Tiễn đứa con trai ra sân bay, Hàn Tuyết Lan không khỏi thấy sống mũi cay cay, hai mắt đỏ lên, cầm chặt tay cậu. "Tiểu Hy, con đi bảo trọng, lên đường bình an. Nhớ, phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt, mỗi sáng phải uống một ly sữa tươi, buổi trưa ăn xong phải đi dạo cho tiêu cơm, đừng đi quá nhanh, bước chầm chậm là được, buổi tối cũng phải đi dạo vài vòng, thế mới tốt cho sức khỏe, trước khi ngủ phải uống một ly sữa nóng, thổi cho nó ấm ấm là được, cẩn thận không được để nóng quá, sẽ bị bỏng. Không được bỏ bữa, không được nhịn đói. Nếu có khó khăn gì cứ gọi điện về cho mẹ, mẹ sẽ lập tức đến đón con về ngay. Nếu có ai dám bắt nạt con, cứ gọi về cho mẹ, mẹ sẽ khiến cái thứ đấy phải khuynh gia bại sản, phải lết trên đường xin ăn cho dù phải trả đại giá. Ở bên kia sẽ bị lệch múi giờ, phải biết điều chỉnh bản thân để thích nghi, nếu khó quá, cứ gọi về cho mẹ, mẹ sẽ đến đưa con về. Đừng để bản thân bị ốm, phải biết tự lo lắng cho mình, nếu bị nóng, phải lập tức bật máy lạnh, đừng bật lạnh quá, từ từ thôi, đừng để bản thân bị cảm lạnh, mùa đông nhớ mặc thật nhiều áo vào, đừng để bị lạnh, phải đi những đôi giày thoải mái nhất, không được để bị đau chân..."
Hàn Tiểu Hy giật giật khóe môi, nhìn người mẹ đang thao thao bất tuyệt trước mặt, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng, ôm lấy bà, nhẹ giọng. "Cảm ơn mẹ, con phải đi rồi, mẹ ở lại cũng phải cẩn trọng, đừng để bản thân xấu đi đấy, con không muốn vừa về đã thấy một bà già với khuôn mặt đầy nếp nhăn chào đón con đâu! Mẹ cứ như thế này là đẹp nhất, con yêu mẹ!"
Hàn Tuyết Lan bật cười, đánh nhẹ lên vai cậu. "Tên nhóc xấu xa này! Còn dám chê mẹ già!"
Hàn Tiểu Hy giả bộ như đau đớn lắm. "Á! Con không có mà!"
Hàn Tuyết Lan lại càng vui vẻ. "Lại còn giả bộ!"
Hàn Tiểu Hy cười hì hì.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên, thông báo đến giờ lên máy bay.
Sắc mặt Hàn Tuyết Lan lập tức hạ xuống, cuối cùng bà miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hàn Tiểu Hy ôm bà lần nữa. "Con chỉ đi ba năm thôi, sau đó sẽ quay lại gặp mẹ mà!"
Hàn Tuyết Lan vỗ vỗ lưng cậu. "Được rồi, lo đi mau không là mẹ đổi ý nhốt trong nhà không cho ra ngoài nữa bây giờ."
Hàn Tiểu Hy buông bà ra, chạy một đoạn rồi quay lại vẫy vẫy tay với Hàn Tuyết Lan. "Con đi đây!!"
Hàn Tuyết Lan cũng vẫy tay lại với cậu, gật gật đầu.
Đợi lúc tận mắt nhìn thấy cậu lên máy bay an toàn, bà mới cầm điện thoại. "Phong Khải, anh có chắc chuyến bay này của Tiểu Hy sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Anh cũng đang rất lo, mặc dù đã cho tân trang lại máy bay, dùng hết những thiết bị tân tiến an toàn nhất nhưng vẫn không yên tâm được. Vì thế khoang ngồi của Tiểu Hy được trang bị khá ổn, nếu báy may xảy ra trục trặc gì thì Tiểu Hy vẫn an toàn." Hàn Phong Khải một giọng phức tạp, để đổi lại sự an toàn tuyệt đối cho con trai, ông đã cực kỳ phí tâm với chiếc máy bay kia, nhưng vẫn không thể chắc chắn đảm bảo độ an toàn, vì thế khoang riêng của Tiểu Hy chẳng khác gì một vòng bảo vệ tuyệt đối trên không.
"Vậy được rồi." Hàn Tuyết Lan cúp máy, vừa đi, vừa bấm một số điện thoại khác.
Đầu bên kia lập tức nghe máy. "Em chào chị, sao hôm nay chị lại có hứng điện thoại cho thằng em này vậy?"
Hàn Tuyết Lan một giọng bình thản. "Chú đang ở đâu đấy?"
Người đàn ông nghi hoặc. "Em đang ở T quốc, có gì không chị?"
Hàn Tuyết Lan nói. "Tiểu Hy nhà chị đang bay đến đấy du học trong ba năm, nếu ba năm này, chị nghe được Tiểu Hy có việc gì, Hàn Điển, chú chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi."
Hàn Điển bên kia lập tức nghiêm túc. "Xin chị cứ yên tâm, Tiểu Hy trong ba năm này nhất định sẽ an toàn tuyệt đối! Em lấy mạng quèn của em ra đảm bảo!"
Hàn Tuyết Lan nói. "Không cần thề thốt như thế làm gì, mạng của chú, chị không cần, nhưng nên nhớ Hàn Mộng Uyên đang chờ chú đấy, bao nhiêu năm nay chị toàn che giấu tin tức cho chú, nếu lần này chú sai sót điều gì, thì Mộng Uyên nhất định nhanh chóng về bên chú."
Hàn Điển hít hít mũi. "Em xin chị, đừng làm tổn thương trái tim pha lê đẹp đẽ dễ nát của em nữa."
Hàn Tuyết Lan nhẹ giọng "Ừ." một tiếng rồi tắt máy.
Sau đó bà bước lên chiếc xe đậu sẵn ngoài cửa ra vào, đi mất.
...
Hàn Tiểu Hy ngồi trên máy bay vừa lo lại vừa vui.
Đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, cái cảm giác không khí từ từ thay đổi này khiến cậu cực kỳ hứng khởi.
Nhưng cảm giác này cũng chỉ kéo dài một chút, sau đó Hàn Tiểu Hy liền cảm thấy buồn chán tột độ.
Cậu không mang bất cứ thứ gì để tiêu khiển, điện thoại thì vứt ở nhà, truyện in ra sách thì cậu không mua, một phần là vì sợ bị gia đình biết được, đa phần là cậu cảm thấy điều đấy không cần thiết vì chưa nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải đi máy bay như vậy.
Quá buồn chán, Hàn Tiểu Hy lăn ra ngủ.
...
Khương Thiên đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bay mất khỏi tầm nhìn của mình, cực kỳ khó chịu.
Đúng lúc này, giọng nói của Tô Tiểu Vân vang lên.
"Anh hai chết tiệt!! Thế nhưng hôm nay lại nghỉ nữa! Tỉnh dậy rồi chết dí luôn hay sao mà không đến trường!!? Thậm chí truyện cũng không thèm ra! Hừ, ngày mai ông chết với tôi!"
Khương Thiên nhíu mày, lập tức cầm laptop đặt trước mặt, gõ phím.
Điện thoại của Hàn Tiểu Hy vẫn là hơn một tháng không hề dùng đến, một trạch nam như tên đó đáng lẽ nếu không đến trường, lúc này cũng phải cầm điện thoại bấm lướt lung tung chứ? Thế nhưng lại không hề!
Hắn nở một nụ cười.
Sắc mặt lại tối thui, cực kỳ khó coi.
Chết tiệt! Hàn Tiểu Hy, không lẽ cậu đang có ý định chạy trốn khỏi tôi, trong khi tôi còn chưa chán cậu hay sao?
Nếu để tôi bắt được cậu, tôi chắc chắn sẽ để cậu hiểu như thế nào gọi là ác mộng! Chết tiệt!
Tôi chắc chắn sẽ bắt được cậu!
Hung hăng 'làm' cậu đến mức cậu không xuống khỏi giường mà chạy trốn nữa!