Quyển 2: Truyện cổ GrimmChương 01Tác giả: Đường Hoàn HoànEdit: Dĩm🍌🌼
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Đường Kỷ Chi bị ánh đèn sáng ngời đâm vào mắt khiến cậu phải nheo mắt lại, sau gáy truyền đến cảm giác đau âm ỉ không quá thoải mái.
Hoàn cảnh quen thuộc làm cậu đứng hình mấy giây mới phản ứng kịp, cậu đã trở về, trở về thế giới cũ.
Lúc đang uống nước thì cậu trượt chân, tỉnh lại đã đến hoang đảo Ma Vật. Giờ phút này cậu nằm dưới đất, duy trì tư thế ngã sấp xuống, bên cạnh là ly nước đã bể nát, và cả vết nước văng tung tóe trên đất.
Đường Kỷ Chi chống sàn đứng lên, cúi đầu vừa nhìn, quần áo cậu mặc trên người vẫn là bộ đồ ngủ sạch sẽ kia. Xoa xoa ấn đường, Đường Kỷ Chi dọn dẹp vết nước và mảnh vỡ dưới đất trước, sau đó đi đến phòng khách, nhìn đồng hồ treo trên tường.
Thời gian hiển thị: Chín giờ bốn mươi phút.
Cậu nhớ trước khi đi vào nhà bếp rót nước, bởi vì đi ngang qua phòng khách nên thuận tiện xem thời gian, lúc đó cũng khoảng chín giờ bốn mươi phút tối.
Trong mắt Đường Kỷ Chi hiếm thấy có mờ mịt và luống cuống: Lẽ nào tất cả trên hoang đảo Ma Vật đều là mơ? .
||||| Truyện đề cử:
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Trước mắt cũng không có giao diện livestream.
【 Keng, không phải là mơ, người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Sau một ngày, ngài sẽ tiến vào chủ đề mới và bắt đầu nhiệm vụ sinh tồn mới. 】Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên, rồi im bặt như chưa từng xuất hiện.
Đường Kỷ Chi: "..."
Thì ra đây chính là cái gọi là livestream game sinh tồn.
Sống sót thành công ở một chủ đề sẽ được xem là qua cửa.
Đường Kỷ Chi theo bản năng mò túi áo ngủ, cảm giác quen thuộc làm đáy mắt cậu ánh lên sự vui mừng, bản vẽ và bút vẫn còn ở trên người cậu.
Chu Tước, Dây Lep Quỷ, Đằng Xà, Qua Qua, Hôi Hôi đều ở đây, chỉ có điều toàn bộ đều trong trạng thái ngủ say.
Đường Kỷ Chi lật tới tờ của Dây Leo Quỷ, trong lòng hơi động, cậu giang hai tay ra, Dây Lep Quỷ bản thu nhỏ xuất hiện trong tay cậu, năm cọng dây leo ngắn ngủn rủ xuống, ngủ rất say.
Cậu nhét Dây Lep Quỷ trở lại.
Dây Lep Quỷ ăn không ít ma vật nên đẳng cấp bây giờ đã lên tới cấp A, khoảng cách nhiệm vụ trong vòng ba mươi ngày thăng cấp đến cấp S mà bản vẽ đưa ra còn hai mươi hai ngày.
Vẫn còn thời gian, Đường Kỷ Chi yên lòng.
Thời Tiểu An chưa từng xuất hiện bên trong bản vẽ, việc này cho thấy cậu ta vẫn lưu lại trên đảo.
Mà việc Thời Tiểu An khôi phục tất cả ký ức, cho thấy Thời Tiểu An mà cậu vẽ ra chính là Thời Tiểu An thật sự—— Nói cách khác, Thời Tiểu An nhờ bản vẽ thần kỳ mà sống lại.
Phục sinh khác luyện hóa, Thời Tiểu An phục sinh là một thể độc lập, cho nên sau khi Đường Kỷ Chi rời đi thì Thời Tiểu An cũng không bị thu về bản vẽ.
Suy nghĩ xong mọi chuyện Đường Kỷ Chi bình tĩnh lại, trở về thế giới cũ của mình, ngôi nhà của mình vốn là chuyện vui.
Chỉ là ——
Cậu đang sầu một vấn đề.
Lam Đồng đâu?
Những động vật thần kỳ trên bản vẽ, hoặc là cậu vẽ ra, hoặc là cậu luyện hóa trên đảo, chỉ có Lam Đồng là cậu vẽ ở thế giới cũ.
Sau khi cậu đến hoang đảo Ma Vật, Lam Đồng mới xuất hiện, hiện nay cậu rời khỏi hoang đảo Ma Vật, Lam Đồng sẽ đi đâu?
Sẽ ở lại hoang đảo Ma Vật? Hay là theo cậu trở lại?
Đường Kỷ Chi đứng ở phòng khách mấy phút, cuối cùng mang theo một tia thấp thỏm, từ từ đẩy cửa phòng vẽ tranh.
Khi thấy người cá vẫn bình yên tồn tại bên trong vải vẽ tranh sơn dầu, cơ thể đang căng thẳng của Đường Kỷ Chi dần thả lỏng, khóe miệng khẽ cong lên.
Người cá trước đó cậu vẽ đang nửa nằm trên bãi cát, đuôi cá ngâm trong nước biển, mái tóc dài màu đen xõa ở sau gáy, vị trí đôi mắt trống không.
Mà bây giờ, đuôi cá trong bức tranh biến mất, thay vào đó là một đôi chân, đứng trên vải vẽ tranh sơn dầu, mái tóc dài màu đen trở thành cái bím tóc rủ xuống trước ngực, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo xuyên qua vải vẽ tranh sơn dầu nhìn cậu.
"Lam Đồng." Đường Kỷ Chi duỗi ra đầu ngón tay vuốt ve vải vẽ tranh sơn dầu.
Không ai trả lời, nhưng cậu nhìn thấy Lam Đồng bên trong bức tranh cũng giơ tay lên, đầu ngón tay hai người cách vải vẽ tranh sơn dầu chạm vào nhau.
Đường Kỷ Chi nở nụ cười, cũng rõ là cậu không thể nghe thấy tiếng nói của Lam Đồng bên trong tranh.
"Anh có thể đi ra không?"
Lam Đồng lắc lắc đầu.
Đường Kỷ Chi có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã vui trở lại—— Lam Đồng không thể rời khỏi vải vẽ tranh sơn dầu, nhưng tốt xấu gì cũng đã trở về.
Tiếp đó cậu thuật lại đơn giản tình huống game cho Lam Đồng nghe: "Lúc trước tôi cho là sẽ ở lại【 Hoang đảo Ma Vật 】 luôn, bây giờ tình hình này có vẻ đã nghĩ sai rồi."
Mắt Lam Đồng lộ ra lo lắng.
"Không sao, coi như chơi game thôi." Mặc dù game này có tính cưỡng chế, đồng thời cũng không thể out ra giữa chừng, chẳng qua có bản vẽ trong tay, Đường Kỷ Chi cũng không sợ lắm.
Thứ duy nhất cậu nghi ngờ là vì sao lại vô duyên vô cớ chọn cậu tham gia game?
Vừa bắt đầu cậu còn tưởng là mình xuyên vào trong game nữa.
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn." Không nghĩ ra Đường Kỷ Chi cũng không muốn nghĩ nữa, cậu vỗ tay một cái, "Anh có đói bụng không? Tôi đi làm vài món ngon."
Lúc ở trên hoang đảo Ma Vật cậu không quá sầu chuyện làm thức ăn, có thể ăn cá nướng liên tục mấy ngày, bây giờ trở lại thế giới của mình, không ăn một bữa ra trò thực sự có lỗi với cái dạ dày đang gào khóc đòi ăn kia.
Chờ chút ——
Cậu chợt nhớ tới, Lam Đồng ở trong tranh làm sao ăn cơm đây?
Đường Kỷ Chi: "..."
Lam Đồng có vẻ biết cậu đang suy nghĩ gì, đôi môi khẽ nhúc nhích.
Vì phân biệt được anh muốn nói gì, Đường Kỷ Chi kề sát vào vải vẽ tranh sơn dầu, tỉ mỉ quan sát, cũng hiểu ý Lam Đồng.
Anh đang nói —— "Tôi không đói bụng."
"Được rồi." Đường Kỷ Chi thở dài, suy nghĩ một chút, không thể để một mình Lam Đồng lẻ loi ở phòng vẽ tranh, vì thế cậu xách cả khung vẽ xuống phòng khách, thuận tiện để Lam Đồng tham quan nhà cậu.
Tiếp đó cậu mở TV, cũng giải thích cho Lam Đồng hiểu cái gì là TV, quả nhiên, lực chú ý của Lam Đồng lập tức bị TV hấp dẫn.
Đường Kỷ Chi chuyển sang kênh hoạt hình, thấy Lam Đồng xem đến nghiêm túc bèn không quấy rầy anh nữa. Cậu vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện trong tủ lạnh không còn chút nguyên liệu nấu ăn nào cả.
Cậu đã quên lần cuối cùng mua thức ăn là lúc nào.
Bất đắc dĩ, Đường Kỷ Chi trở về phòng ngủ lấy điện thoại di động ra, định đặt online một ít đồ ăn ngon, lại phát hiện cửa hàng bán thức ăn dồn dập đóng cửa nghỉ ngơi.
Đường Kỷ Chi cảm thấy có hơi kỳ lạ, thời gian này cửa hàng bán thức ăn không thể đóng cửa hết được—— Có một số tiệm mở cửa 24h.
Ánh mắt cậu ngẫu nhiên quét qua, thân hình đột nhiên khựng lại.
Thời gian: Chín giờ bốn mươi phút.
Cậu nhớ lúc cậu mới vừa tỉnh lại thì đồng hồ phòng khách đã chỉ chín giờ bốn mươi phút.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ ít nhất đã nửa tiếng đồng hồ, thời gian sao lại không trôi đi?
Tần suất tim đập ngày càng nhanh, Đường Kỷ Chi đứng im một lát, sau đó đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa ra.
Biệt thự cậu mua ở trong một tiểu khu được phủ xanh rất tốt, hàng xóm và cậu cách nhau ít nhất 1m*, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đèn đường mờ mờ, yên tĩnh không có một chút âm thanh nào.
*Trong raw để cách nhau gần km, mà hàng xóm gì cách nhau tận km:v Nên t sửa lại thành 1m cho nó hợp lý hơnTựa như tất cả mọi thứ đều im lặng.
Siết chặt ngón tay, Đường Kỷ Chi mở điện thoại di động ra bật chức năng đếm ngược. Lúc ấn xuống, Đường Kỷ Chi đếm giây trong lòng, mà bộ đếm trên màn hình lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn là con số không.
"..."
Thời gian dừng lại tại chín giờ bốn mươi phút.
Phát hiện này cũng không khiến Đường Kỷ Chi quá mức kinh hoảng, cậu thu lại tầm mắt, kéo rèm cửa sổ lại, chuyển vải vẽ tranh sơn dầu tới trước mặt, đoạn nói: "Lam Đồng, tôi ra ngoài mua một ít đồ ăn."
Thời gian dừng lại, nhưng cậu thì không.
Vừa mở cửa ra, một luồng gió lạnh ập tới khiến Đường Kỷ Chi rùng mình. Cậu cau mày, rõ ràng là mùa hè, nhiệt độ ban đêm không nên thấp như vậy.
Bất đắc dĩ, Đường Kỷ Chi về phòng ngủ tìm một cái áo khoác tròng lên, ánh mắt của Lam Đồng bên trong ải vẽ tranh sơn dầu vẫn luôn đuổi theo cậu. Đường Kỷ Chi tranh thủ quay đầu lại liếc nhìn anh: "Không có chuyện gì."
Bước ra khỏi biệt thự, cậu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm đen nhánh đầy sao. Khung cảnh rất đẹp, ngoại trừ bốn phía quá yên tĩnh thì không có vấn đề gì.
Nắm thật chặt áo khoác, Đường Kỷ Chi đi đến hướng siêu thị bên trong tiểu khu. Trên đường đi, cậu nhìn thấy bên trong nhà hàng xóm đèn đuốc sáng rực.
Cậu có lòng muốn tiến lên gõ cửa, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn là thôi.
Xa xa nhìn thấy ánh đèn trong siêu thị tiểu khu sáng tỏ, đợi lúc đi vào, đồng tử Đường Kỷ Chi co rụt lại, ngoại trừ đèn sáng, siêu thị to lớn không có một bóng người.
Thời gian vẫn dừng lại đúng chín giờ bốn mươi phút. Như vậy, vào thời khắc này dù người ta có làm cái gì thì đều bị động dừng lại, chứ không phải là trạng thái không có một bóng người như thế này.
Xem như cái siêu thị này không có ai đến mua, vậy nhân viên phục vụ đâu? Nhân viên thu ngân đâu?
Đường Kỷ Chi đầy bụng nghi ngờ, đứng trước cửa siêu thị mấy giây, đoạn chần chờ cất bước đi vào.
Cậu đẩy xe đến khu bán rau xanh, chọn vài nguyên liệu nấu ăn muốn dùng tới, sau đó đẩy xe đến khu đồ ăn vặt, lại chọn ít đồ ăn vặt, xếp đầy một xe đẩy.
Đi đến chỗ thu ngân tự tính tiền, cậu nhấn màn hình, máy tính tiền có phản ứng, cậu quét mã từng cái một.
Cuối cùng Đường Kỷ Chi dùng di động trả tiền, xách hai cái lớn túi về nhà.
Lúc sắp đến cửa nhà, trong chớp mắt, một giọng nói không hề có báo trước mà vang lên: "Tối quá đi, đây là đâu vậy?!"
Đường Kỷ Chi sợ hết hồn.
Lúc phản ứng lại, cậu nghe ra đây là giọng của Qua Qua, Đường Kỷ Chi thả túi xuống, lấy bản vẽ mở ra.
Cọng giá trong tranh nằm nhoài trên đầu Đằng Xà run run hai miếng lá, dáng vẻ như vừa tỉnh lại: "Chủ nhân? Đây không phải là trên đảo, hơi thở nơi này hơi thơm thơm, là nơi nào vậy ạ?"
Lúc thế giới yên tĩnh bỗng có thêm thanh âm khác, không thể không nói, Đường Kỷ Chi rất vui mừng. Cậu dịu giọng nói: "Đây là thế giới cũ của tao."
"Thế giới cũ?" Qua Qua hơi nghi hoặc một chút, mà nó cũng không hỏi nhiều, trái lại nhảy nhót bảo, "Chủ nhân, em có thể ra ngoài không?"
"Đương nhiên."
Qua Qua nhảy từ bên trong bản vẽ ra, thuận theo tay Đường Kỷ Chi bò lên vai cậu. Nó nhìn chung quanh, có chút rầu rĩ: "Chủ nhân, em không cảm giác được đồng loại của em."
Đường Kỷ Chi không biết nên trả lời thế nào.
Thanh Nha
(mầm xanh) là chủng loại đặc biệt trên hoang đảo Ma Vật, thế giới bình thường không có.
"Nhưng mà không sao, em có thể sinh ra một đống lớn đó." Qua Qua buồn không quá hai giây đã vui vẻ trở lại.
Đường Kỷ Chi: "?"
Cậu vừa định hỏi sinh làm sao, liền thấy Qua Qua bám vào áo cậu nhảy xuống đất. Nó nhón hai cái chân bằng rễ, nhanh chóng chạy đến đống đất bên cạnh, tiếp đó xoắn hai miếng lá lại với nhau bắt đầu rung rung.
Đường Kỷ Chi kề sát vào nhìn, phát hiện có thứ bột màu xanh lá nhạt bị vẩy ra từ lá của Qua Qua.
"..."
Đây sẽ không phải là hạt giống của Qua Qua chứ.
"Được rồi." Qua Qua đắc ý chạy ra khỏi đống đất, dùng lông tuyến chống nạnh, nghểnh hai phiến lá nhỏ lên, "Chủ nhân, chẳng bao lâu nữa chúng nó sẽ mọc ra, sau đó chúng nó sẽ sinh ra càng nhiều, dù chủ nhân muốn biết cái gì, em cũng có thể giúp anh thăm dò nè."
Đường Kỷ Chi: "..."
Lẽ nào năng lực sinh sản đáng sợ chính là một đặc tính khác của Thanh Nha vương?
Xách theo nguyên liệu nấu ăn trở lại biệt thự, Đường Kỷ Chi đến nhà bếp bận việc, Qua Qua quá nhỏ, không giúp được gì. Hình ảnh trong TV hấp dẫn nó, khiến nó đặc biệt tò mò không biết vật này là cái gì, nó tràn đầy phấn khởi muốn tìm một nơi thích hợp để quan sát.
Kết quả bất thình lình nhìn thấy Lam Đồng bên trong vải vẽ tranh sơn dầu.
Qua Qua: "!!!"
Sợ đến suýt chút nữa bẻ gãy mình luôn.
Thế nhưng, rất nhanh Qua Qua phát hiện một tình huống quan trọng—— Lam Đồng hình như bị giam bên trong bức tranh, anh ta không ra được!!!
Nghĩ đến mình ở trên đảo bị Lam Đồng dùng ánh mắt uy hiếp, Qua Qua thăm dò đi vào.
Liên tục nhìn chằm chằm vào TV, bỗng nhiên Lam Đồng chuyển tầm mắt, lông mi dài hạ xuống, ánh mắt rơi vào cọng giá đang lén lén lút lút bò lên vải vẽ tranh sơn dầu.
Qua Qua thở hổn hển bò lên, bỗng vải vẽ tranh sơn dầu nó leo lên hiện ra gợn sóng, một luồng sức hút truyền đến, Qua Qua hét lên một tiếng, thân thể mất khống chế nhập vào vải vẽ tranh sơn dầu.
—— Lam Đồng duỗi ra hai ngón tay túm nó vào.
Qua Qua: "..."
"Chơi vui không?" Con ngươi màu xanh lam lãnh đạm nhìn nó.
Hai cái lá của Qua Qua cứng ngắc, hối hận quá, hối hận đến xanh cả ruột gan lòng mề.
Đường Kỷ Chi nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa mua về, cậu tổng cộng làm năm món một canh, đều là một vài món ăn thường ngày.
Cậu bưng món ăn đã làm xong đặt bàn ăn, mặc dù Lam Đồng không ăn được, nhưng cậu vẫn đẩy vải vẽ tranh sơn dầu đến bên cạnh bàn ăn, cũng mang chén đũa lên cho Lam Đồng—— Nghi thức vẫn nên có.
"Bé Qua Qua."
Không có tiếng trả lời.
Bên trong vải vẽ tranh sơn dầu, Qua Qua bị Lam Đồng nắm trong tay, mặc nó làm sao cũng không thoát khỏi ngón tay Lam Đồng được, chỉ có thể nhận mệnh coi như thôi.
Đường Kỷ Chi không nghĩ nhiều, chỉ cho là cọng giá tò mò đi thăm quan nhà, không nghe tiếng cậu.
Khi cậu vừa muốn cầm chén múc canh, một cái tay bỗng nhiên duỗi ra khỏi vải vẽ tranh sơn dầu.
Một giây sau, cả người Lam Đồng bước ra từ bức tranh.
"Kỷ Chi."
Đường Kỷ Chi sửng sốt, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại: "Không phải anh nói không thể đi ra sao?"
"Vừa nãy không được." Lam Đồng nói, "Bây giờ có thể."
"Tại sao?"
Đáy mắt Lam Đồng xẹt qua nghi hoặc, thật ra anh cũng không rõ lắm, đột nhiên có thể đi ra.
Suy nghĩ một chút, chỉ vào vải vẽ tranh sơn dầu: "Có lẽ vì nó."
Sau khi Lam Đồng đi ra, nhất thời vải vẽ tranh sơn dầu trống rỗng một mảng lớn, mà ở mảng trống này xuất hiện một cọng giá. Hai cái lá cây tội nghiệp kề sát vải vẽ tranh sơn dầu, dù không có mắt mũi miệng, cũng có thể nhìn ra hiện tại nó oan ức biết bao nhiêu.
Qua Qua đẩy mạnh lá của mình, muốn ép mình ra khỏi vải vẽ tranh sơn dầu, nhưng dù nó sắp đè bẹp bản thân thì cũng vô dụng.
"Đừng để ý đến nó." Lam Đồng đẩy vải vẽ tranh sơn dầu sang hướng khác, không cho Đường Kỷ Chi nhìn cọng giá bên trong. Chợt ánh mắt anh chuyển hướng đến món ăn phong phú trên bàn, nói "Tôi đói."
Đường Kỷ Chi hơi không đành lòng.
Lam Đồng liếc mắt nhìn cậu, tiện miệng nói: "Tôi đổi lại với Qua Qua."
"Không sao, cứ để Qua Qua đợi bên trong, dù sao nó cũng không cần ăn cơm." Đường Kỷ Chi lập tức kéo anh lại.
Lam Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, học theo Đường Kỷ Chi cầm chén và đũa lên, dáng vẻ kia muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Qua Qua bên trong bức tranh: "... Hu hu, Đằng Đằng cứu tui với."
--- Hết chương 01