*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Y

Tối hôm qua Thẩm Thịnh Khuynh đã rất thích món canh thịt nạc hầm vỏ quýt nhân sâm, tay nghề của Ngọc Như cực tốt, cộng thêm với nguyên liệu thượng phẩm. Sau khi đun sôi, cho đúng lượng dược liệu không những có thể loại trừ mùi tanh của thịt, thậm chí còn có thể tăng hương vị. Cho nên sáng sớm Ngọc Như liền lại đem loại canh này nấu lên.

Ninh Hiểu Phong vào bếp, chủ yếu là muốn ăn bánh rán hành. Cho nên khi vào bếp hỏi Ngọc Như buổi sáng đã chuẩn bị món ăn gì, y để cho Ngọc Như chuẩn bị xong hành lá xắt nhỏ và bột mì, trứng gà. Hiểu Phong muốn tự mình làm.

Kiếp trước Ninh Hiểu Phong có 2 việc có thể làm. Một là có thể dựa vào phiên dịch cùng với trò chơi để nuôi mình, hai là có thể làm chút đồ ăn ngon. Cái đầu tiên là phương thức để y kiếm tiền, cái sau là cái để cải biến chất lượng cuộc sống duy nhất mà y có thể làm. Dẫu sao cũng là một người tàn tật, không có người thân gần bên, không có bạn bè thân thiết, muốn ăn ngon thì chỉ có thể tự học. Đây cũng là lý do mà Ninh Hiểu Phong có thể thuận miệng nói cách dùng dược liệu vào trong thức ăn.

Ngọc Như ngăn Ninh Hiểu Phong không để cho y tự làm. Cũng nói quân tử nên cách xa nhà bếp. Ninh Hiểu Phong lại có thể có lý do cho mình: ” Những đầu bếp ở quán ăn lớn đều không phải là nam đó sao? Tự dựa vào bàn tay kiếm tiền nuôi người nhà, nuôi bản thân, làm sao không phải là quân tử chứ? Như di, ngươi đừng cản ta, ta là muốn cho Đại thiếu gia nếm thử chút tay nghề của ta.”

Nói đến Thẩm Thịnh Khuynh, Ngọc Như cũng không còn biện pháp để ngăn cản. Suy nghĩ một chút cũng phải, Ninh Phức bây giờ là con dâu nhà Thẩm gia, vào bếp nấu đồ ăn cho phu quân mình, cái này còn không phải là chuyện đương nhiên sao?

Không bao lâu sau, trong phòng bếp liền truyền ra hương thơm của hành và mùi bánh. Hạnh nhi không nhịn được nuốt nước miếng: “Thiếu gia tay nghề ngài thật tốt. Hóa ra cho hành vào bột thì bánh sẽ thơm tới như vậy.”

Bánh rán hành ở thế giới cũ của Ninh Hiểu Phong là một món đơn giản. Chẳng lẽ nơi này không có ai làm như vậy?

“Trên đường cũng không bán món này sao?”

Ngọc Như cười lắc đầu: “Rất nhiều người cũng ngại mùi hành là lạ mà, ăn nhiều thì thân thể sẽ lưu lại mùi vị, cho nên rất ít có người ăn. Nhưng khi chế biến các món thịt, hành vừa có thể  giảm mùi tanh, vừa có thể  tăng hương vị, cho nên được dùng để làm gia vị. Rất nhiều nhà có ý phi hành dầu để dùng. Còn ngài làm như vậy, ta lần đầu tiên thấy. Ta vốn còn đang cho là ngài dùng hành phi với bánh.”

Không nghĩ tới đa số người ở nơi này không thích ăn hành lá. Nghĩ tới đây, y có phần không biết Thẩm Thịnh Khuynh có thể ăn món này hay không.

” Như di, Hạnh Nhi, Đào Nhi, mọi người nếm thử tay nghề của ta trước xem như thế nào. Đừng chỉ ngửi mùi, ăn ngon mới là thật.”

l Minh họa bánh rán hành:

imagepng

Nào có đạo lý chủ tử tự tay làm đồ ăn cho nô tài ăn trước? Cứ coi là Hạnh Nhi, Đào Nhi còn nhỏ, các nàng còn biết thế này là không được. Có thể Ninh Hiểu Phong nói nhất định các nàng phải thử, ba người cũng không còn cách nào, chỉ có thể tuân mệnh nghe theo. Ngọc Như cầm lên một miếng bánh, xé một miếng nhỏ, sau đó cho vào miệng, lập tức bà gật đầu: “Mùi vị rất ngon. Không nghĩ tới hành lá cắt nhỏ có thể mang vị ngọt, hoàn toàn không có vị hành như thường. Hơn nữa thiếu gia ngài còn cho thêm tiêu muối vào bên trong cũng rất có vị, cô gia chắc chắn sẽ thích loại bánh rán hành này.”

Có Ngọc Như khẳng định, cộng thêm ánh mắt sùng bái của Hạnh Nhi và Đào Nhi, Ninh Hiểu Phong trong lòng đắc ý cực kỳ. Thật ra thì trước kia y nghĩ, nếu như một ngày nào đó mình có người nhà, có thể ăn món ăn mà chính tay y làm rồi khen nó ngon, đó nhất định là chuyện rất hạnh phúc. Hôm nay coi như là y đã đợi được cái ngày này. Vì vậy Ninh Hiểu Phong bận bịu phân phó Ngọc Như bọn họ đem món ăn sáng đến phòng khách nhỏ, sau đó chính y đem sáu tấm bánh rán hành ngon lớn chừng tầm bàn tay đi trước tìm Thẩm Thịnh Khuynh.

Thẩm đại thiếu gia không nghĩ tới phu nhân sẽ xuống bếp tự tay làm bữa sáng cho mình. Nhất là sau khi ngửi được mùi thơm từ bánh rán hành, rèn luyện cả một buổi sáng bụng người tự nhiên đói ục cụ. Sau khi ngồi xuống uống một hớp nước ấm, rồi sau đó Thẩm Thịnh Khuynh cầm lên một miếng bánh cắn một cái. Ngoài giòn rụm trong mềm, khẩu vị vô cùng mê người, mặc dù bánh chỉ có một chút gia vị là tiêu muối, nhưng ăn như vậy mùi vị cũng mười phần. Thẩm Thịnh Khuynh luôn luôn ăn uống vô cùng than đạm, đồ ăn dầu cực kỳ ít ăn đến, bây giờ ăn miệng có vị, lập tức giơ ngón tay cái lên.

“Tay nghề thật tốt!”

Ninh Hiểu Phong cũng cầm lên một miếng bánh, ăn một miếng lớn, từ từ thưởng thức mỹ vị. Nguyên liệu nấu ăn ở nơi này thuần tự nhiên, không bị ô nhiễm, mùi vị rất thuần khiết, thật là so với kiếp trước cái mùi bánh này ngon biết bao nhiêu.

“Đây đều là ta đi học trộm được.”

Thẩm Thịnh Khuynh nhìn dáng vẻ ăn của Ninh Hiểu Phong rất thoải mái, tự nhiên không biết được lí do vì sao Ninh Hiểu Phong vui vẻ tới vậy. Nghĩ đến Ninh gia lại để cho một thiếu gia lén học cách làm bánh, khó tránh khỏi ngày một đau lòng cho Ninh Hiểu Phong.

“Hôm nay em có muốn tiếp tục điều chế hương không? Hay là đi đến thôn trang thăm nương?”

Ninh Hiểu Phong vốn là muốn nói đi thăm nương một chút, nhưng suy nghĩ một chút những người ở Thẩm gia, y quyết định lựa chọn cái trước: “Ngày hôm qua vừa mới trở về, hôm nay lại chạy ra ngoài ta đoán Lưu thị có thể nói xấu ta. Dù sao nương cũng đã ra ngoài rồi, ngươi cũng đã an bài người để chăm sóc mẹ, ta cũng đã yên tâm. Qua hai ngày nữa rồi đi. Chí ít phải đem hương sau khi làm xong rồi cho vàu hũ, cất vào hầm mới được. Đây là đáp ứng chuyện của mẹ, nhất định phải làm xong sớm. Còn nữa ta muốn làm nhanh hơn một phần có thể sử dụng hương phấn mang đi cho mẹ nhìn. Nếu nói lời không nàng sẽ là không tin. Ta trộm học đuiều hương và việc làm thức ăn, những chuyện này nàng đều không biết.”

Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: “Vậy thì nghe em. Em cảm thấy lúc nào muốn đi thăm nhạc mẫu, liền nói với ta một tiếng. Ta cũng không có chuyện gì khác để làm. trước mắt có thể nhìn một chút sổ sách.”

Ninh Hiểu Phong do dự một chút, cuối cùng quyết định vẫn là nói với Thẩm Thịnh Khuynh: “Cái đó... Ta muốn biết một chút hương phấn và phấn, nhìn một chút xem bên ngoài người ta bán loại gì. Loại hương phổ không có nhiều, ta lo nếu làm lại dạng đó, cũng không bán được tốt.”

Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Ta vừa phân phó Bạch Thuật đi mua. Bao gồm tất cả son phấn cùng hương tốt có thể mua được trong thành, mua hợp lại sẽ mang về cho em. Bất quá son phấn mấy vật này một nam nhân như ta cũng không hiểu. Em nếu không ngại thì đi hỏi mẫu thân một chút, mẫu thân rõ những thứ này nhiều hơn chúng ta.”

“Cái này … Quấy rầy mẫu thân có tốt không? Huống chi không phải chính ngươi nói cửa hàng hương phấn muốn chính ta mở? Nếu mẫu thân biết ta làm cái này sẽ không phải không tốt lắm sao?”

Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu: “Tất nhiên là không. Mẫu thân cũng có gia trang cùng với cửa hàng. Những thứ kia đều là đồ cưới của em. Đây là nhà chồng, không thể nhúng tay cũng không thể can thiệp, càng không lay động được.”

Thì ra cái thời đại này còn có quy củ như vậy!

“Như vậy ta an tâm rồi. Vậy chờ những thứ đó đến thì ta suy nghĩ chút, làm thêm thứ tốt mang gặp mẫu thân. Nga! Đúng rồi, thật ra ta còn mang tới một hộp hương đã hoàn thành, bất quá bởi vì chế tạo từ nguyên liệu thô mà người ta bỏ đi, cho nên lúc đầu chỉ lấy hương đưa ngươi. Nhưng hương này mùi thật lòng mà nói cũng không tệ. Ngọt ngào, thích hợp cho nữ nhân sử dụng. Không biết đưa cho mẫu thân có thất lễ quá hay không?”

Thẩm Thịnh Khuynh lắng nghe rồi quay ngược lại cảm giác có phần hứng thú: “Nga? Cái nguyên liệu thô người ta không cần?”

Ninh Hiểu Phong có chút ngượng ngùng. Bởi vì trong trò chơi, sơ cấp trung phẩm “Tiểu Tứ hợp hương” có nhiều nhất trong kho hàng của y. Đại khái có thể có hơn bốn mươi hộp, mỗi hộp đều lớn chừng bàn tay, số lượng thực sự không ít. Cái “Tiểu Tứ hợp hương” này trong trò chơi là gia tăng mị lực đáng giá. Bởi vì là trò chơi cho nên mùi vị nhận biết cái vật này là từ vật phẩm giới thiệu. Nhưng với ngọt ngào, cái này y tuyệt đối tin tưởng. Dẫu sau là nguyên liệu quyết định mùi vị.

“Là …Vỏ cam, vỏ vải, vụn lê, bã mía.”

Thẩm Thịnh Khuynh ngạc nhiên vô cùng: “Những thứ này cũng có thể chế thành hương phẩm sao?”

Ninh Hiểu Phong lúc mới bắt đầu tiếp xúc với cái nghề này cũng không thể hiểu được phương pháp điều hương này. Nhưng y đã đi điều tra, đây là phương pháp cổ.

“Ta mới đầu cũng không tin. Nhưng trên sách viết vậy, lại đơn giản, cho nên ta liền góp nhặt một ít, sau khi làm ra thật sự không tệ.”

Thẩm Thịnh Khuynh lập tức bày tỏ: “Vậy một lát qua dùng điểm tâm, em bỏ ra ta thử một chút thành quả. Bây giờ hương phẩm tuy nhiều, nhưng phần lớn họ không đủ chi phí để mua. Điều hương sư môn đều được tôn trọng bởi những nguyên liệu đắt tiền, cho nên nhà có thể dùng hương phẩm rất ít. Mà mua nổi hương phẩm thì chất lượng không cao. Nếu có một loại hương giá cả rẻ tiền mà mùi thơm, nhất định sẽ được hoan nghênh vô cùng.”

Nghe Thẩm Thịnh Khuynh nói như vậy, Ninh Hiểu Phong cũng hưng phấn: “Vậy ta sẽ đi lấy ngay bây giờ, Như di còn nấu ăn chắc sắp xong, ta đi một lát sẽ trở lại. Ngươi chờ ta a!” Nói xong, không đợi Thẩm Thịnh Khuynh đáp lại một tiếng, Ninh Hiểu Phong lập tức chạy ra khỏi phòng.

Ninh Hiểu Phong kiểm tra mọi chỗ, rồi sau đó từ hệ thống trong không gian lấy ra một hộp Tiểu Tứ hợp hương, mở nắp ngửi một cái. Lần đầu tiên ngửi được mùi vị chân thực của hương phẩm trong trò chơi, chưa nói xong đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau khi châm hẳn lên ngửi mới đúng.

Bữa điểm tâm này Thẩm Thịnh Khuynh cùng Ninh Hiểu Phong ăn rất gấp. Bất quá cả hai người khẩu vị cũng đang rất tốt. Vốn là Ninh Hiểu Phong cảm thấy mình có thể ăn như vậy cũng là Như di nấu cháo lại, thêm bốn miếng bánh đủ ăn. Kết quả sáu miếng bánh mình chỉ ăn được hai tấm, còn vị hàng ngày ăn uống vô cùng hạn chế là Thẩm đại thiếu gia lại ăn được bốn tấm, hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như còn chưa no. Bất quá thức ăn không được nhiều, hắn không uống cháo, chỉ uống canh vỏ quýt hầm với thịt.

Thấy Ninh Hiểu Phong nhìn chằm chằm mình, Thẩm Thịnh Khuynh cười: “Là em làm bánh rán hành quá ngon, ta mới không nhịn được mà ăn thêm một miếng. Lúc nữa Bạch Thuật ra ngoài ta kêu hắn mua vịt quay cho em, đừng tức giận.”

Mặt Ninh Hiểu Phong ửng đỏ: “Ta không phải bởi vì ngươi ăn nhiều hơn một miếng bánh mới tức giận sinh khí. Ta nhìn ngươi sao có thể không thoải mái. Dù sao bình thường ngươi đều ăn rất thanh đạm.”

Thẩm Thịnh Khuynh buông thìa cùng chén canh xuống, đột nhiên kéo tay Ninh Hiểu Phong lại: “Hiểu Phong, cảm ơn em quan tâm ta.”

Lần này mặt Ninh Hiểu Phong lại càng đỏ hơn: “Ngươi ….Ngươi đột nhiên nói cảm ơn làm gì?”

“Chính là cảm thấy phải làm như vậy, lời nói bình thường mà.”  Thật ra thì Thẩm Thịnh Khuynh muốn nói rất nhiều, chỉ là trong lúc này không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Ngươi vui vẻ muốn ăn ngày mai ta lại làm nhiều hơn một ít. Chỉ là ngươi không thể mỗi ngày đều ăn thực phẩm dầu chiên nhiều như vậy, hơn nữa thuốc ngươi uống phải nói ít dầu mỡ, ngày mai hay là làm bánh bột mì, như vậy tốt hơn.”

l Minh họa bánh bột mì:

imagepng

Thẩm Thịnh Khuynh cười gật đầu: “Chỉ cần là em làm thì cái gì cũng tốt. Nhưng mà em lại là Đại thiếu nãi nãi, cũng không thể mỗi ngày đều vào nhà bếp. Một tháng ta có thể ăn món em tự tay làm một lần như vậy là đủ rồi. Đôi tay này của em quý giá, nếu như bị bỏng thì làm thế nào đây.”

Tự dưng nói những lời ngọt này, Ninh Hiểu Phong vội vàng đem tay rút trở lại. “Ta… Ta không nói với ngươi những thứ này nữa. Không phải là phải thử hương sao? Đi lên đại sảnh thử đi. Nơi này đều có mùi của thức ăn rồi, ngửi cũng không thể ra được.”

“Được. Ta sẽ cho người chuẩn bị lư hương. Làm sao để dùng loại hương này?” Thẩm Thịnh Khuynh cũng không tiếp tục “làm khó” Ninh Hiểu Phong nữa, ngược lại quan tâm, chuyển đổi đề tài.

Ninh Hiểu Phong bị hỏi thì bối rối. Trong trò chơi hương không phải là dùng để xông a! Vì vậy y có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Thịnh Khuynh.

“Ta… Thật ra thì ta không biết dùng hương. Sổ ghi chép chỉ viết phương pháp điều chế cùng cách dùng mấy loại hương phẩm thường thấy nhất. Khoản này không có viết.”

Thẩm Thịnh Khuynh cũng không cảm thấy kỳ quái, dẫu sao loại này chế từ nguyên liệu mà người ta bỏ đi, không có miêu tả cặn kẽ.

“Vậy để cho ta. Hương phấn này của em nhẹ lại nhỏ, nếu trực tiếp đốt chỉ một chút nhất định sẽ cháy hết. Hay là xông cách lửa, như vậy sẽ thích hợp hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play