Buổi tối, tại biệt thự Hàn gia.
Hàn Tiểu Hy cau mày nhìn đoạn inbox trước mắt.
Tô Tô Tiếu: [ Nhiệm vụ thì thế, nhưng quan trọng là bẻ cặp nào đây? ]
Độc Cô Lang Vương: [ Thấy lớp trưởng x lớp phó thì sao? ]
Tô Tô Tiếu: [ Anh điên à? Lớp trưởng là em, lớp phó bỏ trống. ]
Độc Cô Lang Vương: [ Anh quên. Thế có cặp nào thân thân trong lớp không? ]
Tô Tô Tiếu: [ Không để ý lắm, em xuyên qua cũng có nhiều hơn anh ngày nào đâu? ]
Độc Cô Lang Vương: [ . . . ]
Nghĩ nghĩ một chút, Hàn Tiểu Hy gõ phím.
Độc Cô Lang Vương: [ Thôi, để ngày mai rồi tính. ]
Tô Tô Tiếu: [ '-')/ Yeb. Anh tiếp tục công việc đi. ]
-Đã xem-
Hàn Tiểu Hy tắt khung inbox, tiếp tục công cuộc thỏa mãn mắt người đọc.
Dạo này viết ngọt mãi cũng chán, cậu đang định chuyển sáng sang ngược.
Ngược thân thụ, ngược luyến tàn tâm công.
Nghe có vẻ rất hay.
Sau bốn tiếng bấm phím, cuối cùng cậu cũng click đăng, vươn tay tắt đèn đi ngủ.
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự Khương gia.
Khương Thiên cảm thấy tác giả bộ truyện duy nhất hắn theo dõi dạo này cực kỳ có tâm.
Đấu trí, ngược thể xác, tâm hồn các kiểu.
Đúng chuẩn loại hắn thích!
Khương Thiên khẽ cười. "Hàn Tiểu Hy... ha... Hàn Tiểu Hy."
...
"Cạch!" "Bộp!" Hàn Tiểu Hy vừa bước vào cửa thì một cuốn sách đập thẳng vào mặt.
Cậu nghiến răng nghiến lợi đi vào lớp nhìn kẻ vừa ném mình bày ra một vẻ mặt phẫn nộ, hồng hộc mà thở. "Làm gì thế hả!!?"
Tô Tiểu Vân cũng không kém cạnh hét vào mặt Hàn Tiểu Hy. "Đồ ác độc!! Sao anh dám chuyển hướng sang ngược hả!!?"
Hàn Tiểu Hy nhặt cuốn sách cũng một phát ném vào mặt Tô Tiểu Vân. "Anh mày thích thì anh mày viết!! Mày quản cái TMD!!"
Tô Tiểu Vân cầm luôn hai cuốn sách cạnh đấy ném lại. "Thích là thích thế nào!? Anh biến chất vừa thôi nhé!! Anh ngược thân ừ thì kệ đi!! Nhưng tại sao anh dám ngược tâm Dật đại của tôi hả!!?"
Hàn Tiểu Hy hai tay bắt được cả hai cuốn sách. Ném lại. "Ngược thế nào kệ anh mày!! Mày quản làm đếch gì!!? Đâu phải mày viết đâu!!? Anh biến chất cũng là F1!! Cái thể loại F2 như mày không có quyền lên tiếng!! Are you ok!?"
Tô Tiểu Vân và Hàn Tiểu Hy cứ vậy như mấy người ở ngoài chợ chửi nhau, tay thì không ngừng ném sách vào nhau.
Cả hai mỗi lần đều phải lùi lại một chút để tránh.
Cho đến khi, Hàn Tiểu Hy bị dồn ra cửa thì bị vấp rồi ngã ngửa ra sau, mắt nhắm tịt.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy sàn nhà cứng lạnh, chỉ thấy một khối ấm áp truyền đến.
Hàn Tiểu Hy vừa mở mắt ra thì hối hận đến mức thà ngã xuống sàn còn hơn.
Cậu đang đối mặt với một nụ cười nhạt. "Cẩn thận chứ."
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp, lại không có tí độ ấm nào.
Hàn Tiểu Hy da gà da vịt nổi lên hết, mồ hôi lạnh chảy như suối, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. "Ca... Cảm ơn, Khương đồng học."
Sau đó, chạy lại lôi Tô Tiểu Vân đi mất.
Khương Thiên phía sau khó hiểu nhìn.
Thực chất chẳng phải hắn trùng hợp đi vào đâu, hắn đứng ở ngoài hơn mười phút rồi, nghe hai người kia cãi nhau cảm thấy buồn cười vô cùng nên rúc mãi ở ngoài cười. Thấy Hàn Tiểu Hy bị dồn ra ngoài liền biết kiểu đi đứng không nhìn đường kia chắc chắn sẽ bị vấp, vì thế lại đỡ con người thú vị kia.
Nhưng người ta hình như có ấn tượng cực kỳ xấu với hắn thì phải?
Chỉ là chỉ sai đường mỗi một lần thôi, đâu cần phải ghét bỏ đến mức này chứ?
Đúng mà khó hiểu mà!
...
Tô Tiểu Vân cầm khăn lau mồ hôi cho Hàn Tiểu Hy. "Tội nghiệp! Ăn ở thế nào mà lại gặp trúng nhân vật phản diện thế này?"
Hàn Tiểu Hy coi như chưa nghe gì, lảng vấn đề. "Tìm được cặp nào chưa?"
Tô Tiểu Vân cực kỳ kinh thường hành động trốn tránh của Hàn Tiểu Hy, hừ mũi trả lời. "Chưa..."
Vừa dứt lời, một cậu thanh niên đang ôm vai một cậu khác đi qua hai người, lên tiếng chào.
Tô Tiểu Vân: (*゜ロ゜)ノ!
Hàn Tiểu Hy: (≖‿≖✧).
Ngay lập tức, Hàn Tiểu Hy liền đến chào hỏi. "Xin chào, chúng ta cùng lớp mà nhỉ? Hai cậu tên là gì thế?"
Cậu bị ôm trả lời. "Tớ tên Lam Phong." Rồi chỉ kẻ đang ôm vai mình. "Cậu ta là Mộc Ly."
Hàn Tiểu Hy nói. "Tớ là Hàn Tiểu Hy, hai cậu có vẻ thân thiết quá! Thật làm người ta ghen tỵ!!"
Lam Phong cười cười. "Chúng tớ là bạn từ nhỏ. Cậu ta đã quen ăn bám tớ rồi, lại không giỏi giao tiếp."
Mộc Ly nghe vậy liền đánh một cái vào vai Lam Phong. "Cậu nói gì chứ!? Ai bám cậu!? Ai giao tiếp không giỏi!?" Mặt thì đỏ rõ ràng nhưng miệng vẫn chối.
Lam Phong liếc mắt. "Vậy tớ đi đây, cậu ở lại nói chuyện với Hàn Tiểu Hy." Sau đó làm một bộ dáng muốn đi thật.
Mộc Ly hốt hoảng. "Đừng đừng đừng! Tớ bám cậu! Tớ bám cậu! Tớ giao tiếp không giỏi!!"
Lam Phong cười cầm tay Mộc Ly dẫn đi.
Tô Tiểu Vân bước tới cạnh Hàn Tiểu Hy, nhỏ giọng nói. "Anh hai, gian tình rõ thế! Có khi nào cong rồi không cần bẻ không?"
Hàn Tiểu Hy lắc đầu mà cười, cho cô một ánh mắt đểu cáng. "Vẫn cần, nếu không cho chút chất xúc tác thì sợ cả đời cũng chỉ mãi là gian tình thôi."