Hàn Tiểu Hy tỉnh dậy trước khi máy bay hạ cánh mười phút, cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy.


Chẳng hiểu sao cậu cứ có cảm giác không lành về tương lai.


Có phải do mình tự dọa mình không?


Tóm lại là lỗi cũng do Khương Thiên cả! Nếu không phải tại hắn, tại sao cậu lại phải sống chui sống lủi thế này!!?


Tứ thiếu gia Hàn gia trong một khoảng thời gian đã sống quá tốt, vì vậy, sống chui sống lủi của cậu ấy rất khác biệt so với những người bình thường.


Hàn Tiểu Hy trong lòng hung hăng chửi bới tên hỗn đản nào đó cho tới khi xuống đến sân bay, nhờ một người cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.


"Tiểu Hy! Tiểu Hy!" Hàn Điển vẫy vẫy tay.


"A! Chú ba!" Cậu cũng vội vàng xách vali chạy đến chỗ ông chú.


Thực chất, Hàn Điển đã hơn bốn mươi, mặc dù vẻ ngoài của ông chỉ như gần ba mươi, Hàn Điển sở hữu một mái tóc đen đậm chất phương Đông và đôi mắt đen sâu đặc biệt của Hàn gia, thân hình không quá khổ, cũng không như tiểu bạch kiểm, cân đối, lại tạo cho người ta một cảm giác mạnh mẽ không tưởng.


"Tiểu Hy, chú ba nghe nói con muốn đến nước T du học, liền đến đón con đây, con muốn ở ký túc xá trường hay thuê nhà? Muốn đến ở nhà chú cũng không có vấn đề!"


Vốn là vì Hàn Điển không muốn Hàn Tiểu Hy đến nhà mình ở cho nên muốn nhấn mạnh một chút ở vế sau.


Không phải là phiền phức hay gì mà vì ngôi nhà của Hàn Điển cực kỳ nguy hiểm. Đêm đêm phát ra những tiếng rên lạc thú, ông chú tỏ vẻ, không muốn đầu độc trẻ thơ nha!


Hàn Tiểu Hy giật giật khóe miệng. "Con ở ký túc trường là được rồi, không cần làm phiền chú ba làm gì đâu."


Hàn Điển vội vàng xua tay. "Sao con lại nói thế? Chú ba không hề thấy có cái gì gọi là phiền phức! Dù sao đều là cùng gia tộc cả, việc gì có thể thì cũng nên làm cho nhau."


Hàn Tiểu Hy nói. "Được rồi, chú ba đưa con đến trường VCY đi, con muốn tham quan một chút."


Hàn Điển gật đầu. "Dù sao cũng phải thuê tạm phòng ở một tháng, thủ tục nhập học có chút lâu, không thể ngày một ngày hai mà hoàn thành được."


Hàn Tiểu Hy lễ phép mỉm cười. "Vậy được rồi, phải phiền phức chú ba chọn phòng thuê giùm con."


Hàn Điển gật đầu, rút điện thoại ra bấm gọi. ". . . Alo? Ừm, tìm cho tôi một căn hộ, không cần lớn lắm đâu, vừa vừa là đủ. Ừm, phải tiện nghi, không được thiếu bất cứ đồ dùng nào. Ừ, tôi biết rồi, lát nữa gửi địa chỉ sang cho tôi."


Nói xong, hắn liền cúp máy. "Đi thôi, chú ba dẫn con đi tham quan nơi này."


Hàn Tiểu Hy lại lễ phép cười một chút, sau đó theo Hàn Điển bước lên xe.


"Chú ba, đầu tiên phiền chú dẫn con đi mua điện thoại được không? Trước khi đi con lỡ tay làm hư rồi."


Hàn Điển đáp. "Đương nhiên là được!"


Sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe.


Hàn Tiểu Hy có vẻ rất thích thú với môi trường mới này, từ lúc xe bắt đầu lăn bánh cậu đã không thể dời mắt ra khỏi phong cảnh xung quanh.


Cho đến khi xe dừng bánh, Hàn Tiểu Hy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bên ngoài.


Hàn Điển không còn cách nào khác, vỗ vỗ vai cậu. "Nào Tiểu Hy, đến nơi rồi, mau xuống xe."


Hàn Tiểu Hy lúc này mới nhẹ giật mình một cái, mìm cười hối lỗi với Hàn Điển rồi bước xuống xe.


Trước mặt cậu chính là một tòa nhà lớn, được bao quanh bởi một tầng thủy tinh màu xanh lam, thiết kế tòa nhà thành một chiếc mũ lớn, vừa lung linh lại không mất đi vẻ quý phái, sang trọng.


Cậu được Hàn Điển dẫn lên tầng cao nhất, nơi bày bán các loại sản phẩm điện tử tốt nhất, xa hoa nhất, đắt nhất.


Nhìn giá cả của những mẫu điện thoại trước mắt, Hàn Tiểu Hy trong lòng không khỏi cảm thán một câu.


Đúng là có tiền mua tiên cũng được!


Cuối cùng, Hàn Tiểu Hy cũng tùy tiện chọn một chiếc điện thoại là một cái laptop.


Nhân viên quét thẻ nhìn cậu với ánh mắt sáng rực, cậu cũng không để ý vì lo âm thầm khen ngợi kiến trúc xa hoa này.


Lúc chọn cậu cũng không thể ý, hai thứ cậu vừa mua chính là hàng đắt nhất ở đây, sản xuất mỗi loại chỉ có hai cái, vì quá đắt nên không ai nghĩ rằng sẽ mua vì không cần tiêu tốn đến thế chỉ để khoe khoang.


Và, cậu cũng không để ý rằng, hai thứ này, chính là đồ đôi...


...


Đi gần hết ngày, Hàn Tiểu Hy mới phát hiện ra vì nhiều thứ dẫn dắt tâm trí nên cậu quên gọi về cho mẹ.


"Chú ba, cho con mượn điện thoại đi."


Hàn Điển nghi hoặc. "Không phải vừa mua đấy sao?"


Hàn Tiểu Hy cúi đầu. "Cho con mượn đi, con có lý do riêng mà."


Hàn Điển gật đầu, cháu nó đã nói thế thì mình cũng không tiện hỏi thêm, liên mở khóa điện thoại rồi đưa cho cậu.


Lục danh bạ, cậu phát hiện ông chú ba nhà cậu lưu mẹ cậu là 'Bà chị già quỷ cái.'


Cậu liền bấm gọi.


"Alo? Hàn Điển? Tiểu Hy đã tới nơi chưa? Chết thật! Điện thoại nó để ở nhà, sao mà sơ ý thế không biết!"


"Mẹ, là con đây, con tới nơi rồi."


"A? Tiểu Hy, xuống máy bay có mệt không con? Đã uống nước chưa? Nghỉ ngơi một chút?"


Hàn Tiểu Hy cảm thấy sống mũi cay cay. "Mẹ, con xin lỗi, con xuống máy bay lâu rồi mà không gọi cho mẹ. Mẹ, mẹ yên tâm, con biết tự lo cho bản thân mà, trời sắp tối rồi mẹ đã ăn chưa?"


"Tiểu Hy, bên này sắp khuya rồi, mẹ cũng sắp đi ngủ. Mẹ không trách con, huống gì trẻ con có tính hiếu kỳ."


Hai mẹ con hàn huyên một lúc lâu, Hàn Tiểu Hy mới tắt máy đưa lại cho Hàn Điển.


Như nhớ lại cái gì, cậu nói.


"Chú ba, con sẽ nói thêm với mẹ về danh bạ của chú."


Hàn Điển: . . . Thanh niên bây giờ một chút cũng không dễ thương!


...


Khương Thiên cười đến khuynh thành.


Khá lắm, Hàn Tiểu Hy, vậy mà tôi lại tra không ra tung tích của cậu.


Rồi cậu sẽ phải hối hận cho quyết định của cậu.


Tốt nhất cậu đừng để tôi tìm ra, hoặc tự dẫn mình đến chuộc tội, nếu không, đến khi để tôi tìm ra cậu, tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là hối hận không kịp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play