"Cũng đã đến lúc nên kết thúc cơn ác mộng này!" Quý Tử Hiên vận dụng tinh thần lực SSS của mình, cung cấp cho những Thí Nghiệm phẩm lý trí tạm thời, giúp cho chúng nhận thức được, ai mới là kẻ khiến cuộc đời của chúng thành cơn ác mộng.


284, 220 cùng dàn Thí Nghiệm phẩm phá tan lồng kính, nhào ra ngoài điên cuồng chém giết nhóm nghiên cứu sinh, mở cửa thông tới các phòng khác, giết chóc đập phá toàn bộ căn cứ Y.


Quý Tử Hiên đỡ lấy Mộ Hi, tiến đến gần Cel, bình thản nói ra những lời từ tận đáy lòng: "Ông cho rằng mình là Thượng đế có quyền quyết định cuộc đời của những sinh mệnh vô tội sao? Ông cho rằng mình vẫn có thể làm chủ nơi này sao? Chúc ông vui vẻ cùng Thí Nghiệm phẩm cuối cùng của mình."


Quý Tử Hiên đoạt lấy mẫu huyết thanh tâm huyết cả đời Cel nghiên cứu ra, vận dụng Tinh Thần lực bảo hộ cho bọn họ cùng với Cố Huyền Mặc mở ra không gian hữu tính, đem toàn bộ những người sống sót dịch chuyển đến Phi Thuyền Cướp biển.


"Khônggggg!" Cel trơ mắt nhìn cậu đem đi mẫu huyết thanh đó, vật đó vốn được tích hợp từ những bộ gen cấy ghép vào cơ thể Thí Nghiệm phẩm mà thành, nếu ai sở hữu nó, không chừng đến một ngày có thể nghiên cứu ra Thí Nghiệm phẩm hoàn mỹ nhất.


"Cho đến bây giờ mà anh vẫn còn nghĩ đến chuyên nghiên cứu hay sao?" Đi cùng với lời nói lảnh lót nghe như đòi mạng, chính là những sợ nước ướt át chảy xuống trước mặt Cel.


Một dáng người phụ nữ lại có tới sáu chân cùng với đôi cánh da ghê rợn khiến người nhìn hãi hùng từ từ thả mình xuống, trên ngực trái của cô ta cũng có đính một con số, đó là 142.


"Đừng.. đừng tới đây. Cô đừng qua đây." Cel vừa trông thấy người đàn bà đó đã sợ hãi, sao có thể như vậy, hiện tại gã không có cách nào điều khiển tinh thần lực của mình để không chế những thí nghiệm phẩm tại sở nghiên cứu này. Rốt cuộc Quý Tử Hiên đã làm cái gì?


142 bật cười, con số 142 này cũng khá là trêu chọc đi, tên của cô nàng vốn dĩ là Pulys, nữ sinh nhà nghèo không có quyền thế, lại sở hữu dị năng bậc cao cùng nhan sắc xinh đẹp, chính là hoa khôi của trường, âm thầm mến mộ tên giáo sư trước mặt từ ánh mắt đầu tiên đã say đắm lỡ lầm. Nhân ngày lễ tình nhân, Pulys bất ngờ tỏ tình cùng gã nam nhân này, người tình ta nguyện, cứ ngỡ cuộc đời mình đã tìm được bến bờ hạnh phúc, lại không nghĩ tới đó chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng, lại dùng chính con số 142 làm ký hiệu cho mình, đúng là trò cười ra nước mắt.


"Đã đến lúc anh nên trả giá cho những việc mình đã làm!" 142 âm thầm cảm tạ chàng thiếu niên 231 kia đã giúp cô có lại nhân tính trong chớp mắt, nhất định phải tranh thủ cơ hội này, hủy diệt gã đàn ông độc ác, kinh tởm mà người người vẫn không ngừng tôn thờ.


"Áaaaaaa..." Nghiên cứu Y hiện tại chính là bãi chiến trường không hơn không kém, lúc rời khỏi căn cứ, Qúy Tử Hàn đã phong tỏa toàn bộ lối ra bên ngoài, nói cách khác chính là giam cầm tất cả những sinh vật kia lại bên trong. Dù cậu không muốn lãnh đạo Liên Bang có những ngày an ổn, nhưng nhân dân là vô tội, nếu như thả những Thí Nghiệm phẩm kia ra, lập tức sẽ biến thành một trời đẫm máu, cậu tuyệt không muốn thấy cảnh gia đình loạn lạc, con người ly tán.


Giây phút đặt chân lên Phi Thuyền khí, Dạ Vũ nhào đến ôm lấy Cố lão công nhà mình, chờ đợi khiến y cảm giác cả người đều điên mất, cảm giác này vừa quen thuộc như đã từng, lại đáng sợ không thôi khiến người ta lo lắng, nó làm Dạ Vũ nhớ ra ít chuyện cũ, nhưng không phải là chuyện của hai người ở Thế giới Thực.


"Anh..anh không sao chứ?" Tiểu yêu tinh sờ thân vết thương tơi tả của lão công nhà mình, chỉ nghe hắn đáp lại tiếng "Anh không sao" rồi tức thì ngã xuống đất.


"Huyền Mặc.. Huyền Mặc.." Dạ Vũ hoảng hốt lay chuyển người hắn, lại nghe Rick nói "Lão đại chỉ là mất quá nhiều Tinh thần lực cùng dị năng, để hắn ta nghỉ ngơi sẽ ổn." rồi quay sang nhìn Quý Tử Hiên: "Cảm ơn cậu." Nếu như không phải có Quý Tử Hiên, chỉ sợ toàn bộ bọn họ đã vùi thây tại nơi kinh dị kia rồi, gã vẫn không quên khoảnh khắc 220 tấn công mình, là Quý Tử Hiên đã tiến tới đỡ cho gã vài đòn công kích. Thiếu niên này như ánh dương quang sáng rọi, lại thâm trầm tĩnh lặng, mang theo lòng trắc ẩn không bao giờ biểu lộ.


"Không có gì, là tôi nợ mọi người một ân tình." Chỉ nói một câu không rõ đầu đuôi, rồi dìu Mộ Hi về phòng chữa thương, cậu không thể tiếp tục đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Rick, nó làm cậu nhớ đến ánh mắt đau lòng của Thiếu tướng nào đó khi biết tin cậu phản bội Đế Quốc. Vẫn là màu xanh của biển cả, đại dương bao la ấy, lại làm cậu xao xuyến rung động nhưng không dám đối diện. Có vài thứ, đã định sẵn sẽ không thuộc về mình, buông tay mới là lựa chọn đúng đắn, Quý Tử Hiên tự nhủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play