- Ta đây đang ở nơi nào?

Đỗ Anh Vũ lúc này là thấy mình bổng bềnh giữa không trung, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, quanh hắn lúc này là hằng hà sa số các ngôi sao chiếu rọi.

“Đây là... vũ trụ sao?” Đỗ tiểu tử trố mắt, lòng tự hỏi.

Bỗng trong đầu hắn vang lên một âm thanh.

Tít... tít...

Hệ thống đang kết nối!

97%

98%

99%

100%

Kết nối hoàn hoàn thành!

Hệ thống “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhân sinh đỉnh phong, vô địch vũ trụ” đã kết nối với kí chú...

Đỗ Anh Vũ trước là sững sờ...

Sau là ngẩng đầu cười như điên...

“Con mẹ nó!!!! Thời của ta tới rồi!”

“Quả nhiên hệ thống chỉ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến... “

“Các vị tiền bối xuyên việt linh thiêng... ta tới đấy!”

Ha ha ha!!!!

Nhưng vào chính cái lúc Đỗ tiểu tử vui sướng tột cùng thì biến cố xảy ra...

Uhm!!!

Hắn tỉnh giấc!

...

Đêm lạnh.

Trong soái trướng của Đỗ Anh Vũ.

Nằm co cuộn trên giường, Hoa Nương như một con mèo nhỏ xinh đẹp, thấy có động tĩnh, nàng dụi dụi con mắt, ngẩng đầu bò dậy, tay thon kéo chỉnh lại cái cái áo yếm.

Bất chợt nàng thấy góc giường có một bóng người đang co ro ngồi khóc.

- Công tử? Sao vậy? - Giọng nàng có phần lười biếng uể oải, thật lòng nàng không hiểu cái tên này lại mắc bệnh thần kinh gì rồi, đang ngủ tự dưng dậy khóc.

Đỗ Anh Vũ mặt đầy đau khổ, quay sang nhìn nàng, thều thào nói:

- Hoa Nương! Ngươi là không hiểu... Đã từng có một “hạnh phúc” chân thật ở trước mặt ta...

Đỗ Anh Vũ nội tâm đau đớn gào thét lên.

- Thế gian này... là còn gì đau khổ hơn chứ?!!

Hoa Nương khoé môi co giật, nhìn hắn như nhìn 1 thằng đần, sau thì mặc kệ con hàng này, xoay người, chỉ để lại cho cái mông tiếp chuyện hắn, hờ hững nói “mặc kệ ngươi” một câu rồi rất nhanh lại chìm vào mộng đẹp.

Bỏ mặc Đỗ tiểu công tử một mình liếm láp vết thương.

Tiểu công tử của nàng thi thoảng lại phát bệnh, nàng cũng đã thành thói quen...

...

Từ sau ngày hôm đó, Đỗ Anh Vũ là có thể khẳng định một điều.

Hắn cùng với hệ thống lưu là không có duyên.

Không nên tơ tưởng tránh ban đêm lại mộng mị đau khổ.

Thời gian cứ yên ả trôi, tháng 2 cứ thế mà trôi qua.

Hôm này đã là đầu tháng 3!

Tiết trời là sang Xuân nhưng nhiệt độ lại bắt đầu trở lạnh.

Rét nàng Bân tới rồi!!!

Đối với cái thời tiết se se lạnh này thật sự phải rời giường là một cực hình.

Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên cảm thấy hắn là có thể cho phép bản thân lười biếng một hôm đi.

Chỉ một hôm thôi... có chết ai đâu!

Mặc kệ sự đời, trên trời dưới đất, không có gì quan trọng bằng một giấc ngủ sâu và sảng khoái cả.

Đỗ tiểu tử vặn vẹo thân mình, từ tư thế chiến binh sang tư thế biển khơi... lộn qua lộn lại cho đến khi chăn ấm của hắn bị người giật đi mất mới bừng tỉnh.

- Kẻ nào dám! - Đỗ Anh Vũ mắt mũi tèm nhèm, có phần cáu kỉnh kêu lên.

- Ta dám! - Đáp lại hắn là một giọng cương nghị

Khó khăn lắm mới mở được mắt, hiện lên trước mắt Đỗ Anh Vũ là một thân ảnh của gã thư sinh mà Đỗ tiểu tử là không muốn nhìn thấy lúc này chút nào.

Đỗ Anh Vũ quệt miệng, lầm bầm nói:

- Sao lại là ngươi?

Tô Hiến Thành không kiêu ngạo không xiểm nịnh, chắp tay, ôn tồn nói:

- Sứ quân! Hôm nay chúng ta có hẹn cùng đi tuần tra dân chúng, mong sứ quân ngài... đừng quên!

Mẹ kiếp!

Đỗ Anh Vũ trong lòng chửi một tiếng.

Nhìn Tô Hiến Thành quyết ý đứng đó chờ đợi, Đỗ Anh Vũ hắn biết hôm nay kế hoạch ngủ xuyên ngày coi như dẹp bỏ.

Chẳng mất bao lâu sau, Tô Hiến Thành đi đầu dẫn đường, mang theo cáu kỉnh Đỗ tiểu công tử ra khỏi lều trướng, đứng ở ngoài doanh, tiểu mập mạp đã chờ sẵn từ lâu.

Cùng một tiểu đoàn đội kị binh tháp tùng, 3 người Đỗ Anh Vũ, Tô Hiến Thành cùng Hoàng Nghĩa Hiền leo lên chiếc xe ngựa 4 bánh thương hiệu của Đỗ sứ quân đi xuống các khu ruộng đồng vừa mới khai khẩn.

Đường xá là không dễ đi, xóc nảy liên tục càng làm cho Đỗ Anh Vũ nhớ đến cái giường của mình da diết.

“Con mẹ nó, không thể để như thế này được! Nhất định phải làm đường...” Đỗ tiểu tử một bên có một xuýt xoa, một bên âm thầm hạ quyết tâm.

Ngồi trên xe, Tô Hiến Thành cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, nhưng hắn không giống như Đỗ Anh Vũ hiện hết vẻ khó chịu ra ngoài.

Nhãn thần của hắn tập trung nhìn vào cuốn sổ Cẩm trên tay, đây là danh sách các hộ dân cư mà hắn mới thu thập được, nhìn qua lại một vòng không thấy chỗ nào sai sót mới đưa lên cho Đỗ tiểu tử xem.

Tô thư sinh đáy lòng thời dài

Không kê khai thì không biết...

Một cái vùng đất nho nhỏ này dân “lậu” trốn đến đây, nhiều hơn hắn nghĩ.

Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành đã bàn bạc về vấn đề này từ sớm, ngay từ khi đoàn người đặt chân đến Yên Hưng, hai người là đã thống nhất lập ra chính sách sổ hộ khẩu để thống kê cũng như kiểm soát dân số toàn vùng.

Suốt một tháng uy bức lợi dụ, thậm trí còn hứa cho dân chúng có đất làm nông mới có thể lôi cái đám người này từ nơi xó xỉnh chui ra bên ngoài.

Nếu Đỗ Anh Vũ không chịu phân đất để cho bọn hắn bắt đầu an cư lập nghiệp thì không biết đám người đó còn trốn đến bao giờ!

Đỗ Anh Vũ tiếp nhận bản kê khai dân số tại Yên Hưng, nghiêm túc nhìn qua một vòng, bản kê khai này tất nhiên là không thể chính xác 100% nhưng Tô Hiến Thành suốt thời gian qua cũng thực dụng tâm làm việc.

Đỗ Anh Vũ nhìn qua rất nhanh, sau thì buông xuống, thở dài mà nói:

- Người là không ít, nhưng thực sự vẫn còn thiếu rất nhiều!

Chẳng mấy chốc, bọn hắn là đến nơi cần đến.

Các thửa ruộng ven sông mới khai khẩn của Đỗ Anh Vũ từ sớm đã có người đến đã làm việc.

Ba người đưa mắt nhìn hàng người bắt đầu chổng mông cày cấy, trên khuôn mặt người nào người nấy cũng hiện lên niềm vui nhỏ bé, ánh mắt tràn ngập hi vọng hướng về tương lai thì bỗng nhiên trong lòng Đỗ tiểu tử bình yên đến lạ.

Nơi này hồi trước chỉ làm một mảnh hoang vu nhưng sau khi qua bàn tay diệu kì của Hoàng Nghĩa Hiền thì các loại ruộng đồng đã bắt đầu trên cơ bản hình thành.

Yên Hưng địa hình có hơn 40% là khu vực đồng bằng được phù sa các con sông bồi đắp, Đỗ Anh Vũ hiện tại còn chưa dùng hết được quá 5%, vậy nên hắn mới nói người là còn thiếu rất nhiều!

Đỗ tiểu tử liếc sang nhìn cái đuôi Hoàng mập mạp, nhàn nhạt nói:

- Các cách thức luân canh, xen canh ta chỉ cho ngươi còn nhớ cả chứ?!

Hoàng Nghĩa Hiền mãnh liệt gật đầu, thần sắc vui sướng nói:

- Tiểu sư thúc, ta là nhớ kĩ càng, ngài yên tâm.

Đỗ Anh Vũ chăm chú nhìn tiểu mập mạp vài giây sau mới đưa mắt quay trở về các cánh đồng mới khai khẩn, nghiêm túc nói:

- Việc này rất quan trọng, người là Khuyến Nông Sứ, có trách nhiệm truyền lại chi thức cho bà con, không được phép giấu dốt đâu đấy!

- Sư thúc yên tâm, ta hiểu rõ! - Hoàng Nghĩa Hiền cười đáp.

Luân canh và xen canh, hai tử này đối với việc làm nông thời hiện đại chẳng có gì xa lạ.

Đỗ Anh Vũ mặc dù chưa từng xuống ruộng một ngày nhưng sách báo cũng nhìn qua không ít.

Chưa từng thịt heo nhưng cũng đã từng nhìn thấy heo chạy không chỉ một lần.

Con mẹ nó, hắn là biết bản thân sẽ xuyên qua thì chắc chắn sẽ xách cái Mông đi học tập về nghề làm nông rồi.

Mặc dù mang theo linh hồn của người hiện đại, từng sống trong cái thời kì công nghiệp hoá, hiện đại hoá.

Nhưng không phải vì thế mà Đỗ Anh Vũ chỉ chạy theo thương nghiệp mà bỏ mặc nông nghiệp.

Trái lại hắn lại càng chú trọng nông nghiệp hơn hết thẩy.

Nông nghiệp là gốc rễ của quốc gia, trọng thương khinh nông chính là bỏ gốc lấy ngọn, bù không được mất.

Đỗ Anh Vũ là ý thức được vấn đề này.

Sĩ nông công thương, tại sao nông lại đứng thứ hai đều có lí do của nó.

Lương thực đối với một quốc gia tầm quan trọng là không cần phải nói đến.

Có những thời điểm đồng tiền là không có giá trị, chỉ có lương thực mới là chân chính đáng quý.

Dân dĩ thực vi thiên, ngươi cho ta lương thực, ngươi chính là trời của ta!

Mà ở Yên Hưng nói riêng lẫn toàn bộ Đông Hải lãnh địa nói chung, Đỗ Anh Vũ chính là trời!

Có ấm no mới có Phú quý.

Từ Phú quý mới sinh lễ nghĩa.

Vậy nên muốn một xã hội văn minh, việc đầu tiên mà phát triển nông nghiệp.

Mọi việc Đỗ Anh Vũ làm Tô Hiến Thành đều nhìn vào trong mắt, hắn mỉm cười, chắp tay hướng Đỗ Anh Vũ bái một bái, nói:

- Sứ quân chăm lo nông nghiệp, tạo phúc cho dân chúng, thật khiến tại hạ cảm phục không thôi!

Đỗ Anh Vũ bĩu môi, không mặn không nhạt đáp:

- Bọn hắn chính là con dân của ta, giúp bọn hắn chính là giúp ta, có gì đâu mà cần cảm phục.

Tô Hiến Thành cười lắc đầu, thầm nghĩ “con hàng này đúng thật là bó tay rồi, rõ ràng làm việc tốt nhưng lại ngượng ngùng, quyết lấy lí do để phủ nhận đến cùng!”

Đáng tiếc Tô Hiến Thành không biết, Đỗ Anh Vũ chính là nói thật.

Đám dân chúng này trong mắt Đỗ Anh Vũ đều là những nguồn lực giúp đỡ hắn sau này kiếm tiền, hiện tại cho bọn hắn một con đường sống, tốt với bọn hắn một chút thì về sau Đỗ Anh Vũ sẽ thu được lợi vô cùng.

Đơn giản là cho đi trước nhận lại sau, muốn thu lời trước tiên phải xuất vốn.

Đây là loại hợp tác Win-Win cùng thắng, Đỗ Anh Vũ tất nhiên sẽ khẳng khái mà đầu tư rồi.

Hoàng Nghĩa Hiền híp mắt nhìn khung cảnh trước mắt cũng một thân vui sướng.

Nhìn đất ruộng ở nơi đây nhờ có hắn lần độ phì nhiêu tăng lên rất nhiều...

Lòng hắn cảm thấy không uổng công suốt 1 tháng nay bản thân lăn lộn, ăn ngủ ngoài đồng!

Ngay từ lúc mới đặt chân lên Yên Hưng, Đỗ Anh Vũ muốn cho người làm thủy lợi, khai thông các mương nước, diệt cỏ dại, bón phân dưỡng đất...

Chuẩn bị hết các bước cho vụ lúa Xuân.

Tất cả những việc đó đều giao cho Hoàng Nghĩa Hiền làm.

Không chỉ vậy, Đỗ tiểu công tử còn truyền lại cho Hoàng mập mạp các kiến thức ít ỏi luân canh và xen cây trồng, các cách tận dụng tối đa tài nguyên đất để ra tăng sản lượng lương thực!

Mỗi loại kiến thức Đỗ Anh Vũ nói ra vào tai Hoàng mập mạp đều như chân ngôn thánh điển, khiến nội tâm hắn rung động cảm khái không thôi.

“Tiểu sư thúc quả nhiên không hổ là tiểu sư thúc” Hoàng Nghĩa Hiền sùng bái mà than thở.

Đỗ Anh Vũ mà biết hình ảnh bản thân trong mắt tiểu mập mạp trở nên vĩ ngạn khôn cùng chắc cũng phải đỏ mặt xấu hổ.

Nắm trong chăn mới biết chăn có rận.

Hắn là vua lý thuyết, chúa tể nói mồm, đàm binh trên giấy tông sư...

Còn nếu phải xắn tay lên thực hành thì ha ha... thật không nỡ nhìn thẳng!

Vậy nên mọi việc hắn mới cần có tay chân đi làm, chuyện nông nghiệp giao cho Hoàng Nghĩa Hiền thì hắn liền khoẻ!

Chẳng nói đến đâu xa, hạt giống ngày đó Đỗ tiểu tử lấy được từ chỗ Kim lão đầu trồng mãi cho đến gần đây mới nẩy mầm.

Hạt giống năm xưa này đã thành một khóm cỏ mầm.

Dựa trên những kiến thức y học mà sư phụ hắn ép hắn học thì có thể đoán được.

Đó là cỏ đinh lăng!

Uhm!

Hơi thất vọng một chút, Đỗ Anh Vũ còn tưởng sẽ nở ra Bồ Đề Thánh Thụ hay Thế Giới Thụ cơ, đáng tiếc chỉ là một khóm cỏ.

Nhưng thôi không sao, cỏ Đinh lăng cũng không tệ, sau này hẳn là sẽ có đại dụng.

*

Thăm quan đám ruộng mới khai khẩn một vòng, nhóm 3 người tiếp tục lộ trình, lần này là tiến về toà Yên Hưng sơn cốc.

Nơi đây là trọng điểm mà Đỗ Anh Vũ muốn hướng tới.

Tại nơi này nửa tháng trước, sau khi diễn xong một vở anh hùng cứu mĩ nhân.

Đông Hải quân đoàn chính thức tiếp quản đám dân cư này.

Nhìn địa thế của toà Sơn cốc này hoàn toàn có thể dựa vào thế đất để dựng lên một toà huyện thành.

Nếu là ngày xưa, Đỗ Anh Vũ hẳn sẽ không tính đến chuyện này.

Xây một toà thành là phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian công sức cùng tiền của?

Năm trước hắn xây Tây Xưởng liền đã có chút cắn răng sót ruột rồi.

Một toà huyện thành thì của cải tiêu tốn bao nhiêu cho đủ đây.

Nhưng giờ đã khác, hắn là đã có xi măng.

Xây dựng thần khí đã có trong tay, xây thành mở đường hắn là có thể hạ được quyết tâm.

Đỗ tiểu tử lúc này chỉ còn thiếu một đám lành nghề mà thôi.

Sau cái ngày Tô Hiến Thành báo tin đám dân cư trong cốc cam chịu quy thuận, gần như ngay lập tức, gã anh họ vô công rồi nghề của Đỗ Anh Vũ đã được bị điều đi về Hồng Châu mướn người.

Phạm Thị thế lực ở Hồng Châu như mặt trời ban trưa, có chỗ dựa mà không xài chính là thiên địa bất dung.

Tô Hiến Thành cũng bị hắn lắc lư, cắn răng viết một lá thư tay gửi về kinh thành cho Đoàn Thiên Hương mượn 100 Đoàn gia công binh.

Cao thị đệ tử tuy cũng có thể làm xây dựng nhưng xét về độ chuyên nghiệp là không thể qua được Đoàn thị.

Tuần trước nhóm người từ Hồng Châu vừa đến, các loại lò gạch lộ thiên cũng được mở ra, hố xi măng cũng bắt đầu được đào.

Công cuộc đại kiến thiết Yên Hưng là bắt đầu được triển khai.

Đám dân chúng trong Sơn cốc nghe tin Tô đại nhân của bọn họ muốn tại nơi này xây thành liền ra sức hưởng ứng, sắn tay áo lên nhảy vào giúp đỡ một phen.

Sau mấy lần bị “ác tặc” hỏi thăm, bọn hắn cảm thấy lộ thiên không tốt, có tường thành vẫn là yên tâm hơn nhiều.

- Sứ quân! Ngài thật sự muốn xây thành ở nơi này sao? - Tô Hiến Thành cùi đầu, thấp giọng dò hỏi

Đỗ Anh Vũ thì tập trung quan sát địa thế xung quanh.

Toà Sơn cốc này quả nhiên được thiên nhiên ưu đãi, có núi, có rừng, đằng sau có có một vùng đồng bằng lớn, đi một đoạn về phía nam liền ra tới cửa sông.

Địa hình có hiểm trở đôi chút nhưng khi lòng người đã quyết thì không thành vấn đề.

Đỗ tiểu tử quay lại gật đầu.

- Chính là nơi này.

Có thể bản thân Đỗ Anh Vũ cũng không biết, ở một thời không khác, cũng có một người 700 năm sau tại nơi đây xây thành.

Hắn gọi Gia Long!

Đỗ tiểu tử âm thầm tình toán một đợt.

Sau thì ngẩng đầu nhìn trời mây.

Con mẹ nó.

Lại thiếu tiền rồi!!

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play