"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
=============
Ông chú bên cạnh đã thiếp đi, đầu cứ gật lên gật xuống, chiếc điện thoại chiếu phim trên bàn vẫn chưa tắt đang lớn tiếng hát "Chàng là gió, thiếp là cát, triền triền miên miên...".Tự nhiên đứa bé con của dì ngồi phía trước lại chạy ra giữa hành lang ngồi xổm định đi ị.Nhóm người lớn hết hồn hô to, có người còn phá lên cười vì hành động mất lịch sự của đứa trẻ, cách đó không xa có một thằng nhóc còn đang ăn mì gói.
Thằng nhóc đó chỉ liếc qua bên này một cái, miệng vẫn tiếp tục nhồm nhoàm nhai mì, đến lông mày cũng không thèm nhíu một cái.
Giày của ông chú lại rớt xuống để lộ ra phân nửa bàn chân, bay ra mùi chua thoang thoảng,giúp cho toa xe hỗn tạp nàylại có thêm một mùi vị gia nhập.
Triệu Ý hiếm khi ngồi xe lửa. Ở đây, đủ mọi tầng lớp xã hội cùng chen chúc trong một toa xe, đời người trăm ngàn kiểu, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cậu thở dài một cái, kéo chiếc khẩu trang đang nằm dưới cầm lên trên bao lại mũi và miệng. Mặc dù vẫn không thể hoàn toàn chặn hết loại mùi khó ngửi kia, nhưng tính ra đã đỡ hơn rất nhiều.
Điện thoại lại rung lên một lần.
—— Mày không ở trong thành phố? Mày đi đâu vậy?
Lại là Triệu Tinh Vân.Có lúc Triệu Ý cảm thấy nàng thật kỳ lạ, cậu chẳng hiểu nổi động lực nào giúp Triệu Tinh Vân tích cực mặt nóng áp mông lạnh đều đặn mỗi ngày như vậy.Có khuynh hướng tự ngược đãi sao? Không có chuyện gì cũng chạy tới phiền cậu một lát. Hay bởi vì cuộc sống của chị ta quá khô khan vắng bóng đàn ông, chỉ còn lại mỗi mình cậu nên mới tới gây sức ép?
(Mặt nóng áp mông lạnh: Cho đi sự nhiệt tình nhưng đổi lại sự lạnh nhạt từ đối phương).
Triệu Ý rũ mắt, cậu quá hiểu Triệu Tinh Vân. Trong đầu chị ta nghĩ chuyện lớn như vậy nếu thật sự không cho chị ta nhúng tay vào, chị ta có thể nhắn tin gọi điện tới quấy rối 24/24, nói không chừng nếu điều tra được cậu đi đâu thì còn chạy tới tận nơi để tỏ vẻ quan tâm.
——Tôi đi dạy học tình nguyện.
Những ngón tay nhỏ dài của Triệu Ý khẽ nhúc nhích. Cậu vốn trắng, trắng tới độ những người phụ nữ xung quanh đề uphải ghen tị, cộng thêm ngón tay còn vừa thon vừa dài, khớp xương lại rõ ràng, khiến lúc chúng bay lượn trên màn hình điện thoại càng thêm đẹp mắt.
——Chuyện kiện Trần Ngộ, chị muốn kiện cứ kiện, tôi không cưỡng bức cậu ta. Chính cậu ta tự bò lên giường tôi, bây giờ còn quay qua cắn ngược. Tôi nói rõ luôn, khoảng thời gian này sẽ không quay về, đừng làm phiền tôi nữa.
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, bên kia đã trả lời rất nhanh.
——Mày đi tình nguyện ở đâu, bao giờ mới về, mày phải cung cấp chứng cứ cho tao, hai đứa mày có có lịch sử chat hay gì không?
——Mày đi tình nguyên ở đâu vậy, đại thiếu gia như mày làm sao mà chịu nổi? Đừng có quậy nữa, mau quay về đi.
Triệu Ý nhếch mép, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhắn lại một chữ.
——Biến.
Ríu ra ríu rít, bám dai như đỉa. Triệu Ý bấm tắt nguồn điện thoại, nhắm mắt lại tựa lựng vào ghế.
Chợp mắt đánh một giấc dài, khi Triệu Ý tỉnh lại thì đã đến lúc gần xuống xe. Ông chú ngồi cạnh không biết đã xuống xe lúc nào, xe lửa vẫn còn chạy, từcửa sổ nhìn ra ngoài, đều là núi đồi dạng thấp, giữa một số thung lũng có vài ngôi nhà nằm lác đác tạo thành các thôn xóm nhỏ. Xe lửa chạy về phía trước, từng mảnh rừng bắp hiện ra đập vào đáy mắt. Tuy đã vào cuối hè, nhưng những ngọn núi và khoảnh ruộng kia vẫn xanh um tươi tốt, giống như một chiếc thảm lông màu xanh lá dày dặn, phủ khắp một vùng đồi núi, chỉ nhìn ngắm qua lớp cửa kính xe lửa mà cũng đủ thấy cảnh đẹp ý vui. Thành phố của cậu bị từng tòa cao ốc bao trùm, gần như không thể thấy được màn xanh trải khắp đồi thế này.
Nơi đó tấc đất là tấc vàng, đem đi trồng cây là phung phí của trời!
Xe lửa sắp đến ga, đang từ từ giảm tốc độ, bánh xe lăn rồi đột nhiên dừng hẳn. Người trong toa xe như những chiếc bình với kích cỡ khác nhau đang nằm trong chiếc rương lớn màu xanh lá,bị từng đợt lắc lư trước sau làm cho chao đảo, phát ra những âm thanh không quá thanh thúy nhưng cũng đủ gây ồn ào.
Không ít người bắt đầu chen ra phía cửa, cứ như chậm thêm một chút thôi là sẽ bị bỏ lại trên toa tàu bằng sắt này luônhay là nếu đi xuống sớm sẽ nhận được phần thưởng nào đó, thế là tôi chen anh, anh chen tôi, cãi cọ ầm ĩ, hùng hùng hổ hổ.
Triệu Ý dỡ vali của mình từ trên giá để đồ xuống, thong thả đi sau đám người. Một tay cậu kéo vali, một tay cậu sờ kiếm điện thoại nằm trong túi.
Trước đó An Thịnh đã cho cậu số điện thoại của hiệu trưởng của trường.Cậu biết địa chỉ, nhưng mà không chắc có thể tìm đến đúng chỗ. Vậy nên trước đó cậu có gọi điện cho thầy hiệu trưởng, ông ấy bảo cậu đến ga tàu thì gọi điện cho ông, ông sẽ nhờ người đến đón cậu.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không thấy ai bắt máy, sau đó cũng tự động cúp. Triệu Ý nhíu mày, vừa lúc đã đi đến cửa, cậu kéo vali xuống xe, đi theo đám người ra khỏi trạm.
Không thể không nói, chỗ này đúng là tồi tàn thật. Như cái ga xe này, nhìn vào cứ như đã lâu năm không được tu sửa.
Có điều khu lân cận lại vô cùng náo nhiệt, khúc đường bên cạnh bày bán rất nhiều thứ, nào là các loại món ănlề đường, nào là các tiệm cơm nhỏ lẻ. Một nhóm người xuống vừa xe, lập tức có một người phụ nữ đứng ngay cổng nhà ga thét lớn: "Ai ăn mì đê. Mì lạnh, mì gạo, mì cán đê, vào trong ngồi đê."
Sau khi bị hai dì ở tiệm cơm bên ngoài cản lại, Triệu Ý bước nhanh như bay muốn trốn khỏi nơi đó, đi đến đứng dươi bóng cây cách đó không xa.
Lần này cậu gọi lại, vậy mà có người bắt máy.
"Xin chào, ai vậy?"
Bên kia vừa lên tiếng, bên này Triệu Ý sửng người trong giây lát. Người này không phải là người lần trước nghe điện thoại của cậu, giọng nói này rất êm tai, vừa trầm thấp lại pha thêm chút khàn khàn. Không biết có phải do tác dụng của sóng điện thoại hay không mà cậu còn cảm thấy giọng nói mang từ tính này thật con mẹ nó quyến rũ.
"Triệu Ý?" Đầu dây bên kia dừng một chút: "Là thầy giáo mới chuyển đến?"
"Đúng vậy."
"Cậu đang ở đâu?"
"Nhà ga."
"Nhà ga nào?"
"Chỗ này của mấy người có mấy cái nhà ga?"
Lúc Triệu Ý mua vé đã xem qua, nơi này chỉ có duy nhất một cái nhà ga xe lửa nằm ở phía Tây. Ga tàu cao tốc, sân bay thì miễn bàn, không cái nào là có nối tuyến đi đến đây.
Đầu dây bên kia im lặng một lát: "Vậy thì cậu đừng đợi nữa, đi tìm một tiệm cơm ăn cơm trước đi, rồi tìm chỗ ngủ tạm một đêm, sáng mai tôiqua đón cậu."
"**?"
Cậu vừa xổ ra một chữ, đầu dây bên kia đã cúp máy. Cảm giác được màn hình đã sáng lên, Triệu Ý mới buông điện thoại đang áp bên tai xuống.
Clgt? Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi rồi, cậu lặn lội đường xa chạy tới, ban đầu trường học đã luôn cam kết sẽ đến đón cậu, bây giờ lại muốn đời đến ngày mai?
(Clgt: Cái l*n gì thế.Một ngôn ngữ mạng của giới trẻ.)
Cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu dựng cách đó không xa, một màu phấn hồng gây ám ảnh, bên trên còn có mấy hình trái tim be bé, dùng loại chữ có nét xoắn tròn lãng mạng viết thành bốn chữ to "khách sạn Tình Duyên". Nói thật, chỉ nhìn tấm bảng hiệu này cậu đã thấy tắt nắng rồi, không chừng vào ngủ còn có nữ tiếp viên, y tá, học sinh lên phục vụ tận phòng.
Triệu Ý nhìn sang chỗ khác, khách sạn của vùng này về cơ bản thì đều giống nhau, nếu không phải Tình Duyên thì là Bình An, còn không phải nữa, thì là Như Ý. Nếu có thể đổi hai chữ Như Ý kia thành Như Gia, nói không chừng cậu đã bước vào rồi.
(Như ý: vừa lòng; như gia: giống như ở nhà)
Ngón tay khẽ bấm bấm, cậu lại gọi điện thoại.
"Đến đón tôi." Giọng điệu của cậu không tốt lắm, mang theo một chút thái độ ra lệnh, làm ai nghe cũng sẽ cảm thấy không thoải mái: "Ngay bây giờ."
"Cậu ở ga xe lửa." Vẫn là giọng nói kia. Trong giọng nói của người nọ không để lộ ra chút cảm xúc gì, so sánh với cách nói chuyện đầy khó chịu của Triệu Ý thì bên kia lại có vẻ bình tĩnh một cách lạ thường.
"Phí lời."
"Ga xe lửa cách trường học trên dưới 300km. Bây giờ tôi lái xe đi đón câu thì buổi tối mới đến nơi, quay lại trường học cũng phải nửa đêm.Chưa kể đến cái này, chỉ kể đến việc cậu có thể chờ nổi 4, 5 tiếng đồng hồ không?"
Triệu Ý làm gì còn tâm trạng mà nghe mấy câu giải thích chó má, chỉ cần không để cậu ở lại khách sạn Tình Duyên thì bắt cậu bôn ba cả đêm cũng không vấn đề gì.
"Anh đến đi, tôi chờ được."
Đầu dây bên kia im lặng hơi lâu: "Được, vậy cậu cứ chờ ở đó đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT