hàn Tiểu Hy rầu rĩ ừ một tiếng.


Sau đó, một người, một hệ thống cứ thế im lặng, không ai nói gì nữa.


Đôi lúc, cứ im lặng yên bình như vậy cũng là một loại tốt đẹp.


...


Cùng lúc đó, Khương Thiên cũng đã nhận phòng, là phòng 931, đối diện với phòng của Hàn Tiểu Hy.


Đương nhiên đây không phải là sự trùng hợp.


Khương Thiếu Ngọc là bạn của hiệu trưởng trường VCY.


Khương Thiên muốn chuyển vào phòng nào, chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn.


May mắn, thực chất phòng 931 này cũng chưa từng có ai ở, hiệu trưởng xây phòng này là để cho con trai ông vài năm sau lên đại học sẽ ở đây...


Nhưng Khương Thiên trực tiếp phá hỏng dự định của ông.


...


Màu đen xâm lấn hết bầu trời, đã là buổi tối rồi, còn là một buổi tối không tốt đẹp gì, trời mưa rất lớn, mặc dù là ở trong phòng cách âm, nhưng Hàn Tiểu Hy dường như vẫn có thể cảm nhận được sự nặng nề của mỗi hạt mưa rơi xuống.


Cậu ủ rũ thở dài một hơi.


Khương Thiên thật sự là khó hiểu.


Trả thù chưa xong mà tự nhiên cứ quấn lấy một người lạ như cậu làm gì vậy chứ? Mệt mỏi thật đấy.


"Cộc cộc cộc!" Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.


Hàn Tiểu Hy tâm lý đề phòng, liền hỏi hệ thống. "Hệ thống, người bên ngoài là ai?"


Thốn quân chậc lưỡi. "Sao tôi biết được, tôi đâu có thông thiên nhãn?"


"Tiểu Hy, cậu mở cửa đi!" Giọng của Phó Nhược Quân truyền vào làm Hàn Tiểu Hy thở ra một hơi.


Cậu gãi gãi đầu rồi chầm chậm bước ra mở cửa.


Và đây là một sai lầm.


Cánh cửa vừa hé ra, một bàn tay đã kịp luồn vào, mạnh mẽ đẩy ra.


Lúc Hàn Tiểu Hy còn chưa kịp nghĩ gì, Khương Thiên đã lọt vào phòng, còn khóa trái cửa nữa.


Đầu cậu đầy mồ hôi lạnh, chuẩn bị vọt đi thì một cảm giác đau đớn ở tay không thể bỏ qua đã cho chủ nhân của nó biết rằng, lần này, trốn không thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play