*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vĩnh Y
Từ lời nói của nhi tử, nhi tức, Kiều thị đã biết hai người họ đưa mẹ ruột của Ninh Phức ra khỏi Ninh gia, mà thậm chí Ninh gia còn không bày tỏ thái độ muốn giữ lại, chứ nói gì đến việc muốn đưa mẹ đẻ Ninh Phức lên một bậc, cái này làm cho trong lòng Kiều thị có phần bất mãn. Như vậy có thể thấy Ninh Phức trước ở Ninh gia phải chịu một cuộc sống thế nào, mà gia chủ Ninh gia là rốt cuộc là người thế nào lại hà khắc đối xử với hai mẹ con Ninh Phức tới thế. Bất quá những thứ này Kiều thị không thể nói ra, chỉ là giúp Ninh Hiểu Phong một tay, cùng y thì thầm nói về cuộc sống ngày thường, bữa cơm ăn uống thường ngày của Thẩm Thịnh Khuynh.
Đợi đến khi quay trở về viện của hai người, Thẩm Thịnh Khuynh mới nói với Ninh Hiểu Phong: “Làm khó sự kiên nhẫn của em như vậy. Có lúc mẹ nói chuyện với ta, ngay cả ta cũng cảm thấy lải nhải.”
Ninh Hiểu Phong cười: “Có mẹ yêu thương thật tốt biết bao a. Mặc dù nói hơi nhiều một chút, nhưng có thể rằng mỗi chữ mỗi từ đều vì ngươi mà lo nghĩ. Nếu là ta… Mẹ ta mà có thể mỗi ngày cùng ta thao thao bất tuyệt, ta sẽ rất vui vẻ.”
Uyển nương là nha hoàn, coi như là nha hoàn thông màu nhưng vẫn là nha hoàn cũ. Khế ước bán thân của nô tài ở trong tay chủ tử, huống chi thêm thủ đoạn của chủ mẫu Ninh Gia, Ninh Phức tất nhiên là không thể mỗi ngày thân mật, ở bên mẹ ruột. Nghĩ tới việc này, Thẩm Thịnh Khuynh không cảm thấy lời Ninh Hiểu Phong nói có vấn đề, ngược lại còn rất đau lòng. Mình mặc dù là có người cha không đáng tin cậy, có một tổ mẫu âm tình bất định, thêm di nương của cha luôn muốn giết mình, còn thêm cái nhìn chằm chằm của đệ đệ, nhưng ít ra mình còn có người thật lòng yêu thương mình, có thể mỗi ngày cùng mình lải nhải mấy câu.
Kéo tay Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Khuynh thở dài: “Sau này mọi việc làm ăn em nắm giữ, như thế ta liền có thể mỗi ngày mang em ra ngoài, em có thể thường xuyên gặp được mẹ.”
Ninh Hiểu Phong nhìn Thẩm Thịnh Khuynh, mặt mày vô cùng vui vẻ: “Ừm. Cho nên những ngày sau, ta cũng phải thật cố gắng mới được. Vậy ta đi qua bên hương phòng làm việc một chút.”
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn sắc trời một chút, còn lâu mới đến giờ thắp đèn nến, vì vậy hắn gật đầu: ” Đi đi. Chừng tối nay hai ta ở viện ăn, chờ nhé, ta để cho Mộc Tùng đi gọi em.”
Ninh Hiểu Phong vừa mới bước một bước phải để rời đi, đột nhiên lại xoay người: “Cái đó... Ta muốn một chút giấy bút, phải nhớ một chút lượng nguyên liệu.”
Thẩm Thịnh Khuynh cười: “Ta hơi mệt, muốn nằm ngủ một chút, em đi lấy ở thư phòng nhé. Để cho Bạng Nhi đi theo em cầm đồ, đừng tự mình làm hết.”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Ừm. Vậy ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt.” Rời khỏi phòng ngủ, Ninh Hiểu Phong không trực tiếp đi sang thư phòng, mà là đi đến phòng bếp nhỏ.
Hôm nay tất cả mọi việc trong phòng bếp đều là Ngọc Như quản, Hạnh Nhi cùng Đào Nhi cũng không có chuyện làm, vừa vặn hỗ trợ giúp việc trong phòng bếp.
Thấy Ninh Hiểu Phong vào, Ngọc Như cùng các nàng vội vàng hành lễ: “Thiếu gia, sao ngài lại tới phòng bếp? Là đói sao? Trong nồi vừa làm xong chút điểm tâm.”
Ninh Hiểu Phong cười ha hả tới bên lò bếp bên, mở ra cái nắp nồi, bên trong là những miếng bánh có màu trắng: “Đây là cái gì?”
Ngọc Như trả lời: “Đây là mễ đoàn. Dùng bột gạo làm vỏ, nhân có hạt mè cùng đậu đỏ. Nghe Mộc Tùng nói cô gia không thích ăn quá ngọt, cho nên cũng không để nhiều đường. Thiếu gia ngài nếm thử một chút xem?”
l. Minh họa mễ đoàn:
Ninh Hiểu Phong lắc đầu: “Không cần đâu. Bây giờ ta vẫn chưa đói. Các ngươi bưng một đĩa cho Đại thiếu gia, pha thêm một ấm trà vỏ quýt đưa đi nữa. Ra tới là muốn nói với ngươi buổi tối làm món canh thịt nạc với vỏ quýt, vỏ quýt không cần để quá nhiều, thịt dùng thịt heo là được. Bây giờ nấu trước đi, chờ đến giờ cơm tối có lẽ vừa xong rồi. Nhớ ninh lửa nhỏ. Món canh này có tác dụng bồi bổ cơ thể.”
Ngọc Như mặt nở nụ cười: “Vâng. Ta sẽ đi chuẩn bị ngay nguyên liệu. Những dược liệu thường dùng này Thất Tử lấy từ phòng bếp lớn không ít. Người bên đó cũng không dám thờ ơ với chúng ta ở bên này, đồ đều chọn đồ cực tốt mà đưa tới.”
” Bây giờ làm đồ ăn các ngươi cũng đừng keo kiệt thức ăn. Như di ngươi mỗi ngày làm nhiều thêm mấy món, nấu thêm ít thuốc cho chính các ngươi, mỗi người dưỡng một chút. Nhất là mấy người, ở Ninh gia kia mấy ngày cũng đã phải đi theo ta chịu khổ, bây giờ ăn nhiều một ít, cũng tốt, bồi bổ gân cốt.”
Ngọc Như trong lòng cảm động: “Ngài yên tâm, chúng ta không thua thiệt được. Cuộc sống này với chúng ta dữ dội biết bao nhiêu, có thể nói là trên trời dưới đất. Ngài phân phó ta biết là để cho những người khác ăn uống được ngon miệng hơn, với ngài cũng có phần có lợi. Cái này ta biết.”
“…” Hiển nhiên cái đang nói là không cùng đề tài. Bất quá Ninh Hiểu Phong cũng biết mình không thể giải thích rõ ràng hơn. Huống chi coi như là mời mua lòng người cũng được, người trong viện chung sống một lòng, đồng nhất suy nghĩ, đây mới là quan trọng nhất. Dẫu sao những người ở đây vừa mua, cùng với người của Thẩm Thịnh Khuynh ở nơi đây không thể so được, tất cả phải bồi dưỡng thật tốt mới được.
Chế tạo nguyên liệu ra thật thơm đều cần nghiền mài nhỏ, ở cổ đại nơi này lại không có máy đánh, chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy duy nhất là nghiền tới nát.
Cầm nguyên liệu ở Từ Khánh Đường về, Ninh Hiểu Phong trước tiên xác định mình cần muốn chế tạo số lượng hương liệu là bao. Với cùng một loại trầm hương, khối lượng càng nặng thì chất lượng càng cao, lần này là trầm thổ, chất lượng đem lại cũng chênh lệch. Bất quá Ninh Hiểu Phong trước tiên lấy lượng hơi lớn nhưng độ dày tương đối thấp. Lượng dầu trong nguyên liệu không nhiều như những thứ khác, nhưng đối với y, người mới học cách làm thủ công, điều quan trọng nhất là làm sao nghiền nát những nguyên liệu này thành phấn.
Long não hương chính là băng phiến, cái này hay nghiền nát thành phấn. Đây cũng là lí do vì sao hương phấn có thể làm sảng khoái tinh thần của con người, thanh mát, sảng khoái tỉnh táo. Xạ hương cũng có công dụng làm thức tỉnh tinh thần. Dĩ nhiên dùng cùng với bạch đàn hương, mùi hương của nó càng vượt trội. Cũng may lượng dùng rất ít, vì thế sẽ không làm mất đi cả hai mùi của trầm hương và bạch đàn hương, càng có thể để cho ba mùi bạch đàn hương, xạ hương và long não hương dung hòa làm một, đem lại hiệu quả tuyệt diệu. Nói đến đàn hương, cái này bên trong có dùng bạch đàn. Trong hệ thống phương pháp điều hương, cách làm tương đối phiền toái.
Trước đó còn phải dùng mật ong trắng điều hòa, sau đó bốc hơi khô rồi mài, Ninh Hiểu Phong cảm thấy phiền toái, liền dứt khoát trước tiên đem nó biến thành bột sau đó mới dùng chưng lên cùng với mật một thể. Quá trình điều chế quen thuộc là không thể thiếu. Mùi vị cũng sẽ có chỗ bất đồng. Nhưng bạch đàn hương lúc xông có công hiệu có thể xua bệnh dịch và khử độc, có thể sẽ không tiết kiệm được nguyên liệu này.
Giá thành của những liều hương này bình dân, chẳng qua là kỳ công trong việc chuẩn bị việc, tiền nong rườm rà. Ninh Hiểu Phong cùng Bạng Nhi ở hương phòng dùng trình độ hiện tại đem những hương liệu này biến thành phấn, Làm một chút mà Bạng Nhi liền có chút không đỡ nổi. Y trước ở Ninh Gia mặc dù cũng chưa từng nghĩ đến phúc của danh Lục thiếu gia, nhưng cái loại việc nặng tốn nhiều thể lực này y cũng chưa làm qua. Huống chi hai người bọn họ đều là người ngoài ngành, những công việc này tay nghề phải lợi hại, làm không đúng cách thì hoàn toàn phí sức mà lại không thu lại được gì. “Thiếu gia, sao ngài không để người ta trực tiếp mài phấn cho? Có người làm cái này. Mình còn phải tự làm, chúng ta còn làm không tốt. Nhưng mà nghe nói rằng, nếu là phấn không nghiền nhỏ liền khi làm hương không được thơm.”
Ninh Hiểu Phong cũng cảm thấy mình có chút thiếu lanh lợi mà! Thật ra thì nếu như y đem tài liệu cầm ra ngoài, chắc chắn có thể làm xong thành phẩm trong thời gian ngắn. Thậm chí có thể bỏ bớt việc cất vào hầm được 1 tháng. Nhưng hắn muốn sống cuộc sống ở cái thế giới này, phải có kỹ năng, phải dựa vào hệ thống phương pháp điều hương, chân chính đem những thứ mình học được, nếu không cuối cùng cũng chẳng phải mình: “Đây không phải là của phu nhân, mình tự mình làm không giống nhau.”
Bạng Nhi cười: ” Nói cũng phải. Nhìn Đại thiếu gia cùng Thẩm phu nhân đối với ngài tốt như vậy, ta thật cũng vì ngài mà vui vẻ lên. Vốn đang rất lo lắng sau này ngài gả đi sẽ gặp tội. Không nghĩ tới rằng ngay cả ta cuộc sống cũng tốt lên bao nhiêu. Sáng hôm nay trở lại Ninh gia, bao nhiêu người hỏi ta cuộc sống thế nào, Thẩm gia có xem thường ngài hay không, ta đẩy họ lùi về sau. Nhìn ngài cười đùa, thật muốn làm mù đui bọn họ! Trước kia bọn họ đối với ngài chẳng ra đâu vào đâu, bây giờ có thể tất cả đều ái mộ ngài.”
Nghe cái này được một nửa bản thân cảm thấy được dáng vẻ hả giận của nhóc, Ninh Hiểu Phong cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Không phải là thích xem người cãi vã, nhưng hai đời rồi, ít ai nói cho mình, huống chi là những người xung quanh. “Bạng Nhi ở trong nhà này, chỉ có hai ta là cùng nhai lớn lên từ nhỏ, người ta tín nhiệm nhất là ngươi. Cho nên cái chuyện điều hương ta mới có thể cho ngươi tới hỗ trợ. Nhưng đây đều là để cho chúng ta sau này an cư lạc nghiệp, ngươi ngàn lần không thể nói ra với người ngoài, dù bất cứ ai cũng đều không được. Nếu không ta sẽ không có tiền, ngươi cũng không có sung túc.”
Biểu cảm của Bạng Nhi hết sức nghiêm túc: “Thiếu gia ngài yên tâm. Bạng Nhi tuy hiểu biết không nhiều, nhưng sự quen biết, trung thành tuyệt đối không hai lòng, nhớ kỹ không quên.”
Đã đến giờ đốt nến lên đèn, Mộc Tùng tới mời Ninh Hiểu Phong trở về dùng cơm.
Đứng dậy hoạt động gân cốt một chút mới phát giác rằng hơn một giờ mà đã làm được thật nhiều chuyện. Cộng thêm buổi sáng cùng buổi trưa, tổng cộng một giờ xe ngựa, vào lúc này eo chân thật ra cũng đã bủn rủn rồi.
Cả đêm, Thẩm Thịnh Khuynh cũng không kéo Ninh Hiểu Phong nói chuyện phiếm nữa, đi xe ngựa vất vả, thân thể Thẩm Thịnh Khuynh thật sự đã mệt mỏi. Buổi tối hai người cùng ngâm nước nóng, rồi sau đó rất nhanh liền ngủ say.
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Ninh Hiểu Phong mở mắt ra liền phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu. Dụi mắt một cái rồi ngồi dậy, vén màn trướng nhìn một chút, trong phòng ngủ cũng không có ai. Không biết Thẩm Thịnh Khuynh đi làm cái gì.
Mặc quần áo tử tế rồi đeo giày, Hiểu Phong đi đến bên chậu nước, mặc dù tối hôm qua Mộc Tùng bưng chậu nước tới, nhưng giờ đã lạnh. Có thể Ninh Hiểu Phong thích dùng nước lạnh để rửa mặt, nhất là buổi sáng, sẽ dễ khiến y mau sớm tỉnh táo lại. Lau mặt sạch sẽ, y nghe thấy phía bên ngoài có âm thanh. Cất xong khăn tay mở cửa nhìn một cái, hóa ra Thẩm Thịnh Khuynh đang ở trong sân tập võ. Cái này làm cho Hiểu Phong hết sức giật mình.
Cái động tác Thẩm Thịnh Khuynh đáng tất nhiên không phải cái loại động tác rất nhanh. Nhưng nhìn hắn đánh quyền lưu loát như vậy, nhất định đây không phải lần thứ nhất tập quyền. Ninh Hiểu Phong cười. Điều này rõ ràng thấy rằng thân thể Thẩm Thịnh Khuynh thật ra không có vấn đề gì lớn, hơn nữa nhiều năm như vậy hắn cũng không coi thường việc rèn luyện thân thể.
Lúc này Bạch Thuật thấy được Ninh Hiểu Phong: “Đại thiếu nãi nãi, người tỉnh rồi. Vậy thì ta đi cho người đánh răng rửa mặt.”
Ninh Hiểu Phong khoát tay: “Ta dùng nước lạnh rửa rồi. Hơn nữa ta cũng có thói quen dùng nước lạnh buổi sáng. Đại thiếu gia đánh bao lâu rồi?”
Bạch Thuật trả lời: “Mới vừa nửa giờ.”
Nửa giờ đó không phải là một giờ? Làm sao có thể dùng từ “Mới vừa” với cái từ này? Thân thể của Thẩm Thịnh Khuynh kiểu này... Ninh Hiểu Phong theo bản năng mà nhíu mày: “Bình thường cũng có đánh sao?”
Bạch Thuật gật đầu: “Đúng vậy. Trước kia có một vị đạo sĩ dạo qua xem bệnh cho thiếu gia, ở nhà trị liệu cho thiếu gia nửa năm, còn dạy thiếu gia mấy bộ quyền cước, để cho thân thể ngài ấy chịu được thời điểm ấy liền luyện một chút. Ngài không cần lo lắng, bộ quyền pháo này là để cho huyết khí lưu thông, thiếu gia ngài ấy đánh lên một giờ cũng không vấn đề.”
Ninh Hiểu Phong nhìn mồ hôi trên mặt Thẩm Thịnh Khuynh, trong lòng vẫn là không đồng ý để hắn làm như vậy. Nhưng bây giờ y cũng không rõ lắm thân thể Thẩm Thịnh Khuynh cụ thể là như thế nào, không thể nói nhiều, vì vậy không thể làm gì hơn khác là thở dài. Nói chuyện cùng Bạch Thuật xong, Ninh Hiểu Phong đi xuống phòng bếp nhìn một chút, liền không thể tiếp tục xem nữa.
Mà lúc này Thẩm Thịnh Khuynh chẳng những đã thấy Ninh Hiểu Phong từ sớm, hơn nữa hắn cũng nghe rõ được mấy câu.Trong lòng biết Ninh Hiêu Phong thấy đây là tự rèn luyện quá lâu, dù với chính hắn thấy vấn đề này không hề lớn, nhưng có người đau lòng cho mình cảm giác quả thật cực tốt. Sau khi thu chiêu lại, Thẩm Thịnh Khuynh lấy khăn từ chỗ Bạch Thuật. “Đại thiếu nãi nãi đi phòng bếp nhất định là đói rồi.”
Thấy dáng vẻ Đại thiếu gia nở một nụ cười, Bạch Thuật tâm tình cũng tốt theo. Quả nhiên sau khi Đại thiếu nãi nãi bước vào cửa, Đại thiếu gia mỗi ngày đều lộ ra bộ dáng cười.
“Có lẽ là như thế. Khẩu vị của Đại thiếu nãi nãi rất tốt. Nhưng y nói sẽ làm cho ngài món ăn tăng cường khí lực, đây là đau vì ngài mà.”
Thẩm Thịnh Khuynh đem khăn đưa cho Bạch Thuật: “Ta đi thay bộ quần áo khác, hôm nay ngươi đi ra phố mua các loại hương phẩm cùng phấn khác nhau rồi trở lại đây, tiền ta bây giờ đưa cho ngươi. Ăn rồi nghỉ một hồi rồi đi ngay đi.”
Bạch Thuật cười gật đầu: “Vâng. Ngài cũng thật là thương Đại thiếu nãi nãi.”
Thẩm Thịnh Khuynh hòa nhã cười nói: “Đại thiếu nãi nãi của các ngươi là bảo vật! Bây giờ các ngươi nịnh tốt vào.”