Nhìn thấy biểu tình cứng ngắc trên mặt Hàn Tiểu Hy, chủ hệ thống tiếp tục cười. "Ha hả! Bất ngờ sao?"
Hàn Tiểu Hy: Cái này còn phải nói?
"Aiya, ta đây cũng chỉ là quá buồn chán nên đi phiêu lưu thôi ấy mà!"
Hàn Tiểu Hy: Trong lúc quyền lực đang bị uy hiếp ấy hả?
Chủ hệ thống cảm thấy có một cảm giác mình đang mặt nóng dán mông lạnh. ". . . Sao cậu không nói gì hết?"
Hàn Tiểu Hy giật giật khoé miệng. "Căn bản là không biết nói gì ha."
Chủ hệ thống nháy mắt quyến rũ trong một dạng một lão già. "Đùa chút thôi, ta đến tìm vợ."
Hàn Tiểu Hy: . . . "Ồ."
"Vợ ta đang ở chỗ cậu." Lão già bồi thêm một câu.
Hàn Tiểu Hy: . . !!!?? What!!?
Cậu lập tức nhận ra vấn đề.
Lão già kia bảo rằng đến tìm vợ, vợ lão đang ở chỗ cậu.
Có hai khả năng: Một, lão đến tìm cậu.
Khả năng này hoàn hảo bị loại bỏ vì trông lão chẳng có biểu hiện gì là đang tìm kiếm cậu hết, cũng chẳng thấy biểu hiện nào cho thấy lão có tình cảm gì với cậu.
Khả năng thứ hai, lão đến tìm hệ thống của cậu.
Lão già mỉm cười, bỗng dưng, từ phía trên lão hiện ra một vòng tròn màu xanh lam được tích hợp những ô vuông cũng một màu lam, nhìn như đầy khoa học mà chẳng khoa học chỗ nào, từ vòng tròn kia, một luồng sáng bao quanh lấy lão, đến khi luồng sáng kia biến mất, lão già mặt đầy nếp nhăn kia đã sớm không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một mỹ nam từ dưới lên trên đầy khí chất tà mị phúc hắc công.
Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ ∑('゚ω゚`*). "Thốn tiểu thụ, chui ra đây phát nào!"
Thốn đẹp trai nói. "Đã xảy ra lỗi. Kết nối mạng có vấn đề, xin vui lòng thử lại sau."
Chủ hệ thống là một mỹ nam để tóc dài tới ngang lưng, đậm chất phương Đông, hắn ta cầm lên một lọn tóc chơi đùa. "Vợ ơi! Anh đến thăm em!"
一 "Viu viu" tiếng gió heo hắt cuốn lấy một chiếc lá trơ trọi bay đi mất.
Chủ hệ thống không bỏ cuộc. "Vợ ơi! Đông Đông ơi! Long Thiên Phùng đến thăm em!"
À, nhân tiện, chủ hệ thống không phải tên là chủ hệ thống mà là Long Thiên Phùng.
Còn hệ thống là tự lấy tên của mình, tên thật của Thốn quân chính là Thương Thành Đông.
Hệ thống cấp cao có ý thức là có thực thể, chỉ là ai đó không muốn trở về.
Long Thiên Phùng cảm thấy hôm nay trời đặc biệt lạnh, hắn ta tiếp tục. "Đông Đông, em còn không ra anh liền 'làm' với thực thể của em, quay phim lại, tự thẩm mỗi ngày."
Ánh mắt của Hàn Tiểu Hy bỗng dưng trở nên sắc bén, lạnh lùng liếc hắn ta một cái, miệng phun ra hai chữ như rít từ kẽ răng mà ra. "Anh dám?"
Long Thiên Phùng đứng hình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vội vàng vàng xua tay. "Anh không dám, anh đương nhiên không dám, haha!"
Thốn đẹp trai, hay còn gọi là Thương Thành Đông, lâu nay luôn là một bộ dáng vô sỉ, tinh quái, tự dưng biến thành một người khắc nghiệt thế này, làm Hàn Tiểu Hy đang nhường cơ thể không khỏi tự cầu phúc cho mình.
Lỡ ngày nào đó cậu lỡ mồm lỡ miệng nói sai cái gì, hệ thống còn không xé xác cậu ra?
Thương Thành Đông trong thân xác Hàn Tiểu Hy lúc này, một ánh mắt cũng không muốn ném cho Long Thiên Phùng, vẫn một giọng điệu âm lãnh. "Nói đi, anh đến đây là muốn gì?"
Long Thiên Phùng cười nhẹ một tiếng, đáp. "Anh nhớ em nên đến, không được sao?"
Thương Thành Đông khoanh tay. "Không được, tổng bộ công việc chất đống, anh còn thời gian rảnh thăm tôi sao?"
Long Thiên Phùng cười khổ. "Anh đã giải quyết một lúc rồi, có ba ngày thời gian thăm em."
Thương Thành Đông nói. "Vậy anh cứ ở thế giới này dạo chơi đi, tôi không rảnh."
Nói xong, Thương Thành Đông quay lưng định bỏ đi.
Long Thiên Phùng chuẩn xác bắt được tay anh, kéo mạnh vào lòng, nỉ non. "Anh, thật sự... thật sự rất nhớ em."
Hàn Tiểu Hy bị vứt cẩu lương: ლ(́⚈人⚈‵ლ) Ai cho tôi lương thiện?
Ôm chưa đến năm giây, Long Thiên Phùng buông người kia ra, chua xót cười, trong mắt đầy thống khổ. "Em cần gì phải thế... vì trốn anh, phải làm đến thế sao?"
Hàn Tiểu Hy vừa lấy lại được thân xác: . . . Có ai giải thích cho tôi đi?
Long Thiên Phùng thu lại biểu tình. "Được rồi, cậu đến tìm văn phòng phẩm sao?"
Hàn Tiểu Hy gật đầu.
Long Thiên Phùng dẫn cậu vào chọn đồ dùng, vứt một cái hẹn. "Tối nay tôi đến nhà cậu, chúng ta trò chuyện."
Hàn Tiểu Hy tay ôm một chồng đồ dùng đáp. "Được rồi."
...
Cùng lúc đó, trong một buổi tiệc tại Khương gia.
Khương Thiên đang xã giao cùng với một đống người vây quanh.
"Chúc mừng qua tuổi mới, nhị thiếu, đây là quà tôi tặng cậu." Một người đàn ông trung niên cầm một hộp quà đặt lên chiếc bàn cạnh chỗ Khương Thiên đang đứng.
Khương Thiên mở to hai mắt, mỉm cười, giọng điệu như một đứa trẻ thích thú với món quà. "Cảm ơn ạ! Trong này có gì vậy?"
Người đàn ông kia đáp. "Cũng không có gì quý giá lắm, chỉ là một cái điện thoại cùng laptop thôi."
Món quà này tốn hết nửa gia sản của ông, mong rằng Khương gia nhị thiếu này thích thú sau đó nâng đỡ ông.
Khương Thiên cảm ơn ông ta, sau đó xin lỗi những người kia, bỏ ra hóng mát.
Bộ mặt tươi cười thay đổi, hắn híp mắt lại.
Hàn gia đang giấu Hàn Tiểu Hy.
Nếu cậu đường đường chính chính đi thì chắc chắn hắn chưa đến một tiếng đồng hồ đã tìm thấy cậu.
Nhưng mà, đến bây giờ vẫn là không thấy.
Khương Thiên nắm chặt tay thành đấm.
Hay cho một cái Hàn gia.
Nếu không phải lúc này hắn chưa sử dụng được quyền hành của toàn bộ Khương gia thì hắn đã sớm bắt được con chuột Hàn Tiểu Hy kia rồi.
Khương Thiên thở ra một hơi.
Hắn phải nhanh chóng thâu tóm Khương gia, cái cảm xúc bất lực này thật khó chịu.
Hàn Tiểu Hy, cậu cứ chờ đấy!
...
Tiểu kịch trường.
Long Thiên Phùng chuẩn xác bắt được tay anh, kéo mạnh vào lòng, nỉ non. "Anh, thật sự... thật sự rất nhớ em."
Khương Thiên: Long Thiên Phùng, tối nay chúng ta 'giao lưu' vui vẻ trên võ đài một chút chứ?
Long Thiên Phùng: Tôi ngàn vạn lần xin lỗi cậu!!
Hàn Tiểu Hy: Tác giả, sau chương này tôi thực sự hoài nghi về thân phận nhân vật chính của tôi!
Tuyết đẹp trai: Hm? Cậu muốn thêm đất diễn sao?
Hàn Tiểu Hy: . . . À thôi, tôi nói nhầm ấy mà.