Dịch: Hoàng Hi Bình

Ngày kế tỉnh lại đã không thấy Dương Sướng đâu nữa.

Đêm qua ngủ khá ngon, dáng ngủ của Dương Sướng rất chuẩn, nằm xuống là ngủ ngay, hơi thở nhẹ nhàng như một đứa trẻ.

Tôi lật gối tìm kiếm đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường, đã 10:00 giờ rồi. Khẽ liếc nhìn, mới phát hiện dưới gối hình như có thứ gì đó.

Tôi lôi thứ đó lên, là vòng tay tránh ma quỷ làm bằng đá vỏ chai* mà Dương Sướng luôn mang theo người. Tôi cầm lên đưa ra ngoài nắng quan sát, những đường vân ngọc màu hồng lấp lánh ánh sáng thần bí.

"Dậy rồi à?" Dương Sướng đẩy cửa tiến vào, cười tươi.

Tôi gật đầu: “Sao anh lại đặt vòng tay ở dưới gối của em?"

Dương Sướng ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay của tôi: “Vòng tay đá vỏ chai này là do bà nội anh để lại, từng khai quang, em mang theo nó, mới có thể bảo vệ được em."

"Anh thật sự bị ngôi nhà cũ này ám rồi sao?" Tôi mỉm cười, không cho là đúng trả lại vòng tay cho anh: "Nếu là do bà anh để lại cho anh, thì anh giữ thiệt kỹ, cũng coi như một kỷ niệm. Hơn nữa vòng tay quá rộng so với tay của em, em không muốn."

Dương Sướng dịu dàng vuốt tóc của tôi: “Sao em lại không có lương tâm như thế? Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ xâu lại vòng tay cho nhỏ đi. Dù sao đi nữa, trước khi chúng ta trở về thành phố, em phải đàng hoàng đeo cho anh, để anh được an tâm."

Tôi không phản bác nhún vai, xuống giường, đi tới bên chiếc gương tủ quần áo để chải đầu.

Dương Sướng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề, ngơ ngẩn.

Tôi nhìn anh ở trong gương, thuận miệng hỏi: “Sáng nay anh dậy lúc mấy giờ? Anh đã làm gì?"

Anh quay đầu lại đáp: “Khoảng 8 giờ, cậu út tới gõ cửa, em không nghe thấy sao?"

Tôi lắc đầu: “Cậu út tới làm gì?"

Ảnh thè lưỡi: “Không biết làm sao cậu út lại chuyện anh và Tô Ny nghiên cứu dùng hoa tử đằng Gọi Hồn, cậu ấy nghiêm khắc dạy dỗ anh và Tô Ny vài câu, rồi nói chuyện này cho ông ngoại biết. Bọn anh bị mắng xối xả, bảo chúng ta sau này đừng làm loại chuyện buồn chán này nữa."

Tôi cười rộ lên: “Cậu út giáo huấn rất đúng, anh đó, ham chơi quá mức."

Dương Sướng lại không thừa nhận: “Nào có? Anh chỉ là tò mò thôi. Nhà của em chuyện này kỳ quái hơn chuyện nó, trên chạn bếp hoa tử đằng thường dùng để Gọi Hồn, phòng tắm công cộng của nhà mình lại không cho người nhà mình tắm. Mùi vị kỳ quái trong phòng của cậu cả, nửa đêm xuống lầu đi WC, bên ngoài có người gõ cửa, đợi đến khi mở cửa thời lại không có ai."

Trong lòng tôi bỗng "lộp bộp", trừng mắt xoay người lại: “Anh nói cái gì? Anh nói WC bị làm sao?"

Dương Sướng biết mình lỡ lời, chán nản che miệng lại: “Hầy, anh đã định không nói, sao vẫn cứ nói ra?"

Tôi ngồi ở bên cạnh anh nhìn anh: “Nửa đêm hôm qua anh xuống lầu đi WC rồi? Có người gõ cửa? Anh chắc chắn không nghe lầm sao? Đó là chuyện lúc mấy giờ?"

Dương Sướng suy nghĩ một lúc: “Chắc khoảng 2-3 giờ đêm! Nói ra thì cũng lạ, anh thường chỉ cần đã ngủ là ngủ tới sáng, đêm qua lại tỉnh giấc nhiều lần, hơn nữa vừa dậy thì không thể nào ngủ lại nữa."

Đúng là rất lạ, thật ra tôi hoàn toàn trái ngược với Dương Sướng, tối ngủ chỉ cần có chút tiếng động sẽ thức dậy. Nhưng đêm qua tôi lại ngủ rất ngon, Dương Sướng đứng lên đi WC, tôi cũng không biết, ngay cả sáng sớm cậu út tới gõ cửa, Dương Sướng bị kêu dậy, tôi cũng không biết.

Rốt cuộc vì sao, thói quen giữa tôi và Dương Sướng đã xoay chuyển 180°?

Ánh mắt của tôi rơi vào vòng tay bằng đá vỏ chai trong tay của Dương Sướng.

"Dương Sướng, anh đặt vòng tay này dưới gối em lúc nào?"

"Lúc mới ngủ, sao vậy?" Dương Sướng không hiểu hỏi.

Tôi lập tức đeo vòng tay vào lại cổ tay phải của Dương Sướng: “Nhớ kỹ, anh không được phép tháo chiếc vòng này ra.."

Dương Sướng nhìn vòng tay, lại nhìn nhìn tôi: “Ý của em là... là vì vòng tay này..."

Tôi cắt ngang anh: “Em không biết chiếc vòng tay này có thật tránh được ma quỷ hay không, nhưng chắc nó có tác dụng an thần. Anh mang nó quen rồi, không có nó tối không ngủ ngon, cho nên anh cứ tiếp tục mang đi."

Dương Sướng lắc đầu: “Nếu nó có ích như vậy, em càng nên mang nó. Anh là đàn ông..."

"Đừng nói nữa." Tôi phất tay: "Anh biết tính của em rồi đó, em nói không mang sẽ không mang."

Tôi cố chấp cùng Dương Sướng nhìn nhau thật lâu, Dương Sướng đành cúi đầu.

Tôi tự tay giơ cằm của anh lên: “Còn nữa, lấy sau nửa đêm đi WC, chúng ta cùng nhau đi, biết không?"

Gương mặt soái ca của Dương Sướng vô cùng quyến rũ trong tay tôi, anh bật cười.

"Không nghiêm trọng vậy chứ!? Tối hôm qua anh cũng ngủ mơ mơ màng màng, chuyện gõ cửa có lẽ là anh nghe lầm..."

"Mặc kệ."

"Vậy anh đại tiện thì làm sao giờ? Không phải em thích sạch sẽ, ghét hôi sao?"

Dương Sướng lại có tâm tình nói đùa tôi rồi.

Tôi vẫn trầm mặt: “Anh cho rằng chỉ có anh biết đại tiện sao? Em cũng đi mà. Nói chung buổi tối đi WC chúng ta phải đi cùng nhau, cứ quyết định vậy đi."

Dương Sướng không cười, kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên, anh cúi đầu xuống, môi anh chạm vào môi của tôi.

Hôn nhẹ lên môi, sau đó anh ôm chặt tôi.

Tôi gục đầu lên bả vai của anh, cũng ôm chặc eo của anh.

Liệu có cặp tình nhân nào giống như chúng tôi không? Vừa bàn về WC và đại tiện, vừa có dục vọng ôm hôn nhau.

E rằng lúc cặp tình nhân đạt tới mức độ này, có thể bọn họ đã kết hôn rồi.

Tôi lẳng lặng cong môi, cười cười.

Ban ngày toà nhà của nhà họ Tô có 2 thế giới hoàn toàn tương phản.

Lầu một khách khứa tấp nập, mợ cả và cậu út đều làm việc ở phòng tắm công cộng.

Ở lầu hai nghe tiếng nước ồn ào dưới lầu, còn cảnh tượng trước mắt lại vô cùng cô quạnh.

Tô Ny đi học, Tô Vân tránh ở trong phòng không ra. Mấy ngày nay trời vừa sáng ông ngoại đã ra ngoài, lúc ăn cơm tối mới có thể nhìn thấy ông.

Tôi và Dương Sướng lên trên trấn đi dạo mấy lần, anh lái xe đạp đèo tôi. Mối quan hệ giữa người dân trong thị trấn xa lánh và thờ ơ,sau khi bọn họ biết tôi là cháu ngoại của ông lão nhà họ thì cũng mất đi hứng thú đối với tôi, đi trên đường cũng sẽ không chào hỏi nhau.

Nhưng cho dù là như vậy, tôi và Dương Sướng vẫn tìm được vài nơi thú vị.

Mấy nơi này đều ở đây khu đông -- Rạp chiếu phim Thanh Thủy, bãi đá sông Thanh Thủy và quán cơm nhỏ Lan tẩu.

Rạp chiếu phim Thanh Thủy rộng tương đương 2 phòng học, không biết do ai kinh doanh, ngày nào cũng chiếu mấy bộ phim cổ trang kinh điển. Từ 9h sáng đến 12 giờ đêm, khán giả rất ít, tôi và Dương Sướng xem 2 phim, một bộ là, một bộ là phim trinh thám điện ảnh Mỹ. Tổng số khán giả xem 2 bộ phim vẫn chưa tới mười người.

Bãi đá sông là bãi cát tự nhiên yên tĩnh ở bờ sông Thanh Thủy, dù bây giờ sông Thanh Thủy đã không còn thần thái ngày xưa. Đứng ở giữa sông, nước chỉ ngang đầu gối của tôi mà thôi, nghiêm chỉnh mà nói nó không còn có thể coi là một con sông, nhưng vẫn là nơi có view đẹp để thưởng thức bình minh và hoàng hôn, để giải tỏa tâm trạng chán nản.

Và lý do tại sao tôi đặc biệt đề cập đến quán cơm nhỏ của Lan tẩu, không phải là bởi vì đồ ăn ngon hơi nơi khác, cũng không phải trang thiết bị đặc biệt có phong cách, mà là do bà chủ có tính cách hoàn toàn khác với cư dân ở Trấn Thanh Thủy.

Người phụ nữ tên Lan tẩu này khá tùy tiện, xinh đẹp, vui vẻ, chị ấy và Dương Sướng gần như là mới gặp đã thân.

Tôi thích cùng Dương Sướng ở chỗ này gọi mấy món ăn sáng, 2 chén sake, nghe anh tán dóc với Lan tẩu. Loại cảm giác này khác hẳn lúc ăn cơm ở nhà họ Tô, không có quy củ rườm rà, không cần cẩn thận từng li từng tí, cho nên tôi và Dương Sướng phần lớn đều ăn trưa đều ở chỗ này.

Sau khi thân thiết hơn, Lan tẩu kể về cuộc đời của mình.

Chị ấy cũng không phải là người địa phương, quê của chị ở một địa phương càng hoang vắng cằn cỗi hơn. Năm chị ấy 14-15 bị bọn buôn người lừa đến Trấn Thanh Thủy, bán cho một người đàn ông lạnh lùng, khỏe mạnh. Người đàn ông kia cưới chị làm vợ, động một chút là tay đấm chân đá. Chị ấy chịu không nổi hành hạ lén trốn đi mấy lần, mỗi lần đều bị bắt trở lại, sau đó lại bị đánh đập rất tàn nhẫn.

Chị ấy cứ nghĩ rằng đời này sẽ cứ trôi qua như vậy, tới mức đã dự định tự sát.

Đêm hôm ấy chồng chị đến nhà bạn uống rượu, nửa đêm chị đi vào trong sân, mang ghế đẩu tới, buộc dây thừng lên cành cao, muốn treo cổ tự tử.

Lúc này chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài đường, còn náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán.

Chị mở cửa, nhìn thấy ngọn lửa bao phủ bầu trời ở đằng xa.

Chị ấy ngăn một người lại hỏi, người nọ nói với chị, quán rượu Hải Tường Đại ở bìa rừng bốc cháy, thế lửa lan tới cả cánh rừng.

Lan tẩu lập tức trở về nhà, bái lạy trước Bồ Tát, nhà bạn của chồng chị sẽ ở gần quán rượu đó.

Chị ấy quỳ suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống. Rất lâu sau chồng chị vẫn chưa trở về.

Chị ấy đứng lên nhìn trời cười lớn, hàng xóm đều cho là chị điên rồi.

Chị ấy không có điên, chị chiếm được di sản của chồng, mở một quán cơm nhỏ. Truyện Lịch Sử

Chị ấy nói với mình, cái mạng này là nhặt về, là Bồ Tát ban cho, chị nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc.

Sau khi Lan tẩu nói đến đây, uống một ngụm rượu, trong mắt rưng rưng lệ, sau đó chị ấy nhe hàm răng trắng, ngửa đầu cười giống như đứa trẻ.

Rời khỏi cửa hàng của Lan tẩu, tôi và Dương Sướng dạo xung quanh nơi đã từng là quán rượu Hải Tường Đại một vòng. Nơi đây sớm đã là bỏ hoang, người ta đã xây một hàng rào gạch ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.

Chúng ta tò mò nhìn trộm thêm vài lần, thấy sắc trời đã tối, bèn lên đường trở về phòng tắm.

Đã tới phòng tắm gần một tuần, mỗi ngày sinh hoạt đều rất tẻ nhạt, nhưng cũng rãnh rỗi, tự do.

Tôi vẫn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với cậu út, tâm sự những thay đổi của nhà họ Tô mấy năm qua.

Nhưng không biết cậu út bận thật hay đang trốn tôi, mấy ngày qua thậm chí còn không ở một mình với tôi.

Phòng tắm công cộng vào cuối tuần còn bận hơn cả ngày thường.

Tôi và Dương Sướng đều cảm giác họ giống như 2 người ăn không ngồi rồi, vì vậy Dương Sướng xung phong nhận việc đi hỗ trợ phòng bếp.

Đang lúc buồn chán, không biết tại sao tôi lại nhớ đến vết bẩn trên cửa sổ ngày mới đến nhà họ Tô, nên chuẩn bị tổng vệ sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play