Hàn Tiểu Hy nhàm chán nhìn quang cảnh đang lướt qua mình với vận tốc khá nhanh, cậu đang trên đường đến trường.
Quá chán nản, về vụ Lam Phong và Mộc Ly.
Hai cái tên ngốc này, rõ ràng đã có cảm tình với nhau rồi.
Một đứa thì ngốc không chịu nổi.
Đứa còn lại thì cố tình không nhận ra.
Haha.
TMD chúng mày.
Để công việc của tao tốt đẹp một tí thì chúng mày đi củi hay sao hả?
Quá đau đầu, về vụ Khương Thiên.
Cái gã biến thái bệnh xà tinh bẩm sinh trùm cuối phản diện này cứ nhìn cậu với ánh mắt quái quái thế nào ấy.
Tránh cũng tránh không xuể.
Cậu đã tự kiểm điểm bản thân đã làm gì khiến hắn chú ý.
Học lực sao?
Top 3 toàn trường thôi mà, có gì đâu!
Chưa đến mức khiến hắn chú ý.
Hắn ở top 1 làm gì rảnh nhìn xuống?
Thân hình? Dung mạo?
Quá mức bình thường!
Bình thường trong bình thường, không phải điểm này.
Cách hành xử?
Vẫn là bình thường như mọi người, không gì khác biệt.
Cậu chưa từng đụng chạm hắn bao giờ.
Tại sao hắn chú ý cậu được nhỉ?
Nếu nói đến điều khác biệt duy nhất thì chính là cậu viết đam mỹ...
Hàn Tiểu Hy chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn trào.
Không không không!!
Không thể nào!!
"Hệ thống!! Hệ thống!!".
Thốn - hệ thống quân nhanh chóng đáp lại. "Ký chủ làm sao thế ạ?"
"Tra thử xem, có phải Khương Thiên, biết... biết ta là tác giả đam mỹ đang thịnh hành?" Hàn Tiểu Hy nuốt nước bọt khan.
"Loading... 10%... 30%... 69%... 99%... 100%!! Đã có dữ liệu thưa ký chủ. Khương Thiên hack dữ liệu biết được thân phận tác giả đam mỹ của ký chủ." Thốn quân đáp.
Hàn Tiểu Hy bây giờ trong đầu chỉ có một dòng chữ.
Thôi rồi Lượm ơi! ORZ
Thốn quân tiếp tục cho Hàn Tiểu Hy một cái tát. "Theo dõi tác phẩm Đam Mỹ do ký chủ viết từ lúc ký chủ bắt đầu chương hai."
Hàn Tiểu Hy: Hự!
Thốn quân. "Đã xem H."
Hàn Tiểu Hy: K.O! ∑ (✘Д✘๑)
...
Vừa lết thân già đến lớp, vừa thấy bóng dáng cô em gái thân thiết Tô Tiểu Vân, Hàn Tiểu Hy đã nhanh chóng kéo cô ra khỏi lớp, định vụt lên sân thượng thì đụng phải Khương Thiên ngay đầu cầu thang.
Không có tác động của nội lực, không có tác động của ngoại lực, chỉ may ra thì hai góc áo có chạm nhau một chút nhưng Khương Thiên mạc danh kỳ diệu ngã cầu thang!
Hàn Tiểu Hy: . . . WTF? Nà ní??
Tô Tiểu Vân sững sờ, lay lay anh trai, giọng điệu hết hồn. "Mau đưa anh rể... à không, mau đưa Khương Thiên vào phòng y tế!!"
Hàn Tiểu Hy cảm thấy thế giới này quả thật rất kỳ diệu, não cậu vẫn chưa xác định nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Tô Tiểu Vân thấy cậu vẫn sững sờ đứng đấy thì tát cho cậu một cái 'bép!' rõ to. "Mau đưa chồng anh vào phòng y tế!!"
Hàn Tiểu Hy cuối cùng cũng tỉnh. "Hả!? Hả!? Chồng gì!? Ai cơ!? Phòng nào!? Làm gì!?"
Tô Tiểu Vân: "Anh nghe nhầm thôi, em bảo đem Khương Thiên vào phòng y tế."
Nghe vậy, Hàn Tiểu Hy cũng vừa thấy Khương Thiên một vẻ đau đớn, mắt nhắm lại, nằm ra sàn dưới cầu thang, vội vàng đi xuống, cõng hắn lên đi đến phòng y tế.
Tô Tiểu Vân cảm thán. "Anh trai tui khỏe như này hồi nào thế?"
Hàn Tiểu Hy cõng Khương Thiên không đổ một giọt mồ hôi. "Anh mày có đai đen Judo đấy!"
Tô Tiểu Vân ngạc nhiên. "Hồi nào?"
Hàn Tiểu Hy đắc ý. "Từ lúc anh mày mười tuổi."
Tô Tiểu Vân rớt hàm. "Sao em không biết?"
Hàn Tiểu Hy thở dài. "Lúc đấy mày còn cắm đầu vào điện thoại."
Tô Tiểu Vân nhặt hàm. "Nhưng hoàn cảnh bây giờ khác."
Hàn Tiểu Hy cười toe. "Bây giờ cũng thế thôi."
Tô Tiểu Vân: "Dạo này chiêu "Một kích tuyệt hậu" đang nổi đấy, anh biét không?"
Hàn Tiểu Hy nhíu mày. "Thế à? Không biết."
Tô Tiểu Vân mỉm cười. "Đạp vào chỗ ấy mà liệt luôn."
Hàn Tiểu Hy gật đầu. "Có nghe qua."
Tô Tiểu Vân hỏi. "Anh có thể làm không?"
Hàn Tiểu Hy liếc mắt. "Anh mà làm thì sẽ nát dưa leo."
Người vốn dĩ đang ngất nằm trên lưng Hàn Tiểu Hy hai chân chợt cứng đờ, có vẻ muốn khép lại nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên tư thế.
Hai người, người cõng một kẻ, người lắp lại hàm trò chuyện cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Đỡ được Khương Thiên xuống chiếc giường trải ga trắng tinh, Hàn Tiểu Hy như trút được một gánh nặng, quả nhiên là trùm cuối phản diện, người thì mỏng manh thế mà nặng như heo ấy!!
Phòng y tế không một bóng người làm Hàn Tiểu Hy cảm thấy hơi lạ, đáng lẽ phải có người túc trực ở đây chứ nhỉ?
Tô Tiểu Vân cũng chẳng biết làm gì. Trên người Khương Thiên vài vết xước cũng không có, càng không nói đến thâm!
Ngã cầu thang mà kỹ thuật điêu luyện đến thế à? Mười lăm bậc chứ có phải ít ỏi gì đâu?
Phi logic!! Quá là phi logic!!
Tô Tiểu Vân chợt nhận ra một điều, mình không làm Khương Thiên ngã, việc gì cần phải lo? Giao trọng trách chăm sóc anh rể cho anh hai là được rồi. "Anh hai, sắp vào tiết rồi, anh ở lại chăm sóc cho Khương Thiên, em về lớp xin phép giáo viên nhé."
Hàn Tiểu Hy thấy cô định đánh bài chuồn thì nhanh chóng giữ Tô Tiểu Vân lại, dắt cô ra ngoài cửa phòng thì thầm. "Em gái, Khương Thiên biết anh viết đam mỹ, còn theo dõi truyện của anh nữa!! Đọc luôn H!!" QAQ Cho nên em gái à, lúc này mày chưa thể bỏ anh một mình!!
Tô Tiểu Vân trầm mặc.
Anh hai ngốc quá, anh rể đang tìm tư liệu để sau này thực hành thôi chứ có gì đâu!!
Hàn Tiểu Hy thấy vậy liền tát cho cô hai cái. "Tỉnh chưa em?" Trả thù lúc nãy mày tát anh nhá!!
Tô Tiểu Vân nghẹn ngào đẩy Hàn Tiểu Hy vào trong phòng y tế, đóng cửa lại, sau đó dùng chút thủ thuật khóa cửa từ bên ngoài, rồi tiêu sái bỏ đi.
Hừ!! Đúng là cắm đầu vào điện thoại học chút mẹo vặt quả nhiên không vô ích!!