Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật

Chương 14

Tác giả: Đường Hoàn Hoàn

Edit: Dĩm

🍌🌼

Đặt chân lên đỉnh ngọn núi, tầm nhìn trống trải nên nhìn xung quanh rõ ràng hơn.

Quanh đây có tổng cộng bốn toà núi cao gần bằng nhau nối liền lại hình thành một vòng tròn lớn, mà ở giữa vòng tròn này là một màn trong suốt, nó liên kết với ngọn núi, giống như một cái nắp đậy lại trên miệng nồi.

Phía trên vòng tròn kia, chứa đầy mấy thứ kỳ lạ.

“Đây là lồng phòng hộ để bảo vệ toàn bộ bộ lạc, phía trên là máy giám sát và súng laser.” Đường Nghiên giải thích, “Có ma vật xâm nhập, máy giám sát đo lường được, súng laser sẽ tự động khởi động, tiến hành bắn giết.”

Đường Kỷ Chi đánh giá lồng phòng hộ trong suốt: “Đây là làm bằng vật liệu quý hiếm?”

“Đúng vậy.” Đường Nghiên lấy quả bóng do xe bọc thép biến thành ra, “Cùng loại vật liệu với nó, các giáo sư gọi loại vật hiệu quý hiếm này là “Hi”, ý là hi vọng.”

“Có ‘Hi’, chúng tôi có thể làm ra nhiều vũ khí mạnh hơn, đối mặt với ma vật cũng không còn sợ hãi. Sau đó chỉ cần có thể trồng ra nhiều đồ ăn bình thường, còn có thịt thì càng ngày càng nhiều người có thể thoải mái sống sót trên cái đảo này.”

Nhưng lấy trước mắt mà nói, đồ ăn là cửa ải lớn nhất và khó nhất.

“Làm sao đi vào?” Đường Kỷ Chi tính thử, đứng ở vị trí này cách lồng phòng ít nhất mười mét.

Đường Nghiên đi tới bên cạnh, nơi đó có một thứ màu xám nhô ra, cô đặt tay lên, chỉ nghe một tiếng “kẹt” nặng nề, tảng đá bên cạnh chấn động, từ từ mở ra, lộ ra một cái bảng.

Là một cái thang máy.

Bọn họ bước vào.

Ở trong núi lên xuống bằng thang máy, điều này có nghĩa là bên trong núi bị đào rỗng?

Tốc độ thang máy rất nhanh, không đến một phút bọn họ đã đến. Lúc thang máy mở ra, bước chân ra ngoài, đập vào mi mắt chính là một dãy hàng rào.

Phía sau hàng rào là một dãy tường bao sắt màu xám, nhưng bởi vì có hàng rào nên thoạt nhìn có loại nét đẹp tự nhiên.

Bàn ghế hai bên chỉ dùng gỗ đóng thành kiểu dáng đơn giản, thành viên bộ lạc mặc đồng phục màu xám ngồi trên đó, trước người đặt giấy bút. Phía sau bọn họ đứng một loạt người mặc chiến phục màu đen, tay cầm súng thật đạn thật.

Đó là người thủ vệ.

Bên cạnh là một thứ trông giống như cái cân, phía trên có một thứ trang bị như bịt mắt.

“Nơi này là lối vào.” Đường Nghiên nói, “Lối ra ở Tây Sơn.”

Bốn toà núi dùng phương hướng để đặt tên, Đông Sơn là lối vào, Tây Sơn là lối ra.

“Bọn họ là bộ phận kiểm tra, người bị lây nhiễm có thời kỳ ủ bệnh là năm tiếng. Vì để tránh cho có người lây nhiễm ngụy trang trà trộn vào, người ra ngoài và người vào bộ lạc đều phải kiểm tra, máy kiểm tra cũng là giáo sư phát minh.”

Đường Kỷ Chi nhìn cái máy kiểm tra kia, mí mắt giật liên tục.

Sau khi dây leo tự chạy ra ngáng chân đám người Kỷ Bình Nguyên, Đường Kỷ Chi cảm giác được chúng nó đã trở lại, nhưng cậu lại không biết chúng nó ở trên người cậu hay đã vào trong bản vẽ.

—— Không có cơ hội lấy bản vẽ ra kiểm tra.

Dây leo là ma vật, có thể bị cái máy kiểm tra này dò ra hay không?

Đường Nghiên đi tới trước mặt nhân viên kiểm tra, đối phương đưa cho cô một mẫu đăng ký, sau khi điền xong thì đứng lên dụng cụ kiểm tra, trên máy hiện ra đèn xanh.

Tiếp theo là Tiểu Võ.

Nhân viên kiểm tra nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hỏi: “Các cô còn có một đội viên tên Hứa Trọng.”

Đường Nghiên thấp giọng nói: “Anh ấy mất.”

“Nén bi thương.” Nhân viên kiểm tra nói xong thì nhìn về phía ba người Đường Kỷ Chi, “Người mới?”

Người mới này không phải chỉ người mới vừa lên đảo, mà là người mới vừa tới bộ lạc.

“Đúng, trên đường gặp phải.” Đường Nghiên gật đầu.

Đầu tiên nhân viên kiểm tra liếc nhìn Đường Kỷ Chi, cau mày, tiếp đó xẹt qua Thời Tiểu An, vẫn cau mày, cuối cùng rơi vào người La Điệt, lại cau mày.

“Cái này không tệ.” Nhân viên kiểm tra nói, “Trước kiểm tra đã.”

La Điệt thứ nhất, Thời Tiểu An thứ hai, hai người đều là đèn xanh.

Đến phiên Đường Kỷ Chi, cậu chậm chạp không nhúc nhích. Mọi người đều nhìn cậu, sắc mặt cậu không hề thay đổi, nhưng trái tim đã nhảy tọt lên tận cổ họng.

Toàn bộ người thủ vệ phía sau nhân viên kiểm tra nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi, một người trong đó híp mắt lại, ngón tay chuyển động cây súng trong tay, lạnh lùng nhìn Đường Kỷ Chi.

Một giây sau, Đường Kỷ Chi quyết đoán bước lên máy.

Đèn xanh.

Đường Kỷ Chi mỉm cười bước xuống máy, lại nhìn người thủ vệ híp mắt kia mà cười cười, người sau hờ hững dời tầm mắt.

Không có ai bị cảm hoá, người bộ phận kiểm tra nở nụ cười, đoạn nói: “Hoan nghênh đến bộ lạc Adam.”

Sau đó lấy ra ba mẫu đăng ký: “Điền thông tin cá nhân, tốt nhất là nói rõ mình biết cái gì, nói không chừng có thể được phân vào ngành kỹ thuật gì đó.”

Đường Kỷ Chi điền tên và tuổi tác, lúc tới cột “sở trường” bỗng chần chờ, sau đó viết chữ ‘không’ vào.

Lại nhìn sang La Điệt, cột kia điền đầy hết.

Xem thử Thời Tiểu An, cậu ta điền biết dùng súng, tên.

Nhân viên kiểm tra nhận lại mẫu đăng ký, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kỷ Chi, cuối cùng liếc nhìn La Điệt, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng “thì ra là thế”.

Đường Kỷ Chi: “?”

Cậu có chút hối hận, biết vậy đã điền một cái là biết nấu cơm.

Điền xong bảng biểu, nhân viên kiểm tra đưa cho ba người bọn cậu mỗi người một cái bảng gỗ nhỏ, Đường Kỷ Chi là A14056, La Điệt A14057, Thời Tiểu An A14058.

“Đây là số phòng của các anh. Được rồi, các anh có thể đi vào.”

Không hiểu sao Đường Kỷ Chi bỗng có loại cảm giác đang chơi nhà chòi, nhưng thiết bị cao lớn chung quanh lại hoàn toàn không hợp với cái trò nhà chòi kia.

Đi vào bên trong bộ lạc, tùy ý có thể thấy được cây cối xung quanh. Đám cây cối kia đã được cắt tỉa, cũng được sắp xếp theo quy luật. Lồng phòng hộ cũng không có cản ánh mặt trời, thực vật vẫn có thể tiến hành quang hợp.

Càng đi vào trong, người bắt đầu tăng lên.

Có vài người đang lột vỏ cây, có vài người đang chặt cành, có vài người đang hái trái trên cây, lại có người đang xử lý thi thể ma vật… Bọn họ đều mặc quần áo màu xám, có lẽ là đang làm việc.

Đi một lát, Đường Kỷ Chi rốt cục phát hiện ra chỗ không đúng —— Không có nơi ở.

Cái bộ lạc này thoạt nhìn vừa cao cấp lại lạc hậu.

Có lẽ bởi vì ít người, hoặc giả là vì nguyên nhân khác, nhưng trước mắt Đường Kỷ Chi không nhìn thấy bất kỳ phòng ốc bình thường nào.

Đi thêm một lúc, thảm thực vật càng ngày càng ít, lại sau đó trước mắt bỗng rộng rãi sáng sủa hẳn lên.

Đường Kỷ Chi thấy một toà mê cung, mê cung xây trên vách núi.

Bốn phía vách núi đào ra rất nhiều hang động, bên ngoài mỗi hang động đều có một tấm gỗ, đó là cửa.

Cậu cuối cùng đã rõ tại sao một đường đi vào không nhìn thấy chỗ ở, đó là bởi vì người bộ lạc Adam ở bên trong vách núi.

“Đừng thấy đào nhiều sơn động như vậy mà lầm, thật ra trong bộ lạc cũng không có bao nhiêu người.” Đường Nghiên nói, “Không biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, giáo sư có thể dùng ‘Hi’ làm ra rất nhiều máy móc, vũ khí, nhưng thiết bị truyền tin làm ra lại không có cách nào sử dụng, đến bộ đàm cũng không được, càng khỏi nói điện thoại di động.”

“Không có thiết bị truyền tin, không có cách nào thông báo sự tồn tạo của bộ lạc Adam cho những người may mắn còn sống sót, cho nên người tới đây rất ít.”

Đường Nghiên dẫn bọn họ đi đến vách núi có hang đá ứng với bảng gỗ, nhìn gần kiến trúc tương tự với phòng học, đi lên tầng trên thông qua cầu thang.

A14056, A thể hiện cho khu vực, 14 thể hiện cho tầng lầu, 056 là số phòng.

“Tại sao nơi này không lắp thang máy?” Đường Kỷ Chi nhìn vách núi trước mặt, nghĩ đến bản thân phải bò tới tầng mười bốn, cậu không muốn yêu nữa.

Đường Nghiên vỗ vai cậu: “Bé đáng yêu, cậu phải biết thang máy không dễ lắp vậy đâu.”

“Lúc thường rèn luyện thân thể nhiều chút. Một mặt của vách núi này tổng cộng có ba mươi lăm tầng, cậu nên vui vì các cậu đến sớm nên chỉ phân đến tầng mười bốn, nếu mà phân đến tầng ba mươi lăm…”

Đường Kỷ Chi mặt không thay đổi bắt đầu leo cầu thang.

Cuối cùng tới tầng mười bốn, Đường Kỷ Chi nhìn thấy biển số nhà của mình. Cậu mở tấm gỗ ra đi vào, phát hiện bên trong sáng ngời, cũng không phải đèn mà là tua trắng phát sáng trong bóng tối gặp phải lần trước.

Hang đá khoảng 10m2, không lớn, nhưng một người ở vẫn ổn. Bên trong là giường, bàn, ghế làm từ đá.

Trên bàn đá đặt một cái sổ tay, viết mấy chữ to: Sổ tay sinh tồn bộ lạc.

Ngoài ra, chẳng có gì cả.

“Lúc trước tôi từng nói, sống ở bộ lạc nếu cần cái gì đều phải dùng đồ của mình để đổi.” Đường Nghiên tri kỷ giải thích, “Bộ lạc cung cấp hoàn cảnh sống an toàn, không phải là nuôi không. Nếu không có đồ trao đổi, có thể đến bộ sản xuất làm việc, mỗi ngày làm mười hai tiếng, bộ lạc sẽ cung cấp quả chua và nước.”

“Các cậu trước cứ thích ứng đã, tôi và Tiểu Võ đến chỗ giao dịch để tiếp tế.”

Đường Nghiên và Tiểu Võ rời đi.

“Nghỉ ngơi trước đi.” La Điệt nói, “Cậu sợ không? Nếu sợ thì ba người chúng ta ở cùng nhau.”

“Không cần, nơi này rất an toàn.” Đường Kỷ Chi đạo, “Anh dẫn Tiểu An đi xem đi.”

La Điệt liền dẫn Tiểu An rời khỏi hang đá này sang cách vách, còn hai người kia có phải ở cùng một cái hang đá hay không, Đường Kỷ Chi không để ý đến.

Đóng lại thứ gọi là cửa —— Phía sau tấm gỗ có một cái khóa đơn giản. Đường Kỷ Chi không nghi ngờ chút nào, nếu có người muốn mạnh mẽ xông vào, tuyệt đối có thể dễ dàng đá văng tấm gỗ này.

Nhưng chỗ tốt là cuối cùng cũng có không gian một mình mà vẫn an toàn.

Đường Kỷ Chi ngồi trên giường đá lạnh lẽo, lấy bản vẽ trong túi ra. Cậu lật tới một tờ có hình dây leo kia, đoạn nói: “Ra đi.”

Một lát sau, trong lòng cậu hơi động, một đám dây leo to bằng lòng bàn tay xuất hiện trên giường, tổng cộng chia làm ra năm dây. Nếu không phải màu sắc không đúng, nhìn thoáng qua chỉ như một con bạch tuộc nhỏ.

Đường Kỷ Chi: “…?”

Dây Leo Quỷ sao lại biến thành như vậy? So với lúc trước, hoàn toàn là phiên bản suy dinh dưỡng.

Ngay sau đó trong đầu cậu xuất hiện mấy âm thanh, nếu như nói âm thanh trước đó dây leo phát ra là lanh lảnh, như vậy bây giờ gần như là bi bô.

“Chủ nhân chủ nhân.”

“Không thể gọi là chủ nhân, phải gọi ba.”

“Không phải ba, là chủ nhân.”

“Là anh.”

“Tại sao không thể là mẹ?”

“Tại sao là mẹ, mà không phải ba?”



Âm thanh bi bô dần ầm ĩ lên, theo chúng nó tranh cãi ầm ĩ, năm dây mây bắt đầu nhanh chóng dài ra, sau đó đánh đấm lẫn nhau. Mỗi một cú vút đều như xé rách không khí, đồng thời lại khéo léo tránh né Đường Kỷ Chi, không quất trúng cậu.

“…” Đường Kỷ Chi một hồi lâu mới tìm lại âm thanh, cậu hắng giọng, “Dừng lại!”

Âm thanh vù vù biến mất, năm dây mây đang đánh nhau thu nhỏ lại, khép nép trên giường đá, thoạt nhìn rất ngoan.

Đường Kỷ Chi xoa xoa ấn đường: “… Tụi mày sao lại biến thành như vậy?”

Cậu chợt nhớ tới ——

“Cái miếng vảy tụi mày kéo đi…” Dừng một chút, cậu nói tiếp, “Kéo đi đâu?”

Lúc này, một giọng nói đậm mùi sữa thận trọng trả lời cậu: “Mẹ ơi, tụi con ăn dồi.”

Đường Kỷ Chi bị tiếng “mẹ” thình lình này đập một phát khiến khóe miệng giật giật. Cho nên bước đầu kết luận, Dây Leo Quỷ biến thành như vậy là có liên quan đến việc ăn miếng vảy Lam Đồng cho cậu?

“Tụi mày còn nhớ chuyện lúc trước không?” Suy nghĩ một chút, Đường Kỷ Chi hỏi.

Một giọng sữa khác trả lời: “Ba ơi, tụi con hổng nhớ á.”

Đường Kỷ Chi: “…”

Cho nên cậu rốt cuộc là mẹ hay là ba?

Không đúng, cậu dựa vào cái gì mà đùng một phát vừa làm mẹ vừa làm ba?!

Đường Kỷ Chi không muốn nhìn thấy chúng nó, thẳng thắn bốc Dây Leo Quỷ lên nhét chúng nó vào trong bản vẽ—— Nhét vào được.

Cậu nằm trên giường đá, suy đoán biến hóa của Dây Leo Quỷ ——

Sau khi chúng nó bị thu vào trong bản vẽ, trộm ăn vảy, quá trình không biết xảy ra chuyện gì làm bản thể của chúng nó chuyển hóa thành hình thái tuổi thơ, cũng nhận cậu làm chủ.

Giống như thỏ trắng và đám động vật trước đó cậu vẽ ra.

Thế nhưng, bản thể Dây Leo Quỷ mặc dù biến thành hình thái tuổi thơ, nhưng năng lực của chúng nó lại mạnh lên không ít, lá gan cũng phì lên nhiều.

Trước đây Dây Leo Quỷ động một cái đã rít gào, gặp phải người đã sợ hãi thu về trong đất, làm gì giống như chúng nó bây giờ, còn dám chủ động chui ra giúp cậu hả giận.

Nghĩ rõ ràng tình huống của Dây Leo Quỷ, Đường Kỷ Chi trở mình nằm nhoài trên giường đá. Trầm tư trong chốc lát, cậu cắn mở bút, lật qua một tờ giấy mới.

Cậu đã thử vẽ động vật và tụi nó có thể biến thành thật, vậy vẽ những thứ sống khác thuộc hệ thực vật thì sao?

—— Trực tiếp vẽ đồ ăn không thể được, vậy thì đổi phương thức khác.

Vừa vặn có hơi khát nước, trong đầu Đường Kỷ Chi nhảy ra hai chữ dưa hấu. Cậu không trực tiếp vẽ trái dưa hấu, mà vẽ đất trước, tiếp theo là dây dưa hấu…

Chờ chút, dây dưa hấu trông thế nào nhỉ?

Đường Kỷ Chi tìm tòi trong đầu, nhưng mà cậu chỉ nhớ dáng vẻ của trái dưa hấu, căn bản chưa từng thấy dây dưa hấu. Suy nghĩ hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là dựa vào cảm giác mà vẽ.

Cuối cùng mới vẽ trái dưa hấu nối với dây dưa hấu.

Vẽ xong để bút xuống, Đường Kỷ Chi bắt đầu đợi.

Không chỉ cậu, người quan sát bất tri bất giác đã cao lên tới 10.000+ cũng đang nín hơi chờ đợi.

【 Vẽ cái gì vậy? 】

【 Nhìn dáng vẻ như là dưa hấu. 】

【 Có thể biến thành thật không? 】

【 Tôi cảm thấy có thể. 】

【 Có thể hay không nhìn là biết. 】

【 Lâu như vậy còn chưa biến mất, xem ra không thể rồi. 】

【 Ơ đệt! Biến mất!! 】



Đường Kỷ Chi vui mừng ngồi xuống, mong đợi chờ dưa hấu của mình.

Một giây sau, một đám dây leo màu xanh lá bỗng dưng xuất hiện, ụp lên mặt Đường Kỷ Chi. Cậu vui vẻ gỡ chúng nó xuống, lật tìm trái dưa hấu.

Tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được, sau đó —— Tâm tình nhảy nhót của cậu trong nháy mắt dại ra.

Cùng lúc đó, làn đạn cũng dừng một chút, tiếp theo bùm bùn lướt qua vô số ha ha ha.

【 Tui cười tui đi vệ sinh!!! 】

【 OMG, tui cười muốn sập giường rồi! 】

【 Cái đền đệt! Ông đây còn đang mở máy chiến đấu giết sâu V5, ông cười chết rồi ai đi giết sâu hả! 】

【 Tui chỉ có một yêu cầu, tui muốn xem nét mặt người mới bây giờ!!! 】



Chỉ thấy trên một đám dây leo màu xanh lá treo ba trái dưa hấu, nhưng mà ba trái dưa hấu này một trái so với một trái càng nhỏ hơn, to nhất thì như táo xanh, nhỏ nhất như đậu hà lan.

Chúng nó khéo léo treo trên dây leo, chờ đợi chủ nhân hái.

— Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play