Biên tập: Thủy Nguyệt

Chỉnh sửa: June

Gió đêm se lạnh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, buổi tối nhìn lên bầu trời có thể thấy sao đêm lấp lánh. Mùa này chênh lệch nhiệt độ ban ngày với ban đêm lớn, mặc áo cộc tay đứng đây lại thấy hơi lạnh.

Cơm nước xong xuôi là nhàn rỗi, Kỷ Sơn Thanh bất giác đi tới đây. Thật ra trong lòng hắn biết rõ, Triệu Ý ăn xong thích chơi với Đại Thánh ở chỗ này một lát.

Nhưng đến tận lúc thấy được bóng dáng người kia dưới ánh sáng mờ nhạt hắn mới giật mình. Hóa ra là hắn muốn tới tìm cậu chứ không phải là đi dạo lung tung.

Giống ngày đó, Triệu Ý ngồi xổm cầm trong tay non nửa cái bánh bao, Đại Thánh liền cắn lấy nó. Đến lúc còn một ít cậu liền nhét nốt vào miệng Đại Thánh, bàn tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng xoa đầu Đại Thánh.

Phần lớn thời gian Triệu Ý rất yên lặng, cậu luôn làm một việc gì đó, tự mình chìm đắm trong thế giới riêng.

Đôi lúc cậu ngẩng đầu, thấy Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu qua tròng kính trong suốt, cậu sẽ mỉm cười, chỉ một nụ cười khẽ cũng khiến Kỷ Sơn Thanh không chịu nổi.

Đại Thánh thấy Kỷ Sơn Thanh liền mừng rỡ chạy lại, ngặt nỗi xích ngắn quá, thành ra đến một sợi lông của Kỷ Sơn Thanh nó cũng chưa chạm tới, chỉ có thể quẫy đuôi dậm chân tại chỗ.

Triệu Ý đứng dậy, không quay đầu lại cậu cũng biết là ai tới.

"Nhóc này được em cho ăn đến béo ú rồi." Hắn bước tới, cúi người gõ đầu Đại Thánh hai cái, rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó.

"Anh nhìn thấy nó béo hay không à?" Triệu Ý nghiêng người, nhìn Đại Thánh, thấy lông chó quả thực dày hơn thì phải.

"Sờ thấy được."

Nói là Đại Thánh....

"Trần Diệu nói anh tới đây từ năm năm trước."

"Ừ." Kỷ Sơn Thanh đứng dậy, nhìn cậu. "Cậu ta nói cho em chuyện này?"

"Không được nói sao?"

"Không có gì không nói được."

"Trần Diệu nói nhà ăn là anh xây, phòng học là anh sửa, sân thể dục là anh làm, giáo viên do anh tìm, ngay cả học sinh cũng là anh chiêu sinh." Triệu Ý dừng một chút: "Nhưng anh cũng đâu phải hiệu trưởng."

"Cậu ta nói với em chuyện này làm gì?" Kỷ Sơn Thanh cười: "Nhàn rỗi quá rồi!"

Triệu Ý xoay người lại, đứng đối diện Kỷ Sơn Thanh. Cậu không cười nhưng cũng không quá nghiêm túc: "Không phải rảnh quá, cậu ta muốn tôi cách xa anh ra."

Ánh mắt cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh rất bình thường, không hề chuyên chú nhưng Kỷ Sơn Thanh biết, Triệu Ý rất để tâm đến biểu lộ của mình vào thời khắc này.

Kỷ Sơn Thanh có thể tỏ ra rất nhiều biểu cảm khiến Triệu Ý hài lòng, nhưng hắn lại thành thật giật mình, chăm chú nhìn chằm chằm Triệu Ý, thẳng thắn thể hiện sự khẩn trương trong lòng mình.

"Em nói xem?" Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích: "Không, em nghĩ như thế nào?"

Triệu Ý không trả lời ngay mà lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhếch môi, nụ cười này rất nhạt, nhưng lại mười phần cuồng vọng.

"Triệu Ý tôi làm chuyện gì không đến lượt người khác chỉ tay. Mà Kỷ Sơn Thanh anh cũng không cần ai quyết định thay."

Kỷ Sơn Thanh bật cười, tiếng cười khẽ khàng, trầm khàn, lại rất trêu ngươi: "Xem ra em hiểu rất rõ tôi."

"Tôi không hiểu anh chút nào." Triệu Ý bước lên mấy bước, hô hấp hai người giao nhau, cậu vươn người về phía trước, nghiêng đầu ghé sát lại thì thầm vào tai hắn: "Tôi chỉ là muốn đè anh."

Kỷ Sơn Thanh bất động, hắn không muốn tránh hơi thở gần sát bên tai hắn, mang theo sự ấm áp ướt át thổi vào lỗ tai.

Hắn lờ mờ nghe được tiếng nuốt nước miếng lặng lẽ của mình.

"Ừ." Hắn hừ nhẹ, giống như chịu yếu thế trước Triệu Ý, nhưng cánh tay lại im im vòng lên, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh mình đã bao lần bóp chặt trong mơ.

Một tay khác của hắn giữ gáy Triệu Ý, dùng sức ép về phía mình, môi chạm môi.

Hắn từ lâu đã muốn nếm thử rồi.

Đôi môi luôn nói lời đe dọa này.

Cánh môi mỏng màu hồng nhạt kia sau khi bị hung hăng cắn xé, liếm mút có trở nên sưng đỏ hay không, liệu sẽ khiến người ta đánh mất lý trí và định lực mà xông lên dày vò, xé nát.

Từ lâu đã muốn nếm thử rồi.

Thời khắc này Triệu Ý hơi mơ hồ. Cậu nghĩ nếu có hôn cũng nên do cậu chủ động mới đúng chứ, sao giờ cậu lại thành bên bị động rồi?

Chưa đợi đầu óc cậu nghĩ xong, cảm giác đau đớn trên môi đã đánh thức cậu, nhắc nhở cậu không thể không đối phó trước với tình huống này.

Kỷ Sơn Thanh không phải người dịu dàng, mặc dù thoạt nhìn trông rất hiền lành nhưng hắn chưa bao giờ là một người dịu dàng.

Nụ hôn của hắn rất dữ dội, mang theo mười phần xâm lược tiến công thần tốc, không để cho kẻ bị tấn công giãy giụa nửa phần.

Không giống như một nụ hôn, mà giống đang cắn xé hơn.

Dùng môi lưỡi và răng nanh thảo phạt.

Kiểu hôn tràn ngập cường ngạnh, dục vọng cùng cảm giác xâm lược này khiến Triệu Ý không thoải mái, thậm chí là hơi tức giận. Cậu càng vùng vẫy thì cánh tay trên lưng lại siết chặt hơn, điều này hoàn toàn chọc giận Triệu Ý.

Cậu cứng rắn quay đầu, dùng sức thoát khỏi môi Kỷ Sơn Thanh.

Tiếng thở dốc nặng nề kịch liệt vang lên trong đêm vô cùng rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play