*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quyển 2: Truyện cổ Grimm

Chương 14

Tác giả: Đường Hoàn Hoàn

Edit: Dĩm

🍌🌼

...

Đường Kỷ Chi quan sát bản vẽ một lúc. Sau khi bản vẽ thu công chúa Bạch Tuyết, có lẽ vì công chúa Bạch Tuyết đã chết nên bản vẽ không có gì khác thường.

Qua một phút, trên đầu bức tranh mới xuất hiện một dòng chữ đỏ, cũng không phải tình trạng cơ bản, mà là: 【 Có nuốt chửng làm chất dinh dưỡng cho bản vẽ hay không? 】

Có thể thấy công chúa Bạch Tuyết đã chết, bản vẽ cảm thấy giữ cô lại không có bất kỳ giá trị gì, còn không bằng nuốt chửng, cho nên xuất hiện một câu nhắc nhở như vậy.

Đường Kỷ Chi hơi do dự, nhìn công chúa Bạch Tuyết nằm nhắm mắt bên trong bản vẽ, cậu suy nghĩ một chút bèn nói: 【 Chờ chút đã. 】

Mặc dù là nhân vật hư cấu, bây giờ cũng đã chết nhưng để cô trở thành chất dinh dưỡng, trong lúc nhất thời Đường Kỷ Chi không làm được.

Giống như đôi bên là quan hệ kẻ địch một mất một còn, có một ngày đối phương chết đi, bản thân cũng không thể chặt người ta ra rồi đem đút cho thú cưng của mình ăn được.

Dòng chữ biến mất.

Đường Kỷ Chi cất bản vẽ: "Về nhà thôi."

"Ba ơi, chân ba bị thương, cưỡi cái con kia cùng mọi người về thôi." Cô bé quàng khăn đỏ đau lòng cho cái chân sưng vù của Đường Kỷ Chi, cô nhóc bèn tri kỷ đưa ra kiến nghị.

Đường Kỷ Chi nhìn sang khủng long bạo chúa, người sau nằm rạp xuống, đoạn nói: "Chủ nhân, anh lên đây đi."

Đường Kỷ Chi: "..."

Bài học đầy máu và nước mắt trước đó nhắc nhở cậu đừng nghĩ quẩn.

Khủng long bạo chúa thấy Đường Kỷ Chi đứng im bèn bổ sung một câu: "Chủ nhân yên tâm đi, lần này tui sẽ đi chậm một chút."

Nói xong mũi nó hơi ngứa bèn hắt xì một cái kinh thiên động địa.

Đường Kỷ Chi bị gió lớn quét qua, không đứng thẳng được, nghiêng ngã đặt mông xuống đất, xương đuôi bỗng truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu có hơi hối hận vì đã vẽ ra khủng long bạo chúa.

Thật sự.

Mà cô bé quàng khăn đỏ nhỏ gầy trực tiếp bị thổi bay.

Khủng long bạo chúa hồn nhiên không biết mình làm ra chuyện gì kỳ lạ, nó nghi hoặc nhìn Đường Kỷ Chi ngồi dưới đất.

Làn đạn lại lần nữa cười điên.

Cô bé quàng khăn đỏ tức giận chạy tới, giơ quả đấm nhỏ siết chặt, cô nhóc rơi vào trạng thái sắp nổi khùng. Khủng long bạo chúa liếc nhìn cô nhóc một cái, nó vốn không để cô nhóc vào trong mắt.

"Ba ơi!"

"Suỵt." Đường Kỷ Chi giơ ngón trỏ lên, cô bé quàng khăn đỏ im lặng, cô nhóc vểnh tai lên nghe, một lát sau bèn cau mày, "Ai đang kêu như quỷ vậy? Khó nghe muốn chết!"

Âm thanh truyền ra từ bên trong ụ đất.

"A a a... Đừng bắt tao đừng quấn lấy tao, cứu mạng!"

"Anh Đường cứu mạng!!"

"Là mấy tên ngu ngốc kia." Cô bé quàng khăn đỏ bĩu môi, "Ba muốn cứu bọn họ hả?"

Đường Kỷ Chi thở dài, nói với khủng long bạo chúa: "Tiểu Long Long, đi cứu bọn họ ra."

Khủng long bạo chúa thấy có việc làm nên chậm rì rì đứng lên, sau đó bước từng bước đến chỗ ụ đất.

Ầm, ầm, ầm.

*

Sau khi bị đám "người" kia kéo vào ụ đất, Lâu Vũ là người đầu tiên tỉnh lại.

Dưới ụ đất là một địa đạo rất phức tạp, cách mỗi một đoạn đều có một cái hầm, là chỗ ở của đám "người" đó.

Cậu đang đứng ở một nơi cách đỉnh đầu ít nhất ba mét. Sau khi tiến vào đống đất đã tự động đóng kín, bốn phía đều là vách tường đất rắn chắc.

Trong thông đạo dưới lòng đất lấp lóe ánh sáng màu xanh, đám "người" mê hoặc Lâu Vũ bắt đầu tranh đoạt Lâu Vũ, muốn kéo cậu về của hố mình.

Mà ở trong mắt Lâu Vũ chỉ là người nhà tranh yêu với nhau, chính cậu ta còn cười ngây ngô mà nói: "Ba mẹ, con đã lớn từng này rồi còn ngủ chung với ba mẹ, mất mặt lắm."

...

Cứ lôi kéo như vậy, thêm vào dưới đất không đủ oxy và chiếc lọ trên người đột nhiên nóng lên, nóng đến mức Lâu Vũ giật mình, dưới ba tầng dưới áp lực, cậu bỗng nhiên tỉnh lại.

Nháy mắt khi tỉnh táo, một luồng khí lạnh thuận theo bàn chân chạy dọc cơ thể, toàn thân cậu cứng ngắc, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.

Hoàn cảnh chung quanh âm u, hai "người" đang lôi kéo cậu thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to trừng trừng nhìn cậu, thậm chí cậu còn cảm thấy bọn nó đang cười.

Hình ảnh kia thật sự làm cậu sởn cả tóc gáy.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Lâu Vũ cứng đờ nhìn hai "người" kia, sợ một giây sau bọn nó sẽ xé nát mình ra.

Trong lúc sợ hãi kéo tới như lũ nhấn chìm bản thân, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói: "Muốn sống không?"

Là giọng nói phát ra từ cái chai.

Trong đầu Lâu Vũ từ từ phát lại hình ảnh quái vật thoát khỏi cơ thể Úc Tư Tư nhào về phía công chúa Bạch Tuyết, sau đó lại bị công chúa Bạch Tuyết nhét về cái chai.

"Thả tôi ra, tôi có thể cứu cậu." Giọng nói kia tiếp tục đầu độc, "Tôi biết, cậu lo lắng tôi sẽ chui vào thân thể của cậu, đừng lo, tôi bảo đảm sẽ không ra tay với cậu đâu."

"Tôi chỉ muốn tự do mà thôi, chỉ cần cậu thả tôi ra, chỗ này nhiều thân thể như thế, tôi tùy tiện chui vào một cái là có thể cứu cậu ra ngoài."

Lâu Vũ bắt đầu dao động.

Oxy càng ngày càng ít, nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, đám "người" kéo cậu cũng càng ngày càng dùng sức. Cậu cảm thấy thân thể càng lúc càng đau, còn tiếp tục như vậy, cậu không phải nghẹt thở chết mà bị bọn nó xé nát mà chết.

Trái phải đều là tuyệt cảnh, lỡ như quái vật trong chai nói thật thì...

"Tôi phải làm sao?" Trong lòng Lâu Vũ nơm nớp lo sợ, cậu cẩn thận mở miệng.

Giọng nói kia đáp lại: "Rất đơn giản, cậu chỉ cần mở nắp chai ra là tôi có thể ra ngoài."

Lâu Vũ cắn răng, nói với hai "người" mặt trắng toát: "Cha, mẹ, hai người chờ một lát, con lấy một thứ đã."

Lời này của cậu có tác dụng, hai "người" dừng lại động tác, nhưng vẫn nhìn cậu lom lom, làm cậu không có cơ hội chạy thoát.

Lâu Vũ khống chế bản thân không run, lấy cái chai ra, dùng sức gỡ nắp chai nhưng nắp chai vẫn không nhúc nhích. Cậu kêu khóc trong lòng: "Mở không ra!"

Giọng nói kia đột nhiên im bặt, qua vài giây, mới đọc một câu thần chú khó hiểu: "Cậu thử lại."

Lâu Vũ hít sâu một cái, nhẩm đọc câu thần chú kia nhiều lần trong lòng, vì thế cậu thành công mở nắp chai ra.

Nháy mắt, một con quái vật toàn thân đầy chất nhầy chui ra, hai con mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm Lâu Vũ, trong mắt tràn đầy sự thèm muốn: "Mặc dù tấm da này hơi xấu, nhưng không sao, tôi có thể miễn cưỡng sử dụng."

Lâu Vũ mở to hai mắt: "Mày, mày nói không ra tay với tao."

"Tôi có nói sao?" Giọng quái vật rất khó nghe, nó vui vẻ nhào về phía Lâu Vũ, nào ngờ hai "người" kia bỗng nhiên chuyển động, bọn nó ngăn cản quái vật.

Đương nhiên, bọn nó cũng không phải giúp Lâu Vũ, Lâu Vũ là con mồi của bọn nó, dù không còn suy nghĩ, nhưng bọn nó có "bản năng", làm sao có thể để thứ khác cướp con mồi thuộc về mình được.

Lâu Vũ kịp thời chớp lấy cơ hội, cậu chạy sâu vào trong địa đạo. Lúc chạy đi, nhìn thấy cái chai trên đất, IQ của cậu online bèn lập tức nhặt cái chai lên, sau đó co giò điên cuồng chạy.

Một lúc sau thì đụng phải Đỗ Tử Khiêm đang bị "người" ra sức lôi kéo, mặt cậu ta lộ vẻ đau đớn nhưng vẫn không tỉnh táo, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Lâu Vũ dừng bước.

Cậu đang do dự, dù coi như không nhìn thấy tiếp tục chạy về phía trước cũng không chắc sẽ tìm thấy lối ra, hay là dừng lại cứu người đi.

Nhưng mà cứu thế nào đây.

Cậu cũng đánh không lại đám "người" đó, hơn nữa kéo Đỗ Tử Khiêm có tận bốn "người", cậu không muốn ném mình vào hố lửa.

Thế là Lâu Vũ thu lại ánh mắt coi như không thấy, nhấc chân lên tiếp tục chạy, nhưng mà mới chạy hai bước, sắc mặt cậu khó coi mà quay người xông tới chỗ Đỗ Tử Khiêm.

Cậu gần như là vừa gào lên vừa chen vào kéo Đỗ Tử Khiêm bỏ chạy. Đột nhiên xuất hiện đoạn nhạc đệm này cũng làm Đỗ Tử Khiêm tỉnh táo lại.

Cậu ta vô cùng mờ mịt.

"Ngốc cái gì mà ngốc, chạy mau." Lâu Vũ kéo không đi, có một "người" ghì lại cánh tay của cậu, khí lực rất lớn, cậu liều mạng vừa kéo vừa đạp, cuối cùng cũng xem như được tự do. Kết quả phát hiện Lâu Vũ mờ mịt đứng im không động, cậu tức giận không chỗ phát tiết.

Đỗ Tử Khiêm bị rống mới phản ứng lại, không kịp sợ sệt đã thấy cái chai vừa nãy Lâu Vũ vùng vẫy không cẩn thận làm rớt xuống đất.

Cậu ta liếc nhìn, đoạn nhặt cái chai lên, đưa miệng chai đối diện với "người" đang nhào tới, trong miệng niệm một câu thần chú, hai "người" kia liền bị hút vào.

"Mẹ nó!" Lâu Vũ sợ ngây người, "Cậu mẹ nó sao làm được?"

Đỗ Tử Khiêm run lẩy bẩy: "Tôi, tôi biết môi ngữ, lúc công chúa Bạch Tuyết niệm chú tôi nhìn hiểu."

Lâu Vũ: "..."

Hai "người" còn lại nhào tới, Đỗ Tử Khiêm muốn hút cả hai thứ đó vào, thế nhưng không thể mở ra, vì vậy Lâu Vũ đoạt lấy, niệm thần chú quái vật dạy cho cậu để mở nắp chai ra.

Thế nhưng!

Hai "người" mới bị hút vào liền phóng ra.

Lâu Vũ: "..."

Đỗ Tử Khiêm: "..."

Đỗ Tử Khiêm lập tức niệm thần chú mà mình biết, vì vậy cái chai kia trong nháy mắt hút cả bốn "người" vào.

Cũng may cũng may, hai người thở phào một cái, lúc bình tĩnh lại cả người đều là mồ hôi lạnh.

Không để hai người thả lỏng thì quái vật thủ tiêu hai "người" kia xong đã chạy đến, Đỗ Tử Khiêm hoảng loạn nói: "Nhanh nhanh thả bọn nó ra."

Quái vật tức điên.

Cái xác chết di động kia nhìn thì giống người, nhưng rất chịu đánh, khí lực lại lớn, rất khó đối phó.

Quan trọng nhất là nó cần một miếng da, một khi đám "người" kia lại gần, bản năng của nó liền muốn chiếm cứ. Nếu có thể nó cũng không muốn khoác một tấm da người như thế, nó muốn thứ đẹp đẽ hơn, tươi sống, có hơi thở sinh mệnh.

Lâu Vũ và Đỗ Tử Khiêm tiếp tục chạy về phía trước, mãi đến tận khi hàm lượng oxy càng ngày càng ít, tim gánh vác không nổi, dù muốn chạy cũng chạy không nổi nữa.

Lâu Vũ ngã xuống trước, Đỗ Tử Khiêm quay người dìu cậu, hô hấp cả hai đều rất nặng nề: "Đừng, đừng dừng."

"Không chạy nữa." Mắt Lâu Vũ lộ ra tuyệt vọng, cậu khó chịu đến mức gân xanh nổi hết cả lên, "Không ngờ cuối cùng lại chết một chỗ với cậu."

Đỗ Tử Khiêm: "Chúng ta sẽ không chết, anh Đường nhất định sẽ cứu chúng ta.

Lâu Vũ cười nhạo một tiếng, không khí lực oán thán nữa.

Nếu Đường đại lão muốn cứu bọn cậu thì đã sớm cứu, bây giờ anh ấy vẫn không tới, hoặc là từ bỏ việc cứu bọn cậu, hoặc là tự lo còn không xong.

Đỗ Tử Khiêm không sợ nữa, có thể vào lúc này dù sợ cũng vô dụng. Cậu ta nhìn Lâu Vũ tuyệt vọng bèn khích lệ: "Đừng từ bỏ, chúng ta sẽ sống tiếp."

Lâu Vũ đột nhiên hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Đỗ Tử Khiêm: "Hai mươi bảy."

Lâu Vũ: "Không nhìn ra đấy, còn rất trẻ."

"Cậu thì sao?" Đỗ Tử Khiêm cảm thấy nhiều lời vài câu có lẽ sẽ dấy lên dục vọng cầu sinh của Lâu Vũ.

"Mười tám."

Đỗ Tử Khiêm há to miệng.

Lâu Vũ kéo kéo khóe miệng: "Tôi còn trẻ, tôi còn muốn sống đến một trăm tuổi, dựa vào cái gì mà tôi phải chết ở một nơi như thế này."

Cậu lại hỏi: "Sao anh lại đến nơi này?"

Đỗ Tử Khiêm mờ mịt, suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."



"Kết quả đảo mắt đã tới đây." Giọng cậu dần nhỏ đi, "Một đám người dùng mưu trí tranh đấu với nhau, ai cũng muốn sống, ai cũng không muốn bị cô bé quàng khăn đỏ cho vào danh sách biến mất, ai cũng biết biến mất chắc chắn là chết..."

Lâu Vũ đột nhiên dừng lại, Đỗ Tử Khiêm sợ gần chết, vội vã đặt tay dưới cánh mũi của cậu, may là còn hô hấp.

Vào lúc này, lại có mấy "người" đi tới, Đỗ Tử Khiêm giật mình, cuống cuồng vác Lâu Vũ lên, thế nhưng chậm một giây, bị mấy "người" kia bao quanh bốn phía, cậu ta liên tục tránh né nên không có cơ hội mở chai.

Đỗ Tử Khiêm không có cách nào khác, dù liều mạng giãy giụa cũng không thoát được. Cậu ta một bên liều mạng kéo Lâu Vũ không để bọn nó lôi đi, một bên rống to: "A a a... Đừng bắt tao đừng quấn lấy tao, cứu mạng!"

"Anh Đường cứu mạng!!"

"Ầm" một tiếng, phần đất trên đỉnh đầu bị ngoại lực đánh vỡ, có ánh sáng chiếu vào, còn có cả oxy tràn ngập không gian, Đỗ Tử Khiêm gấp gáp hô hấp.

Một giây sau, một cái đầu to đầy răng nhọn vô cùng khủng bố bỗng chui vào.

Đỗ Tử Khiêm vừa kinh hãi vừa sợ sệt, thêm oxy mới chui vào phổi, cậu ta thở nhanh quá độ, trái tim không kịp thích ứng nên vừa bị dọa thì hai mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.

Khủng long bạo chúa bị khe đất kẹp lấy cổ nên rất khó chịu. Nó vung vẩy đầu nới khe đất ra lớn hơn một chút, sau đó thoải mái đẩy mấy "người" kia ra, dùng đầu ngón tay nhọt hoắc móc Đỗ Tử Khiêm và Lâu Vũ lên.

Trên đường được giải phóng, đầu hai người thỉnh thoảng cụng vào nhau đau điến.

Cùng lúc đó quái vật rốt cục thoát khỏi mấy "người" khác, đuổi tới nơi, nhìn thấy khủng long bạo chúa, nó sửng sốt một chút.

Khủng long bạo chúa cũng nhìn thấy nó.

Vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, còn khiêu khích mình?

Khủng long bạo chúa chuyển động đồng tử, đoạn nhấc chân đạp lên quái vật, nó nghiền mạnh chân một cái, giẫm quái vật nát bét.

Nó hài lòng thu chân lại.

Chuyện quái vật hối hận nhất có lẽ là đầu độc Lâu Vũ thả nó ra.

Chui rúc trong chai còn có thể sống được, sau khi được thả ra, tự do không bao lâu đã bị giẫm nát bét, chết cũng không được toàn thây.

*

"Còn một người nữa đâu?" Đường Kỷ Chi nhìn Lâu Vũ và Đỗ Tử Khiêm đang ôm nhau, hết sức kinh ngạc, hai người này từ khi nào mà quan hệ trở nên tốt như vậy?

Khủng long bạo chúa: "?"

"Phía dưới không còn ai khác?"

Khủng long bạo chúa lắc đầu.

"Ba để con đi xem thử." Cô bé quàng khăn đỏ chủ động nói.

Cô nhóc biết người Đường Kỷ Chi nói là Lưu Trung Nguyên, mặc dù cô nhóc không thích những nhân loại này.

Đường Kỷ Chi cau mày ngẫm nghĩ chốc lát, mới nói: "Đi thôi, cùng đi."

Công chúa Bạch Tuyết đã chết, cậu không nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi thu cô bé quàng khăn đỏ, nhiệm vụ bản vẽ đưa ra là trong vòng mười ngày dẫn cô nhóc rời khỏi chủ đề này, nếu không cô bé quàng khăn đỏ sẽ trở thành chất dinh dưỡng của bản vẽ.

Đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất là giải nguyền rủa của Chủ Tước, bây giờ nên tiến hành nhiệm vụ thứ hai.

Cậu không biết làm thế nào mới có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ để rời đi, nhưng dưới ụ đất chôn nhiều xác chết di động như vậy, nói không chừng sẽ nhận được chút thông tin.

"Nhưng chân của ba..." Cô bé quàng khăn đỏ lại cho là Đường Kỷ Chi muốn đi cứu Lưu Trung Nguyên, cô nhóc phồng miệng, trông có vẽ hơi miễn cưỡng.

"Không sao."

Ụ đất bị khủng long bạo chúa giẫm sụp, Đường Kỷ Chi có thể thuận theo phần đất sụp đi vào địa đạo. Sau khi cậu đi đến thì ánh mắt đám "người" kia chuyển hướng qua cậu, nhưng lại không có hành động gì khác.

Đường Kỷ Chi đến gần một "người" trong đó, phát hiện nó có hô hấp, hơn nữa hô hấp vẫn đều đều, nhưng trong mắt không có ánh sáng, đen như mực lại vô thần, giống y như một người mất đi linh hồn, biến thành con rối.

Cậu đi một bước, hai mắt của đám "người" kia lập tức di chuyển theo cậu.

Xem ra bởi vì công chúa Bạch Tuyết ở trong bản vẽ của cậu nên đám "người" này xem cậu thành chủ nhân.

Đường Kỷ Chi đi một lát, ngã ba phía trước xuất hiện kéo vết máu thật dài, vết máu kia bắn tung tóe đâu đâu cũng có, ngoại trừ vết máu, cũng có không ít thịt nát.

Cô bé quàng khăn đỏ ghét bỏ bịt mũi: "Thối quá."

"Ba ơi, cái tên Lưu Trung Nguyên kia chắc chắn chết rồi, chúng ta về thôi." Cô bé quàng khăn đỏ kéo tay Đường Kỷ Chi, nếu người đã chết thì không cần thiết phải ở đây nữa, hơn nữa chân ba còn bị thương.

Dựa vào ánh sáng màu xanh lập lòe, cô nhóc nhìn thấy chân ba càng ngày càng sưng, chắc chắn rất đau.

Cô gái nhỏ cực kỳ đau lòng.

Lúc khủng long bạo chúa chỉ móc ra Lâu Vũ và Đỗ Tử Khiêm, Đường Kỷ Chi cũng đã đoán được kết cục của Lưu Trung Nguyên, cậu cũng không sợ. Cậu lại đi thêm mấy mét đến ngã ba, sau đó nhìn thấy tứ chi của Lưu Trung Nguyên bị phân ra trong mấy cái hố đất.

Mấy "người" nằm bên trong hố đất đang ôm phần còn lại của chân tay đã bị cụt há to miệng gặm cắn.

【... Đệt! 】

【 Đại ca, tui... đang... ăn... khuya. 】

【 Đậu xanh rau má, trước khi xuất hiện loại hình ảnh này có thể hú trước một tiếng không, hơn nửa đêm nhìn rất kinh khủng đó. 】

【 Xin che bằng mosaic! 】

【 Cuối cùng Lưu Trung Nguyên cũng chết rồi, sớm đã nhìn ông ta không vừa mắt, loại tiểu nhân chỉ biết nghĩ cho lợi ích bản thân này, đáng đời ông ta chết thảm như thế. 】

【 Qua đây có thể rút ra bài học con người nên lương thiện, có thiện mới chết tử tế. 】

Hình ảnh quá máu me, Đường Kỷ Chi khó chịu cau mày. Cô bé quàng khăn đỏ vẫn luôn chú ý sắc mặt Đường Kỷ Chi, thấy thế, cô nhóc xông tới muốn giải quyết mấy "người" này.

"Chờ đã." Đường Kỷ Chi ngăn cô nhóc lại.

Trong đó có một "người" vì động tác quá mạnh nên nơi cổ lộ ra một vết gì đó.

Đường Kỷ Chi lui về phía sau, cô bé quàng khăn đỏ không rõ vì sao, nhưng cũng theo cậu ra khỏi ngã ba.

"Sao vậy ba?"

Đường Kỷ Chi tiện tay kéo một "người" trông khá sạch bên cạnh, kéo phần áo sau cổ đối phương ra, sau đó nhìn thấy được dấu vết sau cổ.

- - Vương Kiện.

Là tên.

Cậu kéo thêm một "người" khác, sau cổ vẫn có khắc tên -- Hứa Niệm An.

"Cô bé quàng khăn đỏ, trước khi anh tới, nơi này từng có bao nhiêu khách?" Chân khá đau nên Đường Kỷ Chi đứng không vững, cậu đành miễn cưỡng dựa vào vách tường đất.

Cô bé quàng khăn đỏ thành thật trả lời: "Chỗ của con cộng thêm đám người của ba thì tổng cộng từng tới bốn nhóm, khoảng chừng mười mấy người."

"Nhà hàng xóm đến bao nhiêu con cũng không biết."

Đường Kỷ Chi nhìn đám xác chết di động xung quanh đã mất đi linh hồn, bọn nó cũng đều là người bên ngoài được đưa đến đây, trở thành khách của công chúa Bạch Tuyết.

Ngoại trừ phát hiện sau cổ "người" có khắc tên ra, Đường Kỷ Chi không có phát hiện gì khác, nên cùng cô bé quàng khăn đỏ trở lên mặt đất.

Khủng long bạo chúa nhàm chán đùa nghịch Lâu Vũ và Đỗ Tử Khiêm đang nằm trên đất, ý đồ đánh thức bọn họ.

"Tiểu Long Long, giao cho mày một nhiệm vụ."

Khủng long bạo chúa thả "đồ chơi" của nó ra.

Đường Kỷ Chi chỉ vào ụ đất, hời hợt nói một câu: "Vận dụng năng lực phá loại của mày, chôn hết bọn họ đi."

Mắt khủng long bạo chúa sáng rực lên, nó vui vẻ nhấc chân chạy đi.

- -- Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play