- Ác Tặc, mau buông con gái của ta ra! - Một lão nông dân toàn thân bị trói lại, giãy giụa bất lực gào thét.
Nhưng lão là không cách nào ngăn được đám tặc phỉ xông vào trong nhà, cướp lấy những thứ trông có vẻ đáng tiền nhất mà lão có.
Thậm trí con gái của lão cũng bị chúng cướp ra ngoài, trong đó có một tên bịp mặt, giọng cười khả ố nói:
- Ha ha! Tiểu nương tử này ta đã để ý từ lâu, bây giờ đến tay sao có thể dễ dàng thả ra được, lão già, ta mượn con gái lão 1 tháng, nhất định tháng sau chơi chán ta sẽ hoàn trả, hắc hắc!
Một đám đàn em xung quanh cũng đồng thời cười to phụ họa, có một tên còn lớn gan nói “đại ca ăn thịt chán, nhớ chừa lại bọn tiểu đệ húp chút nước canh!”
Tiểu nương tử tuổi với 14-15, dung nhan cũng tương đối dễ nhìn, nàng trong vòng vây của bọn ác tặc không ngừng dãy dụa, khóc như hoa lê đái vũ, hốt hoảng kêu:
- Cha! Cứu ta....!
- Không! A Tú! Buông con gái ta ra... - Lão nông dân như muốn đứt cuống họng kêu lên, ánh mắt lão như muốn nứt ra, thần tình hoảng hốt nhìn sang đám bà con xóm giềng bên cạnh mong thấy được sự trợ giúp.
Nhưng đáng tiếc tình huống của bọn hắn cũng chẳng khá hơn là bao.
Đám ác tặc này từ nửa tháng trước liền tới, đã bị quan binh đánh lui một lần.
Lúc đó Đám dân chúng cũng hoảng sợ thật lâu, sau nghĩ Quan Binh đã đánh đuổi lũ ác ôn đi rồi, hẳn bọn hắn sẽ không dám xuất hiện lần nữa.
Nhưng bọn họ đã nhầm.
Hôm nay, ác tặc lại quay trở lại!
“Lần trước đắc tội quan sai, lần này chỉ e rằng không có ai đến cứu rồi!”
Lão nông dân nước mắt lưng tròng, hối hận lúc đó hùa theo đám người, xua đuổi quan binh, để giờ ra cơ sự này, ân hận thì đã muộn!
- A Tú!!! - Lão nông dân tiếng phẫn nộ gào thét có phần thê lương, con mắt trợn trừng như muốn lòi ra ngoài.
Nhìn thấy con gái sắp bị đám người kéo vào trong bụi rậm khiến lão cảm thấy mình như sắp phát điên.
Nhưng đúng vào đấy...
Từ phía bên ngoài Sơn cốc.
Hàng loạt tiếng âm thanh dồn dập như tiếng trống trận vọng tới.
Âm thanh của tiếng vó ngựa tê minh như muốn đạp nát cả Sơn cốc!
Nhưng cái loại âm thanh ồn ã khi truyền đến tai lão nông dân lại trở nên đẹp đẽ như tiếng nhã nhạc.
Các nông hộ khác cũng quay đầu nhìn nhau, kiểm tra xem bản thân có phải nghe nhầm rồi không!
So với sắc mặt vui mừng đến phát điên của đám nông dân thì bọn tặc phỉ thần tình lại kém vô cùng.
Hoảng hốt, kinh hãi!
Âm thanh này bọn hắn đã nghe thấy từ nửa tháng trước rồi!
Không sai! Có đủ số chiến mã tại vùng này chỉ có thể là Triều đình quan quân, cụ thể là Đông Hải Quân Đoàn mới có được!
Một tên trong đó hoảng loạn hô lên:
- Là quan binh tới, anh em chạy mau.
Hàng trăm tên phỉ tặc như có bản năng, ném xuống hết thẩy những thứ trên tay, quay đầu bỏ chạy.
Lần trước có kinh nghiệm, nên lần này bọn hắn thục mạng chạy rất nhanh.
Thiếu nữ A Tú cũng bị ném lại trên mặt đất, nàng vội vàng bò đến bên cạnh lão cha, cắt đứt dây thừng rồi ôm cha nàng gào khóc:
Lão nông dân một bên vuốt lưng con gái an ủi “không sao! không sao! mọi chuyện qua rồi!” một bên thì ngó ra ngoài Sơn Cốc!
Quả nhiên từ bên ngoài vọng vào tiếng đánh nhau chém giết, tiếng kêu la thất thanh của đám ác tặc.
Nhưng hơn hết là giọng nói hùng hồn vang như sấm của thủ lĩnh quan quân:
- Ác tặc chạy đâu! Dám cả gan xâm phạm lãnh địa của Đông Hải Tiết Độ sứ quân! Các ngươi là không biết chữ chết viết như thế nào rồi!!
A Tú nhìn lão cha, vui vẻ như chim non reo hò, nàng nói:
- Cha! Là Đông Hải quân đoàn...! Là Đông Hải quân đoàn tới cứu chúng ta, bọn hắn là không bỏ rơi chúng ta!!
Lão nông dân sau thì được cởi trói thì đừng cùng đám láng giếng chung một chỗ, cả đám người nhìn nhau, thần sắc phức tạp.
Chẳng mất bao lâu sau, tiếng đánh giết bên ngoài chấm dứt.
Một giáp bạc kị sĩ oai hùng dẫn đầu đoàn quân tiến vào bên trong.
Ở chính giữa, một thiếu niên nho sinh trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, cương nghị, thần thái bất phàm cưỡi ngựa phi lên đằng trước.
Một mình một ngựa tiến về đám nông dân.
Khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân, hắn liền phi thân xuống, tiến lên chắp tay, giọng áy náy mà nói:
- Hiến Thành đến muộn, để cho bà con phải hoảng sợ rồi!!
Ngay lập tức, đám nông dân cũng vội vã đáp lại:
- Không có đâu! Không có đâu! Tô đại nhân, ngài là đến rất kịp thời....
Tô Hiến Thành một bên tự trách, một bên đến từng nhà thăm hỏi bà con.
Vẻ mặt chính khí, phong độ nhẹ nhàng, cách nói chuyện lịch sự tôn trọng người khác của Tô Hiến Thành rất được lòng đám dân chúng nơi này.
Cả đám bỗng nhiên có một suy nghĩ trong đầu.
“Không phải quan sai nào cũng là ác quan.”
“Ít nhất tuổi trẻ Tô đại nhân chắc chắn là không phải.”
“Nếu như Tô Đại Nhân là quan phụ mẫu, cũng chưa hẳn phải là điều gì quá tệ!”
A Tú thì một bên lén lút nhìn Tô Hiến Thành chính khí lẫm liệt, một bên thì thẹn đến đỏ mặt.
Nàng xấu hổ thầm nghĩ.
“Nếu kéo ta vào bụi rậm không phải là đám ác tặc mà là Tô đại nhân, thì... không biết đẻ con nên đặt tên là gì nhỉ!”
Nếu đám ác tặc còn có ở chỗ này, biết được suy nghĩ của tiểu nương tử, chắc cũng phải thổ huyết, phẫn nộ mà thét gào.
“Vẻ bề ngoài là quan trọng đến thế sao?”
*
Ở cách đó không xa.
Phí Công Tín vứt bỏ tấm khăn bịp mặt xuống, phẫn nộ hướng Đỗ Anh Vũ quát lớn:
- Mẹ kiếp! Tiểu tử! Phí gia là không làm nữa... Tại sao công lao lại để cho họ Tô cướp lấy, tiếng xấu lại dành cho lão Phí ta?
Đỗ Anh Vũ đang ngắm nghía cảnh quan xung quanh Sơn cốc, thấy “Ác Tặc” Phí Công Tín xông tới liền biết tên này không phục.
Hắn một thân bộ dạng đủng đỉnh, dùng ngón tay gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt hờ hững, không mặn không nhạt nói:
- Lão Phí! Ngươi xem... giọng điệu của ngươi, phong thái của ngươi, khuôn mặt của ngươi, mẹ kiếp chính là trời sinh phỉ tặc, vai diễn này không giao cho ngươi chính là nghịch lại ý trời.
Xong, Đỗ tiểu tử tiến tới vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng an ủi:
- Lão Phí à! Mỗi người sinh ra đều có một hình tượng cho bản thân mình, không phải ngươi sai, là cái thế đạo này sai, ai bảo ngươi sinh ra ở cái thế giới nhìn mặt chọn người chứ!
- Vẻ bề ngoài quan trọng thế sao? Lão Phí ta... cũng muốn được diễn Anh hùng...!
Đỗ Anh Hậu cũng đã ở, tháo xuống bộ đồ phỉ tặc, bộ dạng sinh không thể luyến, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Lão Phí thì cũng thôi đi, tại sao phong lưu tuấn tú như ta cũng phải diễn lưu manh?
Đỗ Anh Vũ kinh hãi nhìn tên ảnh họ, nhìn hắn một thân cao gầy, vẻ mặt hốc hác, ánh mắt gian xảo, so với lão Phí thì có đôi chút dễ nhìn nhưng nếu so với Đỗ Anh Vũ, Tô Hiến Thành hay là Phạm Thiết Hổ thì chỉ xứng là một tên lưu manh, thở dài một hơi, Đỗ tiểu tử giọng đầy cảm thông nói:
- Anh họ, người có phải là đối với cụm từ “phong lưu tuấn tú” có gì đó hiểu lầm đúng không?
Đỗ Anh Hậu nghe xong thì sững người, rồi lại bắt chước lão Phí, ngẩng đầu vọng thiên, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Chẳng bao lâu sau, Tô Hiến Thành cùng Phạm Thiết Hổ dẫn quân trở về, trên người còn mang theo một đống thổ sản.
Đám người trong Sơn cốc quá quyến luyến, Tô Hiến Thành phải rất khó khăn mới tách người ra được.
Vừa mới trở lại liền nhìn thấy Đỗ tiểu tử mặt đầy hứng thú đánh giá hắn, có phần đá đểu nói:
- Tô Tế Tửu! Không nghĩ tới ngươi còn có năng khiếu làm Kịch sĩ, thất kính... thất kính rồi!
- Còn kém sứ quân xa lắm! - Tô Tế Tửu cũng chua ngoa đáp lại.
Đỗ Anh Vũ mặt dày chẳng ngại ngùng, ha ha cười lớn, sau thì hỏi:
- Tô Tế Tửu, chuyện thế nào rồi?
Tô Hiến Thành thở dài một tiếng làm Đỗ Anh Vũ một phen hoảng hồn, tưởng thất bại rồi!
Nhưng không, Tô Hiến Thành là nói:
- Bọn hắn chấp nhận để binh sĩ tiến vào, cũng chấp việc chịu sự kiểm soát của Đông Hải binh đoàn, chỉ là chuyện thuế má...
Đỗ Anh Vũ giơ tay ngăn lại, cười cười nói:
- Không lo, không lo, trước mắt cứ để cho bọn hắn chấp nhận chúng ta đã, chuyện thuế má tính sau, mọi chuyện nên biến chuyển từng bước, ta là không có vội!
- Ngươi tin không, ta có thể tốt với bọn hắn đến mức bọn hắn mà không giao thuế cho ta, nội tâm sẽ cảm thấy có lỗi, đau khổ dằn vặn không yên... hắc... hắc...! - Đỗ Anh Vũ tỏ vẻ không quan trọng, cười cợt nói:
Tô Hiến Thành thở dài, khẽ thốt:
- Chỉ mong là vậy đi.
Việc này hắn cũng đã nhúng chàm, nối giáo cho giặc, Tô thư sinh cảm thấy từ ngày theo Đỗ Anh Vũ, đến nay, những lời thành hiền dạy bảo hắn càng lúc càng một đường chạy xa.... Haizzz!
Đang lúc hai thiếu niên quyền lực nhất Đông Hải nói chuyện về tương lại phát triển nơi này thì Cao Tùng hớt hải chạy tới, thần sắc khấp khởi vui mừng.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy hắn tới thì trước tiên cười hỏi thăm:
- Cao Tế Tửu, phấn khởi vậy, vợ ngươi đẻ sao?
Thanh niên FA bỗng nhiên dính đạn, nụ cười trên môi cứng lại.
Nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại được cảm xúc, hồ hởi nói:
- Sứ quân! chúng ta làm được rồi, nghiên cứu ra rồi!
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì mắt sáng quắc, vội vã tiến tới cầm lấy tay của họ Cao, thần sắc không thể tin được hỏi lại:
- Thật? Nghiên cứu ra được rồi sao?
Cao Tùng khuôn mặt thật thà, gãi đầu cười ngượng:
- Sau một trận mưa đi qua, không hiểu tại sao mà làm được rồi!
Mẹ kiếp! Cuối cùng thì.... Ha Ha!
Đỗ tiểu tử sảng khoái ngẩng đầu cười lớn, Tô Hiến Thành đứng ở một bên cũng tò mò ngó nghiêng, không hiểu tiểu tử này lại lên cơn gì rồi.
Tất nhiên Đỗ Anh Vũ không phải bị điên, hắn chỉ là quá vui sướng thôi.
Cuối cùng thì một trong các loại thần khí khi xuyên về cổ đại hắn là đã nghiên cứu làm ra được rồi.
Thần khí Xi Măng đã xuất hiện rồi!
Đỗ tiểu tử ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy như là các tiền bối đi trước đang vẫy tay cổ động cho hắn, nói "khá lắm tiểu tử, chúng ta biết ngươi sẽ làm được mà, vậy kế tiếp là điều hòa và tàu sân bay đúng không?"
Ách! Cái này thì hơi quá...
Không được, ta phải trở về nhìn xem sao!
Đỗ Anh Vũ quay đầu, kéo Cao Tùng trở lại, hắn có chút vui sướng quên mình, hiện tại phải tận mắt nhìn thấy hắn mới có thể an tâm được.
Tô Hiến Thành, Phí Công Tín cùng Đỗ Anh Hậu quay lại nhìn nhau, chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nhưng cả đám cũng không có hỏi nhiều, rất nhanh liền chạy theo Đỗ Anh Vũ trở về doanh trại! *
Ngày 18 tháng 2 năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1
Đại Việt đã có xi măng!
Vì chờ đợi nghiên cứu ra thứ này, Đỗ Anh Vũ là chấp nhận cùng toàn quân ở lại trong doanh trại chứ không có vội vã xây dinh thự cho bản thân.
Hiện tại hắn là có thể thỏa sức thiết kế pháo đài cho riêng mình rồi.
Nhưng trước hết, còn có một nơi cần Xi Măng của hắn hơn cả...
Đảo Vân Đồn của Đỗ Anh Vũ là đang trong quá trình xây dựng trang viên.
Gọi là Vân Đồn Trang!
Cái này Đỗ Anh Vũ một phần là vẫn giữ nguyên cái tên từng có trong lịch sử, một phần hắn là muốn lập nên một Tiền trang cho riêng mình.
Không phải là một tiền trang đơn giản mà là một Ngân Hàng đúng nghĩa.
Rồi từ đó biến Vân Đồn trở thành thương cảng lớn nhất Châu Á.
Biến Đông Hải khu của hắn thành trung tâm kinh tế của Toàn bộ Đông Á lẫn Đông Nam Á.
Đây chính là kế hoạch 10 năm của Đỗ Anh Vũ.
Năm nay mới 9 tuổi!
Dự định 19 tuổi sẽ về hưu là đẹp!
Sau đó dẫn theo đám kiều thê mĩ thiếp tại Hải đảo xây biệt thự, dựng khách sạn.
Sống cuộc sống của chó nhà giàu, hằng ngày cùng nhau làm chuyện không biết xấu hổ, không biết thẹn!!!
Hắc hắc!
Quách Ngọc Như liếc nhìn Đỗ tiểu tử cười có dâm đãng, nước miếng còn rơi rớt liền khinh bỉ lườm hắn.
- Cô cô! Người tới từ lúc nào vậy?! - Đỗ Anh Vũ cũng rất nhanh tỉnh mộng, ngượng ngùng cười nói.
Quách Ngọc Như nhìn hắn, thất vọng lắc đầu, sau thì rút ra một cuốn sổ, ném về phía hắn.
Đỗ Anh Vũ bắt lấy cuốn sổ vào trong tay.
Nhìn xuống...
Trợn tròn mắt!
Ách! Cái này là “cuốn sách ghi thù” của hắn, sao lại trong tay cô cô rồi!
Quách Ngọc Như giọng bình bình nói:
- Cái này là ta tìm thấy trong phòng của ngươi tại Quách Phủ, ta nghĩ là ngươi cần đến nó nên mang theo.
Đỗ Anh Vũ mở ra, thở phào nhẹ nhõm!
Bên trong tất cả đều được ghi chép lại bằng từ ngữ hiện đại, hệ chữ la tinh.
Thế giới này chỉ có mình hắn xem là hiểu.
Đỗ Anh Vũ cười cười, nói:
- Cảm tạ cô cô! Ta còn tưởng mất nó rồi chứ ha ha!
Quách Ngọc Như thì híp mắt nhìn hắn, đánh giá một vòng, rồi chậm rãi nói ra:
- Thứ ngôn ngữ này là gì?
Ách!
Đỗ Anh Vũ có chút sững người, không biết giải thích ra sao thì lại nghe thấy nàng nói tiếp, giọng nàng lúc này ôn nhu như mật ngọt:
- A Vũ! Dạy ta được không?
- Chuyện này... chuyện này... - Đỗ Anh Vũ ngay lập tức hốt hoảng.
Hắn luôn là có linh cảm nếu chấp nhận thì tương lai thảm họa sẽ ập xuống đầu hắn!
Đỗ tiểu tử là không muốn đi tìm chết!
Ngẩng đầu lên, đang toan từ chối thì Đỗ Anh Vũ nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp ngóng chờ của cô cô, nhìn nàng khẽ nở nụ cười khổ, nét mềm mại khi cầu khẩn lộ vẻ yếu đuối của nàng có thể khiến tất cả nam nhân đều nguyện xả thân!
Con mẹ nó!
Ta thừa nhận!
Ta là Simp cô cô!
Đỗ Anh Vũ cắn răng gật đầu!
...
Nhiều năm về sau, Đỗ Anh Vũ là rất muốn quay ngược trở về quá khứ, vả cho bản thân mình năm đó một cái.
Hắn chỉ vô tình trồng xuống một hạt mầm.
Ngoảnh đi ngoảnh lại
Không hiểu sao lại nở thành một vườn hoa rồi!!
Từ đó, Nho giáo đinh cho hắn một cái cụm từ
“Loạn thần tặc tử!”
Tất cả chỉ vì một nụ cười của Quách Ngọc Như ngày hôm đó.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT