Sau khi nghe Hàn Tiểu Hy phân tích tình hình thì Tô Tiểu Vân cảm thấy thế giới quan của cô vừa được đổi mới.
Anh trai tui tài giỏi như này từ lúc nào vậy? (ㆆᴗㆆ)
Hàn Tiểu Hy không để ý đến ánh mắt kỳ dị của cô em gái mà tiếp tục luyên thuyên. "Hai người này rắc rối thật đấy, Mộc Ly có thể không để ý lắm, nhưng Lam Phong này suy nghĩ hết phần người ta rồi."
Tô Tiểu Vân chen ngang. "Anh hai..."
Hàn Tiểu Hy lúc này mới chú ý đến cô, ngại ngùng ho khan một tiếng. "Ừ?"
Tô Tiểu Vân tiếp tục. "Anh hai... chúng hủ thật đói khát... └('▃`└)"
Hàn Tiểu Hy: Sao lại ngửi thấy mùi nguy hiểm thế này?
Tô Tiểu Vân: "Anh hai, tối về viết H đi. (ㆆᴗㆆ)"
Hàn Tiểu Hy vội vội vàng vàng gọi. "Hệ thống, hệ thống!"
Giọng nói ngái ngủ của Thốn hệ thống vang lên trong đầu cậu. "Chủ nhân, làm sao thế?"
Hàn Tiểu Hy chảy mồ hôi lạnh. "Ngươi mau kiểm tra coi em gái ta nó bệnh gì?"
Thốn Đẹp Trai: "Loading... 30%... 85%... 100%... Hệ thống đo lường cho thấy Tô tiểu thư hong đẹp trai bằng Thốn chỉ là lâu quá rồi không được đọc H đầy đủ thôi ạ."
Hàn Tiểu Hy nói. "Em gái, tối về anh sẽ bù đắp tình cảm cho mày." (ᅌᴗᅌ✿)
Tô Tiểu Vân: Cái ánh mắt kiểu gì thế kia?
...
[... Tiêu Mặc Ly cười đến khàn cổ họng, đôi hắc mâu đã từng khiến bao người kinh sợ từ lúc nào đã phiếm hồng, từng giọt lệ nối đuôi nhau chảy xuống gò má tái nhợt. Bên ngoài trời mưa lớn, cũng không thể lấn át được giọng nói như một con dã thú bị thương.
"Dật Phong Thiên, người từng nói gì nào? Yêu ta? Yêu ta? Yêu ta!!"
Dật Phong Thiên mắt lạnh nhìn hắn, môi bạc lãnh tình phun ra từng chữ như từng mũi dao bạc găm vào lòng hắn. "Ta chưa từng."
Tiêu Mặc Ly nghe xong câu này, tim như bị ai từng chút từng chút một khoét lấy, hắn cong môi cười. "Phải, ngươi chưa từng."
Dừng một chút, hắn hít vào một hơi, rồi nhẹ nhàng thả ra một câu. "Dật Phong Thiên từng nói với ta câu đó, đã chết. Ngươi không phải hắn, đương nhiên chưa từng."
Bỏ qua sự khó chịu đến đau đớn sâu thẳm đâu đó trong lòng, Dật Phong Thiên nhìn hắn. "Ta vẫn chính là Dật Phong Thiên, không thay tên đổi họ, cả thế gian, chỉ có mình ta là duy nhất, ta chưa từng nói yêu ai, nhất là ngươi."
Tiêu Mặc Ly nhìn y, một cái nhìn để khắc cốt ghi tâm.
Sau đó, hắn dùng tay, từng chút, từng chút một, móc ra đôi mắt một màu như hắc thạch.
Nhẹ nhàng mà đau đớn, hắn lại không cảm thấy sánh bằng được nỗi đau trong tâm mà mình đang chịu đựng, không một tiếng hét, dòng lệ trong suốt thay thế bằng một dòng tanh ngọt đỏ chói mắt.
Hắn móc từ trong ngực ra một chiếc túi vải màu đen, đôi tay run run cẩn thận bỏ thứ đã lấm đầy huyết nhục vào túi, dùng sức chính xác ném thẳng về phía Dật Phong Thiên, theo bản năng y bắt được.
Giọng nói xen lẫn một chút nức nở vụn vặt của hắn, lọt vào tai y, không sót chữ nào. "Dật Phong Thiên, ngươi nghe cho rõ. Đôi mắt này, coi như trả lại cho ái nhân của ngươi. Trả lại ân tình bao lâu, trả lại chút tình cảm đâu đó, trả lại mọi thứ cho ngươi. Từ nay, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đôi đường ngược hướng, đường ai nấy đi."
Nói xong, hắn quay lưng, rút thanh kiếm ở hông, tiếng kim loại vang lên, đanh thép đến khó thở, hắn dùng kiếm dò đường đi. Bước chân khó khăn, tấm lưng tưởng như mềm yếu lại thẳng đến không ngờ. Dù mất đi đôi mắt, hắn cũng có thể tưởng tượng ra rằng, tại nơi trúc xá này, hắn và y, đã từng... có thật nhiều, thật nhiều nguyện ước, điều đầu tiên cả hai nghĩ đến, chính là vĩnh viễn bên nhau, thế nhưng, ngay lúc này, tại nơi này, nguyện ước giản đơn đó tan thành hư ảo.
Dật Phong Thiên chỉ thấy tâm đau đến nghẹt thở, nhìn hắn từng bước, từng bước ngắn lại như trải vạn dặm rời xa.
Cuối cùng, y bật cười một tiếng, nện từng bước chân xuống sàn, về hướng của hắn, mạnh mẽ kéo lại kẻ vừa mất đi đôi mắt.
Hắn cứ thế ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, Tiêu Mặc Ly hít vào một ngụm khí lạnh, môi run run. "Ngươi... người làm cái gì thế hả!?"
Một dải lụa đặt lên khuôn mặt hắn, che lại cảnh tượng khó nén tang thương đầy huyết tinh. Tiêu Mặc Ly cảm thấy một luồng nguy hiểm chưa bao giờ hắn trải qua. "Ngươi..., ngươi định làm gì!?"
Dật Phong Thiên cười nhạt. "Ha... làm gì? Ngươi chẳng phải biết rõ hơn ta sao?"
Tiêu Mặc Ly nghe đến đoạn này, liền giãy dụa ý muốn thoát ra.
Một bàn tay to lớn chế trụ hai tay hắn lên đầu. Tay còn lại, lần mò thoát y phục của hắn.
"Dật Phong Thiên!! Người có biết ngươi đang làm gì không hả!!? Mau cút ra!"
Y như mắt điếc tai ngơ, tay cực kỳ có trình tự mà thoát từng kiện y phục của hắn.
Không khí vốn lạnh lẽo lại bị hun nóng lên vì sự phẫn nộ tột cùng của hắn. "Hỗn đản!! Ah... ngươi!!"
Dật Phong Thiên một tay chộp được tiểu Ly đang trong tình trạng ủ rũ, dùng sức một chút.
"Dật Phong Thiên!! Mau bỏ... cái đó của ta ra!! Hỗn đản!! Vương bát đản!! Biến thái!! Lão tử khinh thường ngươi!!"
Dật Phong Thiên mở giọng lạnh tanh. "Còn nói nữa ta liền bóp nát nó."
Tiêu Mặc Ly liền ngậm miệng.
Y nhìn tác phẩm nghệ thuật mình vừa tạo ra, thiếu niên ngũ quan tinh xảo bị lụa che mất một đường lại càng tăng lên vẻ quyến rũ bị y đặt dưới thân, gò má ửng đỏ vì xấu hổ xen lẫn nhục nhã, gương mặt còn vương lại vài giọt huyết tinh ngọt ngào.
Dật Phong Thiên thả tiểu Ly ra, dùng ống tay bạch y lau đi máu trên gương mặt hắn.
Tiêu Mặc Ly lại bắt đầu rục rịch giãy dụa.
Dật Phong Thiên lại không gấp, tay cứ cố định Tiêu Mặc Ly không chút di chuyển. Nhàn nhã cởi tiếp.
Cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt làm Tiêu Mặc Ly không chủ động mà run lên nhè nhẹ, đau đớn nơi hốc mắt bắt đầu tràn đến như một cơn sóng dữ.
Dật Phong Thiên nâng đùi trắng nõn của hắn lên, không một tiếng báo trước cự vật tiến sâu vào cúc huyệt.
Tiêu Mặc Ly cắn chặt môi, không tiếng rên rỉ truyền ra ngoài.
Dật Phong Thiên thì cứ như bị tiêm máu gà, càng lúc càng hăng.
Cảm giác được bao trùm bởi nội bích khiến y ngày càng mất kiểm soát, mạnh mẽ xỏ xuyên để giải toả dục vọng.
Tiêu Mặc Ly đau đớn đến chết đi sống lại, cảm giác như cả thân thể bị xẻ thành hai mảnh càng làm sự nhục nhã trong hắn ngày càng tăng lên.
Hắn lấy hết sức bình sinh, đẩy được Dật Phong Thiên ra, ôm y phục toan chạy trốn, mặc kệ đau đớn phát ra toàn thân, hắn bây giờ chỉ có một ý nghĩ. Chạy!!
Dật Phong Thiên nhanh chóng tỉnh lại một hồi, đôi mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Mặc Ly khó khăn chạy trốn, bàn tay bắt lấy cổ chân hắn, kéo lại, chính xác đâm thẳng vào.
Đến lúc này, Tiêu Mặc Ly không kịp giữ, thất thanh "A!!" một tiếng, dải lụa không ngăn nổi một dòng huyết lệ đau đớn chói mắt mang theo cơn nhục nhã kéo xuống từng hồi...]
Hàn Tiểu Hy cảm thấy bản thân quá siêu phàm, dạo này cậu thực sự không có tâm trạng viết cảnh nóng đâu mà...
Click biểu tượng đăng tải, Hàn Tiểu Hy lại tắt đèn đi ngủ.
...
Cùng lúc đó, Khương Thiên đã nhận được thông báo chương mới đăng tải với chữ H to tướng.
Khương Thiên cảm thấy tam quan vỡ nát, ừ thì ngược thật, ừ thì mình cũng từng đọc qua H một lần thật.
Nhưng cái này khẩu vị thực quá nặng rồi.
Thôi thì làm một đọc giả có tâm, hắn sẽ cố gắng nuốt hết vậy.
Tên Dật Phong Thiên này cũng quá dã man đi, rõ ràng 'cúc huyệt' nhỏ thế, không bôi trơn này nọ gì hả?
Chỉ với một chương H 24+ của tác giả Lang Lang Đại Đại, thế giới quan của Khương Thiên vừa được đổi mới, kinh nghiệm trong đấy cũng một chữ không sót bỏ vào đầu.
Khương Thiên là một cậu học trò rất chăm chỉ.
Cậu ấy đọc xong H của tác giả duy nhất theo dõi liền muốn một lần thực hành.
Cậu ấy cảm thấy nên để anh trai cùng ái nhân kiếp trước của Khương đại thiếu gia tụ họp để có thể một lần xem H full không che, sống động, cậu ấy rất mong chờ.
Vì thế, chỉ sau một tuần, Khương gia biệt thự khắp nơi đều gắn camera.