Cả đội quân nghỉ ngơi chỉnh đốn trong 1 ngày, chuẩn bị thuốc nổ, tên thuốc nổ, tên nỏ đầy đủ, chỉnh đốn lại đội ngũ, lên đường tập kích doanh trại địch trong đêm.
Gió tuyết thổi lạnh cắt da cắt thịt, rõ ràng quấn quân phục kín mít rồi mà gió vẫn lùa vào được, lần này toàn Huyền Vũ doanh xuất động, vì không có chi quân đội nào am hiểu cách dùng thuốc nổ hơn Huyền Vũ doanh, cộng thêm kĩ năng ẩn nấp xuất thần nhập hóa khổ công huấn luyện ra, không tin không đột kích thành công.
Tiêu Trường Phong một thân áo giáp đặc chế đen sì sì nói với lão binh họ Phương:
- Lão Phương, thúc bảo trì cảnh giới, khi có tín hiệu thì nhất loạt xông lên , giết được tên nào hay tên đấy, nhớ kĩ, chúng ta chỉ là quân tiên phong, đừng vì tí quân công mà ném mạng huynh đệ vào.
- Giáo úy, hay ngài ở lại đi, ngài đi không thích hợp.- Lão Phương lo lắng nhìn y, dù sao cũng là nhi tử của Đại soái, nếu y mà chết trận, thì sau này dù có chém chết Đột Lợi cũng được không bằng mất.
- Ha ha ha, lão Phương à, con cháu Tiêu gia chúng ta sao có thể rúc ở hậu phương sợ chết được chứ, hơn nữa, ta là chủ soái của Huyền Vũ doanh, nào có đạo lí toàn quân đi hết, chủ soái ở nhà canh cửa chứ. Thúc yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực, lần này đánh cho chúng khiếp sợ từ tận linh hồn luôn.
Tiêu Trường Phong leo lên con chiến mã cao quá mức bình thường của mình xong, chạy lên dẫn đầu đội ngũ hơn 200 người lẩn vào trong đêm tuyết, mở màn một trận đánh huyền thoại, chói lọi nhất lịch sử chống ngoại xâm của Đại Lương.
Hơn 200 người với trang bị tới tận răng, thuốc nổ sung túc, tên gắn thuốc nổ chất đầy 50 xe , xẻng, thuẫn phòng hộ, lương thực, nỏ cứng trang bị mỗi người 3 cái, đi mất hút, tiếp cận liên minh Đột Quyết.
Ồ, hôm trước đứng ở ngọn đồi xa xa nên chưa nhìn rõ, nay đứng gần mới phát hiện ra, nó còn thê thảm hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thế này thì làm gì có chiến lợi phẩm cho huynh đệ chứ, có điều sau khi nhìn thấy mấy chục vạn thớt chiến mã thì Tiêu Trường Phong thay đổi hẳn, tiền đây chứ còn tiền đâu nữa, vị nhân huynh đứng cạnh y bất giác nhích ra xa mấy bước, đánh chết cũng không thừa nhận vị mồm chảy dớt nhìn chằm chằm chiến mã này là Giáo úy đại nhơn đâu.
- Giáo úy, lần này đánh như nào? - Một binh sĩ núp cạnh y nói thầm.
- Bắn tên gắn thuốc nổ vào chuồng gia súc, tiếng nổ sẽ kích thích bản năng của chúng, khà khà, lúc ấy thì chết ối người, đừng quên chôn thuốc nổ dọc đường rút lui, tốt nhất trong khe núi kia kìa, chúng ta chỉ có 200 người, đánh lén gì đó là thuận tiện nhất, nhớ kĩ, có thể dùng vũ khí công kích thì tuyệt đối không đánh tay đôi với chúng, ta không bì nổi đâu. Đánh nhanh rút nhanh, sau đó lẩn trốn chờ Đại soái tiếp ứng. Xuất phát!
Tiêu Trường Phong quát khẽ, lập tức 20 binh sĩ vác cung tên lẩn vào đêm tối, tiếp cận địch. Y không tin đội quân đặc chủng y cất công rèn ra lại không làm gì được đám dã nhân này.100 người tiếp theo phụ trách chôn thuốc nổ, chôn phải chính xác, nếu sơ sót gì thôi thì hôm nay Huyền Vũ doanh tận trung báo quốc rồi. Tiêu Trường Phong hạ giáp bảo hộ trên mặt xuống, hai con mắt lóe ra sát khí lòe lòe rợn người, nhất định phải thành công đấy, mong sao vận may nghịch thiên của mình có tác dụng ở đây.
Đột Quyết không biết nói là vô cùng tự tin hay vô cùng ngu xuẩn nữa, đến ngay cả quân canh gác cũng không có, khỏi phải nói tới thám báo, vì Đột Lợi khả hãn cho rằng, trước giờ chỉ có Đột Quyết cướp bóc của người Hán, chứ nào có chuyện người Hán tập kích bao giờ, dân tộc yếu ớt ấy chỉ biết bị động phòng ngự mà thôi, đêm hôm rét mướt thế này, ôm cừu ngủ là sướng nhất rồi, đội ngũ không có kỉ luật nó thế đấy.
Một mục dân đang cho ngựa ăn, chỉ thấy 1 bóng đen lóe lên, chưa kịp ú ớ gì đã bị vặn gãy cổ, hơn 20 người lẻn vào doanh trại địch, không dám đi lung tung, dù sao thì dân du mục sống trên lưng ngựa này vẫn có tính cảnh giác nhạy bén như dã thú, lằng nhằng là hỏng việc ngay, Giáo úy bảo mình ném thuốc nổ thì cứ ném thôi, thắc mắc nhiều làm gì.
" Ầm" một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên mở đầu cho trận tập kích vang danh sử sách, chỉ thấy mặt đất rung lên dữ dội, chiến mã giật mình kêu thảm thiết, không quản dây trên người, bật lên nhảy loạn xạ mong thoát khỏi chốn này, bản năng động vật bị kích động, chiến mã cao to hoảng sợ chạy loạn xạ, đáng thương cho vị dũng sĩ " sức địch 8 trâu " nằm bên dưới, bị chiến mã giẫm cho mấy phát, chua kịp tỉnh ngủ thì đã đi gặp Lang thần rồi, bụng bị thủng 1 lỗ, nội tạng be bét, máu văng tứ tung, não bắn xa mấy thước, thảm trạng này lan tràn khắp doanh trại liên minh con cháu lang thần, mấy chục vạn chiến mã , gia súc hiền lành thường ngày lên cơn điên, không phải sức người có thể cản nổi, nói chi đến đám binh không ra binh, lính không ra lính này, cả lũ trong tình trạng mơ ngủ bị chính chiến mã yêu quý nhà mình đạp chết.
Quân doanh Liên quân loạn như cào cào, tiếng kêu gào thảm thiết, bi thương run rẩy, tiếng hí sợ hãi của chiến mã, tiếng da thịt bị giẫm đạp, mùi máu tanh nồng, múi da thịt cháy khét gay mũi tỏa ra trong không khí làm người ta buồn nôn, Đột Lợi đang dày vò Tiêu Sơ Lâu trong mơ bị dọa tỉnh, may mà hắn ta thân thủ nhanh nhạy, đâm chết chiến mã Đốn Hà Mã của mình, nếu không bây giờ đã nát bét rồi, nhưng không phải ai cũng may mắn như thế, liên quân tử thương thảm trọng. Mục dân vốn mê tín, cho là thần linh phẫn nộ giáng sét xuống, cả đám nhao nhao quỳ xuống tế bái thần linh, mong sao ngài thương xót tha cho 1 mạng.
Chỉ có Đột Lợi khả hãn nhạy bén nhận ra, đây không phải là thần tích gì cả, mà là bị người Hán tập kích rồi. Dù sao cũng không phải đồ ngu, sau giây phút hoảng loạn ban đầu, cả lũ nghiến răng nghiến lợi cưỡi ngựa đi chém chết đám người Hán khốn khiếp kia. Trước giờ đánh lén, cướp bóc là đặc quyền của Đột Quyết, từ bao giờ người Hán được phép đánh trước thế hả? Lại còn không báo đã khai chiến nữa chứ, quân Hán vô sỉ đáng hận....
Gom góp được 7 vạn quân đi càn quét , ai ngờ, mới đến khe núi đã gặp phải trận nữa, trực giác như dã thú của Đột Lợi phát hiện ra điều bất thường, mở miệng ra ngăn cản, nhưng mà, nếu đây là đội quân kỉ luật nghiêm minh thì may ra còn có tác dụng, chứ với đội nhân mã vô kỉ luật này thì chả có phân lượng nào.
"Tên Đột Lợi nhát gan, Đột Quyết không muốn đám dê béo này thì để Tiết Duyên Đà ta đi lấy đi. " Vương tử Tiết Duyên Đà nghĩ thế đấy.
Đáng tiếc, lần này Lang thần hình như mất linh rồi, tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, mặt đất nổ tung tóe thành nhưng hố lớn, chôn sống bao nhiêu người, đám còn lại thì bị chiến mã hoảng loạn hất ngã, đè chết, một khung cảnh người ngã ngựa đổ hoành tráng, chưa hết, tuyết trên núi còn đổ xuống ầm ầm, nên nhớ, ở vùng băng sơn tuyết địa này, chỉ cần hò hét một tiếng thôi là tuyết lở ngay, khỏi nói tới tiếng thuốc nổ oanh tạc khủng bố như nào. Sự thực đã chứng minh, con người trước sức mạnh thiên nhiên nổi giận không bằng con kiến, cả đám bị tuyết vùi lấp, hò hét tuyệt vọng cầu sinh, tiếc rằng, lúc này chả có ai cứu cả, chen chúc nhau quay lại , khe núi nho nhỏ bị tuyết lấp mất sao có thể chịu được cả đám mấy vạn người băng qua chứ, thảm trạng giẫm đạp lên nhau mà chết phát sinh.
Mấy người may mắn bò ra được, lại tuyệt vong phát hiện, một đám quân lính mặc giáp sát lạnh băng, trùm mặt trông như rùa đen chĩa nỏ về phía mình, sau đó nghe thấy tiếng " phập phập " liên tiếp, ủa ? Sao không thấy đau nữa thế này? Chỉ thấy cơ thể lạnh dần, lạnh dần, sau đó mất đi tri giác, được Lang thần đón đi du lịch địa phủ. Quân tiên phong nghe tiếng nổ rung trời là biết, Giáo úy nhà mình tập kích thành công rồi, cả đám phi tới giải quyết cá lọt lưới, Giáo úy bảo rồi, quân lương mấy ngày tới đấy, liệu hồn mà thu thập cho sach sẽ vào, ăn không hết , mang về bán, mua cho nữ nhi tấm vải hoa.
Đột Lợi mắt đỏ kè nhìn thảm trạng trước mắt," Tiêu Sơ Lâu đáng chết!!!Lũ người Hán đáng chết!!! " hắn ta với Tiêu gia quân đánh sắp thành quen, liếc mắt một cái là nhìn ngay ra đám ma quỷ trước mắt là quân đội Đại Lương, lúc này Đột Lợi hận không thể đem Tiêu Sơ Lâu ra thiên đao vạn quả, hành hạ tới chết, không, tốt nhất là sống không được mà chết không xong ấy. Đáng hận! Tên khốn nào chế ra thứ vũ khí khủng bố này thế? Tốt nhất đứng để rơi vào tay Bản Khả Hãn, nếu không, hừ hừ...
Đột Lợi căm hận ngút trời về doanh trại, chỉnh đốn quân ngũ đi tìm Tiêu gia quân báo thù, trong ngực tức trào máu, ai dè khi về đên doanh trại thì nôn ra một búng máu thật, chết tiệt, mới đó mà thiệt hại hơn 10 vạn người, doanh trqij hủy hết, chiến mã chết quá nữa, gia súc nát bét trên đất, mục dân đau lòng quá, không chịu nổi nỗi đau âm dương cách biệt, cứa cổ tự sát bên cạnh đàn cừu yêu quý của mình. Mịa nó, chưa chiến mà đã tổn thất 1 phần 3 , ức chết lão tử rồi....
Đột Lợi vừa hộc máu vừa nguyền rủa Tiêu gia chết sạch trong chiến loạn, vạn tiễn xuyên tâm, phơi thây hoang dã, bị dã thú cắn xé, đám người Hán độc ác chết không đất chôn, bị ma quỷ giày xéo mộ tổ, quật xác..... lược bỏ 3000 từ ngữ nguyền rủa thâm độc khác.
- Thần linh, là thần linh trừng phạt chúng ta vì vô cớ gây chiến loạn...
Mấy vị trưởng lão lên tiếng, quân điểm này được rất nhiều người ủng hộ, có điều, sau khi Đột Lợi chém chết hết thì chả ai nghĩ vậy nữa.
- Tiếp cận quân Hán. - Đột Lợi trầm giọng nói.