Bộ trưởng ngồi trên một cái ghế gỗ cúi đầu xem tài liệu trong tay, không lâu sau, giáo sư Quý đẩy cửa xông tới.
"Bộ trưởng." Tròng mắt giáo sư Quý đầy tơ máu, nhưng trên mặt hắn lại là một loại vui sướng đến phát khóc, "Nảy mầm! Ba trái dưa hấu nhỏ Đường Kỷ Chi cho tôi hôm nay đã nảy mầm!"
Rau dại trong rừng trên đảo sau khi xác nhận không bị cảm hoá thì có thể ăn, thế nhưng đám rau kia không có cách nào đem đi trồng lại.
Nói cách khác, dù là rau hay quả chua, chúng nó chỉ có thể tự do sinh trưởng, cấy ghép hoặc dùng hạt giống của chúng nó đem gieo trồng thì không thể sống.
Các giáo sư trong bộ lạc vì trồng ra được rau mới đã làm rất nhiều loại thí nghiệm, nhưng tất cả đều thất bại.
Về phần tại sao có thể trồng ra lúa, thật ra đến các giáo sư cũng không rõ. Bọn họ cố ý chăm ra một mảnh đất, trước đây cây lúa không cách nào sinh trưởng, nhưng đột nhiên có một ngày mọc ra, giống như trời cao ban ân vậy.
Bọn họ vui đến bật khóc, muốn triển khai trồng hàng loạt, như vậy có thể cung cấp lương thực cho toàn bộ con người may mắn còn sống sót trong bộ lạc. Nhưng vẫn là thao tác như cũ, thế mà lại thất bại.
Thí nghiệm vô số lần, lúa trồng ra vẫn không thể nẩy mầm, gạo có thể thu hoạch trong bộ lạc chỉ có một đám trước đó thôi. Sau khi chín thì gặt xuống, họ không cần phải để ý đến chúng nó, chúng nó sẽ tự sinh trưởng.
Cho nên sản lượng có hạn, người trong bộ lạc chỉ có cống hiến cao hoặc là dùng thật nhiều "hi vọng" đổi mới có thể ăn gạo.
Hiện nay bộ lạc càng ngày càng đi vào quỹ đạo, lực lượng vũ trang cũng càng ngày càng mạnh, mà vấn đề lớn nhất vẫn là đồ ăn.
Lúc Đường Kỷ Chi rời khỏi bộ lạc đã đưa ba trái dưa hấu nhỏ vẽ ra cho giáo sư Quý, giáo sư Quý ôm ý nghĩ thử một lần, nên đã trồng ba trái dưa hấu kia vào trong đất.
Sáng sớm hôm nay, chúng nó nảy mầm.
Lúc Đường Kỷ Chi đi, tại sao lại cố ý đưa ba trái dưa hấu nhỏ cho hắn?
Nhất định có nguyên nhân gì đó.
Điểm đột phá chắc chắn ở trên người Đường Kỷ Chi.
"Bộ trưởng, chúng ta nhất định phải tìm Đường Kỷ Chi." Giáo sư Quý khó nén kích động, "Đồng đội trước kia của cậu ấy là La Điệt và Thời Tiểu An, chúng ta mời họ đi tìm. Đường Kỷ Chi mới rời khỏi mấy ngày, dùng cước trình của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy chỉ có một mình, rất có thể cậu ấy vẫn chưa rời xa bộ lạc cho lắm, cậu ấy..."
"Quý Hoan, cậu bình tĩnh trước đã." Bộ trưởng cắt ngang lời hắn, "Tôi sẽ theo lời cậu mời La Điệt và Thời Tiểu An đi tìm Đường Kỷ Chi. Thế nhưng, chuyện này không có nghĩa là nhất định có thể tìm được Đường Kỷ Chi, cậu đừng đặt tất cả hi vọng lên người cậu ta."
Không có công cụ truyền tin, đảo lớn như vậy, muốn tìm một người cũng không phải chuyện dễ. Huống chi ——
Bộ trưởng còn có một câu chưa nói.
Đường Kỷ Chi không có giá trị vũ lực gì, sau khi rời khỏi bộ lạc cậu ta hoặc là may mắn không xảy ra chuyện gì, hoặc là... Đã có chuyện.
Giáo sư Quý thoáng tỉnh táo lại, lúc này có người gõ cửa, là tổng đội trưởng của đội thủ vệ bộ lạc Trình Dụ.
Hắn mang đến một tin tức vô cùng quan trọng: "Bộ trưởng, đã tra được đại bản doanh của tổ chức Ác Ma."
Bộ trưởng thành lập Bộ lạc Adam, xác lập lại nền văn minh nhân loại mới, một là vì để càng nhiều người sống sót có thể sống. Hai là, mặc dù thân ở trên cái hoang đảo Ma Vật ăn thịt này, con người cũng có thể cao hơn tất cả, trở thành chủ nhân của đảo, chứ không phải đồ ăn của ma vật.
Cũng không ai biết bộ trưởng lên đảo lúc nào, người đi theo bên cạnh y lâu nhất cũng chỉ biết lúc y vừa lên đảo vẫn còn là một người trẻ tuổi tầm hai mươi, mà bây giờ mái tóc đen của y đã điểm bạc.
Tổ chức Ác Ma rất nổi tiếng, thành viên rải rác khắp nơi nên muốn một lưới bắt hết tổ chức này không phải chuyện một sớm một chiều, mà tổ chức này nhất định phải tan rã.
Bớt đi một người của Ác Ma sẽ có nhiều người không bị dằn vặt.
Bộ trưởng vẫn luôn muốn diệt sạch tổ chức Ác Ma kia.
Bây giờ, rốt cục cũng có tiến triển.
*
Vì an toàn của Thời Tiểu An, mấy ngày nay La Điệt vẫn luôn ở trong bộ lạc.
Tiểu An dần dần có thể nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, tính tình cũng dần hoạt bát, điều này làm La Điệt vui vẻ hơn.
Bọn họ đang ở trong bộ lạc nhận nhiệm vụ lột vỏ cây, La Điệt để Thời Tiểu An ngồi bên cạnh nhìn, một mình hắn làm việc.
"Anh, em nhớ Đường Kỷ Chi." Thời Tiểu An đột nhiên nói.
Dừng một chút, cậu nhóc lại bổ sung: "Muốn ăn vịt nướng anh ấy nướng."
Cậu nhóc nuốt một ngụm nước miếng.
La Điệt bị lời Thời Tiểu An nói khơi lên trí nhớ, cũng mất khống chế nuốt một ngụm nước miếng. Hắn dừng lại động tác trong tay, dùng bàn tay thô ráp xoa xoa tóc Thời Tiểu An.
"Sau này có duyên sẽ gặp lại."
"La Điệt." Một chú mập trung niên hổn hển chạy tới, "Nhanh, dẫn Tiểu An nhà cậu đi cùng, bộ trưởng muốn gặp các cậu."
La Điệt kinh ngạc.
"Đừng lo lắng, bộ trưởng tự tìm các cậu nhất định là chuyện tốt."
Có người thủ vệ đến đây dẫn đường.
Chỗ sâu trong bộ lạc có một loạt nhà gỗ, nơi này là chỗ ở của cao tầng bộ lạc. Bọn họ bị mang tới một gian nhà gỗ, gặp được bộ trưởng.
Bộ trưởng xin bọn họ đi tìm Đường Kỷ Chi, cũng cung cấp cho bọn họ đầy đủ vũ khí, thậm chí còn cung cấp cả một chiếc xe thay cho đi bộ.
Đây là một điều kiện rất dụ người, nhưng La Điệt cũng không lập tức đáp ứng, hắn kéo Thời Tiểu An ra phía sau mình, cảnh giác nhìn anh hùng bộ lạc này: "Bộ trưởng, tôi mạo muội hỏi một câu, ngài tìm Kỷ Chi có chuyện gì?"
"Thả lỏng, đừng sốt sắng như vậy, tôi không có ác ý." Bộ trưởng cũng không ngại La Điệt cảnh giác, ngược lại còn rất thưởng thức.
Y nói ra chuyện dưa hấu nhỏ nảy mầm, cuối cùng bổ sung: "Chúng tôi tạm thời không có cách nào xác thực dưa hấu nảy mầm có liên quan đến Đường Kỷ Chi hay không, mà vì suy nghĩ cho tương lai người sống sót, có một số việc muốn mời cậu ấy giải thích nghi hoặc."
"Không phải chú nghi ngờ anh ấy là ma vật, đuổi anh ấy đi à." Thời Tiểu An bất thình lình lên tiếng, "Bây giờ tại sao lại không lo lắng anh ấy là ma vật nữa?"
Giọng nói sạch sẽ trong suốt của thiếu niên vang lên, mà trào phúng trong đó cũng cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt bộ trưởng không đổi, y nhìn về phía đứa bé này, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt. Y nói: "Để Đường Kỷ Chi rời khỏi bộ lạc là tôi phụ trách an nguy của tất cả người trong bộ lạc. Bây giờ mời các cậu đi tìm cậu ấy, là phụ trách chất lượng sinh hoạt tương lai của mọi người."
"Nếu như các cậu đồng ý, đây là một phần biểu mẫu, điền xong sẽ có người dẫn các cậu đi nhận vũ khí." Bộ trưởng đưa ra một tờ mẫu.
La Điệt nhận biểu mẫu, điền vào.
Bộ lạc cung cấp cho hắn một chiếc xe bọc thép kiểu mới thay cho việc đi bộ, giống như Đường Nghiên, trong tay là một cục tròn tròn như quả bóng.
Đến chân núi, La Điệt biến ra xe, hai người lên xe lái đi.
La Điệt lấy ra bản đồ bộ lạc chế tạo, hắn đang nghiên cứu phương hướng Đường Kỷ Chi sẽ đi.
"Anh, em biết anh ấy ở đâu." Nhìn La Điệt vẽ vời trên địa đồ, Thời Tiểu An bỗng nhiên lên tiếng.
La Điệt bút dừng bút, ngẩng đầu hỏi: "Em biết?"
"Ừm." Thời Tiểu An híp mắt liếc nhìn phương xa, "Em có thể cảm giác được."
"Anh ấy ở đằng kia." Giơ tay, Thời Tiểu An chỉ một hướng.
Cách 100km ở cạnh biển, Cá Quỷ tạo sóng cuốn hết đám người Mạc Xuyên vào trong biển, bọn họ kinh hoảng rít gào, thỉnh thoảng bị vây của Cá Quỷ đập bay lên trời.
"Phi phi phi, thối chết, không ngon chút nào!" Cá Quỷ cắn một miếng, nếu như nó có lông mày chắc bây giờ đã xoắn tít lại.
Đã nói người ăn rất ngon cơ mà.
Cảm giác mình bị mấy con cá khác lừa dối, Cá Quỷ cực kỳ tức giận trực tiếp xoay tròn tạo xoáy nước. Mạc Xuyên liều mạng bơi lên bờ, gã không hiểu tại sao Đường Kỷ Chi đứng ở trên bờ lại không hề bị ma vật ảnh hưởng, bản năng cầu sinh khiến gã dứt bỏ tất cả, chỉ muốn trốn, trốn được càng xa càng tốt, như lần gặp phải con bò cạp trước đó.
Mắt thấy sắp lên trên bờ, dòng nước phía sau lại truyền đến sức hút cực lớn, cả người gã bị cuốn ngược vào trong biển, từ từ chìm xuống.
Chỉ chốc lát sau, ngoài khơi yên tĩnh lại, đã không còn một bóng người.
Trên eo Lý Mặc bị dây leo cuốn lấy, toàn thân hắn cứng ngắc, mắt mở to nhìn chằm chằm ngoài khơi.
—— Lúc hắn bị nước biển cuốn xuống, Đường Kỷ Chi bảo Dây Leo Quỷ hắn kéo lại.
Đường Kỷ Chi thả Tai Hồ ướt nhẹp đã ngất xuống bờ cát, cau mày nhìn quần áo trên người, lại ướt.
Nửa phút sau, Cá Quỷ nổi lên ngoài khơi, quăng một đống đồ tới, nhưng lại không nói câu nào.
Đường Kỷ Chi vừa định hỏi nó làm sao vậy, nó liền buồn buồn trầm mình xuống biển.
Ma vật mà, có chút tính khí cũng không có gì đáng trách, Đường Kỷ Chi không nghĩ nhiều, cậu đi xem đồ vật Cá Quỷ đưa đến —— Là vũ khí và balo của đám Mạc Xuyên.
Mặc dù chán ghét những người này, nhưng có vài thứ có thể đem ra dùng.
Lý Mặc nhìn thấy Đường Kỷ Chi không thèm nhìn mà vứt đám vũ khí kia như vứt rác, sau đó lật tung balo, một sợi dây chuyền nữ lộ ra. Nghĩ tới những thứ này là đám Mạc Xuyên cướp của người, Đường Kỷ Chi bỗng nhiên mất hứng.
"Đó, đó là của tôi." Lý Mặc cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Đường Kỷ Chi nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn lại, chợt nhớ tới còn một người: "Dây leo nhỏ, buông anh ta ra đi."
Dây leo thu về.
Lý Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bị Dây Leo Quỷ giam cầm cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Chỉ cần người sống một khoảng thời gian trên đảo, có ai mà không biết sự đáng sợ của Dây Leo Quỷ chứ?
Cho dù hắn còn không muốn tin, nhưng cũng không thể không tin, cái Dây Leo Quỷ kia nghe lời của vị thanh niên tuấn tú trước mắt này. Con rắn to trước đó cũng vậy.
Hắn đã không xem Đường Kỷ Chi là con người nữa, cảm thấy hơi thở trên người Đường Kỷ Chi ôn hòa, mà lúc Cá Quỷ ra tay với đám người Mạc Xuyên, cậu ta đã cứu mình.
E rằng cái thứ ma vật hình người này chẳng hề thích giết chóc.
"Của anh?"
"Vợ của tôi." Lý Mặc gật đầu, đàng hoàng nói, "Cô ấy chưa tới nơi này, nó là thứ duy nhất để tôi gởi gắm lòng nhớ nhung."
Đường Kỷ Chi "Ồ" một tiếng, ném dây chuyền cho hắn.
Lý Mặc cuống quít tiếp được, nắm chặt lấy dây chuyền nói: "Cám ơn."
"Không có chi."
Đường Kỷ Chi tùy ý lật balo, bỗng nhiên một xấp hình rơi ra từ một cái túi trong đó. Cậu dừng một chút, lấy ngón tay đẩy ra, đập vào mắt chính là một tấm ảnh rất có lực công kích.
Đó là một người đàn ông bị treo trên giá đang bị quay nướng, dáng vẻ của gã đau khổ vặn vẹo đến mức chỉ cần người ta liếc mắt nhìn qua đã cảm giác được khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân xông thẳng lên da đầu, lạnh đến thấu xương.
Mỗi một tấm hình còn lại, bất kỳ một người bình thường nào nhìn thấy thì khí huyết cũng sẽ lội ngược chiều.
Nhiệt độ trong mắt Đường Kỷ Chi biến mất.
Vì nguyên nhân tính tình chậm chập nên cậu không phải là một người thích nổi giận, có sức để tức giận chi bằng làm vài món ngon khao bản thân.
Mà những hình ảnh này tấn công đến điểm mấu chốt của con người.
Một cánh tay áp vào người cậu, Lam Đồng nhích lại gần, dùng con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo bất an và nghi hoặc nhìn cậu. Anh không hiểu, tại sao sóng tinh thần Đường Kỷ Chi còn dao động mạnh hơn so với lúc nhìn thấy Mạc Xuyên xuất hiện.
"Tôi không sao." Đường Kỷ Chi hiểu ý trong mắt anh, thuận thế nắm chặt tay Lam Đồng. Cậu đứng lên, đoạn nói: "Chẳng qua kế hoạch ban đầu của chúng ta cần thay đổi một chút."
Vốn định đến bộ lạc dùng cá đổi vật tư, bây giờ ——
Cậu lấy ra bản vẽ thần kỳ, ngón tay vuốt nhẹ mặt bìa, nếu cậu đã đến trên cái đảo này, lại được một cái bản vẽ thần kỳ, như vậy, cậu không phải nên vì những người may mắn còn sống sót làm một chút việc sao.
Cậu nhớ tới sổ tay sinh tồn bộ lạc đã xem trong bộ lạc.
Trang đầu tiên có viết: Đừng để sự hiểu biết và tốt lành sẵn có trong mỗi người vi phạm đường biên ngang cơ bản nhất của đạo đức, bởi vì chúng ta là người.
Người đó.
"Lam Đồng, tôi muốn bứng sào huyệt của tổ chức Ác Ma." Một lát sau, Đường Kỷ Chi chậm rãi nói một câu.
Giọng cậu không lớn không nhỏ, đủ Lý Mặc bên cạnh nghe thấy, người sau đột nhiên trừng lớn hai mắt, đồng tử co rút lại.
Lam Đồng đối với những chuyện này cũng không rõ, nhưng anh biết đây là chuyện Đường Kỷ Chi muốn làm, giống như lúc trước anh bị giam trong vải vẽ tranh sơn dầu không thể động đậy, anh luôn nghe thấy giọng Đường Kỷ Chi:
"Ngày hôm nay ăn xiên nướng."
"Ánh nắng dễ chịu, ra cửa dạo một chút."
...
Chỉ cần chuyện Đường Kỷ Chi quyết định làm, nhất định sẽ làm, không hề nuốt lời.
Lúc Đường Kỷ Chi dứt lời, toàn bộ làn đạn nổ tung.
Lâu nay, ấn tượng của khán giả đối với Đường Kỷ Chi, miễn cưỡng dùng một động vật hình dung thì đó chính là con rùa.
Mềm nhũn lại còn chậm rì rì. Lúc gặp phải việc nguy hiểm cũng là một bộ từ tốn, người tính tình nóng nảy nhìn cậu như vậy thật sự là gấp muốn chết.
Lâu lâu còn có chút không biết xấu hổ và bụng dạ đen tối.
Thế nhưng, lúc vừa mới bắt đầu không ưa người mới này, cho là cậu sống không lâu, đến bây giờ phát hiện tính tình này của cậu thực ra cũng không tệ, thật sự là bộc lộ tài năng trong một đám streamer. Lại có không ít khán giả thông qua Đường Kỷ Chi mà tìm ra một loại cảm giác và nhận thức mới với cuộc sống.
Chuyện có lớn thế nào, chỉ cần không phải chuyện đòi mạng thì cũng không có gì.
Mà coi như đòi mạng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, có sợ cũng vô dụng.
Không ít khán giả bị Đường Kỷ Chi nuôi đến mức buộc chặt cái tính Phật hệ như cậu, kết quả bây giờ Đường Kỷ Chi bất thình lình nói một câu làm khán giả phát hiện mặt khác của cậu.
Thì ra người mới này cũng có một ngày nổi nóng.
Trong nháy mắt đó, hình tượng Đường Kỷ Chi đột nhiên trở nên cao lớn hơn.
【 Yêu rồi yêu rồi! Đường Kỷ Chi, em tuyên bố sau này anh là thần tượng của em. 】
【 Con trai quá đẹp trai rồi! Ủng hộ con đi bứng sào huyệt của tổ chức Ác Ma! 】
【 Đột nhiên cảm thấy con trai đã phát sáng lóa mắt nhất trong tất cả các streamer. 】
【 Tui get được sự ngầu lòi của người mới. 】
【 A a a a, thổi Đường Kỷ Chi bùng nổ! 】
【 Tui không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn dáng vẻ của cậu khi bứng sào huyệt của tổ chức Ác Ma! 】
【 Người đàn ông này cuối cùng cũng xem như có huyết tính rồi ha ha ha. 】
...
Đưa ra quyết định, cả người Đường Kỷ Chi đều nhẹ nhõm. Nhưng muốn bứng sào huyệt của tổ chức Ác Ma, trước hết cần phải biết vị trí của bọn gã đã.
Cậu nhìn ra ngoài khơi, sớm biết vậy nên bảo Cá Quỷ để lại một người sống.
"Chủ nhân, em có thể giúp một tay." Cọng giá lên tiếng, "Em có thể để cho đồng loại của em đi tìm đám cặn bã trên mặt tô vẽ tùm lum này."
"Đồng loại của mày?"
Bên trong bức tranh, hai cái lá cây cuốn lại với nhau, nó giữ cái tư thế này gần nửa phút, tiếp đó lá cây tản ra, có cảm giác không còn sức mà rủ xuống.
"Oa, thật nhiều Qua Qua." Dây Leo Quỷ sợ ngây người.
Trên bờ cát liên tiếp nhú ra cọng giá giống Qua Qua như đúc, không chỉ có bãi cát, xa xa trong rừng rậm cũng nhú ra rất nhiều. Chúng nó không biết nói chuyện, bởi vì Đường Kỷ Chi không nghe thấy thanh âm huyên náo.
Đám này còn giống cọng giá hơn cả Qua Qua, thân thể cũng nhỏ hơn một chút. Chúng nó run lá cây với Đường Kỷ Chi, ngay sau đó có đứa cắm rễ xuống cát, có đứa khép lại cái chân nhỏ nhắn rồi chạy mất.
Nhìn sơ qua thôi đã có thể nhìn thấy một đám màu xanh lá đang di chuyển, dùng tốc độ rất nhanh chạy vào trong rừng, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Đường Kỷ Chi cúi đầu nhìn Qua Qua, nhóc này bị bản vẽ đánh giá không biết đẳng cấp, cũng bị Lam Đồng xác định là cọng giá như hạt cát không có tác dụng gì, thế mà lại có thể triệu hoán và lãnh đạo đồng loại của mình?!
Tầm mắt chuyển sang hướng Lam Đồng, người sau trầm mặc dời tầm mắt.
Đường Kỷ Chi muốn cười, cậu rõ ràng thấy được ảo não từ đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo kia.
"Qua Qua, mày rốt cuộc là thứ gì vậy?" Đường Kỷ Chi hỏi.
Cọng giá thành thật trả lời: "Em cũng không biết nữa. Nhưng mà vừa nãy đột nhiên phát hiện em có thể phát ra mệnh lệnh cho đồng loại của em, chúng nó sẽ nghe theo lời của em, còn phản hồi thông tin cho em nữa."
Lúc này, Đường Kỷ Chi phát hiện hàng chữ liên quan với Qua Qua trên bản vẽ có thay đổi, trước kia là:
【 Tên: Không biết 】
【 Tình trạng ăn uống: Không cần ăn uống 】
【 Trạng thái: Tỉnh táo. 】
【 Đẳng cấp: Không biết. 】
【 Nhiệm vụ: Không biết 】
【 Nhắc nhở: Sinh vật này có tính không xác định rất lớn, kiến nghị vứt bỏ. 】
Bây giờ đổi thành:
【 Tên: Thanh Nha vương 】
【 Tình trạng ăn uống: Không cần ăn uống 】
【 Trạng thái: Tỉnh táo. 】
【 Đẳng cấp: S. 】
【 nhiệm vụ: Không 】
【 Nhắc nhở: Nuôi, nhất định phải nuôi!!! 】
Đường Kỷ Chi: "..."
Nếu như bản vẽ có mặt, bây giờ chắc chắn đã bị vả bốp bốp.
Cậu sờ sờ lá cây của Qua Qua, vốn tưởng là đồng thau, không ngờ tới lại là vương giả.
Mặc dù vẫn không biết Qua Qua ngoại trừ tìm hiểu tin tức thì còn có tác dụng cụ thể gì, chẳng qua tốt xấu cũng là cấp bậc vương giả như Dây Leo Quỷ, nhất định nó có chỗ hơn người.
Có Qua Qua, vẻn vẹn nửa ngày đã nhận được tin tức, xác định được vị trí sào huyệt của tổ chức Ác Ma.
Thế nhưng, dùng Đằng Xà gấp rút lên đường rất không thoải mái.
Lơ đãng lật tới trang đầu, vui mừng phát hiện cơ hội vẽ trên bản vẽ đã bổ sung thêm một lần, bây giờ tổng cộng là hai lần.
Đường Kỷ Chi quyết định xa xỉ một chút, vẽ một con thần thú thoải mái thay cho việc đi bộ.
Vẽ cái gì đây ta.
Chừng mấy ngày không thấy Đường Kỷ Chi vẽ vời, khán giả mười phần mong đợi, không biết cậu muốn vẽ một động vật gì.
【 Nên vẽ chim. 】
【 +1. 】
【 Cưỡi chim bay lên trời, ngầu lòi một cục luôn! 】
【 Loại chim thế nào mới có thể mang người theo đây? 】
【 Đà điểu? Há há há há 】
Trong làn đạn đều là các loại suy đoán chủng loại chim.
Mãi đến tận khi Đường Kỷ Chi đặt bút ——
【 Quả nhiên là chim! 】
【 Ầu men? Không nhìn ra là chủng loại gì cả. 】
【 Đây là cái gì vậy? Dáng vẻ chói lọi như vậy! 】
【 Nhìn quen mắt lắm, cảm giác như gặp ở đâu rồi ấy... 】
【 Bất kể là vẽ cái gì, chờ vẽ xong chui ra chẳng phải sẽ biết sao. 】
...
Theo nét cuối cùng của Đường Kỷ Chi hạ xuống, hình ảnh trên bản vẽ dần dần biến mất, chỉ chốc lát sau, không khí ướt át cạnh biển bỗng nhiên trở nên nóng rực, một tiếng hót to rõ vang lên.
Một giây sau, một con chim màu đỏ siêu to khổng lồ thân mang theo ngọn lửa cực nóng bay xuống từ trên trời.
Đó là... Thần thú Chu Tước.
Làn đạn chết trận tập thể.
--- Hết chương 27
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT