Trước khi sói xám lao tới, Đường Kỷ Chi kéo Lâu Vũ đã cứng ngắc không động đậy nổi, đẩy cửa vọt vào trong nhà gỗ.
Ầm.
Cửa gỗ bị va chạm thật mạnh, nhưng kỳ lạ là cái cửa gỗ mỏng manh kia lại trở nên cực kỳ vững chắc, mặc dù trông lung lay sắp đổ nhưng sói xám làm sao cũng không phá được, huống chi là xông vào từ hàng rào bên cạnh.
"Húuuuu!!!" Sói xám hét lên.
Đường Kỷ Chi nhìn Lâu Vũ đã sợ đến cả người phát run, gần như muốn ngất đi, cậu buông đối phương ra, sau đó đi tới một bên hàng rào dò nửa người ra xem con sói kia phá cửa.
Sói xám hoàn toàn không thấy cái đầu nhô ra bên cạnh, nó không ngừng phá cửa, lặp đi lặp lại như một cái máy.
"Ồn muốn chết!"
Ngay lúc này, cửa sổ trên lầu ba của nhà gỗ bị đẩy ra, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
Sói xám: "Grào grừ!!!"
Đường Kỷ Chi quay đầu lại, nhìn thấy trên lầu ba có một cô bé đầu đội khăn đỏ đang chống nạnh, lớn tiếng nói: "Đây là địa bàn của tao, mày đừng có mà phạm quy! Còn gõ lần nữa, đừng trách tao trở mặt!"
Dứt lời, tiếng đập cửa biến mất, sói xám không cam lòng mà "ngao" một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi và phẫn nộ đan xen, sau đó quay người chạy biến.
"Xin lỗi cô bé quàng khăn đỏ, đánh thức cô rồi." Lâu Vũ phục hồi tinh thần từ trong kinh hoảng, sau đó khom lưng nói với cô bé quàng khăn đỏ trên lầu ba, dáng vẻ cực kỳ cung kính. Cùng lúc đó, cậu ta cố gắng kéo Đường Kỷ Chi, ra hiệu cho cậu khom lưng cùng mình.
Đường Kỷ Chi nói: "Nhưng mà cô ấy đã đóng cửa sổ lại rồi."
Lâu Vũ cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, thấy cửa sổ đóng chặt bèn thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tâm trạng của cô bé quàng khăn đỏ hôm nay rất tốt, bị đánh thức cũng không nổi giận."
"Lâu Vũ, cậu đã về rồi." Lúc này từ nhà chính đi ra ba nam một nữ, tuổi tác lớn nhỏ không đồng đều.
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng, có hơi bụng bia, tóc tai dùng keo xịt tóc chải bóng loáng, đúng chất của một người lãnh đạo điển hình.
"Chú Lưu." Lâu Vũ gọi, cũng nói với Đường Kỷ Chi, "Đây là Lưu Trung Nguyên chú Lưu, đến sớm hơn tôi một tuần."
"Chú Lưu, đây là Đường Kỷ Chi, người mới."
Lưu Trung Nguyên sửng sốt một chút, chợt nhiệt tình nói: "Xin chào xin chào, cậu tuyệt đối đừng sợ, nơi này rất tốt, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì không có nguy hiểm gì."
"Chú Lưu." Đường Kỷ Chi ngoan ngoãn gọi.
Sau đó cậu cũng làm quen với ba người còn lại.
Người đàn ông gầy như que củi tên Trương Lượng, là một người trầm mặc ít nói, ngoại trừ giới thiệu tên mình ra thì không nói thêm gì nữa.
Đeo kính tên Đỗ Tử Khiêm, không chênh lệch mấy so với Đường Kỷ Chi, có hơi nhút nhát, dễ đỏ mặt như con gái.
Cô gái duy nhất dáng người cao gầy và sáng sủa, lồi lõm có đủ, đẹp như một đại minh tinh, tên là Úc Tư Tư.
Ngoại trừ Lưu Trung Nguyên và Lâu Vũ tới đây đã nửa năm, ba người còn lại đều mới đến đây một tuần trước.
Đường Kỷ Chi theo họ vào tiền sảnh.
Úc Tư Tư thường thường nhìn về phía Đường Kỷ Chi, trong mắt hàm chứa nước mùa thu, cười tươi như hoa.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu cực kỳ thành khẩn nói: "Cô Úc, trên răng có dính miếng rau."
Úc Tư Tư biến sắc, cô có đeo một cái balo nhỏ tinh xảo trên lưng, bèn lấy bên trong ra một cái gương nhỏ soi thử, tiếp đó nhỏ giọng rít gào: "A, các anh thế mà không nhắc nhở em, em... Ôi, thật mất mặt."
Cô giậm chân. Trong sáu người chỉ có cô là nữ, người vạch trần cô còn là một anh đẹp trai, Úc Tư Tư càng nghĩ càng xấu hổ, bụm mặt chạy lên lầu.
"Ha ha ha ha." Lưu Trung Nguyên cười to, nháy mắt với Đường Kỷ Chi, "Tư Tư cũng là một đại mỹ nhân, cậu cái thằng nhóc đẹp trai này đứng chung với cô ta, gái xinh với trai đẹp, rất xứng đôi đấy."
Trương Lượng cúi đầu, sắc mặt rất khó coi.
Đường Kỷ Chi xua tay, dáng vẻ tôi không dám mơ tưởng, sau đó chậm rì rì nói: "Chú Lưu chú không biết đấy chứ, nhà tôi có một con cọp cái, nếu biết tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chắc sẽ lột da tôi mất."
"Cô ấy chắc chắn sẽ không biết đâu." Lưu Trung Nguyên nói, "Sợ là cậu vẫn chưa rõ, cậu đến đây thì không trở về thế giới cũ được nữa."
Con ngươi Đường Kỷ Chi hơi trợn to, trên mặt đều là vẻ ham học. Cậu hỏi: "Tại sao?"
"Không biết." Nói tiếp là Lâu Vũ, "Đây là chuyện cô bé quàng khăn đỏ nói với chúng tôi, đến nơi này thì không trở về được."
"Nhưng mà không sao, ngoại trừ thứ uy hiếp là sói xám ra thì nơi này cũng rất tốt. Chỉ cần chúng ta đợi trong nhà cô bé quàng khăn đỏ, hoàn thành nhiệm vụ cô ta giao, cô ta sẽ bảo vệ chúng ta, cũng miễn phí cung cấp quần áo và ăn uống miễn phí."
Vì để cho Đường Kỷ Chi hiểu rõ hơn, Lâu Vũ giải thích thêm: "Điều này tương đương với việc chúng ta làm công cho cô bé quàng khăn đỏ, cô ta cung cấp chỗ ở và đồ ăn cho chúng ta, cô ta chính là sếp của chúng ta."
Đường Kỷ Chi như bừng tỉnh: "Vậy cô ấy bảo chúng ta làm gì."
Lưu Trung Nguyên cười rộ lên, duỗi tay vỗ vỗ vai Đường Kỷ Chi: "Đây là một trong những quy tắc của cô bé quàng khăn đỏ, không thể hỏi thăm nhiệm vụ của người khác là gì, nếu như bị cô ta biết sẽ bị trừng phạt."
Vốn tưởng rằng người mới sẽ lộ vẻ sợ hãi hoặc là không để ý lắm, không ngờ Đường Kỷ Chi chỉ là gật đầu "Ồ" một tiếng, vẻ mặt chưa hề thay đổi mảy may.
"Vậy lúc nào cô ấy mới tuyên bố nhiệm vụ, cái này có thể hỏi chứ?"
"Cô ta sẽ đến phòng cậu tuyên bố nhiệm vụ." Lần này trả lời là Trương Lượng vẫn luôn không nói lời nào, "Cậu chỉ cần ở trong phòng yên lặng chờ là được rồi."
Đường Kỷ Chi gật gật đầu.
"Tử Khiêm, cậu dẫn Kỷ Chi lên lầu hai chọn phòng đi, nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến cô bé quàng khăn đỏ." Lưu Trung Nguyên nói.
Đỗ Tử Khiêm bị điểm danh đẩy kính trên mũi, hơi khẩn trương nhìn sang Đường Kỷ Chi, phát hiện Đường Kỷ Chi cũng đang nhìn cậu ta. Lúc hai người hai mắt nhìn nhau, Đỗ Tử Khiêm chợt đỏ mặt, lắp bắp nói: "Được, được."
"Anh, anh đi theo tôi."
Đường Kỷ Chi ngoan ngoãn đi cùng Đỗ Tử Khiêm lên lầu. Lưu Trung Nguyên, Lâu Vũ, Trương Lượng ở phòng khách nhìn theo bọn họ.
Đi tới khúc ngoặt cầu thang, Đường Kỷ Chi quay đầu lại thì thấy ba người vẫn còn nhìn theo cậu. Lưu Trung Nguyên và Lâu Vũ cười rất nhiệt tình, chỉ có Trương Lượng mặt không có cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Kỷ Chi có thể nói là âm u.
Đợi khi khuất tầm nhìn của Đường Kỷ Chi, nụ cười trên mặt Lưu Trung Nguyên lập tức biến mất, hắn trừng Lâu Vũ: "Sói là chuyện gì thế?!"
Lâu Vũ phát run: "Tôi, tôi cũng không biết."
Trương Lượng đột nhiên âm u nói: "Các anh không phát hiện, người mới này không hoảng loạn chút nào à."
*
"Chúng ta đều ở lầu hai hả?" Đường Kỷ Chi nhìn lên lầu ba, trên tường treo tấm gỗ khắc dòng chữ 'Cấm đi lên' mang ý cảnh cáo.
Đỗ Tử Khiêm nói: "Lầu ba là nơi ở của cô bé quàng khăn đỏ, không có sự cho phép của cô ta, chúng ta không thể đi lên."
"Nếu cứ muốn lên thì thế nào?"
"..." Đỗ Tử Khiêm, "Đã nói không thể đi lên, tại sao anh còn muốn lên nữa?"
"Vậy lỡ như thì sao." Đường Kỷ Chi nháy mắt một cái, "Tôi sợ tôi không khống chế được lòng tò mò, sơ ý một chút đã nhảy lên rồi."
Đỗ Tử Khiêm không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt đỏ thắm bỗng nhiên trắng bệch: "Anh nhất định phải kiềm chế lại lòng tò mò của anh, không được sự đồng ý của cô bé quàng khăn đỏ, anh lên lầu ba sẽ chọc cô ta tức giận. Mà kết cục chọc giận cô ta —— Cô ta sẽ ném anh cho sói xám."
"Đây là thật, tôi thấy tận mắt." Tay Đỗ Tử Khiêm run rẩy, "Sói xám chỉ cần một cái há miệng đã cắn người kia thành hai phần, máu phun đầy đất."
Cậu ta hình dung nửa ngày, phát hiện Đường Kỷ Chi thờ ơ không động lòng, ngược lại tự dọa bản thân, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
"Lầu hai tổng cộng có mười phòng, cuối hành lang là phòng tắm, sáng tối đều dùng chỗ đó." Đỗ Tử Khiêm giới thiệu cho Đường Kỷ Chi, cậu ta nói một câu sẽ đẩy kính mắt của mình một cái.
Đường Kỷ Chi nói: "Kính mắt của cậu lớn quá hả?"
"Không, không có." Đỗ Tử Khiêm thả tay xuống, "Thói quen mà thôi."
"Còn lại phòng 3, 4, 7, 9, 10 không ai ở, anh cứ tùy tiện chọn một cái đi."
"Cậu ở phòng nào?" Đường Kỷ Chi hỏi.
"Số 8."
"Vậy tôi chọn số 10, sát bên cậu." Đường Kỷ Chi nói.
"Được, được đó." Đỗ Tử Khiêm đỏ mặt cười rộ lên, "Nhưng mà phòng số 10 gần phòng tắm nên đến thời gian đó có thể sẽ làm ồn đến anh."
"Không sao, tôi ngủ rất sâu, chỉ cần ngủ thiếp đi thì sét đánh cũng không tỉnh." Đường Kỷ Chi nói.
Đỗ Tử Khiêm há miệng, cuối cùng không nói gì.
Cậu lấy ra chìa khóa phòng số 10 rồi mở cửa, Đường Kỷ Chi thuận miệng hỏi: "Cậu quản lý chìa khóa à?"
"Ừm... Xem như thế đi." Đỗ Tử Khiêm trả lời ba phải cái nào cũng được, Đường Kỷ Chi cũng không hỏi lại.
Đẩy cửa ra, trong phòng thoang thoảng một mùi hoa nhàn nhạt. Trong phòng trang trí rất đẹp, giường lớn êm ái in hình phim hoạt hình, gương toàn thân sáng bóng, tủ quần áo lớn đặt ở trong góc, bên trong là một loạt quần áo ở nhà mà nam nữ đều mặc được.
Mấy người Đỗ Tử Khiêm đều mặc loại quần áo này.
"Anh nghỉ ngơi trước đi." Đỗ Tử Khiêm đưa chìa khóa có miếng gỗ khắc số 10 cho Đường Kỷ Chi, "Đúng sáu giờ tối thì xuống ăn cơm, cô bé quàng khăn đỏ sẽ cùng ăn bữa tối với chúng ta. Cô ta không thích có người đến muộn, anh phải đến đúng giờ."
"Được, cám ơn."
Đỗ Tử Khiêm ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Lúc đóng cửa, cậu theo bản năng liếc nhìn Đường Kỷ Chi, nào ngờ lại đối mắt với Đường Kỷ Chi, Đỗ Tử Khiêm nhanh chóng thu tầm mắt lại.
Đường Kỷ Chi đi tới cửa nhìn một chút, cửa phòng còn có công năng khóa trái, cậu chỉ liếc nhìn chứ không động tới.
Bên giường có một cái tủ trang điểm rất đáng yêu, phía trên đặt một cái ly màu đỏ, bên trong là bàn chải đánh răng và kem đánh răng chưa mở.
Căn phòng này chẳng khác gì phòng trang trí theo chủ đề dành cho trẻ em, khắp nơi đều tràn ngập sự ngây thơ. Trong khe hở cửa sổ gỗ có đốt một ít phấn hoa màu đỏ, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy sân và biển hoa mênh mông vô bờ không nhìn thấy điểm cuối bên ngoài.
Chu Tước hẳn sẽ thích nơi đây.
Trong lòng Đường Kỷ Chi mới vừa lóe lên ý nghĩ này, một giọng nói nũng nịu vang lên trong đầu cậu: "Chủ nhân!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chu Tước tỉnh rồi.
"Chủ nhân, đây là nơi nào vậy? Rất đẹp nha." Chu Tước không thể chờ được nữa muốn chui ra khỏi bản vẽ.
"Muốn ra cũng được, nhưng mày phải thu nhỏ lại đã."
"Nhất định phải thu nhỏ sao?"
"Đúng vậy."
Lúc phát hiện bên người Đường Kỷ Chi không có cái tên nửa người nửa cá đáng ghét kia, Chu Tước vô cùng vui vẻ, không nói hai lời biến thành tiểu Chu Tước bay ra.
"Áuuuuu, nhiều hoa như vậy?" Tiểu Chu Tước thuận cửa sổ bay ra ngoài, đầu tiên là bay một vòng xung quanh vườn hoa, sau đó lại phát hiện đồng hoa này rất lớn, bay nửa ngày cũng không thấy điểm cuối, nó bay có hơi mệt rùi.
—— Lúc đang trong phiên bản thu nhỏ thì sức mạnh cũng thu lại, không khác gì với đám chim chóc bình thường.
Khác biệt duy nhất là có thể phun chút ít lửa.
Thật sự muốn moi ra xem năng lực đặc thù gì, thì có lẽ là một cái bật lửa sống?
Bay một vòng, tiểu Chu Tước bay trở về, tự cảm thấy toàn thân đều bị hun đến thơm ngát ngào ngạt —— Thân là một cô gái, lòng thích cái đẹp cơ bản nhất vẫn có đó!
Nhưng nó cũng không bay về phòng số 10, mà bay đến cửa sổ phòng của cô bé quàng khăn đỏ ở lầu ba.
Chủ nhân vừa nãy có dặn nó bay lên lầu ba, xem thử tình huống lầu ba thế nào. Bây giờ bên người chủ nhân chỉ có một mình nó, mấy tên ngu khác đều đang ngủ, nó muốn biểu hiện tốt một chút để chủ nhân không thể rời bỏ mình!
Tiểu Chu Tước đứng cạnh cửa sổ, mở to đôi mắt như mã não đỏ nhìn vào bên trong.
Bên trong tối đen, hoàn toàn không thấy rõ thứ gì. Tiểu Chu Tước duỗi cánh ra đâm nhẹ lên cửa sổ một cái, nhất thời rõ ràng, thì ra là có kết giới.
Nơi như thế này sao lại có kết giới?
Lòng tò mò của Chu Tước bùng lên. Trong nhận thức của nó, kết giới chỉ có trong thế giới trước kia của nó mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Chu Tước mân mê cái mỏ nhọn hoắc rồi bắt đầu mổ cửa sổ, bỏ ra chút thời gian mổ ra một cái lỗ, sau đó đến gần nhìn kỹ.
Một giây sau, một cái tay nhỏ đột ngột dò ra nắm đầu nó kéo vào.
Cái tay nắm đầu nó buông lỏng ra, Chu Tước nhân cơ hội từ cửa sổ bay ra ngoài.
Chủ nhân chỉ bảo nó bay một vòng ở lầu ba, không bảo nó làm những chuyện khác... Chu Tước quạt cánh nhỏ, cứ có cảm giác mình hình như đã gây họa nên có chút hoảng loạn.
Nơi này khiến nó cảm thấy là lạ, thậm chí còn lạ hơn trên đảo.
Nó bay trở về phòng số 10, Đường Kỷ Chi đang thoải mái nằm trên giường xem TV —— Đúng, trong phòng có TV.
Trên TV chỉ có một đài duy nhất, hiện đang chiếu phim hoạt hình cô bé quàng khăn đỏ và sói xám.
Chu Tước bay về, ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực của cậu. Đường Kỷ Chi xoa xoa lông chim ấm áp của nó, đoạn hỏi: "Thế nào?"
"Không có gì cả." Chu Tước cúi đầu trả lời.
"Không có gì cả?"
"Vâng, không có." Chu Tước che giấu sự chột dạ, nặng nề gật đầu.
Đường Kỷ Chi cau mày, cô bé quàng khăn đỏ không ở lầu ba?
Cậu cũng không nghi ngờ lời Chu Tước, sau đó cậu ôm Chu Tước làm ổ trên giường xem phim hoạt hình. Mãi đến tận khi đồng hồ trên tường gần chạy đến sáu giờ, Đường Kỷ Chi nhét Chu Tước về bản vẽ rồi thành thật xuống lầu một.
Cậu nghĩ mình xuống sớm hai phút đã xem là sớm, không ngờ lúc cậu xuống thì năm người kia đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn.
Trên bàn ăn xếp đầy đồ ăn phong phú, ở giữa đặt một con heo sữa quay, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, khiến bụng người ta kêu "ục ục".
Không đợi Đường Kỷ Chi ngồi xuống, cậu phát hiện năm người Lâu Vũ đều đứng lên, ánh mắt nhìn về phía sau cậu, sắc mặt mỗi người khác nhau, sau đó nhanh chóng cung kính cúi đầu.
Đỗ Tử Khiêm cách Đường Kỷ Chi gần nhất, cậu ta thấp giọng nói: "Cô bé quàng khăn đỏ đến, nhanh, nhanh cúi đầu."
Cộp, cộp, cộp.
Nơi thang lầu xuất hiện một đôi giày da đầu tròn màu đỏ, tiếp theo là một cái váy yếm màu đỏ, lại sau đó ——
Một cô gái nhỏ khoảng chừng sáu tuổi, trên đầu đội một cái khăn màu đỏ đang đi xuống.
Mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài và cong vút, làn da trắng nõn trơn bóng, cô gái nhỏ này xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê phương Tây. Cô từ từ đến gần, cách Đường Kỷ Chi hai mét thì dừng lại.
Hai giây sau, cô bé quàng khăn đỏ lấy cái khăn của mình xuống, giọng trẻ con ngọt ngào đáng yêu lộ ra sát ý nồng đậm, đôi mắt to xinh đẹp từ từ bị màu đỏ của máu bao trùm ——
Cô gằn từng câu từng chữ: "Trong các người, ai nuôi một con chim màu đỏ biết phun lửa?"
Chỉ thấy mái tóc màu vàng óng dưới cái khăn của cô bé quàng khăn đỏ hình như từng bị lửa lớn đốt cháy trở nên loang lổ, có nhiều chỗ thậm chí còn có thể nhìn thấy da đầu bị hun đen.
Vô cùng thê thảm.
Phòng khách rung chuyển dữ dội.
--- Hết chương 03
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT