"Sao lúc cậu nhìn tên Rick kia có điểm kỳ lạ vậy?" Mộ Hi chăm chú nghiền ngẫm biểu hiện của Quý Tử Hiên khi cậu lẩn tránh ánh mắt của Rick. Người này còn chưa từng nhìn hắn như vậy đâu, nói mau, có phải hai người có gian tình gì không?


Cho nên nói, mặt lạnh gì đó không hẳn là nội tâm cũng lạnh đâu.


"Này, anh không biết đau à?" Quý Tử Hiên khâm phục trước sức chịu đựng kinh người của Mộ Hi, hoặc là nói, dây thần kinh cảm giác của người này đứt rồi chăng. Vết thương sâu như vậy, nhìn kỹ còn thấy cả nội tạng vỡ nát, máu không ngừng đổ xuống như vẻ mặt lại vô cùng chấn định, không tỏ chút gì là đau đớn. Khoan đã, nhìn kỹ lại, cậu thấy hình như miệng vết thương ở ngực hắn có phần nhỏ hơn lúc còn ở Sở Nghiên cứu Y, là cậu hoa mắt hay đã nhớ nhầm?


"Á.. a ha.. đau quá, á." Quý Tử Hiên không nhắc Mộ Hi cũng quên mất mình đang bị thương nặng, lúc nãy tập trung chú ý cậu nên hắn không quan tâm đến vết thương trên người, ngoài ra còn nhờ vào dị năng Quang hệ tự khôi phục chỗ hiểm, cho nên nói, hiện giờ người nào đó chính là đang diễn kịch xuất thần nhập hóa.


"Anh không sao chứ? Gần đến phòng cấp cứu rồi, anh ráng lên." Chắc do cậu đã nhầm lẫn, bị thương nặng như vậy sao có thể không đau cơ chứ, lại còn vì mình mà hắn ta mới trúng một kích của 284, Quý Tử Hiên cảm thấy mình hẳn là nên gánh trách nhiệm chăm sóc người này cho đến khi hồi phục.


Sau khi y sĩ trên phi thuyền dùng dị năng chữa trị cùng băng bó cho Mộ Hi, hắn vẫn chính là một bộ dáng đau đến tẩu hỏa nhập ma, tan xương nát thịt, khiến cho y sĩ cảm thấy mất niềm tin vào năng lực của mình. Rõ ràng là vết thương không nghiêm trọng đến vậy đi? Thật là khiến lòng người hoang mang.


"Nếu anh đau như vậy thì cứ ở lại phòng bệnh này nghỉ ngơi đi, nhỡ đâu giữa đêm tái phát, tôi lại không thể giúp gì cho anh." Quý Tử Hiên lo lắng trước sự biểu cảm thái quá của hắn, cậu có linh cảm mạnh mẽ người này sẽ không phải nửa đêm lăn đùng ra chết luôn đi chứ.


"Hả.. cũng không cần phiền phức như vây, cậu cứ đỡ tôi về phòng nghỉ là được." Mộ Hi kiềm chế lại khả năng diễn xuất vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, sợ sẽ hù chết người trước mắt này.


"Thật không? Tôi .." Quý Tử Hiên còn đang ấp úng, "Thật, thật, thât." Mộ HI lập tức rèn sắt khi còn nóng, dắt tay cậu về phòng bọn họ. Hắn mới không ngu ngốc mà nghỉ ngơi tại phòng dưỡng bệnh kia đâu, thời gian ở cùng ái nhân vốn đã không nhiều, sao có thể để trôi qua lãng phí như vậy.


"Tử Hiên à, tôi đói." Tên mặt dày nào đó nằm trên giường làm nũng.


"Đợi tôi chút, tôi đi lấy ngay." Quý Tử Hiên không nói hai lời, phóng như tên lửa lao ra phòng ăn rồi chớp mắt vọt về mang ra hai túi dinh dưỡng loại thượng hạng nhất đưa cho hắn.


"Tử Hiên à, tôi lạnh." Mộ *không biết điều* Hi lại ra vẻ.


"Đợi tôi đi lấy chăn lại ngay." Quý Tử Hiên còn chưa kịp chạy đi đã bị ai kia nắm lại bàn tay thon dài, tinh tế.


"Tôi không muốn chăn, tôi muốn cậu nằm cạnh tôi." Trình độ vô sỉ đạt đến mức thượng thừa, có thể mở một khóa đào tạo cho người khác học hỏi.


"Không được, tôi còn chưa tắm rửa, sẽ làm ảnh hưởng vết thương của anh." Người bệnh là trên hết, cần phải giữ an toàn vệ sinh tuyệt đối.


"Vậy cậu nhanh đi tắm rồi ra." Mộ Hi cực kỳ hài lòng với thái độ mềm mỏng của ái nhân, khà khà, tắm sao, vừa nghe đã thấy thơm thơm rồi. Tiếc là mình đang trong bộ dạng này, không thể làm gì được, thật là quá bi phẫn!


Nhìn vào làn khói trắng bao phủ lấy thân hình thon gọn, lại săn chắc từng khối cơ thịt, làn da trắng nõn nà của người nọ, bờ mông cong vểnh, mái tóc màu hồng nâu ngoan ngoãn bồng bềnh, Mộ Hi cảm thấy hắn chính là đang lấy đá đập chân mình, mỹ vị trước mắt chỉ được nhìn chứ không được ăn, còn gì khổ sở bằng.


Cho nên cảnh tượng lúc Quý Tử Hiên vừa tắm ra chính là trên chiếc giường nhỏ bé có người nào đó giận dỗi quay mặt diện bích chỉ để lại tấm lưng rộng, vô cùng khó hiểu!


Buổi sớm hôm sau, lúc Mộ Hi thức giấc, hắn nhìn thấy mình đang ôm chầm lấy cả người Quý Tử Hiên, mềm mềm thơm thơm, vừa người vừa tay, ôm vào thật thích, còn có khuôn mặt tinh xảo này, còn sáng hơn cả ánh mặt trời ngoài kia, sờ vào thật mịn, còn đôi môi hồng nhuận này nữa, đang xơ múi được tí thì người kia chép miệng, ngậm lấy đầu ngón tay hắn, áaaaa, dục hỏa bừng bừng, lại không có chỗ phát tiết, đúng là tự chuốc khổ vào thân.


.


"Thật là nhiều, đúng là Cố lão đại anh minh thần võ!" Lúc Mộ Hi cùng Quý Tử Hiên xuất hiện, đám cướp biển đang phân chia của cải thu về được từ Viện nghiên cứu Y.


Trước khi bọn họ rời đi, ai cũng tiện tay đem về một ít, nhìn qua thì đều là những thứ nghiên cứu vô dụng, chạm vào mới biết, đều là châu ngọc.


Cố lão công không hổ danh là ông trùm trên giới thương nghiệp, vừa thu vào túi là thu không ít những thứ hay ho, chưa kể trong không gian hữu tính của hắn còn cất giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo đi.


(Lời của Quân Vũ đại đại: Chương sau có H~~~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play